Hắn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa để xuất cung rồi sau đó bí mật chạy một mạch đến cửa nam lẻn ra ngoài mua thêm mấy vò rượu thượng hạng làm quà cho con sâu rượu kia.
Trên đường đi vội vàng thế nào hắn va phải một ông lão chống gậy ngã ra đất gây náo loạn cả một góc thành. Thấy thế Liên Hà vội vã chạy đến đỡ ông ta rồi dúi vào tay lão ấy hai nén vàng nhưng ông lão ấy nhất quyết không nhận cứ đòi đích thân hắn phải dẫn mình đi đến chỗ đại phu.
Đôi co một lát ông lã bảo nếu không đồng ý ông ta sẽ kiện lên quan gia, Liên Hà đành phải đích thân dìu ông ta đến chỗ y quán nếu để quan phủ phát hiện ra thân phận của hắn thì hỏng hết kế sách.
Đến chỗ ít người qua lại, hắn vội vã buông tay ra trừng mắt nhìn ông lão.
''Diễn đủ chưa? Vị tiên hữu này là ai, rốt cuộc muốn gì sao lại phải tìm cách bám theo ta?''
Ông lão bấy giờ mới quẳng cây gậy đi vuốt râu hóa lại hình dạng của mình :
''Thật không hổ danh là tây phương hộ pháp, lịch kiếp qua chín đời mà thần lực vẫn còn bá khí như thế, ta đã thận trọng vậy mà vẫn bị nhìn ra.''
Liên Hà sắc mặt có chút khó coi khi nhìn thấy người kia :
''Đế Tuấn... À không phải gọi là chí tôn thiên đế mới đúng, thất lễ rồi.''
Thiên đế :
''Hộ pháp không cần đa lễ làm gì, cứ gọi ta là Vương Phàm như lúc trước.''
Hắn quay đi :''Thứ lỗi cho ta nói thẳng, ta nói chuyện với ngài theo lễ quân thần vì ngài là thiên đế, còn ngài bảo coi ngài như Vương Phàm, hừm! Ta không có gì để nói với cái kẻ tên Vương Phàm cả!.''
Biết đối phương vẫn để bụng chuyện cũ, thiên đế không vội nêu ra thái độ với hắn mà đi thẳng luôn vào vấn đề.
''Hộ pháp chắc biết qua chuyện của Trích Tiên rồi nhỉ?''
''Ta không biết ngài đây đang nói gì.'' -
Thiên Đế cầm quạt đi qua đi lại trước mặt y :
''Trích Tiên đối với ma đế là vật bất ly thân, nay nó đã xuất thế thì chắc chắn ma đế đã trùng sinh! Dị tượng về Trích Tiên đã lưu truyền trong nhân gian thời gian qua, lẽ nào hộ pháp không biết?'' - Ngươi giả vờ gì chứ!
Liên Hà :
''Đế Vương Phàm! Ngài khi sư diệt tổ ta đã không nói đến vì thân phận ngài là thần hắn là ma nhưng hiện giờ Cửu Anh đã trả hết nhân quả kiếp trước vẫn không thể niệm tình xưa mà chừa cho hắn con đường sống sao?''
''Hộ pháp hiểu nhầm rồi! Ta đến không phải có ý xấu, ta chỉ muốn khuyên sư phụ từ bỏ ân oán kiếp trước nếu được như vậy ta sẽ trả lại ma giới và Vạn hồn châu cho sư phụ .'' - Thiên đế cúi mặt.
''Ồ là như vậy sao? Mà khoan đã ngài nói cái gì? Ma Hoàn ở chỗ ngài?''
Thiên đế kể lại toàn bộ sự việc rồi lấy ra hoàng kim hồ lô đưa cho y :
''Nếu hộ pháp vẫn sợ ta làm hại sư phụ thì có thể tự mình mang trả lại Vạn Hồn Châu, tiện thể nói giúp ta vài câu.''
Liên Hà :
''Như thế hắn càng hiểu lầm ngài trầm trọng hơn thôi, thiên đế đã có lòng cầu hòa chi bằng đích thân đi tìm Cửu Anh mà nhận lỗi, sư đồ các ngươi không tránh mặt nhau cả đời được đâu. Chuyện Ma Hoàn thì ta có thể giúp ngài rồi viện cớ là tình cờ tìm lại là được.'' - Định đẩy trách nhiệm cho ta sao, bảo ta nói giúp vài câu với Cửu Anh thì chẳng khác gì y sẽ hiểu lầm ta cấu kết với thiên đế, thôi thì tự người buộc nút thắt mở nó sẽ tốt hơn.
''Nếu như thế thì phiền hộ pháp nói giúp ta vài câu luôn, chúng ta cùng đi đến Tây Hải đi.'' - Thiên đế.
Liên Hà vội vàng từ chối ngay :''Không được, nếu hắn biết ta đi chung với ngài thì cả mặt ta cũng sẽ không nhìn mất.''
''Được rồi, được rồi không làm khó hộ pháp nữa, ta tự đi vậy.'' - Cửu Anh hận ta đến thế nào mà thái độ của Kim hộ pháp lại thẳng thừng từ chối thế chứ, dù sao ta cũng là thiên đế hắn lại không ngại mất lòng ta lại sợ mất lòng sư phụ, chẳng lẽ...
''Kim hộ pháp, ngươi với sư phụ ta là loại quan hệ gì?''
''Quan hệ gì là sao?'' - Sao thiên đế lại hỏi ta như thế nhỉ, chẳng lẽ...
Thiên đế hậm hực quay lưng bỏ đi :
''Coi như ta chưa hỏi gì, cáo từ.'' - Chắc chắn Kim hộ pháp có ý với sư phụ ta... Ta phải nhanh chân đến Tây hải sớm hơn hắn điều tra trước mới được.
Liên Hà cũng vội vàng ôm hai vò rượu và hoàng kim hồ lô đi ngay :
''Vương Phàm đáng ghét này, không lẽ ngươi cũng... Biếи ŧɦái, đường đường là thiên đế lại có sở thích này. Không thể để tên biếи ŧɦái này chiếm tiện nghi của Cửu Anh trước mình được.
Từ trong hồ lô hắn nghe âm thanh gõ nhẹ :
''Vị bằng hữu ngoài kia, có thể thả bổn tiểu thư ra ngoài không vậy? Ta sắp buồn chết trong này rồi.''
''Ma Hoàn?! Chờ ta một tí, cô nương nhanh chân ra nhé, đừng có để những tên khác ra theo.'' - Hắn thận trọng mở nắp hoàng kim hồ lô, Ma Hoàn liền hóa ra làn khói đen bay ra ngoài.
''Ồ còn tưởng là ai! Hóa ra là kim đại gia, cảm ơn ngài đã cứu ta nhé, thoát khỏi cái chỗ quỷ quái đó thật thoải mái mà.''
Liên Hà lấy làm lạ, hoàng kim hồ lô là nhà tù xa hoa của các thiên chúng phạm trọng tội bị giam vào chờ sám hối nhưng tại sao Ma Hoàn thoát ra rồi thì không còn chút linh khí nào trong đó, cầm lên hoàn toàn nhẹ bổng.
''Khỏi nhìn nữa! Mười mấy tên thiên chúng trong đó bị bổn cô nương ăn thịt hết rồi, đi thôi, đi thôi... Đi tìm chủ nhân nào, mới có hơn một tháng không gặp nhớ mùi của chủ nhân chết đi được.'' - Ả ta vừa ngáp vừa tung tăng chạy nhảy phía trước.
Liên Hà :
''Ăn thịt hết mười mấy tên thần tướng sao?!'' - Ngươi là quái vật gì thế.
Ma Hoàn :''Ngài bớt nói lời thừa đi, đến trễ là không vào được ma giới đâu.''
Hai người họ lập tức lên đường mà không biết sau lưng mình có một bóng đen bám theo đuôi.
Ma giới cũng giống như nhân giới và thiên giới có rất nhiều vùng đất và lãnh địa tách biệt với nhau, Lâm phong lãnh địa là khu vực tự trị của một cổ tộc ma linh lâu đời, lúc trước nơi này hằng năm vẫn phải lặn lội ngàn dặm xa xôi mang lễ vật đến U Linh Thành nhưng từ khi tam giới chiến nổ ra, những người ở đây đã rất lâu không ra khỏi lâm phong lãnh địa.
Có thể hình dung cánh rừng này chỉ là một vùng quê nho nhỏ ở một quốc gia đại lục, tương đối tách biệt với bên ngoài.
Sát thần thiên tôn dẫn Cửu Anh đến chỗ này khiến hắn có chút khó hiểu.
''Lão già ông rốt cuộc đang nghĩ gì thế? Ta tưởng ông sẽ mang ta về thiên giới quẳng xuống cái hồ lưu thủy rồi dùng mấy cây tam thốn ngân châm để ghim vào như kiếp trước chứ, ông dẫn ta đến cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì?''
Sát thần thiên tôn :
''Tình hình thiên giới hiện giờ không còn như lúc Đế Thích Thiên cầm quyền, ngươi thì biết được cái gì? Máu của ngươi hiện giờ dính phản phệ tạm thời không thể dùng làm thuốc dẫn cho kim đan của ta được, ngươi cứ yên tâm ở lại đây đến khi lão phu xong việc đi.'' - Mang ngươi về thiên giới để tiểu tử Đế Tuấn đánh hơi ra à? Ta đâu có ngốc.
''À thế à!.'' - Lão già ngốc, chờ ta hết phản phệ thì cỡ 10 sợi xích tiên của ông còn không làm khó được nói gì chỉ một sợi.
Bọn họ đi vào sâu trong lâm phong được một lúc thì sương mù nổi lên tứ phía, tiếng hét của yêu thú ở khắp nơi.
''Cửu Anh ma thú ở đây cấp bậc và đặc tính thế nào? Có vẻ như chúng ta đã đi vào trận pháp rồi.'' - Sát thần thiên tôn quay ra sau lưng.
''Trận pháp?''
Hắn ngáy tai nhìn quay lại, đúng là có mùi ma chướng của trận pháp cổ xưa nhưng chỉ có Sát thần thiên tôn nhìn thấy ảo cảnh sương mù còn hắn thì không như thế, cảnh giới ma tu của Cửu Anh không loại ma chú nào tác động được, hắn đây là muốn xem Sát thần thiên tôn đối phó thế nào với đám trận pháp cổ tộc này.
''Gì? Ai biết gì đâu?'' - Mắc mớ gì ta phải nói lão biết, dù là trận pháp thượng ma thì cũng đâu có tác dụng với ta hê hê hê.
Biết hắn cố tình không nói, Sát thần thiên tôn chẳng buồn hỏi nữa, ông ta ngồi xuống tại chỗ thiền định lại thần trí trong khi Cửu Anh đứng tựa gốc cây đứng huýt sáo.
Núp sau những tán cây, ba cô gái cổ tộc Ma Tình đang quan sát động thái của họ. Đó là Cổ Kiều, Cổ Nguyệt và Cổ Linh, một trong 9 đứa con gái nuôi của Cổ Điệp - Tộc chủ của lâm phong.
''Kiều tỷ xem vị ca ca kia tuấn tú quá! Thật muốn cắn một cái.''
''Đúng đó lần đầu tiên ta thấy một thiếu niên ma tu tuấn tú như thế, còn tiểu hài tử đang ngồi trước mặt hắn có phải... Con của hắn không nhỉ?''
Cô gái ra dáng tỷ tỷ vẫn im lặng quan sát, sương mù và ma chướng cô ta thả vào trong càng lúc càng nhiều. Yêu linh hóa thành hồ điệp màu xanh từng đàn từng đàn xung quanh họ, loại ma điệp này có tác dụng gây tê liệt và hủy hoại toàn bộ cơ thể.
''Tỷ tỷ, tỷ vừa phải thôi, đừng có ra tay nặng quá nếu tiểu ca kia chết thì muội đau lòng lắm.''
Cổ Kiều :
''Hai kẻ này lai lịch không bình thường, các ngươi xem toàn bộ ma pháp của ta không ảnh hưởng gì đến tên thiếu niên ấy, còn hài tử kia tuy bị tác động nhưng ma điệp lại không xâm thực được vào cơ thể hắn, mau đi báo cho mẫu thân thôi.''
Cổ Nguyệt :
''Sao lại như thế được nhỉ? ma cổ trận này ngay cả thần tiên cũng phải chịu tác động... Được rồi để muội đi tìm mẫu thân.''
Ba tiểu cô nương chưa kịp rời đi thì toàn cánh rừng sáng rực sắc hồng, một mỹ nhân tóc trắng xinh đẹp tựa ánh trăng sáng phi thân trên không trung, mỗi nơi nàng lướt qua một phảng phất mùi hương ngây ngất lòng bất cứ ai.
Nàng ta vun tay liền thu lại trận pháp, ba cô gái cũng chạy theo đến chỗ của mỹ nữ đó.
''Mẫu hậu, hai người này xông vào phong lâm chúng con đã cố gắng ngăn họ lại nhưng tài hèn sức mọn nên...''
''Được rồi! Đứng qua một bên cho ta.''
Sát thần thiên tôn đứng dậy :
''Không ngờ cổ điệp tiểu thư đã qua mấy ngàn năm còn giữ được phong thái ngút trời như thế.''
Nàng ta cuối đầu :
''Thiên tôn đến nơi này có chi dạy bảo.''
Ông ta chỉ tay về phía sau :
''Chỉ bảo thì không dám, phiền tiểu thư giúp ta chữa trị cho hắn ít hôm, sau khi thương thế hắn lành lại ta sẽ mang hắn đi.''
''Người này... Người này!...''
Cổ Điệp nhìn người phía sau không thốt nên lời, nàng ấy cứ đứng đó bất động được một lúc.
''Sao thế mỹ nhân? Bị soái khí của ta làm điên đảo thần hồn rồi à! Nữ nhân thật vô vị... Chỗ của các người ở phía trước phải không? Tiểu cô nương mau dẫn đường cho ta.'' - Hắn chẳng thèm để tâm đến Cổ Điệp mà dửng dưng đi đến chỗ Cổ Kiều đặt tay lên vai cô ấy.
Cổ Kiều khẽ gật đầu rồi chỉ tay về phía trước mà đi, Cổ Nguyệt và Cổ Linh cũng nhanh chân đi theo để lại mẫu thân của hắn và sát thần thiên tôn sau lưng.
Sát thần thiên tôn bật cười :
''Cổ Điệp tiểu thư, không lẽ đúng như lời tên tiểu tử đó nói, cô nhìn trúng hắn sao?''
Cổ Điệp :
''Chuyện đó thiên tôn không cần bận tâm, ta sẽ chữa trị cho hắn theo ý của ngài, nhưng mà nếu hắn bỏ trốn thì...''
Sát Thần thiên tôn :''Trên người hắn có xích tiên phong ấn toàn bộ nguyên thần, bây giờ chẳng khác gì một phàm nhân, căn bản không có sức chống cự lại cô, nói gì chạy trốn nhưng mà ngược nếu để ta phát hiện cô có ý định gì khác, ta sẽ khiến cô chết không toàn thây.''
Hắn nói rồi biến ra một luồng tiên khí hộ thể cứ thế đi một mạch ra khỏi lâm phong.
Đi sâu vào trong rừng là một khung cảnh thần tiên hoàn toàn khác, cảnh vật thanh bình yên tĩnh thế ngoại đào viên, đâu đâu cũng là mùi hương thoang thoảng.
Nhưng Cửu Anh không có tâm trạng để ý đến mùi hương, toàn bộ người trong Ma Tình tộc đều nhìn hắn với ánh mắt rất lạ.
''Này tiểu cô nương, người trong tộc của cô không thích người ngoài à? Ánh mắt họ nhìn ta rất kì quái.''
Cổ Kiều :
''Tộc của ta toàn là nữ nhi thôi! Lần nào có nam nhân họ cũng dùng thái độ như vậy để dò xét.''
''Toàn nữ sao?''
Cổ Nguyệt luồn tay qua ôm chặt eo của hắn :
''Để ta nói cho huynh biết, Ma tình tộc bọn ta gia tăng tu vi bằng cách rất là lãng mạn a, huynh có muốn thử không?''
''Tiểu nguyệt, đừng dọa huynh ấy nữa người ta vẫn còn là xử nam đấy! Muội đó đừng có lỗ mãn quá như vậy.'' - Cổ Linh.
Bọn yêu nữ này khiến Cửu Anh kinh hỉ không ít, chỉ nhìn thoáng qua đã biết hắn là xử nam vậy loại công phu của họ chính là thải dương bổ âm rồi. Hắn bắt đầu có cảm giác không an toàn lắm.
Cổ Nguyệt :
''Tiểu ca ca à! Ta rất thích huynh hay là huynh làm tướng công của ta nha, ta xem qua căn cốt của huynh rồi, Hoa yêu và Hồ Điệp là phối ngẫu tốt nhất đấy.''
''Việc này có gấp quá không vậy? Ta vừa mới gặp cô thôi mà, ta nhìn cô cũng chưa tới tuổi xuất giá đâu.'' - Tình huống gì thế này! - Cửu Anh vội rút tay cô nàng ra.
''Ở Ma Tình tộc này ngoài mẫu thân ra ta là lớn nhất! Ta muốn huynh gả cho ta thì huynh dám không đồng ý.'' - Cổ Nguyệt trừng mắt.
''Nhưng ta không thể lấy cô đâu, thật sự ta không thích trẻ con đâu.''
''Trẻ con? Ta biết đủ các loại tư thế đấy huynh dám bảo ta là trẻ con sao?''
''Đứa trẻ này sao muội lại có thể nói ra những lời như thế hả.'' - Hai tỷ tỷ của nàng ấy lắc đầu.
''Ba vị tiểu thư, Cổ Thu trưởng lão có lệnh mời vị công tử này đến gặp, công tử mời!'' - Hai vệ nữ lại gần mang hắn đi.
''Được chúng ta đi ngay đi.'' - Hắn vội vã đồng ý đi theo hai người họ.
''Đáng ghét, là người của chúng ta dẫn đến mà lão thái bà kia dám ngang nhiên cướp đi.''
Cổ Kiều :
''Muội bình tĩnh đi, không thể chọc giận Cổ Thu trưởng lão được, hơn nữa lúc nãy muội cũng nghe người thần bí kia nói rồi đấy, hắn nhờ mẫu thân trị thương cho tên này, chúng ta nên đi báo cho mẫu thân để người giải quyết chứ đừng tùy tiện gây sự.''
''Vậy thì nhanh lên muội không muốn lão yêu bà đó động vào tướng công của muội.''
Hai vệ nữ dẫn hắn vào một điền trang rộng rãi đẹp hơn hẳn những nơi khác, một yêu nữ cũng xinh đẹp không kém Cổ Điệp bước ra, gương mặt có chút sát khí.
''Ngươi là ai? Sao lại đến Ma Tình cốc bọn ta vậy cành hoa nhỏ bé kia.'' - Ma nữ nhanh chóng lại gần hắn.
''Ta là khách của tộc chủ các người.''
''Thì ra là nam nhân của Cổ Điệp, nhưng mà có điều này ngươi nên biết, Cổ Điệp là một con đàn bà kì quái, sở thích của cô ta rất biếи ŧɦái nói không chừng chỉ vài ngày là chơi chết ngươi thôi, chi bằng ngươi đi theo ta, lão nương sẽ yêu thương ngươi.''
Cửu Anh :
''Ma Tình tộc các ngươi thật là phóng khoáng quá rồi, chưa gì đã muốn ăn tươi nuốt sống ta, các ngươi nhìn thấy nam nhân đều như thế sao? Vô sỉ.''
''Câm miệng, được bổn trưởng lão để mắt tới là phúc phần của ngươi, khẩu khí khá lắm nhưng để chút sức lực ấy mà hầu hạ ta thì tốt hơn.'' - Bà ta tức đưa tay bóp chặt cổ hắn.
Luồng chân khí của hắc minh châu tạo một lớp tường lửa bảo vệ cho hắn hất văng lão yêu bà ra nhưng Xích Tiên phong ấn gần như toàn bộ sức mạnh khiến Cửu Anh chỉ có thể thủ chứ không thể công.
''Ngừng tay lại đi! Cổ Thu đây là khách của ta! Ngươi biết điều thì cút đi.'' - Cổ Điệp tức giận đi vào trong.
Cô ta đến chỗ Cửu Anh dìu hắn đứng dậy nhưng hắn lại hất tay cô ta đi thẳng ra cửa.
''Ta khuyên ngươi, người này ngươi không thể đụng đến, bỏ ý định đi nếu không đừng trách ta không nể tình tỷ muội.''
Cổ Thu :
''Xem thái độ thì tên nam nhân này cũng không phải cam tâm tình nguyện đến đây với ngươi, ngươi ra vẻ cái gì chứ? Tiện nhân!''
''Nếu cô còn mạo phạm hắn thì hậu quả tự chịu.''
''Cổ Điệp ngươi chờ đấy! Chỉ cần là thứ ngươi thích, lão nương sẽ không để yên đâu.''
Cổ Điệp dẫn hắn về chỗ của cô, Cửu Anh vừa bước vào trong sảnh ngạc nhiên nhìn bức họa treo giữa đại điện, là bức họa một con cự điểu 9 đầu tung cánh bay trên nền trời đầy khói lửa.
''Bức ảnh đó có đẹp không Cửu vương điện hạ, ta đã phải tốn rất nhiều công sức để vẽ nó.''
''Cô nhận ra ta?! Nhưng mà cô tưởng làm như thế sẽ khiến ta để mắt đến cô sao? Bức vẽ xấu xí như thế đòi lấy lòng bổn đế?'' - Hắn bỏ đi.
''Không, ta không có ý đó! Điện hạ tạm thời nghỉ ngơi ở đây, tối ta sẽ đến trị thương cho điện hạ.'' - Cổ Điệp lặng lẽ quay đi, cô hy vọng gì thế này? Cửu vương điện hạ làm sao có thể nhớ đến một kẻ vô danh như cô chứ, tự mình đa tình cả.
Cổ Điệp khẽ lau nước mắt, chút tình đơn phương này đã trải qua 3000 năm rồi.
Ngày đó nàng chỉ là một cánh bướm nhỏ vất vả tu luyện thành người để kết duyên với một chàng thư sinh ở nhân giới, hết lòng hết dạ vì hắn nhưng khi hắn biết nàng là yêu quái thì không ngại ngần giao nàng cho dân làng thiêu sống.
Cổ Điệp chết hóa thành quỷ hồn gϊếŧ chết toàn bộ thôn dân và kẻ bạc tình, tiếng ai oán của dân làng thấu đến trời, Đế Thích Thiên sai thiên lôi sát phạt lôi kiếp lên nàng.
Lúc đó Cửu Anh biết chuyện đỡ dùm lôi kiếp cho Cổ Điệp còn ban cho nàng ma huyết để khôi phục tu vi nhưng đồng thời cũng phạt nàng mãi mãi ở lại ma giới một bước cũng không rời. Kể từ giây phút đó nàng một mực si tình, hằng năm cứ đến sinh thần của Cửu Anh, Cổ Điệp không ngại vạn lý xa xôi đến tận U Linh chỉ để dâng lễ sau đó nhìn hắn một chút rồi lặng lẽ ra về.
Mái tóc màu trắng của nàng bây giờ chính là kết quả của việc khóc than đau khổ suốt 3 ngày 3 đêm khi biết tin hắn bỏ mạng ở trận chiến Viễn Quang Kỳ Sơn.
Tình ý dành cho ma đế nhiều như thế nhưng chưa một lần mở lời.