Phịch một tiếng, Ca Tát vu sư ngồi tê liệt trên đất, giữa hai chân có thứ chất lỏng hôi thối nào đó chảy ra.
Mũi kiếm sắc bén nhắm thẳng tới yết hầu, nhưng cũng không thật sự đâm xuống.
Thần sắc Triển Thiên Bạch bình tĩnh, con ngươi đỏ tươi mĩ lệ như bảo vật.
"Không... Đừng giết ta! Ta cái gì cũng không biết, ta thật sự là cái gì cũng không biết..." Ca Tát vu sư hiển nhiên bị kinh sợ, run rẩy ôm lấy đầu, nói nhỏ bên miệng.
Nhưng mặc dù hắn bị dọa thành như vậy, cặp mắt kia vẫn không chuyển đỏ như cũ.
Chính là màu đen.
Dường như từ đầu tới cuối đều không biến đỏ.
"Không phải ta làm, ta chỉ là bị người sai sử, là..."
Phụt!
Đột nhiên, Ca Tát vu sư phun ra một búng máu tươi, chết bất đắc kì tử ngay lập tức.
Cả người Đoan Mộc Nam run lên một chút, suýt nữa ngã sấp xuống.
Ấn đường Triển Thiên Bạch nhíu lại, quay đầu.
Ngay trước tầm mắt— Là Cao Nam Phong.
Cao Nam Phong tuy rằng không có thứ vũ khí sắc bén gì trên tay, nhưng có nội lực.
Hai người Doãn Mạch cùng Đoan Mộc Ly cũng đều quan sát con ngươi bễ nghễ của Cao Nam Phong, rõ ràng đã nhận ra nguyên nhân cái chết của Ca Tát vu sư rồi—
Hắn là bị nội lực của Cao Nam Phong chấn động đến thất khiếu đổ máu mà chết.
"Cao Nam Phong!"
Ba người Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch cùng Doãn Mạch chưa hề hé răng, người từng bước tiến lên là Lương Tu.
"Cao Nam Phong, người này là nhân chứng đóng vai trò trọng yếu tới họa vu cổ, ngươi giết hắn là có ý gì?"
Bị Lương Tu chất vấn, Cao Nam Phong không chút lo lắng mà nghiêng nghiêng đầu, dữ tợn trên mặt tức khắc càng thêm hung ác.
"Đương nhiên là lo hắn kinh động đến thánh giá, thế nào?"
"Ngươi..." Hai tròng mắt Lương Tu trợn trừng.
Tổ tiên Cao Nam Phong có công với hoàng thất Nam Sở, bản thân lại nhiều lần lập chiến công, công huân mặc dù không bằng Đoan Mộc Ly, nhưng lại hơn hắn một bậc.
Ở trước mặt Cao Nam Phong, Lương Tu cảm thấy phân lượng lời nói của bản thân vẫn còn chưa đủ.
Đoan Mộc Nam lặng lẽ nhìn chăm chú Ca Tát vu sư đã biến thành thi thể trước mặt, biểu tình ác liệt, rối rắm, phẫn nộ.
"Phạm Thừa tướng!"
Đột nhiên, Đoan Mộc Nam rống lên một tiếng.
Phạm Ninh lập tức khom lưng, cung kính tiến lên, "Hoàng, Hoàng Thượng..."
"Đây là vu sư mà ngươi mời đến cầu phúc cho trẫm..." Đoan Mộc Nam nghiến răng nghiến lợi.
Vị Ca Tát vu sư này từ đầu tới cuối ánh mắt chưa từng biến đỏ, ngay cả bị dọa tới tiểu ra rồi cũng không biến đỏ, bởi vậy có thể thấy được hắn căn bản không phải người dị tộc.
"Lão thần biết tội, lão thần biết tội!" Phạm Ninh dập đầu với Đoan Mộc Nam.
Đoan Mộc Nam xoay người bước lên bậc thang, đứng trước long ỷ vàng son lộng lẫy, mặt hướng về phía văn võ bá quan, thanh sắc câu lệ.
"Người đâu! Xóa bỏ chức Thừa tướng của Phạm Ninh, lệnh nhàn cư ở nhà, diện bích suy ngẫm!"
"Hoàng Thượng!" Hai mắt Phạm Ninh mở to, ngây ra như phỗng.
"Hoàng Thượng!" Cao Nam Phong hai tay ôm quyền, đang muốn tạo áp lực cho Đoan Mộc Nam, chỉ thấy Đoan Mộc Ly đột nhiên tiến lên từng bước.
"Hoàng Thượng anh minh!"
Bốn chữ trảm đinh tiệt thiết vang vang hữu lực vang vọng quanh quẩn trên triều đường, chặn lại miệng của mọi người.
Cứ thế, Phạm Ninh bị xóa bỏ chức vị Thừa tướng, Cao Nam Phong cũng vì động thủ trên đại điện mà gặp phải trọng phạt.
"Hoàng thúc..."
Đoan Mộc Nam nhìn về phía Đoan Mộc Ly, hốc mắt ươn ướt, ánh mắt chân thành.
"Lần này ủy khuất hoàng thúc rồi... Hoàng thúc, ngươi muốn bồi thường gì, chỉ cần là trẫm có thể đều được."
"Thật sao?" Đối diện với cháu ruột của mình, nội tâm Đoan Mộc Ly sóng lớn mãnh liệt.
Đoan Mộc Nam trưởng thành rồi...
Tiểu hài tử nhất định có một ngày sẽ lớn lên, có một ngày sẽ trở nên trưởng thành—
Càng ngày càng không thể khống chế.
"Vậy thì... Xin Hoàng Thượng tứ hôn." Đoan Mộc Ly hai tay ôm quyền, lời này nói đến thuận lí thành chương, "Xin Hoàng Thượng ban thưởng chọn ngày lành tháng tốt cho vi thần cùng Triển Thiên Bạch thành hôn."
"Cái gì?!"
Hai người Đoan Mộc Nam cùng Triển Thiên Bạch đồng loạt phát ra tiếng kinh hô.
Một đám văn võ bá quan tất cả đều cứng họng, trợn mắt há hốc mồm.
Ly Vương gia đây là muốn lập phi?
Ly Vương gia nghiêm túc à...
Mọi ánh mắt tò mò cùng hoảng hốt phóng đến trên người Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch cảm giác ngực trái bản thân như thể đang gõ trống, tiếng tim đập mạnh hơn một chút lại một chút.
Hô hấp bất ổn, con ngươi đỏ tươi huyết sắc bất động thanh sắc trượt đến khóe mắt, khẽ liếc Đoan Mộc Ly.
Đúng như Triển Thiên Bạch sở liệu, biểu tình của Đoan Mộc Ly thập phần nghiêm túc, nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Tứ hôn...
Đoan Mộc Ly đây là muốn mượn tay Đoan Mộc Nam tạo áp lực cho hắn, cưỡng ép trói lại bên người hắn sao?
Hai tay giấu trong ống tay áo siết chặt thành quyền, Triển Thiên Bạch không hiểu sao trở nên căng thẳng, là bất mãn không nói nên lời... Là bối rối... Hay là... Chờ mong...
"Quả thực đáng ghét không biết xấu hổ." Bên cạnh, Doãn Mạch thè lưỡi với Đoan Mộc Ly, làm mặt quỷ.
Theo hắn thấy, Đoan Mộc Ly bất luận thế nào đều không xứng với Triển Thiên Bạch.
Cũng khó trách Thẩm Ngọc Lam có loại tình cảm kính trọng sùng bái với Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch quả thực cực kì ưu tú, nan năng khả quý.
Tầm mắt lưỡng lự đưa tới đưa lui giữa hai người Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Nam không biết có chủ kiến gì.
Nếu như tứ hôn, Triển Thiên Bạch thật sự chỉ thuộc về một mình Đoan Mộc Ly...
Trái tim như thể bị kim châm đau đớn, Đoan Mộc Nam mặt mày rối rắm.
"Triển Thiên Bạch..." Đoan Mộc Nam nhìn về phía Triển Thiên Bạch, rụt rè hỏi: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của trẫm... Ngươi có muốn trẫm ban thưởng gì không?"
Hàng mi dài run run một chút, Triển Thiên Bạch ngẩng đầu, chắp tay với Đoan Mộc Nam, trấn tĩnh không chút lo lắng, tự nhiên mà mở miệng: "Ta hi vọng Hoàng Thượng... Không đồng ý yêu cầu tứ hôn của Đoan Mộc Ly."
"Cái gì?!"
Tất cả quần thần ăn dưa không rõ chân tướng ở đây đều chấn động.
Người duy nhất không giật mình, ngược lại chính là Đoan Mộc Ly.
Khóe môi giương lên nụ cười yếu ớt có chút như không, nụ cười đều là chua xót, Đoan Mộc Ly không quay đầu trao đổi ánh mắt gì với Triển Thiên Bạch, nhưng dĩ nhiên ngầm hiểu rõ trong lòng.
Nhìn nhìn Triển Thiên Bạch, lại nhìn nhìn Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly ngơ ngác.
Cho nên hai người kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ đến Triển Thiên Bạch là chiến thần của Dao Quốc, vẫn luôn đối địch với Đoan Mộc Ly, lúc trước còn nghe nói Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly tra tấn đến sống không bằng chết, bởi vậy có thể thấy được quan hệ giữa hai người cũng không hòa hợp.
Đoan Mộc Nam cảm thấy bản thân vẫn còn cơ hội.
Bất quá, nếu Triển Thiên Bạch thật sự thống hận Đoan Mộc Ly như vậy, vậy vì sao lại ngàn dặm tới cứu Đoan Mộc Ly từ trong nước sôi lửa bỏng chứ?
Đoan Mộc Nam hoang mang không biết làm sao.
Cuối cùng, Đoan Mộc Nam ban cho Đoan Mộc Ly rất nhiều ruộng tốt, vải vóc, vàng bạc châu báu, còn mở rộng thêm vương phủ, đồng thời tổng quản Ngự thiện phòng tự sát, những người khác ở Ngự thiện phòng cũng bị Đoan Mộc Nam hạ ngục, vì phòng ngừa lại bị người hạ cổ trùng, Đoan Mộc Nam lần nữa thay đổi một loạt đám người bên cạnh, ngay cả thị vệ hoàng cung cũng trở nên không giống với lúc trước.
Việc này đến đây tạm thời kết thúc một chặng.
Ba người Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly cùng Chu Phượng quay về vương phủ, nửa đường tách ra với Doãn Mạch, Doãn Mạch thu hồi lệnh bài của cung chủ Thanh Loan cung của mình, quay về Di Hương viện tìm Thẩm Ngọc Lam ngươi nùng ta mật.
Mặt trời chiều ngả dần về tây, tà dương nơi chân trời như màu màu.
Bước vào cửa lớn vương phủ, Triển Thiên Bạch không biết làm sao phát ra hàng ngàn hàng vạn cảm khái từ tận đáy lòng.
Hắn vậy mà lại... Cảm nhận được loại cảm giác của "nhà" từ phủ đệ của nam nhân hại hắn nước mất nhà tan.
Trong đầu bất giác hồi tưởng lại một màn Đoan Mộc Ly trên triều thỉnh cầu Đoan Mộc Nam tứ hôn, nội tâm Triển Thiên Bạch lên xuống phập phồng.
"Ta biết... Ngươi sẽ không chấp nhận tứ hôn."
Bên tai vang lên giọng nam trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch quay đầu lại.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Triển Thiên Bạch cảm thấy trái tim mình đập thình thịch.
Quả thực, hắn sẽ không đồng ý tứ hôn.
Mà trong triều, người duy nhất không có phản ứng cảm thấy kinh ngạc đối với hắn, cũng chỉ có Đoan Mộc Ly.
"Ngươi là đang... Thử ta sao?" Triển Thiên Bạch đè thấp mi mắt, nghiêm túc hỏi.
"Không phải." Đoan Mộc Ly lắc đầu, "Ta là đang dùng cách như vậy để nói cho ngươi biết, Triển Thiên Bạch, ta đối với ngươi... Là thật tâm, ta muốn nói cho người trong thiên hạ đều biết, ta muốn cưới ngươi làm vương phi của Đoan Mộc Ly ta, chỉ muốn cưới một mình ngươi... Bất quá, ngươi không muốn thì thôi vậy."
Thời điểm nói câu cuối cùng, Đoan Mộc Ly đau khổ cười, biểu tình như có chút ủy khuất vậy.
Triển Thiên Bạch yên lặng hít sâu một cái, hầu kết khẽ lăn, nội tâm xao động không thôi.
"Ta... Sẽ không làm vương phi của ngươi." Triển Thiên Bạch mạnh mẽ khống chế thanh âm của mình, dao động sợ hãi sâu trong nội tâm bị Đoan Mộc Ly nhìn thấu, vẻ mặt thanh lãnh đạm mạc, ánh mắt xa cách, "Đợi đến một ngày nào đó ta khôi phục được nội lực, đó chính là thời điểm ta rời khỏi ngươi."
"Ta biết rồi."
Thản nhiên nói ra ba chữ này, lại tựa như kim châm đâm vào trong lòng Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch siết chặt tay lại thành quyền.
Rõ ràng là hắn đang cự tuyệt Đoan Mộc Ly, nhưng mà vì sao...
Vì sao ngực hắn lại đau như vậy chứ?
Gió đêm se lạnh, thổi loạn mái tóc đen mềm mại của Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch hắt xì một cái, Đoan Mộc Ly lập tức tháo áo choàng của mình xuống khoác trên người Triển Thiên Bạch.
"Cho dù hiện tại ngươi đối xử với ta rất ôn nhu..."
Thanh âm của Triển Thiên Bạch như thể đang lầm bầm, chui vào lỗ tai của Đoan Mộc Ly.
"Ta cũng không cách nào tin tưởng ngươi, không cách nào tin tưởng tình cảm của ngươi, Đoan Mộc Ly..."
"Ta biết rồi."
Ba chữ giống nãy như đúc, làm cho miệng Triển Thiên Bạch tràn đầy chua xót.
Chu Phượng vốn hẳn nên trở về làm việc len lén trốn ở sau cây cột son, rướn cổ thật dài, sốt ruột thay Đoan Mộc Ly với Triển Thiên Bạch.
Ngay khi mặt trời lặn dần về tây, trăng sáng lên cao là lúc kinh thành Nam Sở rực rỡ lên đèn, đội ngũ đến từ Tháp Nhĩ chậm rãi vào thành.
Dẫn đầu chính là thủ lĩnh của gia tộc mạnh nhất Tháp Nhĩ - Dạ Ưng, cùng với huynh đệ phó thủ lĩnh Dạ Tựu.
Hai người chính là vì chuyện Đoan Mộc Ly bị sát thủ Tháp Nhĩ lúc trước ám sát mà đến.
"Bất luận nhìn thế nào cũng vẫn cảm thấy nơi này của Nam Sở thật đẹp!" Dạ Tựu cưỡi con ngựa to lớn, quay đầu khắp nơi nhìn xung quanh, trong mắt toàn bộ đều là mới lạ.
Sự mĩ lệ mà kinh thành Nam Sở có được là thứ tuyệt đối không thể nhìn thấy ở Tháp Nhĩ.
Bởi vậy, kinh thành Nam Sở trong mắt không ít quốc gia đều là miếng thịt béo hiếm có.
"Đẹp?" Dạ Ưng bên cạnh nhún nhún vai, không cho là vậy, "Cảnh sắc này có gì gọi là đẹp chứ... Vẻ đẹp chân chính chính là tiểu mĩ nhân, tiểu mĩ nhân kinh động thiên nhân..."
Vừa nói, khuôn mặt màu đồng cổ của Dạ Ưng vừa lộ ra vẻ tươi cười đường hoàng, con ngươi sáng ngời như báo săn toát ra khát vọng mãnh liệt.
Hắn nghĩ tới một người—
Triển Thiên Bạch lúc này đang ngâm mình tắm trong hồ ôn tuyền của vương phủ.
Nước hồ dày đặc, tầm mắt hắn mơ hồ.
Mọi âm thanh xung quanh đều yên tĩnh, ánh trăng sáng bạc rơi vãi đầy trên vai Triển Thiên Bạch, hàng mi dài treo bọt nước bất giác run run một chút.
"Ngươi đặc biệt chạy đến đây tắm rửa... Là tận lực trốn tránh ta sao?"
Xuyên quá hơi nước trắng xóa, giọng nam trầm thấp quen thuộc truyền đến lỗ tai, trong lòng Triển Thiên Bạch căng thẳng.
Muốn tránh... Vẫn tránh không được sao?
"Biết ta đang trốn ngươi, vì sao còn quấy rầy ta thanh tịnh?" Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại, trong thanh âm trong veo êm tai khẽ nhào một tia nén giận, "Không thể để cho ta thoải mái tắm rửa một chút sao?"
"Bởi vì ta..."
Cùng với giọng nói mong manh, Triển Thiên Bạch nghe thấy tiếng nước.
Đoan Mộc Ly vào đây rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT