"Hoàng Thượng..." Dạ Ưng giơ cao chén rượu về phía Đoan Mộc Nam, "Lúc trước về chuyện Ly Vương gia gặp chuyện, thật sự không phải Tháp Nhĩ chúng ta làm. Độc đối phương dùng chính là của Phiên Ba Quốc ở Tây Vực, hẳn là Phiên Ba Quốc định giá họa cho Tháp Nhĩ chúng ta... Để biểu đạt thành ý, ta mang đến cho Hoàng Thượng một kiện áo choàng từ da bạch hổ, một bộ chiến giáp hoàng kim, vẫn xin vui lòng nhận cho."

Nói xong, Dạ Ưng vỗ vỗ tay, dũng sĩ của Tháp Nhĩ lập tức mang kì trân dị bảo tiến cống lên.

Đoan Mộc Nam vừa thấy áo choàng da bạch hổ cùng chiến giáp hoàng kim, hai mắt trong nháy mắt sáng lên.

"Nếu Dạ Ưng thủ lĩnh có thành ý như vậy, về chuyện ám sát lúc trước kia trẫm sẽ không truy cứu nữa."

"Đa tạ Hoàng Thượng."

Bên này Đoan Mộc Nam cùng Dạ Ưng tán gẫu đến sôi nổi, bên kia, khuôn mặt Dạ Tựu lại trầm xuống, bất mãn bĩu môi.

"Nguyện cho Tháp Nhĩ chúng ta cùng Nam Sở đời đời giao hảo, hòa bình trường tồn."

"Nói hay lắm!"

Nhìn thấy Dạ Ưng giơ cao chén rượu, Đoan Mộc Nam kiêu ngạo hất cằm, cười cười, "Nam Sở của trẫm đất rộng của nhiều, Dạ Ưng thủ lĩnh có muốn thứ gì không, trẫm có thể ban cho ngươi."

Nghe vậy, Dạ Ưng có hứng thú nhướng nhướng mi, "Cái này à... Ta còn muốn một thứ gì đó... Không bằng nói, ta có một người muốn gặp."

Trong nháy mắt, khóe môi giương lên của Đoan Mộc Nam liền hạ xuống.

"Triển Thiên Bạch."

Dạ Ưng nói ra ba chữ này không mưu mà hợp với suy nghĩ trong lòng Đoan Mộc Nam.

Ở yến tiệc sinh thần của hắn lúc trước, Dạ Ưng liền tỏ ra có hứng thú mãnh liệt với Triển Thiên Bạch.

Trái tim như vang lên, Đoan Mộc Nam thoáng do dự, trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng.

Đoan Mộc Ly thắng khảo nghiệm ở trường đấu thú, hắn nhất định phải hết lòng tuân thủ lời hứa, không thể đánh chủ ý lên Triển Thiên Bạch nữa.

Nhưng mà...

Hắn không thể đánh chủ ý lên Triển Thiên Bạch không có nghĩa là hắn không thể truyền lệnh Triển Thiên Bạch đi gặp Dạ Ưng.

Đoan Mộc Nam giống như có ác ma nói nhỏ đang mê hoặc bên tai, hướng mặt về phía Dạ Ưng mỉm cười, "Được, không phải chỉ là gặp Triển Thiên Bạch một lần sao, trẫm đáp ứng ngươi, ngày mai sẽ kêu Triển Thiên Bạch vào cung."

"Đa tạ Hoàng Thượng."

Dạ Ưng hai tay ôm quyền, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười xán lạn.

Lần này đến kinh thành Nam Sở, nếu chỉ nói một hai câu với Triển Thiên Bạch trên trường đấu thú, Dạ Ưng cảm thấy không đủ.

Khó đợi đến được cơ hội, hắn vẫn muốn tiếp tục cố gắng một phen, vạn nhất có thể rung động trái tim mĩ nhân thì sao!

Trong vương phủ.

Yến hội ăn uống đến say sưa, Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch đều uống không ít rượu.

Bóng đêm dày đặc, trăng sáng sao thưa.

"Hắt xì!"

Triển Thiên Bạch hắt xì một cái, Đoan Mộc Ly lập tức khoác áo choàng dày của mình lên đầu vai Triển Thiên Bạch.

Hai gò má phiếm hồng, Triển Thiên Bạch ôm vò rượu, con ngươi như hồng ngọc lấp lánh, đôi mắt cong thành trăng khuyết.

Triển Thiên Bạch vừa nhìn chính là uống say rồi, chính hắn cũng say, ý thức không phải quá thanh tỉnh.

"Buổi tối có chút lạnh, đừng để cảm lạnh, về nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

Nói xong, Đoan Mộc Ly liền đỡ Triển Thiên Bạch đứng dậy.

Trọng tâm cơ thể cả người Triển Thiên Bạch đều đè trên người hắn, có chút nặng, bất quá phần trọng lượng này Đoan Mộc Ly lại lấy làm vui vẻ, làm cho hắn cảm thấy Triển Thiên Bạch ỷ lại hắn.

"Không được... Ta vẫn còn muốn uống..." Triển Thiên Bạch ôm lấy vò rượu không buông tay.

Đoan Mộc Ly dở khóc dở cười, mất chút khí lực mới đoạt được vò rượu trong tay Triển Thiên Bạch.

Triển Thiên Bạch tựa như một tiểu hài tử, hai tay cầm nắm lung tung trong không khí hai cái, sau đó nghiêng người, cánh tay thon nhỏ ôm lấy cổ Đoan Mộc Ly.

Trái tim Đoan Mộc Ly đập thình thịch, hai cánh môi mỏng lạnh tiến đến bên tai Triển Thiên Bạch, nói nhỏ, "Ngươi như này xem như là đang câu dẫn ta sao? Nhưng ý chí của ta sức chịu đựng lại rất yếu kém."

"Hửm?" Triển Thiên Bạch say mèm phát ra giọng mũi khiêu gợi.

Đoan Mộc Ly cảm giác như thể có cái đuôi mèo cọ trong lòng mình ngứa ngứa, máu nóng toàn thân dần cuồn cuộn sôi trào.

"Đây đều là họa ngươi tự rước lấy."

Đoan Mộc Ly ôm Triển Thiên Bạch ngồi bàn cuối lên, cước bộ không vững.

Chu Phượng nhìn chăm chú bóng dáng lắc lư lắc lư của Đoan Mộc Ly, vẻ mặt hưng phấn mà phắt cái đến bên cạnh Lam Tẩm, "Đêm nay vương gia phải phản công đấy!"

"Ách..." Lam Tẩm ghét bỏ liếc mắt nhìn Chu Phượng một cái.

Mạch não của ngươi đây là cái loại gì vậy? Việc ấy vương gia vốn chính là ở trên được không?

Trong phòng, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu.

Đoan Mộc Ly đặt Triển Thiên Bạch trên giường lớn trải mềm, Triển Thiên Bạch nằm ngửa mặt, mi mắt khẽ rũ, ánh sáng lờ mờ không rõ phản chiếu lên hàng mi dài, tựa như rắc một tầng phấn vàng.

Bàn tay to phủ kín vết chai nhẹ nhàng vuốt ve hai má Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly phát hiện đêm nay Triển Thiên Bạch uống rượu có chút nhiều.

"Là định mượn rượu giải sầu sao? Vì để khiến cho bản thân say khướt nên cái gì cũng không dùng đầu suy nghĩ sao?"

Đoan Mộc Ly thì thào tự nói, cúi người tới gần Triển Thiên Bạch, "Ta không phải là... Quá miễn cưỡng ngươi rồi chứ..."

"Ngươi từ khi nào thì trở nên nói năng dài dòng như vậy?"

Đột nhiên, Triển Thiên Bạch mở hai mắt, dọa Đoan Mộc Ly nhảy dựng.

"Từ lúc bại trận, ta sa đọa làm tù nhân, hết thảy đều không thể thoải mái vui vẻ uống rượu mấy lần, còn không cho phép ta uống nhiều thêm mấy chén sao?"

"Ngươi trước kia cũng có thể uống sao?" Đoan Mộc Ly có chút kinh ngạc.

"Cũng khá tốt... Trước kia ở quân doanh thường xuyên uống rượu cùng các tướng sĩ, thật có chút hoài niệm niềm vui sướng khi đó mà!" Triển Thiên Bạch nói, lười biếng vươn vai.

"Buồn ngủ quá... Muốn ngủ rồi..."

Thấy Triển Thiên Bạch trở người đưa lưng về phía mình, con ngươi đen phủ kín hơi rượu nhàn nhạt của Đoan Mộc Ly chợt lướt lóe qua vẻ thất vọng.

Tuy nói Triển Thiên Bạch đã đáp ứng chấp nhận tình cảm của hắn, nhưng nguyên nhân chính là vì Triển Thiên Bạch chấp nhận tình cảm của hắn rồi, hắn mới càng không thể cưỡng ép Triển Thiên Bạch.

Là rời đi hay ở lại?

Vấn đề này làm khó Đoan Mộc Ly.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn say rượu đến độ đỏ bừng của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly không dám tự tin rằng bản thân ở lại vẫn có thể cái gì cũng không làm với Triển Thiên Bạch, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ.

Thân là một nam nhân khỏe mạnh, đối mặt với người mình yêu, cho dù là ai cũng không thể ngồi yên mà trong lòng không loạn được.

Huống chi Triển Thiên Bạch còn mê người như vậy...

Hầu kết khẽ lăn, Đoan Mộc Ly nuốt nước bọt, đầu óc như thể bị đun sôi.

Triển Thiên Bạch nằm trên giường đưa lưng về phía Đoan Mộc Ly, kì thực căn bản chưa hề ngủ, mi mắt chậm rãi giương lên, hàng mi dài chớp chớp.

Tên Đoan Mộc Ly này... Rốt cuộc đang đợi cái gì chứ?

Trong phòng lặng ngắt như tờ, tựa như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

"Triển Thiên Bạch, ngươi chưa ngủ... Đúng không?"

"Ta ngủ rồi." Triển Thiên Bạch nhẹ giọng đáp lại.

Đoan Mộc Ly phì cười.

Nghe thấy tiếng vang nhỏ vụn của vải bố ma sát, nội tâm Triển Thiên Bạch bất giác trở nên căng thẳng, nụ cười yếu ớt nơi khóe môi cong lên như có như không.

Thân hình nặng trĩu cùng cái ôm ấm áp đánh úp lại, Đoan Mộc Ly đè trên người Triển Thiên Bạch.

"Thật là, vốn cũng định buông tha ngươi đêm nay."

"Gạt người." Triển Thiên Bạch trở mình, ngửa mặt nhìn Đoan Mộc Ly, con ngươi đen lúng liếng nhuộm màu đỏ ửng, "Ngươi vốn cũng không định buông tha ta, cho nên mới luôn đứng ở bên giường."

"Đúng vậy, vất vả lắm ngươi mới đáp ứng chấp nhận ta, để cho ta cứ chịu đựng như vậy... Ngươi cũng nhẫn tâm sao?"

Triển Thiên Bạch nghe thấy lời nói trêu ngươi của Đoan Mộc Ly thì bật cười một trận.

Ánh lửa chiếu rọi xuống, cơ thể của Đoan Mộc Ly càng lộ rõ vẻ rắn chắc cường tráng, thoạt nhìn khỏe mạnh tràn đầy sức lực.

Triển Thiên Bạch không kìm lòng được mà vươn tay, khi hắn chạm vào băng vải dày cộp kia, đầu ngón tay không khỏi cứng lại một chút.

Vết thương trên người Đoan Mộc Ly... Tựa hồ đều là vì hắn mà phải gánh chịu.

"Vì sao ngươi lại lộ ra ánh mắt bi thương như vậy?"

Đoan Mộc Ly hôn lên khóe môi Triển Thiên Bạch, nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì." Triển Thiên Bạch tựa đầu nghiêng sang một bên.

Có lẽ... Hắn sớm nên chấp nhận Đoan Mộc Ly mới đúng.

Nhưng bởi vì cái cũi trong lòng mình mới kéo dài lâu như vậy...

"Triển Thiên Bạch, nhìn ta."

Đoan Mộc Ly vuốt ve khuôn mặt Triển Thiên Bạch, để cho Triển Thiên Bạch quay đầu nhìn về phía hắn.

Khuôn mặt Triển Thiên Bạch hơi phiếm hồng như anh đào chín, khiến cho Đoan Mộc Ly không nhịn được muốn cắn một ngụm.

"Ngươi đẹp quá..."

"Đây là lời để khen ngợi nam nhân sao?" Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng đôi mắt Triển Thiên Bạch lại cong cong.

"Vậy... Ngươi tuấn mĩ lắm." Đoan Mộc Ly thoáng suy nghĩ một chút, sửa miệng.

Triển Thiên Bạch phì một tiếng bật cười.

Có vài thời điểm, sự ngốc nghếch của Đoan Mộc Ly thực sự là cực kì đáng yêu.

Bản thân có loại cảm giác giống như hòa tan ra, Triển Thiên Bạch nheo mắt lại, giọt lệ hạnh phúc rớm ra, đọng ngay trên nốt ruồi lệ nơi khóe mắt.

"Triển Thiên Bạch, ngươi là của ta..."

"Ừm..."

"Ta vĩnh viễn cũng sẽ không buông tha ngươi, sẽ không để cho ngươi rời khỏi bên người ta... Thân thể của ngươi... Trái tim... Thậm chí là một sợi tóc một mảnh móng tay đều là thứ thuộc về ta, đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về một mình ta."

Triển Thiên Bạch giơ tay lên, dùng sức kéo tóc của Đoan Mộc Ly.

"Ngươi cũng... Như vậy..."

Cũng chỉ thuộc về một mình ta, thân thể, trái tim, thậm chí là một sợi tóc một mảnh móng tay... Đời đời kiếp kiếp chỉ thuộc về một mình ta, Đoan Mộc Ly!

...

Ánh nến vụt tắt, trong căn phòng tối om vang lên những thanh âm khoái hoạt.

Nguyệt hắc phong cao.

Trong Di Hương viện.

Doãn Mạch đang ngủ say khò khò trên giường, Thẩm Ngọc Lam lại tỉnh táo, tiện tay khoác kiện trung y rồi xuống giường, trang điểm thay đồ.

Trong tay là chén trà trống rỗng Doãn Mạch đã uống qua.

Trước đó, Thẩm Ngọc Lam đã bỏ thêm dược thảo an thần vào bên trong có thể giúp ngủ ngon, khiến cho Doãn Mạch có cảm giác vừa ngủ thẳng tới hừng đông.

Hắn không hi vọng giữa chừng Doãn Mạch tỉnh lại, càng không hi vọng Doãn Mạch biết hắn muốn đi đâu.

Thẩm Ngọc Lam trước sau như một mặc một thân trường sam màu trắng thanh lịch, kéo búi tóc xuống, dùng bạch ngọc quan độc đáo buộc lên trên đỉnh đầu, có vẻ trong sạch thoát tục, cũng sẽ không làm cho người ta ấn tượng mờ nhạt.

"Doãn Mạch, đừng trách ta."

Thẩm Ngọc Lam quay đầu liếc mắt nhìn Doãn Mạch đang ngủ say một cái, cắn môi dưới.

Hắn thả người, nhảy từ cửa sổ lầu hai xuống, thân nhẹ như én, rất nhanh đi vào trong rừng cây nhỏ tối om om sau Di Hương viện.

Ánh trăng thanh lãnh, sâu trong rừng cây nhỏ tựa như nổi lên sương mù.

Bên trong sương trắng mông lung, Thẩm Ngọc Lam mơ hồ thấy bóng dáng quen thuộc đã chờ ở nơi đó.

"Ngọc Lam tham kiến thủ lĩnh."

Hai tay Thẩm Ngọc Lam ôm quyền, quỳ một gối xuống đất.

Dạ Tựu một thân trang phục da báo xoay người lại, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Ngọc Lam, nhếch môi cười đến dữ tợn tà ác.

"Đã lâu không gặp, Thẩm Ngọc Lam."

"Nhờ phúc của thủ lĩnh." Thẩm Ngọc Lam trước sau vẫn cúi đầu.

Điều này làm cho ấn đường của Dạ Tựu nhăn lại, ánh mắt nhìn Thẩm Ngọc Lam giống như gió lạnh đêm khuya đột nhiên nổi lên trong rừng cây.

"Làm sao? Ngay cả con mắt cũng không muốn liếc nhìn ta lấy một cái? Cũng không nghĩ lại xem, ngươi là dưới sự dạy dỗ của ai mới trở thành lão bản của tiểu quan quán bậc nhất kinh thành Nam Sở đi!"

Nghe thấy lời châm chọc khiêu khích của Dạ Tựu, bả vai Thẩm Ngọc Lam đang quỳ một gối xuống đất run lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play