Linh kiếm được triệu hồi ánh sáng chói lòa cả không gian, nguyên thủy của linh kiếm là một mảnh ngũ sắc thạch da thịt yêu quái day qua tự khắc thối rửa, nó phân thân biến ảnh thành hàng trăm thanh kiếm khác.
Nhện tinh nhanh chóng thay đổi thái độ:''Tiểu quái vật sở hữu cả thần khí, ta chọc nhầm thứ gì thế này.''
Hắc Lang :''Hình như hơn trăm thanh thần kiếm, Lợi hại quá!''
''Ngươi nhìn thấy thanh kiếm nằm ở tâm không? Mấy thanh kiếm xung quanh toàn là ảo ảnh của nó tạo ra đấy!''
Tiểu Hồ :''Như vậy đả thương đối phương chỉ có một thanh kiếm thôi à Cửu ca?''
''Không toàn bộ ảo ảnh đều có sức sát thương, uy lực của thần khí nằm ở chỗ đó.''
''Cửu ca giỏi thật cái gì cũng biết.''
Cửu Anh im lặng vờ đi như không nghe, nếu mà để hai tên này biết nguyên nhân hắn nắm rõ thần khí đó như thế là do kiếp trước bị mấy thanh kiếm này đâm tả tơi không biết bao nhiêu lần thì xấu hổ chết mất, thôi thì cứ im lặng tỏ vẻ hiểu biết vẫn hơn.
Sau một hồi giao đấu yêu quái nọ nhận thấy không có khả năng thắng được Liên Hà bèn nghĩ kế rút lui, hắn lao về phía Cửu Anh túm lấy y rồi bỏ chạy.
''Cấm đuổi theo ta sẽ gϊếŧ tiểu huynh đệ khả ái này đấy! Tạm biệt'' - Hắn nói rồi nhanh chóng phi thân đi mất.
Nhìn tên yêu quái khuất dạng trong bóng đêm, Hắc Lang và Tiểu Hồ rất hốt hoảng riêng Liên Hà thì chỉ lắc đầu thở dài.
Tiểu Hồ :''Tiêu rồi! Hắn mang Cửu ca đi rồi, chúng ta tính sao đây? ngươi đứng đó thở dài thì được gì hả, ngươi giỏi pháp thuật như thế sao không đuổi theo hắn đi.''
Liên Hà:''Đuổi cũng không kịp tên này thân thủ nhanh quá! Việc duy nhất chúng ta nên làm bây giờ là coi ngày tháng rồi rước mấy vị hòa thượng về làm lễ siêu độ cho hắn.''
Hắc Lang :''Không được ta phải đi cứu Cửu ca, không thể để huynh ấy chết được.''
Liên Hà vội kéo tay hắn lại:''Ngươi khoan nóng vội! ta nói lễ siêu độ ở đây là của tên yêu quái kia, Cửu Anh thì làm sao có chuyện được! Tên kia thì thảm rồi.''
''Cái gì?'' - Hai đứa trẻ nhìn nhau.
''Ầy có nói các ngươi cũng không hiểu đâu, thôi theo ta, ta kiếm quán trọ khác cho các ngươi ở chờ khi Cửu Anh về chúng ta tính tiếp, yêu quái hút máu người thì không tìm được, thế nào lại dụ ra thêm một con yêu nhền nhện tinh nữa.''
Nhện tinh mang Cửu Anh đến một sơn động nhỏ trong núi, đến cửa hang hắn vung tay một phát toàn bộ nến thắp lên. Hắn cẩn thận mang nước có lẫn ma huyết trong chén ban nãy ra.
''Ngươi tạm thời ở đây đến sáng mai! Trời sáng ta sẽ mang ngươi xuống núi rồi ngươi tự về Phiến Hoa thành, bây giờ ta phải vào chăm nom muội muội ta!.''
Cửu Anh:''Ồ thì ra ngươi lấy thứ nước này về cho muội muội.''
Nhện tinh vào trong động, không khí trong này khá ẩm thấp âm u như chiếc giường để muội muội của hắn nằm rất thoáng và ấm áp, xung quanh giường có rất nhiều đá âm hàn để hút hàn khí. Hắn đỡ muội muội dậy và đút toàn bộ nước ma huyết cho cô ta uống.
''Cô ấy hình như bị trúng hàn độc à?''
Nhện tinh :''Đều do bọn phàm nhân các ngươi hại bọn ta thảm như thế này, nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không gϊếŧ ngươi, ta ăn chay mấy trăm năm nên tuyệt thực với thịt người rồi.''
Cửu Anh:''Ta không phải là người.''
''Ngươi cũng là yêu quái ư? Sao lúc nãy ta không cảm nhận được chút ma khí nào của ngươi thế?''
Cửu Anh:''Ta không có nội đơn không mở được mạch để tu luyện.'' - Tiểu tử thúi, ma khí của ta mà còn để ngươi cảm nhận được sợ là ngươi bị nó dọa cho tè ra quần.
Nhện Tinh:''Thì ra ngươi đáng thương như thế! Không tu được nội đơn cũng không sao, hôm nay gặp gỡ là có duyên, chỗ này của ta cách Phiến Hoa thành cũng không xa, như vầy đi sau này có kẻ bắt nạt ngươi cứ báo với ta, ta sẽ nhận ngươi làm huynh đệ.''
Cửu Anh:''Ngươi? Muốn kết giao với ta? Hahaha... haha''
''Ngươi cười cái gì?''
Cửu Anh:''Ta trước giờ không nhận huynh đệ, chỉ một lần duy nhất bị ép phải nhận huynh đệ với người khác là chuyện từ rất lâu về trước rồi, đành phụ ý tốt của ngươi.''
''Ca ca ta lạnh quá!'' - Tiểu Muội của hắn có vẻ đã ổn hơn.
''Thủy nhi muội tỉnh lại rồi, thứ nước đấy đúng là thần kỳ.''
Cửu Anh :''Cỏ thể cho ta xem qua cô ta được không?''
''Ngươi biết về y thuật trị thương?''
''Biết một chút.'' - Cửu Anh dùng tay đặt lên ấn đường của tiểu nhền nhện, tận sâu trong các động mạch của cô ta là hàn khí dày đặt khiến khí huyết khó lưu thông.
Cửu Anh:''Là hàn khí của băng sơn tuyết liên, đã thâm nhập tận trong ngũ tạng rồi xem ra vị cô nương này trúng hàn khí không dưới một tháng.''
''Loại hàn độc này à?'' - Nhện tinh nhìn hắn với ánh mắt dò xét.
''Băng sơn tuyết liên chỉ sống được ở động Kỳ Ức một vùng đất hoang vu nhất giữa ranh giới của Linh giới và Ma giới, ta đang tự hỏi với tu vi của tiểu muội ngươi làm sao đến được đó để mà trúng loại kịch độc này.''
Nhện tinh :''Lúc trước Hoàng đế ở nhân giới có tặng cho Tế Âm lão tổ trên Yên Vũ Đài một cành Băng sơn tuyết liên, lúc ta trộm về muội muội vô ý chạm vào nên mới trúng độc.''
Cửu Anh:''Ồ, Băng sơn tuyết liên chẳng khác gì kịch độc, nó chỉ dành cho yêu vương mở bát mạch và cửu mạch thôi, tu vi tứ mạch căn bản không thể chuyển hóa được hàn độc của nó.''
Nhện tinh biến ra một thanh kiếm kề vào cổ của Cửu Anh :''Nói mau, ngươi là thần thánh phương nào? Tại sao chỉ nhìn qua đã biết được tu vi của ta, có phải ngươi là người của Phượng Tù Cung phái đến?
Cửu Anh:''Biết làm sao được, tu vi của người khác ta chỉ thoáng qua đã nhìn ra với lại ta chẳng biết Phượng Tù Cung nào cả! Cũng đừng mang thanh gỗ mục của ngươi ra uy hiếp ta.''
''Gỗ mục? Ngươi có biết đây ủy ma kiếm được luyện bằng xương cốt của kỳ lân thú không?.''
Cửu Anh :''Như thế sao? Nghe oai phong như vậy, hay là thế này đi, ngươi thử dùng nó sát thương bổn vương, nếu thật sự nó là báu vật như ngươi nói ta sẽ cho ngươi một viên ma huyết đơn.''
Nhện tinh tròn mắt :''Ngươi nói cái gì? Ngươi có ma huyết đơn sao? Ngươi có biết ma huyết đơn là máu tươi của Ma đế đại nhân tụ thành hay không? Với lại đại vương đã tạ thế thì làm sao mà ngươi có được, đúng là gạt người.''
Cửu Anh mở tay phải ra một viên huyết đơn xoay vòng trong lòng bàn tay :''Nhìn cho rõ đi! Nó cùng loại với máu trong chén nước khi nãy ngươi cướp đấy.''
''Có thể đó là huyết tinh cực phẩm nhưng không thể nào là ma huyết được.''
Cửu Anh :''Nói như thế tức là ngươi không muốn đánh cược với ta, sợ thua sao?''
Nhện tinh:''Ngươi không sợ ta gϊếŧ ngươi đoạt đơn sao? Đừng quên đây là địa bàn của ta.''
''Ta nghĩ ngươi không phải là loại người đó? Bổn tôn nhìn người rất ít khi nhìn lầm, thế nào? Muốn lấy nó cứu muội muội ngươi không?''
Nhện tinh tích ma lực vào ủy kiếm chém một lực cực mạnh vào Cửu Anh :''Nếu huynh đệ có lòng mang đơn tặng không cho ta thì ta đành phải nhận lấy.''
Sau một trận địa chấn khói bụi lắng xuống dấu vết của lực trảm gây ra không hề nhỏ, bổ đôi tách một phần hang động vỡ ra, Cửu Anh không hề né tránh mà vẫn đứng im chỗ đấy. Nhện tinh buông thanh ủy kiếm của y rơi xuống đất, nó chỉ còn lại một chút tàn dư.
''Ngay cả xương kỳ lân cũng vỡ vụn ra.'' - Hắn thế mà lại không có nội đan thậm chí còn không thèm mở vệ hồn rốt cuộc là yêu nhân phương nào? Dù là mở cửu mạch cũng phải né tránh chứ. Thực lực tên này sợ rằng ngang ngửa hộ pháp của các Cung chủ, xem ra hôm nay ta phải chết ở đây thôi.
Tiểu nhện tinh ôm chặt nhện tinh :''Ca ca..''
''Ta xin lỗi.. Ca ca không phải là đối thủ của hắn.''
Cửu Anh :''Lực chém khá lắm lại còn thiện chiến, chỉ mở tứ mạch mà tư chất ngươi cũng không tệ.''
''Ta tên là La Chân, ta thua rồi, mạng ta là của ngươi nhưng xin ngươi giúp ta chiếu cố Thủy nhi.''
Cửu Anh ném huyết đơn cho hắn:''Bổn tôn nói muốn lấy mạng ngươi bao giờ chứ? Muốn thu ngươi làm nô tài hầu hạ ta. đây xem như quà ra mắt, cầm lấy.''
La Chân :''Ta không thể làm thuộc hạ của một kẻ cả nội đan cũng không có.''
''Hừ! Yêu nghiệt này thật là... Ngươi biết năm xưa số kẻ muốn ta để mắt tới nhiều đến mức xếp hàng từ đây đến tận thiên giới không hả?''
Từ ngoài sơn động một tên hắc y nhân người đầy sát khí cùng hai tên lâu la đi vào nhìn chúng không có chút thiện chí nào hết.
''La Chân, Lâu ngày không gặp a! Hình như chỗ này của ngươi có khách nhỉ?''
''Thành Tử hộ pháp, ta nhớ đã nói với ngài không gia nhập Cổ Văn Cung rồi mà? Mời về cho, tệ xá không chứa nổi nhân vật lớn như ngài đâu, còn vị huynh đệ này là giữa đường gặp chuyện nên ta mời về đây trú chân một lát thôi.'' - La Chân cầm viên huyết đơn của Cửu Anh đưa nhanh chóng giao cho Thủy nhi ra dấu bảo nàng ta nuốt.
La Chân quay qua nói với Cửu Anh :''Huynh đệ mau rời khỏi đây! đi thẳng xuống núi là ra đường lớn xong thì rẽ trái là về Phiến Hoa Thành.''
Cửu Anh lắc đầu nói nhỏ :''Thành tử này hai mắt đảo điên, môi đen mắt tím, giữa trán lại có chu sa, tu luyện không dưới hai ngàn năm sợ là ta đi rồi hắn sẽ nuốt sống ngươi.''
La Chân :''Chuyện này vốn dĩ không liên quan đến ngươi, ta không muốn liên lụy người vô tội.''
Thành Tử đi đến nhìn Cửu Anh:''Vị huynh đệ này trong rất quen mặt, hình như ta đã gặp qua ở đâu rồi.''
''Huynh ấy chỉ là một nhánh của hoa tộc, chắc hộ pháp nhận lầm người rồi.''
''Sâu bọ như ngươi đòi quen biết bổn vương? Nực cười!'' - Cửu Anh nghĩ thầm.
Thành Tử:''Thì ra chỉ là một tên vô danh tiểu tốt bổn hộ pháp không muốn bẩn tay, mau cút ra cửa đi thẳng đừng để ta nhìn thấy tiểu yêu như ngươi.''
Cửu Anh :''Được rồi! Đuổi thì ta đi vậy!''
Thành Tử xòe tay ra hút Thủy nhi về phía hắn rồi dùng tay bóp chặt cổ của nàng ta.
''Thành tử hộ pháp ngài làm gì thế mau thả muội muội của ta ra, ta đồng ý gia nhập Cổ Văn Cung, mau buông tay ra.'' - La Chân vùng chạy đến cản nhưng bị hai tên lâu la áp chế lại.
Thành Tử :''Ta không quan tâm đến việc một tên tiểu quỷ như ngươi có gia nhập hay không, được Cổ Văn Cung chủ nhìn trúng là phước phần của ngươi, nhưng thứ ta quan tâm lúc này là nó.''
Hắn dùng tay ấn vào bụng Thủy Nhi rồi tung một chưởng khiến nàng ấy phải nhả viên huyết đơn vừa nuốt ra ngoài, cú đánh rất mạnh khiến nội tạng bị trọng thương và gần như nát toàn bộ. Thành Tử ném nàng ấy vào tường rồi say mê ngắm nhìn viên huyết đơn.
''Muội muội, tỉnh lại đi!Đừng bỏ ta! Thành tử ta liều mạng với ngươi'' - La Chân so với Thành tử là một trời một vực.
''Nói mau! Viên huyết đơn này ngươi trộm ở đâu! Ngoan ngoãn khai ra nói không chừng ta sẽ tha cho mạng chó của hai ngươi.''
''Muốn biết sao? Của ta đấy!'' - Cửu Anh thì thầm bên tai hắn, khi Thành Tử kịp nhận ra thì y đã cầm viên huyết đơn ngồi bên cạnh xác Thủy nhi. Hắn đặt nhẹ nó lên ấn đường của cô gái lập tức nó tự tan chảy ra rồi hòa vào thân thể nàng.
''Khốn kiếp! Dám lấy bảo bối cho con tiện nhân đó dùng, ngươi chán sống rồi à?'' - Thành Tử nổi giận, hắn gầm lên như điên dại. A Tự, A Thập lấy mạng bọn chúng cho ta.
Hai tên lâu la hóa thành hai con Cự Xà to lớn nanh dài phóng về phía Cửu Anh, La Chân vội chạy qua đỡ cho hắn, Cửu Anh tròn mắt đẩy ngược hắn một phát vào tường lăn ra bất tỉnh.
''Ngu ngốc! Ta cần ngươi đỡ à!''
Thành Tử :''Ta xem bọn mi làm sao sống qua đêm nay.!'' - Hắn vặn mình hóa thành nguyên hình là một con Thanh xà khổng lồ.
Cửu Anh :''Hay cho con cháu Xà tộc! Không ngờ lại sinh ra bọn hậu nhân không ra gì như thế, để lão tử dạy bảo các ngươi.''
Ba con cự xà to lớn nhào tới tấn công, Cửu Anh há miệng một con rắn nhỏ xiu phóng ra, nó há họng hút ma lực từ ba con rắn lớn, chúng chịu không nổi liền vùng vẩy rồi bị đánh văng ra xa. Ba tên đều bị đánh hiện về hình người, sinh lực bị con rắn nhỏ hút không ít, nó thỏa mãn lại bò vào cơ thể Cửu Anh.
Thấy Cửu Anh bước đến Thành Tử vội vàng hét lên :''Ngươi gϊếŧ bọn ta Hỏa Dân cung chủ sẽ không tha cho ngươi.''
Cửu Anh :''Vậy sao? Ta rất muốn xem xem, Hỏa Dân nó sẽ không tha cho ta ra sao.'' - Nguyên thần của hắn nổi giận, từ giữa lưng Cửu Anh chín hồn rắn hung hãn chui ra. Hai tên lâu la hoảng sợ toang bỏ chạy thì bị hai hồn rắn cắn ngang bụng rồi cứ thế nuốt vào miệng. Bấy giờ tên Thành Tử mặt không còn tý thần sắc nào, hai chữ cuối cùng nghe từ miệng hắn là ''Ma đế.'' sau đó bị bảy hồn xà còn lại ngấu nghiến rất thảm thương.
''Đúng là gia môn bất hạnh, kẻ đầu tiên bị ta ăn thịt lại là con cháu của ta, uống công ngươi tu luyện ngàn năm, lão tổ tông ta đây mà cũng dám mạo phạm.''
Hắn đến xem xét vết thương của hai huynh muội nhện tinh, phát hiện Thủy nhi hồn linh đã yếu vừa nãy chịu đòn chí mạng của Thành Tử đã hoàn toàn tan biến, ma huyết có thể tái tạo thần thể nhưng hồn linh đã nát thì đồng nghĩ với việc chỉ có xác không hồn, vô phương cứu chữa, Thấy nơi này tạm thời nguy hiểm y mang La Chân về Phiến Hoa Thành tìm bọn Liên Hà.
''Cửu ca! Bọn ta lo lắng cho huynh chết đi được, huynh không sao chứ?'' - Tiểu Hồ đang ngồi ủ rủ trước căn khách điếm đổ nát rất vui mừng khi thấy hắn.
''Cảm ơn muội, ta không sao!''
Liên Hà:''Bọn chúng cứ sợ ngươi bị tên tiểu yêu đó làm hại, cả sáng hôm nay không chịu ăn uống gì.''
''Liên Hà ta có chuyện muốn nói riêng với một chút, ngươi qua đây.!''
Họ đi đến một con hẻm ít người qua lại.
Liên Hà:''Có chuyện gì thế?''