"Hừ!"

Nhận thấy được sự hoảng sợ của Thẩm Ngọc Lam, Dạ Tựu hài lòng nhếch nhếch khóe môi, "Đứng lên đi!"

"Tạ thủ lĩnh." Thẩm Ngọc Lam cung kính lễ độ mà đứng lên, vẫn cúi đầu.

Gió thu xào xạc thổi bay vài sợi tóc đen trên trán hắn, có một loại hương vị khác.

Hai mắt Dạ Tựu sáng rực lên, lấy từ trong lồng ngực một cái bình sứ nhỏ ra, dốc ra một viên thuốc nhỏ.

"Cái này cho ngươi trước, là giải dược của tháng này."

"Đa tạ thủ lĩnh." Thẩm Ngọc Lam cung kính thi lễ với Dạ Tựu, ăn giải dược vào.

"Haha! Thật là kẻ sĩ ba ngày không gặp liền triệt để thay đổi cách nhìn... Thời gian ngươi ở Di Hương viện lâu rồi, ngay cả uống thuốc cũng như thể đang câu dẫn người khác!"

Đột nhiên, bàn tay to lớn nắm lấy, Dạ Tựu đang bóp cổ Thẩm Ngọc Lam.

Thẩm Ngọc Lam thống khổ nhíu mày.

"Tuy rằng so với trước đây ngươi có cường tráng hơn một chút, nhưng khuôn mặt vẫn là diện mạo của nữ nhân."

"Thủ lĩnh..."

Bị bắt ngẩng mặt, hô hấp khó khăn, Thẩm Ngọc Lam gian nan mở miệng, "Thủ lĩnh lúc trước ở trong thư không phải nói... Có nhiệm vụ quan trọng hơn muốn giao cho Ngọc Lam đi làm sao?"

Năm ngón tay buông lỏng, Dạ Tựu lạnh lùng hừ hai tiếng.

Thẩm Ngọc Lam vuốt ngực ra sức thở, sắc mặt tái xanh.

"Đúng là có nhiệm vụ quan trọng hơn giao cho ngươi đi làm... Cái tên Triển Thiên Bạch kia, ngươi quen biết đúng không?"

Thẩm Ngọc Lam nghe thấy tên của Triển Thiên Bạch từ trong miệng của Dạ Tựu, trái tim lộp bộp lật ngã.

"Phải... Ta có quen biết."

"Ngày mai tiểu Hoàng đế Nam Sở sẽ để Triển Thiên Bạch tiến cung gặp ca ta... Đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách tìm người giữ chân hắn một chút, mà ngươi..." Vừa nói, Dạ Tựu vừa vươn tay chỉ về phía Thẩm Ngọc Lam, "Ngươi phụ trách giả trang thành cái tên Triển Thiên Bạch kia, đi ám sát ca ta."

"Cái gì?!" Đôi mắt sáng ngời của Thẩm Ngọc Lam hết hồn mà trừng lớn.

"Tên ca kia của ta... Một chút cốt khí cũng không có, không muốn xuất bình thì thôi, cẩn thận đến nỗi như vậy làm gì? Mãi đến giờ vẫn còn đang một bên lấy lòng Nam Sở, một bên chuẩn bị gì đó, quả thực là lề mà lề mề."

Dạ Tựu không nhịn được oán giận.

Dạ Ưng không phát binh với Nam Sở, hắn sẽ không có cách nào thừa dịp yếu nhược mà vào.

Từ trước tới nay, Dạ Tựu cũng không cam tâm phải ở bên dưới Dạ Ưng.

Hắn muốn làm vua chân chính của Tháp Nhĩ!

Thích khách ám sát Đoan Mộc Ly lúc trước là hắn phái đi, mục đích chính là để khơi mào tranh chấp của hai bên Nam Sở và Tháp Nhĩ, chỉ cần hai bên tiến đánh lẫn nhau, chiến sự kéo dài, nguyên khí hai bên nhất định đều tổn thất lớn.

Đến lúc đó đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, Tháp Nhĩ cũng được, Nam Sở cũng được, đều dễ như trở bàn tay đối với Dạ Tựu hắn rồi.

"Thủ lĩnh, cái này..."

Đối với nhiệm vụ mà Dạ Tựu an bài, trong lòng Thẩm Ngọc Lam vẫn còn nghi vấn.

"Ngươi yên tâm, dựa vào ngươi không giết được ca ta... Cũng chỉ là làm bộ cho có vẻ mà thôi, đến lúc đó ta sẽ ở bên tai ca ta nói bóng gió, nói với hắn là tiểu Hoàng đế của Nam Sở phái Triển Thiên Bạch đến ám sát hắn. Cứ như vậy, chẳng lẽ ca ta có thể không hạ quyết định quyết tâm tấn công Nam Sở sao... Thẩm Ngọc Lam, ngươi cũng đừng thật sự biến bản thân thành lão bản của Di Hương viện. Đừng quên thân phận của ngươi, ngươi chẳng qua là tai mắt ta gài vào ở Nam Sở, hay nói cách khác... Ngươi chính là một con chó mà ta nuôi."

Ấn đường Thẩm Ngọc Lam nhíu chặt lại, tự biết xấu hổ mà cúi đầu thật sâu.

"Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, tỉ mỉ dạy dỗ... Chính là để ở loại thời điểm này ngươi có thể phát huy công dụng." Dạ Tựu một phen nắm chặt cằm Thẩm Ngọc Lam, khiến cho Thẩm Ngọc Lam ngẩng mặt lên, "Ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng, nếu không sau này... Ngươi đừng nghĩ lấy được giải dược nữa!"

"Ngọc Lam... Sẽ không thất bại."

Thẩm Ngọc Lam đè thấp mi mắt, thanh âm ẩn nhẫn thống khổ.

"Hừ!" Dạ Tựu thu hồi tay, "Biết rõ lập trường của bản thân là tốt rồi... Phải biết rằng, ta cũng không phải không thể tìm thấy người thay thế ngươi, chẳng qua ngươi là một trong những quân cờ ưu tú nhất mà lúc trước ta bồi dưỡng, nếu ngươi không nghe lời, ta ắt có biện pháp trừng trị ngươi, tỉ như..."

Khóe môi cong lên một đường cong tà ác, Dạ Tựu tiến đến bên tai Thẩm Ngọc Lam, nhẹ nhàng nói, "Cho ngươi quay về quân doanh của ta lần nữa ôn lại chuyện cũ thì thế nào?"

Đồng tử Thẩm Ngọc Lam chợt co rút lại, hung hăng rùng mình một cái, ra sức ôm lấy cơ thể lạnh run của mình.

"Hahaha!" Dạ Tựu cất tiếng cười to, hai tay chống hông, "Ngươi cũng không cần sợ hãi đến mức như vậy chứ? Có lẽ người ngươi từng hầu hạ qua ở Di Hương viện hẳn là không thể ít hơn so với quân doanh mới đúng!"

Đầu ngón tay Thẩm Ngọc Lam kịch liệt run rẩy, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Dạ Tựu, "Thủ lĩnh... Ngọc Lam sẽ nghe lời, cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thủ lĩnh giao phó... Cầu xin thủ lĩnh giơ cao đánh khẽ..."

Thanh âm kèm theo tiếng nức nở, Thẩm Ngọc Lam cắn chặt răng.

Một màn hồi ức nhanh chóng ùa về trước mắt, cảm giác ghê tởm buồn nôn từng đợt từng đợt nổi lên.

"Hừ! Có cho ngươi cũng không dám không nghe lời." Dạ Tựu hất cằm, một bộ dáng vênh váo tự đắc.

Trên người Thẩm Ngọc Lam có độc mà hắn hạ rất nhiều năm trước, là kì độc của Tây Vực Phiên Ba Quốc, chỉ cần mỗi tháng đúng giờ dùng giải dược liền có thể bình an vô sự, nếu không... Vượt quá thời hạn cả người sẽ liền đặc biệt ngứa ngáy khó nhịn, đau nhức vô cùng, ba tháng sau, toàn thân thối rữa mà chết.

Độc này khó giải, chỉ cần trúng độc sẽ giống như là con rối giật dây trong tay người khác, hơn nữa cả đời đều phải dựa vào giải dược duy trì mạng sống.

"Được rồi, ta cũng nên trở về rồi, đi ra ngoài lâu quá bị ca ta phát hiện có thể sẽ gây khả nghi."

Nghe thấy Dạ Tựu nói phải quay về, Thẩm Ngọc Lam thở phào một hơi.

Nhưng Dạ Tựu vừa mới xoay người nghe thấy tiếng thở dài lại đột nhiên dừng cước bộ lại.

"Kì thực... Cũng không phải gấp như vậy..."

Ánh mắt phóng đến trên người Thẩm Ngọc Lam, Dạ Tựu đánh giá Thẩm Ngọc Lam từ trên xuống dưới một phen.

Ấn tượng của hắn đối với Thẩm Ngọc Lam nói thật thì vẫn dừng lại ở thời điểm Thẩm Ngọc Lam mười lăm tuổi.

Nam giới của Tháp Nhĩ bọn họ không có diện mạo nhu hòa tuấn mĩ như nam tử của Nam Sở, nhưng Thẩm Ngọc Lam là một ngoại lệ.

Thẩm Ngọc Lam thân là cô nhi từ nhỏ đã qua tay nhiều người, bị bán vào rất nhiều nơi, làm nô làm tì, cuối cùng lưu lạc đến trên tay hắn.

Hắn của khi đó đang huấn luyện một đám tử sĩ, thứ thiếu khuyết chính là loại nam nhân có loại hình có thể mị hoặc nam nhân như Thẩm Ngọc Lam này.

Liếc mắt một cái, hắn liền thích Thẩm Ngọc Lam mười lăm tuổi của năm ấy.

"Hahaha..."

Nghe thấy tiếng cười tà ác phát ra từ Dạ Tựu, da gà khắp người Thẩm Ngọc Lam đều nổi lên.

"Rõ ràng là bẩn đến mức như miếng giẻ lau... Lại thích mặc y phục trắng như vậy!"

Dạ Tựu tới gần Thẩm Ngọc Lam, hít vào một hơi thật sâu.

"Đây chính là hương liệu Phiên Ba Quốc tiến cống sao? Quả nhiên đại quan quý nhân của Nam Sở đều thích vung tiền như rác cho ngươi!"

Ánh mắt Dạ Tựu lưu luyến trên người Thẩm Ngọc Lam, líu lưỡi, "Chỉ tiếc rằng, ngươi có ăn mặc băng thanh ngọc khiết thế nào cũng không thay đổi được cái bản chất kĩ nữ dâm phụ của ngươi... Đến đây đi Thẩm Ngọc Lam, để cho ta xem xem mấy năm nay ngươi ở Di Hương viện học được bao nhiêu chuyện rồi."

Nghe được mệnh lệnh trảm đinh tiệt thiết của Dạ Tựu, cả người Thẩm Ngọc Lam run run.

"Làm sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn bị ta cưỡng bức giống như năm đó? Hay là nói ngươi kì thực thích bị ngược đãi?" Dạ Tựu thô bạo kéo vạt áo như tuyết trắng của Thẩm Ngọc Lam, "Ngươi ở Di Hương viện cũng không chủ động như vậy? Hay là nói ngươi muốn ta trả tiền?"

Nói xong, Dạ Tựu lấy ra một nén bạc nhỏ ném lên mặt Thẩm Ngọc Lam.

"Ta chi tiền cho ngươi, hầu hạ gia cho thật tốt vào." Dạ Tựu vừa đắc ý nhục nhã Thẩm Ngọc Lam vừa hất cằm.

Mỗi một ngụm không khí hít vào lồng ngực đều như thể bị dùng sức xé rách, trong đầu Thẩm Ngọc Lam có loại ý niệm còn không bằng bản thân chết đi.

Vì sao hắn vẫn còn sống?

Vì sao hắn không dám chết?

Sống tạm bợ qua ngày như vậy có ý nghĩa gì?

Trong đầu hiện ra thân ảnh của Doãn Mạch, nước mắt trong nháy mắt che mờ tầm mắt của Thẩm Ngọc Lam.

Gió xào xạc thê lương.

Rừng cây nhỏ một mảnh yên tĩnh.

Sau một lúc lâu trầm mặc, tay ngọc thon dài của Thẩm Ngọc Lam duỗi về phía đai lưng của mình.

"Ngọc Lam— Ngọc Lam ngươi ở đâu vậy, Ngọc Lam—!"

Mi mắt đột nhiên giương lên, tiếng la hét quen thuộc khiến đầu ngón tay của Thẩm Ngọc Lam nhất thời cứng đờ.

"Chậc!"

Có người đến phá rối, Dạ Tựu không vui mà chép miệng tặc lưỡi, xoay người, "Nhiệm vụ ngày mai phải hoàn thành thật tốt cho ta, nếu không xem ta làm sao tìm người giết chết ngươi!"

Dạ Tựu hung tợn bỏ lại câu uy hiếp này, bước nhanh rời đi.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Thẩm Ngọc Lam đứng tại chỗ như bị gió lạnh đóng băng, cả người vẫn không nhúc nhích.

"Ngọc Lam!"

Doãn Mạch vèo một cái nhảy đến bên cạnh Thẩm Ngọc Lam, "Ta tỉnh dậy không thấy ngươi, ngươi làm sao lại chạy đến nơi này vậy!"

Ánh mắt dại ra, mắt rưng rưng lệ, bộ dáng của Thẩm Ngọc Lam khiến Doãn Mạch nhíu chặt mày.

"Ngươi không sao chứ?"

"Đừng chạm vào ta!"

Bàn tay duỗi về phía Thẩm Ngọc Lam bị Thẩm Ngọc Lam ra sức đánh đuổi, Doãn Mạch sửng sốt một chút.

Giây tiếp theo, hắn liền nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam thống khổ lại tự trách mà cắn môi dưới.

"Xin, xin lỗi... Ta... Ta..."

Cả người Thẩm Ngọc Lam không ngừng run rẩy, thanh âm như đang run lên.

"Đừng đụng vào ta..."

Thẩm Ngọc Lam chậm rãi ngồi xổm người xuống, ra sức ôm lấy thân thể lạnh run của mình, như thể thấy ma mà lầm bà lầm bầm: "Ta rất bẩn... Ta rất bẩn... Ta thật sự rất bẩn..."

Chân mày Doãn Mạch nhíu lại càng rõ nét.

"Ai nói ngươi bẩn? Ngươi một chút cũng không bẩn."

"Không, ta rất bẩn!"

Thẩm Ngọc Lam đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng.

Doãn Mạch hoảng sợ, kinh ngạc trừng mắt nhìn.

"Cầu xin ngươi Doãn Mạch, đừng chạm vào ta... Ngươi đi đi, để ta yên lặng một mình một chút..." Thanh âm Thẩm Ngọc Lam nghẹn ngào, thống khổ mà nhắm mắt lại.

Doãn Mạch nhất định cảm thấy hắn rất khó hiểu nhỉ?

Doãn Mạch nhất định sẽ không yêu hắn nữa...

Hắn bẩn như vậy, bẩn như vậy...

Hắn không xứng với Doãn Mạch!

Thẩm Ngọc Lam đang nghĩ như vậy, đột nhiên bị Doãn Mạch ôm lấy vác trên vai.

"Doãn Mạch?!"

Doãn Mạch một lời cũng chưa nói.

"Ngươi mau thả ta ra! Thả ta xuống Doãn Mạch! Lời ta vừa mới nói ngươi không nghe thấy sao?"

"Nghe thấy rồi!"

Doãn Mạch khiêng Thẩm Ngọc Lam không buông tay, thanh sắc lãnh đạm, gây cho người ta cảm giác áp bách to lớn.

"Nghe thấy cũng không định nghe theo."

"Ngươi..."

Hai tròng mắt Thẩm Ngọc Lam trợn trừng, càng không ngừng giãy giụa trên vai Doãn Mạch.

Nhưng đừng nhìn Doãn Mạch tuổi còn trẻ, dáng người cũng không cao lớn khôi ngô, nhưng khí lực lại lớn đến kinh người.

Thẩm Ngọc Lam phát giác bản thân căn bản không trốn thoát ra được.

Thẩm Ngọc Lam cứ thế bị Doãn Mạch khiêng trở lại Di Hương viện, bị Doãn Mạch ném lên trên giường lớn.

"A..."

Thẩm Ngọc Lam ngẩng đầu, hoảng hốt không thôi trừng mắt với Doãn Mạch.

"Doãn Mạch, ngươi làm cái gì vậy?"

"Ngươi không phải nói ngươi bẩn sao?" Doãn Mạch hất bím tóc dài, "Ta muốn làm sạch sẽ những chỗ khiến ngươi cảm thấy bẩn."

"Cái..." Thẩm Ngọc Lam không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

"Không, Doãn Mạch... Là ta sai rồi, là ta không tốt... Ta không nên để cho ngươi yêu ta, ta không xứng... Ta... Thật sự rất bẩn... Có một số việc ngươi không biết... Có một số việc ta không muốn nói cho ngươi..."

Nước mắt nóng hổi vẫn lã chã rơi xuống, Thẩm Ngọc Lam thật sự không nhịn được nữa.

Hắn rất muốn khóc.

Hắn rất muốn thoải mái khóc lớn một trận.

Vì sao lão thiên gia phải đối xử với hắn như vậy?!

Nếu như hắn không gặp được Doãn Mạch... Hắn sẽ không cảm thấy thống khổ như thế...

Sự hạnh phúc của tình yêu... Làm hắn thống khổ.

Làm hắn thống khổ!

"Đừng khóc mà Ngọc Lam!"

Nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam rơi nước mắt, Doãn Mạch đau lòng, lại có chút hoảng loạn.

"Bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không ảnh hướng tới tình cảm của ta đối với ngươi. Ta nói rồi, ta thích ngươi, ta yêu ngươi Ngọc Lam... Người Doãn Mạch ta coi trọng chính là tốt nhất trên thế giới này... Ngươi tuyệt đối không bẩn, nói ngươi cảm thấy ngươi bẩn thế nào, ta sẽ giúp người làm sạch."

Thanh âm cùng động tác của Doãn Mạch đều rất ôn nhu.

"Ta... Ta..." Không muốn bản thân giống như nữ nhân động một tí liền khóc sướt mướt, nhưng Thẩm Ngọc Lam không khống chế được cảm xúc của chính mình, "Ta thế nào cũng bẩn... Toàn thân ta từ trên xuống dưới... Tất cả chỗ nào cũng đều rất bẩn..."

Thẩm Ngọc Lam che mặt mình, hai tay run rẩy.

"Như vậy à!"

Kết quả Doãn Mạch lại không có phản ứng lớn gì, ngược lại mỉm cười, "Vậy vừa đúng lúc, như vậy thì ta có thể lấy cớ rồi, ồ dê!"

"Doãn Mạch!" Thẩm Ngọc Lam bị Doãn Mạch chọc giận đến mức không biết nên khóc hay nên cười.

"Ngọc Lam..." Doãn Mạch bổ nhào về phía Thẩm Ngọc Lam, cọ tới cọ lui ở cổ Thẩm Ngọc Lam, "Ngươi không cần quá xem nhẹ mị lực của mình! Ta biết ngươi từng là đầu bảng của Di Hương viện, cũng biết lúc trước ngươi luôn phải tiếp khách..."

Thực tế, việc này bị Doãn Mạch nói ra, Thẩm Ngọc Lam vẫn cảm thấy trái tim có một tia đau nhói.

"Ta sẽ không nói rằng ta một chút cũng không ngại, chỉ có thể nói... Ta cảm thấy bản thân rất vô dụng, hơn nữa quen biết ngươi quá muộn, nếu không ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào chạm vào ngươi, ngoại trừ bản thân ta."

"Doãn Mạch..."

"Nhưng ta chưa bao giờ cho rằng ngươi bẩn, ngươi tuyệt đối không bẩn... Nếu ta nói không thuyết phục được ngươi, vậy thì để cho ta giúp ngươi làm sạch toàn bộ những chỗ ngươi cảm thấy bẩn, như vậy những chỗ này đều thuộc về một mình ta rồi!"

Lời nói không gợn sóng sợ hãi xuất hiện tiếng vang thật lớn trong lòng Thẩm Ngọc Lam.

"Doãn Mạch..." Thẩm Ngọc Lam rơi lệ cười khổ, "Vì sao ngươi lại nói ra lời ta muốn nghe nhất, lời làm cho ta động tâm nhất vậy?"

"Không phải bởi vì ngươi muốn nghe ta mới nói, đây đều là lời trong lòng của ta!" Vẻ mặt Doãn Mạch nghiêm túc vỗ vỗ ngực mình, "Doãn Mạch ta cũng không nói dối, ta chính là thích ngươi, Thẩm Ngọc Lam."

"Ta biết..." Thẩm Ngọc Lam sụt sịt mũi, gật đầu.

Có lẽ... Hắn vẫn là hiểu nhầm lão thiên gia rồi.

Lão thiên gia có thể để cho hắn gặp được Doãn Mạch đã là sự ban ơn lớn nhất với hắn rồi.

"Cho nên từ giờ trở đi ta phải hành động thôi!" Doãn Mạch giơ cao nắm tay lên.

Động tác này chọc cho Thẩm Ngọc Lam nở nụ cười, "Được, được, đều có thể được..."

Thẩm Ngọc Lam đỏ mặt, thẹn thùng đến độ hận không thể chui vào trong ổ chăn, "Chẳng qua ngày mai ta... Ta còn có việc phải làm, cho nên..."

Đáy mắt hiện lên một tia sáng lạnh, Doãn Mạch chợt khôi phục mỉm cười, sờ sờ đầu Thẩm Ngọc Lam, "Ừm, ta biết ta biết, đêm nay sẽ không để cho ngươi quá vất vả."

Thẩm Ngọc Lam cúi người hôn Doãn Mạch, nhẹ nhàng khép mi mắt.

Là Doãn Mạch không tốt...

Hắn ba lần vài lượt muốn đẩy Doãn Mạch ra...

Là Doãn Mạch không tốt...

Doãn Mạch đối xử với hắn quá tốt nên hắn mới không thể buông bỏ được, luyến tiếc không nỡ...

Khóe mắt rơi xuống một giọt lệ nóng, Thẩm Ngọc Lam càng không ngừng thôi miên bản thân.

Để cho hắn hưởng thụ hạnh phúc ngắn ngủi này thêm một chút nữa đi!

Cho dù về sau sẽ bị trời phạt...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play