Edit+beta: LQNN203

"Cộc cộc cộc", Hứa Gia Hải đứng ở cửa văn phòng nhỏ của đội điều tra tội phạm số 3 mang theo túi cơm gõ cửa, "Tôi vào đây."

Sau khi Tô Dao bị bắt cóc, Trần Ngân Hà đã chuyển bàn làm việc của mình vào văn phòng nhỏ này, không nói chuyện với ai ngoại trừ việc đi tìm Tô Dao và về công việc.

Hứa Gia Hải đặt hộp cơm lên bàn của Trần Ngân Hà, giúp anh mở hộp: "Ăn một ít đi, nếu không cậu sẽ chết đói trước khi tìm thấy đội trưởng Tô đấy."

Đã một tháng kể từ khi Tô Dao bị bắt cóc.

Trần Ngân Hà dường như không nghe thấy lời của Hứa Gia Hải, cúi đầu nhìn đống ảnh trên bàn.

Tất cả những thứ này đều được chụp tại hiện trường mất tích, bao gồm bụi cỏ, cây cối, đá, và nền xi măng.

Không ngoại lệ, trên đó có máu, tất cả đều là máu của Tô Dao. Trần Ngân Hà dường như rất thích tự ngược mình, buộc bản thân phải xem đi xem lại nhiều lần.

Anh là một người sống bằng hận thù, khi còn nhỏ là vậy, bây giờ cũng thế.

Hứa Gia Hải rót một cốc nước cho Trần Ngân Hà: "Đừng lo lắng, đội trưởng Tô sẽ không sao đâu."

Trần Ngân Hà không cầm lấy cốc nước, ánh mắt đã đông cứng hồi lâu mới chuyển động, ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Hải: "Cậu là bác sĩ pháp y..."

Ngay khi vừa mở miệng, cổ họng thiếu nước đã khô đến gân cổ cũng đau rát, giọng khàn đến mức người ta không thể nghe rõ anh đang nói gì, như thể một tháng qua đã già đi rất nhiều.

Trần Ngân Hà cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, để cổ họng mình có thể nói chuyện bình thường, tiếp tục những gì vừa nói: "Cậu hẳn là có thể xem lượng máu đã chảy ra bao nhiêu."

Hứa Gia Hải đã xem những bức ảnh này không biết bao nhiêu lần, cùng với tổ kiểm tra dấu vết đã khôi phục lại toàn bộ quá trình Tô Dao chiến đấu với bọn xã hội đen lúc bấy giờ.

Tại hiện trường, có hai thanh gỗ dày dài bị gãy, cây cỏ nát thành từng mảng. Vết máu trên mặt đất và dấu vết bị kéo lê đều không đếm xuể.

Hứa Gia Hải thở dài: "Đội trưởng Tô đã chiến đấu rất vất vả để sống sót, cô ấy có ý chí mạnh mẽ, nhất định sẽ cố gắng hết sức trốn thoát gặp cậu. Cô ấy sẽ không sao đâu."

Tuy nói như vậy, nhưng đã một tháng trôi qua, cô sống không thấy người chết không thấy xác, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới. Trong vụ án bình thường, tình huống này là lành ít dữ nhiều.

Không ai dám nói điều này trước mặt Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà: "Cô ấy nói xương của cô ấy đã bị gãy. Sẽ nằm ở đâu, là cánh tay, cổ tay, chân, xương sườn hay là xương cột sống?"

Mỗi lần nói một lời, trái tim anh lại đau nhói, giống như có thể san sẻ nỗi đau của cô.

Hứa Gia Hải chưa bao giờ nhìn thấy Trần Hành Hà như thế này, đã mấy ngày không ngủ, hai mắt mờ mịt, máu đỏ nơi khóe mắt dày đặc như mạng nhện, trên cằm lún phún râu, áo sơ mi trên người đã nhăn nhúm, cả người gầy đi một vòng.

Khi Tô Dao vừa bị bắt cóc anh không như vậy.

Khi đó, anh bình thường và lý trí như thể anh chỉ xử lý một vụ án bắt cóc chung chung, trật tự chỉ huy tác chiến, mở các cuộc họp phân tích vụ án, triển khai, thu thập manh mối, truy tìm.

Khi đến giờ ăn thì ăn, khi đến giờ ngủ thì ngủ. Người khác nói gì anh cũng sẽ đáp lại, máu lạnh và tàn nhẫn như thể anh không có cảm xúc với người bị bắt cóc.

Lúc đó Hứa Gia Hải rất lo lắng, sợ rằng anh sẽ trở thành Phạm Hà thứ hai.

Nhìn bề ngoài tốt đẹp, nhưng bên trong đã chết.

Đoạn thời gian đó, Hứa Gia Hải ngủ ở phòng khách, vì sợ Trần Ngân Hà có động tĩnh mà anh ta không biết. Thậm chí anh ta còn bí mật lắp máy theo dõi vào người anh, sợ anh sẽ có chuyện đột ngột xảy ra như Phạm Hà.

Máy theo dõi của Hứa Gia Hải lần nào cũng bị Trần Ngân Hà ném đi, như thường lệ cười nhạo anh ta, nói anh có bản lĩnh, nói anh không yếu ớt như vậy, sẽ không dễ dàng nghĩ quẩn.

Cho đến khi manh mối cuối cùng bị cắt đứt, anh vẫn chưa hề nói một lời nào ngoài vụ án.

Giống như trước mắt đây, như bị ai đó lấy đi linh hồn, giống như một cái xác biết đi.

Hứa Gia Hải đẩy hộp cơm đã dỡ ra đến trước mặt Trần Ngân Hà: "Căn hộ mà cậu nhờ tôi tìm lần trước đã tìm được rồi, ở tòa nhà đối diện với nhà cậu, cùng tầng, cậu đứng trước cửa sổ có thể từ xa nhìn thấy cô ấy."

"Chủ nhà nói có thể ký hợp đồng bất cứ lúc nào. Có cần tôi giúp trang trí không?"

Trần Ngân Hà: "Hợp đồng thì ký đi, không cần trang trí."

Anh dường như đang cố gắng nói, miễn cưỡng nói thêm một từ nào.

Hứa Gia Hải ra khỏi văn phòng nhỏ, giúp Trần Ngân Hà đóng cửa lại, yêu cầu Ngô Thanh Đào cho xem toàn bộ hồ sơ điều tra kể từ khi Tô Dao bị bắt cóc.

Nhà của Tô Dao ở gần ngoại ô, cô muốn gặp Trần Ngân Hà, từ nhà đến bến xe buýt cần đi qua một con đường hẹp có cây cối bao quanh.

Chưa kể camera, ở đó có rất ít đèn đường. Kẻ bắt cóc rất chuyên nghiệp, thậm chí còn không lái xe, băng qua rừng cây rồi biến mất sau khi băng qua một cánh đồng, hầu như không để lại dấu vết.

Đã vậy, Trần Ngân Hà vẫn dẫn người đuổi theo.

Cuối cùng manh mối bị một ngọn núi cắt đứt.

Trần Ngân Hà bắt đầu chuyển trọng tâm của cuộc điều tra sang Tô Dao, yêu cầu mọi người tìm hiểu tất cả các vụ án mà Tô Dao đã xử lý kể từ khi cô vào Cục Cảnh sát cho tới nay, sàng lọc những người có thể trả thù cô.

Cuối cùng, phạm vi điều tra được mở rộng sang thời đi học và thậm chí cả thời thơ ấu của Tô Dao. Tất cả những người đã ăn Tết với cô, thậm chí cả giáo viên đã phạt cô vì chạy ra sân chơi thể dục, đều đã được anh đích thân gặp mặt.

Anh cũng không buông tha cho các mối quan hệ giữa Tô Quốc Dân, Triệu Hân Hoa và Tô Tiến.

Trần Ngân Hà đã sàng lọc những kẻ tình nghi nhất trong số những người này, dùng nhiều cách khác nhau để đưa họ đến phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát.

Hứa Gia Hải nhìn thông tin trong tay: "Người tên là Ngô Nguyệt Oánh này, đội phó Trần đã mời cô ta đến ba lần."

Ngô Thanh Đào trả lời: "Đúng vậy, cô ta là bạn cùng bàn cấp ba của chị Tô. Quan hệ bề ngoài rất tốt, nhìn qua không có mâu thuẫn gì, nhưng đội phó Trần lại rất nghi ngờ cô ta. Đáng tiếc, nên tra cũng đã tra, đội phó Trần còn phái người theo dõi cô ta một thời gian, không có chứng cứ chứng minh cô ta ra tay với chị Tô."

"Chủ nhiệm Hứa, chị Tô bây giờ rốt cuộc ở đâu, sao chúng ta không tìm ra manh mối gì?!" Ngô Thanh Đào vừa khóc vừa nói, lấy tay lau nước mắt, "Toàn bộ Vân Giang sắp bị chúng ta đảo lộn rồi, vẫn không tìm thấy chị ấy."

Hứa Gia Hải đưa khăn giấy cho Ngô Thanh Đào: "Đừng khóc nữa, lần nào tới đây tôi cũng thấy cô khóc."

Ngô Thanh Đào cố gắng kiềm chế bản thân: "Em không thể kìm được, cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến những vết máu và dấu vết đánh nhau tại hiện trường vụ án."

Cô ấy quay đầu nhìn phòng làm việc nhỏ, nghĩ thầm, ngay cả mình cũng khó chịu như vậy, đội phó Trần phải khó chịu thành bộ dáng gì.

Hứa Gia Hải nhìn đến dòng cuối cùng của tài liệu, đó là chữ viết tay của Trần Ngân Hà: Cô ấy không còn ở Vân Giang nữa.

Lệnh tìm kiếm toàn quốc cũng đã phát ra, việc bắt cóc đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng không phải chuyện nhỏ trong giới cảnh sát, đồng nghiệp khắp nơi đều rất hợp tác.

Nhưng vẫn không có manh mối.

Sau khi Hứa Gia Hải rời đi, Tô Tiến bước vào văn phòng.

Cậu mặc đồng phục học sinh, mang cặp sách, không nói tiếng nào khi bước vào, ngoan ngoãn tìm một cái bàn trong góc để làm bài tập.

Giang Bất Phàm rót cho cậu một cốc nước, cậu thấp giọng cảm ơn, uống cạn cốc nước và tiếp tục làm bài tập.

Cậu thường đến đây mỗi ngày một lúc, muốn gặp chị gái mình trước tiên ngay khi cô được tìm thấy.

Tô Quốc Dân và Triệu Hân Hoa nghỉ phép nửa tháng chạy đến Cục Cảnh sát mỗi ngày. Khi không ở trong Cục, Tô Quốc Dân hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác trên ban công nhà mình, còn Triệu Hân Hoa thì khóc trong phòng ngủ, cả ngày mắt đều sưng.

Tô Tiến cúi đầu làm bài tập về nhà, không một âm thanh nào trong văn phòng có thể làm cậu phân tâm, cậu chưa bao giờ học nghiêm túc như lúc này.

Chị gái nói học bạ của cậu không được đẹp, cậu muốn nó ưa nhìn hơn, muốn lọt vào tốp 5 của lớp, chờ chị về là có thể nhìn thấy.

Một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt, Tô Dao ngẩng đầu nhìn thấy Trần Ngân Hà, biết anh định đưa mình đi ăn tối, cậu lặng lẽ cất bài tập rồi đeo cặp trên lưng theo anh ra ngoài.

Mỗi lần Trần Ngân Hà đều không ăn, anh chỉ ngồi đối diện với Tô Tiến nhìn cậu, ánh mắt và lông mày của cậu rất giống với Tô Dao, anh thích xem.

Tô Tiến không ăn nhiều, đặt đũa xuống sau khi cắn vài miếng, nói mình đã no.

Trần Ngân Hà đưa cậu trở lại trường, tiễn cậu đến cổng trường, nhìn cậu đi vào cổng rồi quay lại Cục cách đó hai con đường.

Khi mọi người trong văn phòng tan làm, anh sẽ tắt hết đèn, ngồi ở bàn làm việc của cô cả đêm, sáng hôm sau rửa mặt, tiếp tục điều tra manh mối.

Khi quá buồn ngủ, anh nằm xuống bàn một lúc, mỗi lần ngủ không quá nửa tiếng.

Ngủ một giấc dài, anh sẽ mơ thấy Tô Dao.

Trong giấc mơ, cô máu me bê bết khắp người nhìn anh, vừa khóc vừa gọi tên anh, cầu xin anh cứu cô và ôm cô vào lòng. Ngay khi anh đưa tay về phía cô, cô đã biến mất, đôi khi bay đi theo làn khói, đôi khi vỡ tan trước mắt anh như một viên pha lê thủy tinh.

Sau đó anh không dám ngủ thêm lần nữa.

Cuối cùng, Hứa Gia Hải không thể chịu đựng thêm được nữa, lo lắng anh sẽ tự sát nên đã bỏ thuốc ngủ vào cốc nước của anh để anh ngủ thiếp đi.

Đây là giấc ngủ ngon duy nhất mà Trần Ngân Hà có được kể từ khi Tô Dao bị bắt cóc.

Anh lại mơ thấy Tô Dao, giấc mơ này khác với lần trước, cô không còn dính máu và không còn nước mắt.

Cô mặc một bộ váy đỏ mà anh chưa từng thấy, tóc búi cao, khuôn mặt sạch sẽ, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào, nói với anh: "Trần Ngân Hà, em đưa anh đến một nơi."

Cô nắm tay anh chạy, từ sườn đồi có hoa cúc vàng tươi đến dòng suối trong vắt, nơi có thể nhìn thấy những chú cá nhỏ, và cuối cùng họ nằm cạnh nhau trên bãi cỏ, ngón tay đan vào nhau.

Cho đến khi mặt trời lặn, bầu trời trong phút chốc chìm vào bóng tối, cô đẩy anh ra, xoay người chạy vào trong bóng tối, anh muốn vươn tay bắt lấy cô, cô đã biến thành một làn khói, biến thành thủy tinh, ở trước mặt anh tan biến.

Trần Ngân Hà chật vật tỉnh lại sau cơn mơ, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, tay vẫn khẽ run.

Nhưng anh đã sớm vui vẻ trở lại, nghĩ cũng tốt, ít nhất có thể nhìn thấy cô trong mơ, chỉ cần anh tỉnh lại trước khi cô biến mất là được.

Anh đã tìm ra cách để gặp cô và dần phụ thuộc vào nó.

Bắt đầu từ hôm nay, ban ngày anh tiếp tục tìm cô, buổi tối sau khi tan sở, anh không ở trong Cục hay ở nhà, nửa đêm mới trở về nhà, khóa cửa, uống thuốc ngủ để ngủ, đôi khi sẽ tự tiêm thuốc an thần cho mình.

Ông chời chiếu cố anh, mỗi lần anh có thể đạt được điều ước của mình, cho anh nhìn thấy cô trong giấc mơ của mình.

Những ngày như vậy cứ tiếp tục một thời gian, thấy Trần Ngân Hà đã muốn ngủ, Hứa Gia Hải nghĩ rằng anh đã dần khá hơn, chấp nhận sự thật rằng Tô Dao có thể sẽ không thể trở lại trong một thời gian.

Cho đến một buổi sáng, Trần Ngân Hà đi ra ngoài trước, sau đó Hứa Gia Hải nhìn thấy anh ném thứ gì đó vào thùng rác y tế ở tầng dưới.

Anh ta có linh cảm không tốt, sau khi Trần Ngân Hà rời đi, anh ta lục tung thùng rác thấy một lọ thuốc ngủ đã uống hết và ba chiếc kim tiêm thuốc an thần đã rỗng.

Hứa Gia Hải tức giận đến mức nắm chặt hộp thuốc, lẳng lặng đi theo sau Trần Ngân Hà không nói lời nào.

Anh ta muốn xem anh đang làm gì.

Buổi tối sau khi tan sở, Trần Ngân Hà ra khỏi Cục, không về nhà hay đi ăn mà bắt taxi đến một con phố thương mại ở phía Nam thành phố.

Hứa Gia Hải lặng lẽ đi theo anh, trong hoàn cảnh bình thường Trần Ngân Hà không thể không nhận ra có người đang theo dõi mình, trạng thái hiện tại của anh rõ ràng là không bình thường nên không để ý.

Hứa Gia Hải nhìn thấy Trần Ngân Hà đi qua phố thương mại, đứng trong một con hẻm, dựa vào tường, trông như đang đợi ai đó.

Những bức tường của con hẻm phủ đầy bụi và đôi khi văng tung tóe nước thải và rác thải.

Trần Ngân Hà có thói sạch sẽ, trước đây chỉ biết ôm mũi chê bai, lúc này lại không nhận ra, lưng dựa vào tường, quần áo lấm lem bùn đất.

Hứa Gia Hải biết Trần Ngân Hà mất Tô Dao không còn là Trần Ngân Hà nữa, anh đã hoàn toàn trở thành một người khác.

Hứa Gia Hải không biết Trần Ngân Hà đang đợi cái gì, đoán rằng anh đang đợi người đưa tin, xem có tin tức gì về Tô Dao hay không.

Nửa tiếng sau, một bóng người cao lớn từ trong hẻm sâu đi ra, trên tay cầm lon bia, vừa uống vừa ngâm nga.

Chỉ thấy Trần Ngân Hà, người vốn dĩ đang bất động, đột nhiên lao ra bóp chặt lấy cổ người đàn ông. Với một tiếng "rầm", người đàn ông vạm vỡ bị anh ấn vào tường.

Dưới tốc độ và sức mạnh đáng kinh ngạc, đối phương còn chưa kịp phản ứng, vừa phản ứng kịp thì cổ họng đã bị bóp chặt.

Đối phương nhìn người đàn ông xuất hiện như ma trước mặt kia, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhưng trên khuôn mặt thanh tú cao quý lại không có biểu hiện gì. Ánh mắt trống rỗng, giống như Tử Thần cầm lưỡi hái, không thương hại thế nhân.

Người đàn ông cao to cố gắng thốt ra một chút giọng nói khỏi cổ họng: "Đồng chí, không phải tôi, thực sự không phải tôi!" Hắn ta nhận ra người trước mặt. Nửa tháng trước, hắn bị người của anh đưa vào Cục Cảnh sát, nói rằng nghi ngờ hắn ta bắt cóc.

Bàn tay Trần Ngân Hà dùng sức, hô hấp trong cổ họng của người đàn ông cao to bị cắt đứt, sắc mặt tái nhợt, môi tái xanh, vừa giãy giụa vừa chật vật há miệng vô ích.

Hứa Gia Hải sợ ảnh hưởng đến tính mạng liền bước tới, kéo cánh tay Trần Ngân Hà: "Cậu điên rồi sao?!"

Đối phương ho khan mấy tiếng, vừa thở hổn hển vừa tự bào chữa: "Thật sự không phải tôi, tôi thừa nhận, trước kia tôi bị đội trưởng Tô đích thân đưa vào tù, sau khi ra tù có trả thù cô ấy, có ngáng chân cô ấy, nhưng bây giờ tôi đã thay đổi, không phải là tôi!"

Trần Ngân Hà lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông cao to, đối phương co rụt lại sợ hãi, chủ động giải thích: "Tôi không có đánh cô ấy, thật đó, không hề thương tổn đến một sợi lông trên người cô ấy."

Hứa Gia Hải bảo người đàn ông cao to đi, đưa Trần Ngân Hà ra khỏi con ngõ: "Mấy ngày nay cậu chặn những người khả nghi từng bắt nạt cô ấy sao?"

Hứa Gia Hải tức giận nói: "Có phải vừa rồi tôi không ra tay là cậu sẽ bóp chết hắn không?!"

Vừa nói, anh ta vừa nắm lấy cánh tay của Trần Ngân Hà, xắn ống tay áo sơ mi của anh lên, thấy vài lỗ kim trên cánh tay đã bị kim của thuốc an thần đâm thủng.

Hứa Gia Hải cảm thấy tim mình run rẩy, vừa tức vừa sợ, tức giận vung tay đấm vào mặt Trần Ngân Hà: "Cậu tỉnh lại đi, không muốn sống nữa sao?!"

Trần Ngân Hà không đánh trả, xoa xoa chỗ bị Hứa Gia Hải đánh, không nói gì, xoay người đi vào trong ngõ.

Hứa Gia Hải đi theo: "Cùng tôi về nhà đi. Hơn nữa, tình trạng hiện tại của cậu cần phải có sự can thiệp của bác sĩ tâm lý."

Trần Ngân Hà đi qua con hẻm nhỏ, giọng nói trầm thấp: "Cậu cho rằng tôi đang trút giận gây rắc rối một cách vô lý?"

"Không phải sao, vừa rồi người đó không phải vô tội sao?" Hứa Gia Hải cau mày, "Đúng là lúc trước hắn bắt nạt đội trưởng Tô, đáng bị cậu bóp cổ, nhưng hiện tại hắn không phải là kẻ tình nghi, cho dù là hắn, cậu cũng không nên tự mình làm như vậy."

Giọng của Trần Ngân Hà bình tĩnh đến không ngờ: "Người đó tên là Bàng Cường, từng tham gia một tổ chức côn đồ bí ẩn, phạm tội bị... cô ấy bắt vào tù, một ngày trước khi cô ấy bị bắt cóc thì ra tù, hơn nữa không có chứng cứ ngoại phạm chứng minh mình không ở hiện trường."

Anh không thể nói ra tên của cô, đã quen thay bằng cô ấy.

Hai chữ Tô Dao giống như lời nói cấm kỵ trong miệng, giống như một con dao sắc bén rỉ máu, vừa nói ra, trái tim anh liền đau đớn.

Hứa Gia Hải: "Tôi là bác sĩ pháp y, vẫn hiểu quy trình xử lý vụ án của cảnh sát. Nếu nghi ngờ hắn, cậu cần phải có bằng chứng. Cậu không có bất kỳ bằng chứng nào đúng không?"

Trần Ngân Hà cau mày, giọng nói lạnh như băng: "Nếu tôi có chứng cứ, hiện tại hắn còn sống sao?"

Hứa Gia Hải xoa giữa lông mày mình: "Cậu có thể đừng nghĩ tới đánh đánh giết giết được không?"

Trần Ngân Hà bước nhanh hơn vài bước, Hứa Gia Hải không nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nặng nề của anh vang lên trong không khí thối rữa của con hẻm vào ngày hè: "Chờ khi điều tra ra ai làm, nếu có điều gì không hay xảy ra với cô ấy, tính từng người một, tôi muốn tất cả chúng phải chôn cùng với cô ấy."

Hứa Gia Hải cau mày, tiếp tục đi theo Trần Ngân Hà, nhìn thấy anh dừng trước một quán bar: "Đây không phải quán bar nơi Chu Tiểu Nghiên làm việc sao?"

Trần Ngân Hà đi đến một chiếc ô tô màu đen đậu cách đó không xa, mở cửa ngồi vào.

Đại Vu và Triệu Dương đang theo dõi, khi nhìn thấy Trần Ngân Hà, họ báo cáo với anh: "Đội phó Trần, ba mươi phút trước Tiền Binh đi vào với một cô gái trẻ đẹp khoảng hai mươi tuổi, Ngô Nguyệt Oánh cũng theo sau."

Tiền Binh là chủ của quán bar này.

Đại Vu hạ nửa cửa kính xe xuống, chỉ vào một cửa sổ trên lầu ba: "Trong phòng đó, Tiểu Lâm đang ở chỗ cao nhìn ra tòa nhà đối diện, đáng tiếc rèm cửa bị kéo nên không nhìn thấy gì."

"Bọn chúng rất thận trọng, camera và máy nghe lén mà chúng ta đưa vào trước tiên đã bị chúng quét ra và phá hủy."

Trần Ngân Hà trầm giọng nói: "Tiếp tục theo dõi." Nói xong xuống xe, đi vào quán bar.

Hứa Gia Hải không hiểu được hành động của Trần Ngân Hà: "Ngô Nguyệt Oánh đã bị cậu đưa đi mấy lần rồi. Cô ta biết mặt cậu, cậu cứ đi vào thế này, không sợ đánh rắn động cỏ sao?"

Những ánh đèn sặc sỡ của quán bar lần lượt nhấp nháy, tiếng nhạc rock chói tai, Trần Ngân Hà đi ngang đến bục cạnh bức tường, nhếch khóe môi khinh thường: "Cô ta là loại người như vậy, nếu tôi không đến, cô ta sẽ lo lắng hơn."

Trần Ngân Hà nhận được một cuộc điện thoại từ Giang Bất Phàm, người đang làm nhiệm vụ giám sát tại một địa điểm khác. Trần Ngân Hà không chỉ nghi ngờ Ngô Nguyệt Oánh, mà còn theo dõi tất cả những người khả nghi ở Vân Giang.

Nếu nhân lực không đủ, anh sẽ bỏ tiền ra thuê thám tử tư, hắc bạch đạo đều có. Tất cả sức người sức của anh đều dùng tới.

Giải thưởng cho thông cáo tìm người mất tích của cảnh sát là hai trăm vạn.

Anh lấy danh nghĩa tư nhân khác tuyên bố, bổ sung thêm vào giải thưởng, tăng từ hai trăm vạn lên tám trăm vạn.

Con số này bán một người còn lâu mới có được giá này, rất hấp dẫn, tên bắt cóc nào khi nhìn thấy sẽ đòi tiền không cần người, sẽ đổi bắt cóc lấy tiền.

Một người cho dù có xinh đẹp đến đâu, dù được chải chuốt như thế nào thì cũng vẫn là một người phàm trần, không thể bán với giá cao ngất ngưởng tám trăm vạn được.

Trần Ngân Hà lấy điện thoại di động ra, nhìn vào phần thưởng mà anh đã đăng.

Trên cùng là bốn chữ lớn "Thông báo tìm vợ", bên dưới là ảnh của Tô Dao, mô tả ngắn gọn thông tin cá nhân của cô, sau đó là số tiền thưởng.

Anh thêm một con số 0 nữa vào con số tám trăm vạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play