Edit+beta: LQNN203

Tô Dao nhìn Jesseni đang đứng ở cửa: "Sao anh lại ở đây?"

Mới sáu giờ rưỡi sáng, ngay cả người giúp việc Philippines và người hầu nữ cũng chưa đến.

Jesseni bưng một cái khay màu nâu tinh xảo với vài món điểm tâm kiểu Trung Quốc: "Tôi vừa bắt được một đầu bếp người Trung Quốc tới, cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không."

Tô Dao liếc nhìn, bánh bao cua, bánh mì trứng, sữa đậu nành, bánh quẩy, trứng luộc trong nước trà, hoành thánh, cháo bí đỏ gạo kê.

Gần đây mỗi ngày cô đều ăn bít tết, bánh mì kẹp thịt, khoai tây chiên và salad. Hơn hai tháng rồi cô không ăn đồ ăn Trung Quốc, ngửi thấy mùi vị là bắt đầu thấy nhớ.

Nhưng sắc mặt của cô không được tốt đẹp gì: "Anh cho người giết Tô Tư Ngôn trước mặt tôi, sau đó bắt đồng bào của tôi, nói tất cả đều là vì lợi ích của tôi, anh làm cho tôi cảm thấy thật buồn nôn."

Nụ cười dịu dàng thường thấy trên khuôn mặt Jesseni: "Queen, cô nói như vậy làm tôi rất đau lòng đấy."

Tô Dao sẽ không gây khó khăn với đồ ăn được giao đến tận nơi. Ngay cả khi cô không muốn ăn, Trần Ngân Hà, Hứa Gia Hải và Tô Tư Ngôn, người có thể thức dậy bất cứ lúc nào, vẫn phải ăn để bổ sung thể lực.

Tô Dao nhận lấy cái khay từ Jesseni: "Không ai được phép vào nếu không có sự cho phép của tôi, King không thích bị người khác quấy rầy."

Người đấu giá nào giành được Queen sẽ được gọi là King trong lâu đài này, được hưởng dịch vụ ở mức cao nhất và có quyền tối cao trong một phạm vi quyền lực nhất định.

Ba trăm triệu không phải vô ích.

Jesseni nhìn thoáng qua trong phòng, Trần Ngân Hà nhướng mi, trong mắt tràn đầy không hài lòng vì bị quấy rầy, Jesseni rũ mi nói với Tô Dao: "Được rồi, cô cần gì cứ nói cho tôi biết."

Tô Dao một tay cầm khay, tay kia đóng sầm cửa lại, ngăn Jesseni ở bên ngoài.

Tô Dao xoay người đặt khay lên bàn ăn, gọi Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải đến ăn, vừa ăn vừa thảo luận về kế hoạch hành động tiếp theo.

Trần Ngân Hà bóc một quả trứng luộc nước trà cho Tô Dao đưa đến: "Người tên Jesseni đó là ai?"

Tô Dao: "Hắn là người có chức vụ cao nhất trên đảo ngoại trừ ông chủ. Hầu như tất cả mọi người ở đây đều nghe lời hắn."

Hứa Gia Hải: "Có thể thử ra tay từ trên người hắn."

"Người đó rất xảo quyệt. Tuy là người nước ngoài, nhưng hắn rất thích văn hóa Trung Quốc, thích nghiên cứu binh pháp của Trung Quốc, giỏi đa mưu," Tô Dao nghĩ về những ngày cô chạy trốn và bị bắt hết lần này đến lần khác, cảm giác tuyệt vọng vẫn khiến cô cảm thấy tim đập nhanh, "Ông chủ ở đây rất tin tưởng hắn, hắn không phải là người dễ đối phó."

"Ai cũng có điểm yếu, nếu có điểm yếu là có thể tìm được điểm đột phá," Hứa Gia Hải lấy một cái bánh quẩy, xé một nửa đưa cho Trần Ngân Hà, nói với Tô Dao, "Hắn ta thích cô."

Tô Dao suýt nữa bị sặc trứng: "Cái gì, không thể nào!"

Trần Ngân Hà sầm mặt, dùng nĩa xiên vào một miếng hoành thánh, giọng điệu lạnh lùng: "Vừa rồi nên moi mắt hắn ra."

Tô Dao vỗ vào mu bàn tay Trần Ngân Hà: "Lão đại đừng xúc động. Nếu Jesseni chết, ông chủ ở đây sẽ lập tức cho nổ hòn đảo này một khi nhận ra có chuyện."

Hứa Gia Hải cau mày: "Ý của cô là?"

Tô Dao thở dài: "Chúng đã chôn rất nhiều quả bom có ​​sức công phá cao trên đảo để tiêu hủy bằng chứng. Một khi bom nổ, mọi thứ trên đảo sẽ bị chôn vùi."

Hứa Gia Hải suy nghĩ một chút: "Cách tốt nhất là tìm cách liên lạc với đám người đội trưởng Lục, hợp tác với bọn họ từ trong ra ngoài, đồng thời khống chế boss và Jesseni, lấy bom và kíp nổ từ tay của chúng."

Chỉ bằng cách này, những người bị bắt cóc bán đi mới có thể được giải cứu.

Bằng chứng thu được từ Chu Tiểu Nghiên chỉ là một đoạn ghi âm, tin tức Tô Dao ở trên hòn đảo này cũng không thể trực tiếp kết tội chủ nhân của hòn đảo này, tức là ông trùm buôn người.

Hơn nữa đây là một vụ án xuyên biên giới, liên lạc và phê chuẩn khác nhau càng thêm phiền phức, lệnh khám xét sẽ không lấy được trong chốc lát, đó là lý do tại sao đội trưởng Lục chỉ có thể chờ đợi tin tức từ xa.

Tô Dao gãi đầu: "Bắt đầu với Jesseni đi. Hắn có thiết bị có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, nói không chừng còn giữ kíp nổ. Kiểm soát hắn về cơ bản có nghĩa kiểm soát toàn bộ hoạt động."

Hứa Gia Hải nhìn Trần Ngân Hà: "Sao tôi không nghe thấy cậu nói chuyện, đầu óc cậu rất nhanh nhạy, chắc cậu nghĩ ra có cách gì đó rồi, cảm thấy cách vừa rồi tôi và Tô Dao nói thế nào?"

Trần Ngân Hà đưa cho Tô Dao một bát cháo bí đỏ gạo kê, múc một thìa đút cho cô: "Tôi không quản người khác, tôi chỉ tới đây để tìm vợ."

Hứa Gia Hải: "Uổng công cậu là cảnh sát, tôi thật sự khinh thường cậu."

Trần Ngân Hà: "Cậu khinh thường tôi? Cái này gọi là đố kỵ, cậu đố kỵ tôi có vợ còn cậu thì không."

Hứa Gia Hải thấy buồn cười: "Bạn gái cũ của tôi có thể xếp cả mấy vòng trái đất, sao tôi phải đố kỵ với cậu?"

Trần Ngân Hà: "Cậu cũng nói đấy, đó là bạn gái cũ, người yêu cũ thôi."

Trần Ngân Hà chợt nghĩ đến việc ăn sủi cảo ở nhà Hứa Gia Hải trong dịp Tết Nguyên Đán. Mẹ Hứa đã gói một mứt táo, nói ai ăn trúng sủi cảo có mứt táo trước thì sẽ lấy được vợ trước. Hứa Gia Hải ăn vài bát mà không ăn được, anh chỉ tùy tiện ăn ngẫu nhiên một cái liền trúng, cho nên anh là người cưới vợ trước, nhưng vợ không chịu động phòng với anh.

Trần Ngân Hà xoa đầu Tô Dao: "Năm nay anh dẫn em đi Nam An ngắm tuyết."

"Đến thăm cô chú Hứa, bố mẹ của Hứa Gia Hải, bác gái Hứa làm sủi cảo rất ngon."

Tô Dao gật đầu, cô thích những người tốt với Trần Ngân Hà, sẵn sàng quay lại Nam An với anh.

Hứa Gia Hải trong nháy mắt nhìn thấu ý đồ nham hiểm của Trần Ngân Hà: "Cậu được lắm, ở trước mặt tôi khoe khoang còn chưa tính, còn xuất hiện trước mặt mẹ tôi, bà ấy sẽ lải nhải chết tôi mất, bảo tôi không tìm được vợ thì đừng vào nhà nữa."

Ba người họ ăn sáng xong.

Tô Dao ở bên giường chăm sóc Tô Tư Ngôn một lúc, đo nhiệt độ cho cậu, dùng tăm bông làm ẩm môi, nhìn vào nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, gọi tên cậu, nhưng tiếc là cậu không nghe thấy, không chịu tỉnh dậy.

Hứa Gia Hải kiểm tra vết thương trên ngực Tô Tư Ngôn: "Ở đây nhìn cũng vô ích, phải ra ngoài xem xét, tìm cách thoát khỏi đây, đưa cậu ta đến bệnh viện càng sớm càng tốt."

"Lão Trần, cậu nghĩ thế nào?"

Trần Ngân Hà bây giờ đang chìm đắm trong tuyến tình cảm, tuyến hành động phó mặc cho Hứa Gia Hải, vừa đứng trước gương thay áo sơ mi vừa nói: "Tôi nghe lời vợ tôi."

Tô Dao đang buồn bã còn phải bận rộn chịu trách nhiệm cả tuyến tình cảm và tuyến hành động: "Xuống vườn dưới lầu đi, ở đó nhiều người, thỉnh thoảng có thể gặp được những nhân vật chủ chốt của băng nhóm buôn người."

Ba người bọn họ đi ra ngoài khóa cửa lại, Hứa Gia Hải có chút lo lắng cho bệnh nhân: "Liệu có người vào khi chúng ta không có ở bên cạnh không, như vậy Tô Tư Ngôn không phải sẽ bị phát hiện sao?"

Tô Dao: "Không đâu, đây là phòng của Queen và King. Queen và King có quyền tối cao trong một phạm vi nhất định, không ai dám tùy tiện vào đâu. Bọn chúng không dám phá vỡ quy tắc này, nếu không thì lâu đài và cuộc đấu giá này sẽ không có ý nghĩa tồn tại."

Trên đường ra vườn thấy có người qua lại, hầu hết là người đấu giá và trợ lý của mình, "hàng hóa" bị nhốt trong phòng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng la hét và khóc lóc từ một số phòng.

Tô Dao cau mày, Trần Ngân Hà nắm lấy tay cô an ủi: "Ít nhất hiện tại bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm."

Cả lễ hội kéo dài trong năm ngày, nếu "hàng hóa" bị tra tấn và giết sớm, những người đấu giá đó sẽ không thể chơi trong vài ngày tới, chúng thường giết "hàng hóa" của mình vào ngày cuối cùng.

Thời tiết hôm nay rất tốt, nhiệt độ trên đảo thích hợp, trong vườn có đủ loại hoa khoe sắc, trong đó nhiều nhất là hoa hồng và hoa tường vi, còn có rất nhiều loài hoa không biết tên, đứng từ xa đã có thể ngửi được hương thơm.

Jesseni đã cho người thả rất nhiều con bướm sặc sỡ trong vườn, nói rằng chúng là vật nuôi nhỏ của Queen.

Tô Dao và Trần Ngân Hà đang ngồi dưới một chiếc dù che nắng ở giữa khu vườn, vị trí này là chỗ ngồi dành riêng cho King và Queen. Năm người hầu gái đến phục vụ trà và đồ ăn nhẹ cho họ.

Trần Ngân Hà xúc một miếng bánh nếm thử, thấy nó chưa đủ ngọt anh đòi làm lại, mùi trà hoa quá nồng anh lại bắt pha lại. Còn sai người cắt một bó hoa hồng phấn cắm vào bình hoa trên bàn, lại ngại ánh nắng quá mạnh nên đã sai người mang đến một lọ kem chống nắng để bôi, cuối cùng anh cho rằng những người hầu gái giá trị nhan sắc quá thấp nên đã đuổi đi hết.

Tô Dao không có tâm trạng nghỉ dưỡng như Trần Ngân Hà, cô lo lắng nhìn xung quanh, hy vọng có thể gặp một cấp dưới bên cạnh Jesseni để có thể nói chuyện với nhau.

Là trợ lý của Trần Ngân Hà, Hứa Gia Hải không đủ tư cách ngồi nên chỉ có thể đứng bên cạnh, nhìn Trần Ngân Hà ăn điểm tâm và uống trà hoa, anh ta không còn chỗ nào để trút lời bất bình của mình.

Tô Dao nắm lấy cánh tay Trần Ngân Hà, thì thầm: "Kane đến rồi."

Kane, giống như Kerry, là một trong những cấp dưới thân cận nhất của Jesseni.

Tô Dao gọi Kane lại, bảo hắn ngồi xuống ghế, Kane không ngồi, vác súng trên vai, nói rằng hắn đang đi tuần tra.

Tiếng Anh của Tô Dao không tốt, cô chỉ nói được vài từ tiếng Anh thông dụng, nói lời thường ngày còn khó hơn lên trời, đành phải đặt niềm hy vọng vào Trần Ngân Hà, thì thầm với anh, nhờ anh nói cẩn thận và chú ý đến lời nói của mình. Vòng vo một chút, đừng để lộ mục đích mà họ muốn đối với Jesseni.

Trần Ngân Hà nhướng mi liếc nhìn Kane, nói bằng tiếng Anh: "Jesseni đang ở đâu?"

Tô Dao vẫn có thể hiểu được câu này, rốt cuộc thì ngay cả học sinh tiểu học cũng biết "where" là "ở đâu". Cô chạm vào chân Trần Ngân Hà dưới bàn, nhắc nhở anh không nên trực tiếp như vậy, mới mở miệng liền hỏi, chuyện này không phải mỗi phút mỗi giây đều gây ra nghi ngờ sao?

Không ngờ Kane chỉ cười nhẹ, mắt hơi chuyển động rồi đáp lại bằng tiếng Anh: "Hắn không ở trên đảo."

Trần Ngân Hà và Kane nhìn nhau: "Khi nào hắn quay lại nhờ anh báo cho tôi biết một tiếng."

Kane gật đầu: "Ngài là King tôn quý nhất, tôi sẽ phục tùng ngài."

Tô Dao trợn mắt há mồm với lời nói của Trần Ngân Hà, không biết anh cứ như vậy đã chinh phục được Kane.

Mặc dù King có quyền tối cao trong lâu đài này, nhưng những quyền này nằm trong một phạm vi nhất định, mục đích không phải là đe dọa đến an toàn ở đây, những lời của Trần Ngân Hà rất rõ ràng, anh đang có chủ ý với Jesseni.

Sau khi Kane rời đi, Tô Dao nắm lấy tay Trần Ngân Hà: "Anh và Kane là chuyện gì vậy, có phải biết nhau từ trước không? Tuyến hành động này đi không tồi nha."

Người giúp việc mang điểm tâm và trà hoa đã được làm lại theo yêu cầu của Trần Ngân Hà, cúi đầu cung kính lui xuống.

Trần Ngân Hà rót cho Tô Dao tách trà hoa đầu tiên, đưa tới môi cô: "Ai nói anh không theo tuyến hành động, anh chỉ một lòng nghĩ đến tuyến tình cảm."

Anh chỉ muốn động phòng, trong lòng anh chỉ nghĩ đến động phòng.

Tô Dao không nhìn thấy tuyến tình cảm của Trần Ngân Hà đang trôi ở đâu, mà chỉ thấy anh và Kane nói vài lời đã đạt được sự thống nhất nhất định: "Vừa rồi sao anh lại trực tiếp như vậy, không sợ Kane nghi ngờ sao?"

Trần Ngân Hà chậm rãi nhấp một ngụm trà hoa, cầm lấy một nhành hồng ở bình hoa trên bàn, dùng đầu ngón tay chơi đùa: "Sau cuộc đấu giá ngày hôm qua, mọi người có thể thấy Jesseni thích em, anh là King ở đây, em là cô dâu của anh, anh sẽ cho phép người nào mơ tưởng em sao?"

Trần Ngân Hà ngắt cánh hoa hồng trong tay ném đi từng cánh một, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: "Jesseni là tình địch của anh, anh muốn tìm hắn gây phiền toái, thậm chí còn muốn giết hắn. Điểm này không có gì đáng ngạc nhiên, vì vậy Kane sẽ không nghi ngờ."

"Giờ thì em tin rồi, anh thực sự đang đi theo tuyến tình cảm một cách tận tâm," Tô Dao lại hỏi, "Còn Kane, hắn có chuyện gì, sao lại sẵn sàng tham gia cùng anh?"

Trần Ngân Hà rót một tách trà hoa đưa cho Hứa Gia Hải, người đang làm trợ lý.

Hứa Gia Hải tối hôm qua ngủ không ngon trên sô pha, thân thể đau nhức, còn mệt hơn so với cả đêm phóng túng với phụ nữ. Bây giờ là tháng sáu lại nắng chói chang, miệng anh ta gần như bong tróc, cầm lấy cái cốc mà Trần Ngân Hà đưa cho uống cạn, mắng: "Xem ra cậu còn có lương tâm."

Trần Ngân Hà: "Có một loại tình cảm không thể nhìn thấy được, chẳng hạn như 'Sao trời biển rộng'."

Một ngụm trà mà Hứa Gia Hải vừa mới nuốt vào đã kinh tởm đến mức suýt nữa thì phun ra.

"Sao trời biển rộng" là tên CP của Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải, Tô Dao vội vàng hỏi: "Chuyện này liên quan gì đến Kane? Kane và Kerry, người bị Jesseni bắn chết, là một cặp sao?"

Trần Ngân Hà gật đầu: "Thông minh."

Tô Dao: "Em ở chỗ này hơn hai tháng không nhận ra, sao anh nhận ra vậy?"

Ngày thường không phải là cô không thấy Kane và Carey ở cùng nhau, bọn họ nhìn qua không hiểu rõ về nhau, ít khi nói chuyện với nhau, chỉ khi Jesseni yêu cầu họ làm việc cùng nhau mới có thể nói với nhau vài câu.

Trần Ngân Hà liếc nhìn Hứa Gia Hải: "Trợ lý Hứa."

Trợ lý Hứa trả lời: "Kane đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út của bàn tay trái. Chiếc nhẫn đó thuộc về Kerry. Khi tôi mua 'xác chết' của Tô Tư Ngôn với lão Trần đã nhìn thấy hai người bao gồm Kane kéo thi thể Kerry vào trong, lúc ấy trên tay Kerry đeo chiếc nhẫn đó."

Trần Ngân Hà nói: "Kane đã tận mắt chứng kiến ​​Jesseni giết người yêu, bản thân hắn là một kẻ tham vọng. Hắn muốn giết Jesseni để trả thù cho người yêu và thay đối phương đứng dưới trướng một người nhưng trên vạn người của băng nhóm buôn người này cũng là chuyện bình thường."

Tô Dao nhớ lại Kane vừa rồi trông như thế nào, Jesseni không có ở trên đảo, hắn đang đi tuần quanh đảo với một khẩu súng, hất cằm, ánh mắt cao ngạo vừa lười nhác vừa thô bạo, nghiễm nhiên xem mình như lão đại ở đây.

Kane muốn mượn King để giết Jesseni.

Tô Dao cảm khái nói: "Hóa ra là đấu đá nội bộ."

...

Vào buổi tối, họ nhận được tin từ Kane rằng Jesseni đã trở lại.

Jesseni không về phòng mà đến gặp Tô Dao trước.

Tô Dao nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đoán rằng đó là Jesseni và chuẩn bị mở cửa, Trần Ngân Hà bỗng nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu hôn lên cổ cô, để lại một dấu hôn lớn. Sau đó thả cô ra, giọng điệu bá đạo nói: "Em chỉ được phép nói ba câu với hắn, không được hơn một câu."

Tô Dao đẩy người đàn ông đang dính sát cơ thể cô sang một bên: "Đừng nháo, bây giờ là thời gian của tuyến hành động, làm chính sự cái đã. Người theo tuyến tình cảm như anh có thể đi nghỉ ngơi trước."

Trần Ngân Hà dựa vào cửa tủ quần áo, lười biếng cong môi dưới: "Hơn một câu hôn mười phút, hơn hai câu sờ ngực, hơn ba câu liền đi động phòng."

Tô Dao giơ tay ra hiệu muốn đánh người nào đó, thấp giọng mắng: "Động phòng động phòng động phòng, sao anh không biết xấu hổ mỗi ngày treo hai chữ này ngoài miệng vậy?"

Cô chưa bao giờ thấy một người không biết xấu hổ như vậy.

Tô Dao mở cửa với dấu hôn trên cổ, Jesseni nhìn cô một cái, không ngạc nhiên lắm.

Jesseni nhẹ nhàng cười, nói Tô Dao tiến lên một bước nói chuyện.

Tô Dao: "Được." Một chữ cũng xem như đã dùng hết một câu, không còn nhiều câu cho cô nữa.

Tô Dao bước ra khỏi phòng đóng cửa lại, cố ý để lại một kẽ hở trên cửa để Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải cũng có thể nghe thấy.

Jesseni dịu dàng nhìn Tô Dao: "Cô là một người thông minh, cô nên biết người đàn ông trong phòng sẽ giết cô ngay khi lễ hội kết thúc."

Tô Dao: "Anh ấy và tôi đều là người Trung Quốc, vì vậy anh ấy sẽ không nhất thiết phải giết tôi." Lại dùng hết một câu.

Jesseni là người da đen, với làn da ngăm đen, đôi mắt sáng và một hàng răng trắng khi cười: "Queen quá ngây thơ rồi, nếu hắn không có được mạng một người trong tay, chúng tôi sẽ không để hắn đi, hắn sẽ không vì cô từ bỏ tính mạng mình đâu."

Tô Dao: "Vậy thì sao, anh tới đây xem tôi sẽ bị anh ấy giết như thế nào sao?" Câu thứ ba cũng đã bị cô dùng hết.

Jesseni: "Không, tôi tới đây để cứu cô, tôi có thể đưa cô ra khỏi đây."

Tô Dao mỉm cười: "Anh để tôi sống chính là phá vỡ quy tắc giao dịch ở đây, tương đương với việc hủy hoại cuộc giao dịch và tài sản của ông chủ. Chỉ sợ ông ta sẽ không bằng lòng." Hơn một câu cho anh hôn mười phút.

Jesseni nhìn Tô Dao, cô đang mặc một chiếc váy đen, chiếc vòng cổ kim cương trên ngực cô sáng lấp lánh, đôi mắt sáng hơn cả những vì sao.

Cuối cùng hắn cũng nhận ra thật sai lầm khi đẩy cô đến tuyệt vọng hết lần này đến lần khác, cô sinh ra là để tỏa sáng, và hắn thích chính cô như vậy.

Jesseni nói: "Ngay cả khi người đàn ông kia không giết cô, ông chủ cũng sẽ không để cô sống vì công việc của mình. Hãy đi với tôi, chỉ có tôi mới có thể đảm bảo cho cô an toàn."

Tô Dao ngập ngừng nói: "Sao anh lại cứu tôi, muốn đưa tôi đi đâu, lúc nào đi?" Hơn hai câu cho anh sờ ngực.

Jesseni nghĩ Tô Dao đã thả lỏng, cong môi: "Cô có thể đi bất cứ khi nào cô muốn."

Jesseni nhìn dấu hôn trên cổ Tô Dao: "Càng sớm càng tốt."

Tô Dao giả bộ do dự một chút: "Tôi sẽ suy nghĩ lại, ngày mai tôi sẽ cho anh câu trả lời." Hơn ba câu, được rồi, phải động phòng với anh rồi.

Jesseni hơi cúi xuống: "Được, thưa Queen kính mến."

Tô Dao xoay người trở về phòng, khóa cửa lại, nhìn thấy Hứa Gia Hải từ sau tủ đi ra, không thấy Trần Ngân Hà đâu: "Tiểu tiên nam đâu?"

Hứa Gia Hải chỉ vào phòng tắm: "Tôi nhốt cậu ta lại rồi, nếu không tôi sợ cậu ta sẽ không tự chủ được mà ra tay giết chết Jesseni."

Trần Ngân Hà không thể tìm thấy công cụ mở khóa, không thể ra khỏi phòng tắm. Lúc này dựa vào cạnh cửa, trên tay cầm một con dao găm khảm vụn kim cương màu hồng, lòng bàn tay chống vào lưỡi dao, suýt chút nữa làm đứt tay mình.

Nghe thấy tiếng khóa cửa chuyển động, anh cất con dao găm đi, trong mắt cũng giấu đi sự tàn nhẫn, nếu không sẽ khiến cô sợ hãi.

Tô Dao đưa Trần Ngân Hà ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị lặp lại cuộc trò chuyện với Jesseni vừa rồi.

Trần Ngân Hà: "Không cần phải nói, anh đã nghe thấy hết."

Tô Dao hào hứng: "Được, chúng ta bàn kế hoạch hành động tiếp theo!"

Trần Ngân Hà: "Động phòng."

Tô Dao: "..."

Trần Ngân Hà nhướng mắt: "Không phải em vượt quá ba câu rồi sao?"

Tô Dao đẩy Trần Ngân Hà sang một bên, cô không thể nói chuyện với người chỉ nghĩ đến tuyến tình cảm, vì vậy cô tìm Hứa Gia Hải để bàn bạc kế hoạch.

Hứa Gia Hải đang xem xét vết thương của Tô Tư Ngôn bên cạnh giường, vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc.

Tô Dao cau mày: "Làm sao vậy, tình huống của Tư Ngôn không tốt lắm sao?"

Hứa Gia Hải gật đầu: "Tôi e rằng cậu ta sắp không trụ được. Chúng ta không thể đợi đến ba, bốn ngày sau. Phải đưa cậu ta rời khỏi đây chậm nhất là ngày mai hoặc ngày mốt."

Tô Dao suy nghĩ một chút: "Ngày mai tôi đi tìm Jesseni, giả bộ để hắn mang đi, tìm cơ hội cướp thuyền của hắn."

Hứa Gia Hải: "Không, Jesseni quá nguy hiểm, một mình cô không thể lên thuyền của hắn."

Trần Ngân Hà đi đến: "Các người đã quên Kane đang như hổ rình mồi kia rồi sao?"

Tô Dao: "Kane là cánh tay phải của Jesseni. Nếu Jesseni đi, nhất định sẽ đưa hắn theo."

"Tin rằng Kane sẽ rất vui khi thấy ai đó giết Jesseni thay hắn. Hắn tạm thời sẽ đứng về phía chúng ta bên này, tôi sẽ lên thuyền thay thế hắn," Trần Ngân Hà nói, "Biển rộng ở lại chăm sóc Tô Tư Ngôn."

"Đừng gọi tôi là biển rộng," Hứa Gia Hải đỡ chiếc kính gọng vàng của mình, "Vết thương của cậu quá nghiêm trọng, tôi sẽ lên thuyền, cậu ở lại chăm sóc Tô Tư Ngôn, chờ Tô Dao và tôi khống chế được Jesseni, liên hệ được với đội trưởng Lục bọn họ."

"Còn tên trùm của băng nhóm này, trong tay hắn có kíp nổ, không thể để hắn rời đảo được", Tô Dao nghĩ lại, "Không được, lỡ như hắn phát hiện không thoát được cho nổ bom kéo tất cả người trên đảo chôn cùng thì làm sao bây giờ? "

Trần Ngân Hà: "Tôi thay Kane lên thuyền, ông trùm và Tô Tư Ngôn giao cho Hứa Gia Hải."

Hứa Gia Hải: "..."

"Thật xin lỗi, năng lực cá nhân có hạn, khó có thể đảm đương trọng trách lớn như vậy."

Trần Ngân Hà: "Cậu phải tin vào chính mình, cậu là nhân vật chính, là vị thần bất diệt."

Hứa Gia Hải: "Tôi không phải nhân vật chính, tôi chỉ là một người làm đạo cụ thôi."

Trần Ngân Hà độc ​​đoán chuyên quyền: "Tôi theo tuyến tình cảm của tôi, cậu theo tuyến hành động của cậu, cho nên cứ vui vẻ quyết định như vậy, tan họp!"

Hứa Gia Hải vào phòng tắm rửa mặt, Trần Ngân Hà trở tay khóa trái cửa phòng tắm lại: "Tắm rửa một lát đi, ba tiếng nữa tôi sẽ mở cửa cho cậu."

Hứa Gia Hải ở bên trong mắng chửi thô tục.

Trần Ngân Hà tắt đèn, bế Tô Dao lên lầu, nhìn cô trìu mến: "Được rồi, bây giờ không có ai làm phiền, chúng ta có thể động phòng rồi."

Anh nói xong liền đè cô ở dưới thân, cúi đầu hôn cô, lúc đầu cô còn giãy dụa, mắng anh không biết xấu hổ, chậm rãi bị anh hôn nhẹ, tiếng mắng càng ngày càng thấp.

Ngoài cửa sổ trăng sáng, trong phòng im lặng, ánh mắt anh càng lúc càng trầm, khi ôm cô hôn cô, hơi thở nặng nề đến mức gần như nuốt trọn cô.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Tô Dao đỏ mặt đẩy người đàn ông trên người cô ra, giống như bị bắt quả tang, cô hoảng sợ lăn ra sàn nhà, túm lấy áo sơ mi của anh, mặc vào người mình: "Mau mặc quần áo vào đi, em, em, em đi mở cửa."

Tô Dao mặc lại quần áo, bình tĩnh lại rồi mở cửa.

Jesseni thì thầm với Tô Dao: "Bác sĩ không thấy đâu, tôi nghi ngờ rằng hắn đã chết. Có điều gì đó đã xảy ra ở đây, chúng ta không đợi đến ngày mai nữa, sẽ đi ngay bây giờ."

Tô Dao quay đầu nhìn vào trong phòng, cùng Trần Ngân Hà liếc nhìn nhau một cái, cố tình nói cho Jesseni nghe: "King, em đi ra ngoài một lát, lập tức trở về ngay." Sau đó cô đi theo Jesseni.

Trần Ngân Hà thả Hứa Gia Hải ra khỏi phòng tắm, cúi đầu cài cúc áo: "Theo kế hoạch hành động, cậu hãy chăm sóc Tô Tư Ngôn, đừng để cậu ta xảy ra chuyện."

Hứa Gia Hải lo lắng cho vết thương của Trần Ngân Hà: "Hãy bảo vệ chính mình, đừng để bị người khác giết."

Trần Ngân Hà cất con dao găm trên người đi, mỉm cười: "Yên tâm."

Anh vẫn chưa động phòng với cô, với chấp niệm mãnh liệt này, không ai có thể giết được anh.

Trần Ngân Hà vẫy tay với Hứa Gia Hải: "Đi đây." Nói xong liền bước ra khỏi cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play