Ánh mắt lóe lên, Đoan Mộc Nam thẹn thùng đến độ trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Hắn đây là làm sao vậy?

Vì sao tim đập nhanh như vậy?

Hai má Đoan Mộc Nam càng nóng bỏng, như thể bị sưng đỏ.

"A!"

Mãi đến khi đầu ngón tay truyền đến đau đớn, Đoan Mộc Nam lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vừa cúi đầu, hắn phát hiện bản thân bị cắn— Ngón tay bị Khổng Tước Linh Xà cắn.

Hắn theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng tay của mình bị Triển Thiên Bạch nắm chặt lấy, động cũng không thể động.

Tay của Triển Thiên Bạch vốn vô cùng mềm mại trong nháy mắt lại có sức lực, phần sức lực này làm cho trái tim Đoan Mộc Nam đập nhanh hơn.

"Hoàng Thượng đừng sợ, đợt một lát nữa...

Thanh âm như thiên tiêu êm tai truyền vào trong lỗ tai mình, sợ hãi cùng kinh hoảng lúc mới đầu chiếm giữ trong lòng Đoan Mộc Nam dần tản ra, trở nên phai nhạt, rồi biến mất.

Đoan Mộc Nam gật đầu với Triển Thiên Bạch.

Đây là một loại cảm giác khó thể tin nổi, Triển Thiên Bạch vậy mà lại có thể gây cho hắn cảm giác an toàn.

Trong triều một mảnh yên lặng.

Khổng Tước Linh Xà vẫn cắn ngón tay của Đoan Mộc Nam không buông như cũ.

"Triển Thiên Bạch, ngươi rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy? Như thế chẳng lẽ có thể chữa khỏi bệnh của Hoàng Thượng chắc?"

Thấy Phạm Ninh tiến lên định tới gần Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly một bước dài vọt tới.

Thân thể cao lớn thẳng tắp, dáng dấp như Thái Sơn áp đỉnh, chiếu một mảng bóng đen lớn lên đỉnh đầu của Phạm Ninh.

Phạm Ninh nhất thời tức giận đến độ râu cũng run run.

Nhưng đối mặt với Đoan Mộc Ly, hắn vẫn là sợ hãi, nhất là khi hắn cũng đã tra tấn Đoan Mộc Ly thành thảm trạng như vậy rồi mà Đoan Mộc Ly vẫn sừng sững không gục ngã như cũ.

"Hừ!"

Phạm Ninh phất ống tay áo, xoay người rời xa Triển Thiên Bạch.

Quần thần đều mắt to trừng mắt nhỏ, không hiểu Triển Thiên Bạch đây là đang làm cái gì, tự bản thân Đoan Mộc Nam cũng buồn bực.

Triển Thiên Bạch cũng chỉ là để cho Khổng Tước Linh Xà cắn đầu ngón tay hắn mà thôi, lúc ban đầu để như vậy có chút đau, nhưng hiện tại đã quen rồi.

"Triển Thiên Bạch..." Đoan Mộc Nam không nhịn được gọi tên Triển Thiên Bạch, "Thật sự... Cứ như vậy thôi sao? Cứ như vậy có thể chữa khỏi thân thể của ta sao?"

"Còn xin Hoàng Thượng an tâm một chút, chớ nóng nảy." Môi Triển Thiên Bạch khẽ mở, bình tĩnh trước sau như một.

Đoan Mộc Nam bĩu môi, không để trong lòng, nhưng lại không nói thêm gì nữa.

Nếu đã lựa chọn tin tưởng Triển Thiên Bạch, vậy hắn chỉ có thể tin tưởng cho trót.

Thời gian trôi qua từng giây, Khổng Tước Linh Xà vẫn cắn ngón tay của Đoan Mộc Nam như cũ.

"Ấy ấy, các ngươi có phát hiện hay không... Con rắn kia hình như trở nên lớn hơn rồi!"

"Thật sự kìa, ngươi không nói ta cũng không phát hiện."

"Tuy rằng không phải quá rõ ràng, nhưng hình như... Quả thực trở nên lớn hơn rồi."

Trong quần thần đã có người nhận ra Khổng Tước Linh Xà trước sau khác biệt, không khỏi châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

Đoan Mộc Nam cũng hậu tri hậu giác chú ý tới.

Ngay thời điểm hắn định mở miệng hỏi Triển Thiên Bạch, Khổng Tước Linh Xà vẫn cắn ngón tay hắn không buông nhả miệng ra, còn thuận tiện ợ thỏa mãn no nê một cái.

"Được rồi, hiện tại cổ trung trong cơ thể của Hoàng Thượng đã được loại bỏ." Triển Thiên Bạch nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Nói hươu nói vượn!" Phạm Ninh lại nhảy ra, "Bệnh này ngay cả nhiều ngự y như vậy cũng đều thúc thủ vô sách, làm sao có thể được ngươi dễ dàng chữa trị? Không phải là ngươi sử dụng vu thuật gì đó đấy chứ?"

"Ngươi cái lão già cặn bã này có thể ngậm miệng lại hay không vậy? Tin ta cắt đầu lưỡi của ngươi hay không."

Bên cạnh, Doãn Mạch thật sự không chịu nổi tiếng om sòm của Phạm Ninh nữa, đứng phắt dậy.

Phạm Ninh sợ Doãn Mạch, lập tức trốn phía sau Cao Nam Phong.

Cao Nam Phong dẹp lép mếu máo, sắc mặt cũng là màu gan heo.

"Tập tính của Khổng Tước Linh Xà chính là chuyên ăn cổ trùng, nếu trong cơ thể của một người có cổ trung, nó sẽ cắn không nhả miệng, mãi cho đến khi hút hết cổ trùng trong cơ thể người nọ ra mới thôi. Các ngươi xem, Khổng Tước Linh Xà này không phải trở nên lớn hơn đấy thôi, chứng tỏ là nó đã ăn no... Nếu như nó vẫn không nhả miệng, nghĩa là cổ trùng trong cơ thể của đối phương vẫn chưa hoàn toàn được loại bỏ hết."

Nói xong, Doãn Mạch nhún vai, biểu tình thập phần bất đắc dĩ, "Triều đình Nam Sở đều là một đám thùng cơm thế sao? Chuyện đơn giản như vậy cũng không biết..."

Bị Doãn Mạch châm biếm, quần thần Nam Sở mặt mày tối sầm.

Kì thực, không cần người khác phải nói, bản thân Đoan Mộc Nam cực kì rõ ràng rồi.

Hiện tại, thân thể hắn thoải mái hơn rất nhiều, giống như tháo xuống xiềng xích vô hình, cũng không có loại cảm giác ngực khó chịu muốn ho khan nữa.

"Hình như... Hình như thật sự tốt hơn rồi..."

Nghe thấy Đoan Mộc Nam thì thào tự nhủ, mấy tên quần thần thiên về a dua nịnh hót lập tức nhảy ra dập đầu với Đoan Mộc Nam.

"Hoàng Thượng vạn thọ vô cương!"

"Hoàng Thượng cát nhân tự có thiên tướng!"

"Haha!" Doãn Mạch dựng bả vai châm biếm.

Hắn ước gì chuyện này giải quyết sớm một chút, như vậy thì hắn có thể quay về Di Hương viện sớm một chút cùng Thẩm Ngọc Lam rồi.

"Xem ra, thân thể trẫm không khóe thật sự là do cổ trùng tạo thành... Hoàng thúc..." Đoan Mộc Nam quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly, biết tình có chút xấu hổ, ánh mắt lại chột dạ, "Là trẫm hiểu lầm hoàng thúc rồi..."

"Hoàng Thượng!"

Đột nhiên, Phạm Ninh lại từng bước tiến lên, "Hoàng Thượng, cho dù nguyên nhân khiến cho Hoàng Thượng bệnh lâu không khỏi không phải là hình nhân nguyền rủa, nhưng Đoan Mộc Ly chôn hình nhân nguyền rủa Hoàng Thượng dưới tế đàn ở vương phủ cũng là tội không thể tha được, Hoàng Thượng!"

"Hình nhân nguyền rủa thật sự là do Đoan Mộc Ly chôn sao?"

Phạm Ninh vừa dứt lời, Triển Thiên Bạch liền nói tiếp, quay đầu nhìn về phía Phạm Ninh, khóe môi cong lên, "Hung thủ thực sự chôn hình nhân nguyền rủa... Không phải Phạm Thừa tướng rõ ràng nhất sao?"

"Triển Thiên Bạch, lời này của ngươi là có ý gì?!" Mắt Phạm Ninh suýt chút nứt ra.

Bốp! Bốp!

Triển Thiên Bạch bất động thanh sắc vỗ tay hai cái, một người nào đó đợi ở ngoài điện rất lâu sau theo tiếng đi lên điện.

"Chu Phượng?"

Nhìn thấy Chu Phượng, Đoan Mộc Ly giật mình trợn to hai mắt.

Chu Phượng rụt bả vai, mỗi một bước đều bước rất cẩn thận, ánh mắt luôn nhẹ nhàng hướng về phía hắn tràn đầy thống khổ, còn có kinh hoảng, cùng chột dạ.

Hai hàng mày kiếm của Đoan Mộc Ly không nhịn được ra sức nhíu chặt lại.

Nhìn thấy Chu Phượng, Phạm Ninh biến sắc.

"Triển Thiên Bạch to gan, ngươi đây là đang trêu đùa Hoàng Thượng sao?" Phạm Ninh chắp tay với Đoan Mộc Nam, "Người này không phải là nam sủng Hoàng Thượng ngự ban cho Đoan Mộc Ly sao?"

Triển Thiên Bạch mỉm cười, không nhanh không chậm mở miệng, "Phạm Thừa tướng không cần kích động, ta còn chưa nói gì mà!"

"Ngươi..." Phạm Ninh khẽ cắn môi, "Bổn tướng có gì mà phải kích động chứ..."

"Chu Phượng, người tới nói cho Hoàng Thượng biết, cái hình nhân nguyền rủa kia là làm sao chạy đến dưới tế đàn vương phủ đi?"

"Vâng..." Chu Phượng đứng trước mặt Đoan Mộc Nam, nơm nớp lo sợ, bất giác liếc mắt nhìn Phạm Ninh bên cạnh một cái, "Kì thực... Kì thực cái hình nhân nguyền rủa kia... Là Thừa tướng đại..."

Xoẹt!

Chu Phượng lời còn chưa dứt, chỉ thấy Phạm Ninh đột nhiên rút ra bội kiếm bên hông Cao Nam Phong ra, một kiếm đâm về phía ngực trái Chu Phượng.

"Da—"

Hai tròng mắt đồng thời trừng lớn, thanh âm lưỡi dao sắc bén cắt qua máu thịt đâm vào lỗ tai Chu Phượng.

"Aaaaaa! Máu, máu aaaa!"

Hai chân Chu Phượng mềm nhũn, phịch một tiếng ngồi co quắp trên đất.

Bên chân, toàn bộ đều là máu tươi.

"Triển Thiên Bạch!" Đoan Mộc Ly một chưởng phá hủy kiếm trong tay Phạm Ninh, chợt đỡ lấy thân thể lung lay của Triển Thiên Bạch.

Cũng tại một khắc này, Chu Phượng thất kinh mới phản ứng lại—

Bị đâm trúng không phải hắn.

Là Triển Thiên Bạch cứu hắn một mạng.

Trong khoảnh khắc Phạm Ninh vung kiếm đâm về phía hắn, Triển Thiên Bạch tay không nắm lấy mũi kiếm vô cùng sắc bén.

Nếu không có Triển Thiên Bạch, hắn lúc này đã bị Phạm Ninh một kiếm xuyên tim.

"Triển Thiên Bạch..."

Nhìn thấy hai tay của Triển Thiên Bạch máu tươi đầm đìa, trái tim Đoan Mộc Ly dường như đau thắt lại.

Quay đầu nhìn về phía Doãn Mạch, Doãn Mạch đã ném kim sang dược lại đây, Đoan Mộc Ly quyết đoán tiếp được bình thuốc, đổ toàn bộ kim sang dược lên hai tay của Triển Thiên Bạch, sau đó xé xuống áo choàng của mình thành mảnh vải, giúp Triển Thiên Bạch băng bó miệng vết thương.

"Ta không sao..."

Triển Thiên Bạch vừa mới mở miệng đã bị Đoan Mộc Ly hung hăng trừng mắt liếc một cái.

Trong nháy mắt, hắn liền câm miệng lại.

Đoan Mộc Ly đang tức giận.

Triển Thiên Bạch đại khái đoán được, vì sao Đoan Mộc Ly tức giận.

Kì thực cũng không phải là hắn không thương tiếc cơ thể của chính mình, mà do chuyện xảy ra cấp bách, hắn bất chấp rất nhiều như vậy, chung quy cũng không thể trơ mắt nhìn Chu Phượng bị Phạm Ninh giết chết chứ?

Trong triều thấy máu, Đoan Mộc Nam quá mức sợ hãi.

"Phạm Thừa tướng..."

Triển Thiên Bạch đang được Đoan Mộc Ly băng bó hai tay, quay đầu nhìn về phía Phạm Ninh sắc mặt trắng bệch, "Ngài đây là chó cùng rứt giậu, muốn giết người diệt khẩu sao?"

"Ngươi!" Toàn thân Phạm Ninh run rẩy, biểu tình dữ tợn, "Ngươi yêu ngôn hoặc chúng, ngậm máu phun người!"

"Phạm Thừa tướng luôn miệng nói, hình nhân nguyền rủa phát hiện dưới tế đàn của vương phủ liền chứng minh Đoan Mộc Ly có ý định phạm thượng tác loạn, vậy hiện tại bên phía chúng ta có nhân chứng, chứng minh là bị Phạm Thừa tướng sai sử đặt hình nhân nguyền rủa phía dưới tế đàn, như vậy chẳng phải chứng minh Phạm Thừa tướng ngài mới là người có tâm tư mưu phản hay sao?"

"Một lũ bè phái nói xằng bậy!" Phạm Ninh bị Triển Thiên Bạch làm cho cả người đều sắp điên lên rồi, "Các ngươi nghĩ các ngươi tùy tiện tìm một nam sủng là có thể vu hãm bổn tướng? Bổn tướng mới không biết cái hình nhân nguyền rủa gì!"

"Phạm Thừa tướng không biết hình nhân nguyền rủa... Vậy vị Ca Tát vu sư kia là Phạm Thừa tướng mời đến đúng chứ?"

Nghe thấy Triển Thiên Bạch nói như vậy, Đoan Mộc Nam ra lệnh một tiếng: "Người đâu! Dẫn tên Ca Tát vu sư kia tới cho trẫm!"

Đoan Mộc Nam cũng muốn biết, toàn bộ sự việc rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Thời gian chốc lát sau, Ca Tát vu sư rốt cuộc bị mang đến điện.

Giống như khi Đoan Mộc Nam mới gặp hắn, hắn vẫn đội mặt nạ quỷ kinh hoàng làm cho người ta sợ hãi, nhìn qua có vẻ đang lải nhải.

"Phạm Thừa tướng lúc trước là nói như này... Người này là vu sự đức cao vọng trọng của dị tộc, chuyên phụ trách xua đuổi tà ma trừ khử bệnh tật, cầu phúc cứu tế..."

"Đúng vậy." Phạm Ninh gật gật đầu, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch toàn bộ đều tràn đầy cảnh giác.

"Hơn nữa người ban đầu phát hiện ra hình nhân nguyền rủa cũng là hắn."

Nói xong, Triển Thiên Bạch vừa nhấc chân đá thanh kiếm trên mặt đất lên, dùng tay phải quấn đầy băng vải cầm chuôi kiếm, cánh tay vung lên.

Soạt!

Mặt nạ trên mặt của Ca Tát vu sư từ một phân thành hai.

"A!"

Ca Tát vu sư nhất thời quá sợ hãi, vạn phần hoảng sợ che mặt mình lại.

Triển Thiên Bạch lạnh lùng quan sát vị Ca Tát vu sư này thất kinh, khóe môi khẽ giương lên, tâm lĩnh thần hội mà cười, xoay người hướng mặt về phía Đoan Mộc Nam.

"Hoàng Thượng, thế nhân đều biết, Triển Thiên Bạch ta là người dị tộc... Mà huyết thống của dị tộc chính là... Ở thời điểm cảm xúc kích động hai mắt sẽ biến đỏ."

Vừa nói, Triển Thiên Bạch vừa chậm rãi tới gần Đoan Mộc Ly, đột nhiên một phen kéo vạt áo của Đoan Mộc Ly, làm bộ hôn môi với Đoan Mộc Ly.

Đoan Mộc Ly nháy mắt trợn tròn hai mắt.

Văn võ bá quan trong triều cũng chịu kinh hãi, Đoan Mộc Nam lại xấu hổ đến độ thần tình đỏ bừng.

Khuôn mặt Triển Thiên Bạch gần trong gang tấc, cách bản thân càng ngày càng gần, Đoan Mộc Ly nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình điên cuồng tăng tốc.

Rất muốn hôn Triển Thiên Bạch...

Rất muốn nhấm nháp đôi môi của Triển Thiên Bạch...

Máu toàn thân đều gào thét sôi trào lên, Đoan Mộc Ly căng thẳng lại kích động.

Nhưng nụ hôn của Triển Thiên Bạch chậm chạp không rơi xuống, tựa hồ cũng không định thật sự rơi xuống, hai cánh môi đẹp mắt chính là không bao giờ kề cận với Đoan Mộc Ly, hơi thở ấm áp dây dưa cùng một chỗ, làm cho trái tim Đoan Mộc Ly ngứa ngáy khó nhịn được.

Biểu tình của Đoan Mộc Ly vừa kinh ngạc vừa chờ mong vừa cầu mà không được lấy lòng Triển Thiên Bạch. Triển Thiên Bạch thực hiện được mưu đồ trêu đùa Đoan Mộc Ly, nội tâm có loại cảm giác thắng lợi nho nhỏ, đôi con ngươi đen lúng liếng nhuộm đỏ, đáy mắt lướt qua tia trêu tức cùng nghịch ngợm.

"Hoàng Thượng thấy rồi chứ?" Triển Thiên Bạch buông Đoan Mộc Ly ra, hướng mặt về phía Đoan Mộc Nam, chỉ chỉ hai mắt của mình.

Mắt của Triển Thiên Bạch là màu đỏ, trông như hai viên hồng ngọc tự nhiên được mài giũa bóng loáng rạng rỡ tỏa sáng.

Không chỉ có Đoan Mộc Nam, văn võ bá quan ở đây đều rõ ràng.

"Vậy vị Ca Tát vu sư này thì sao?"

Đột nhiên, Triển Thiên Bạch đột nhiên quay người lại, vung kiếm đâm về phía cổ họng của Ca Tát vu sư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play