Sau khi cùng nhi ca hắn ôn lại chuyện xưa Cửu Anh đành từ biệt họ trở về tam giới.
''Tam đệ sao ta thấy ngươi hình như cũng không còn nội đan? Ma khí cũng không có?''
''Chẳng giấu gì nhị ca, Vạn hồn châu của ta đã bị người khác đoạt lấy hiện không rõ tung tích vì thế ma nguyên bị tắt nghẽn không tài nào vận được nội lực.''
Hỗn Độn :''Ngươi đang nuôi lại đan à? Cho ta xem qua nào.''
Hắn đưa tay vào huyết hầu rồi kéo nhẹ cái đuôi của xà trùng ra khỏi cơ thể :''Nó đây nhị ca, nhưng ta chỉ mới nuôi được ít lâu thôi.''
Hỗn độn nắm lấy con vật rồi phun từ miệng ra một luồng hỏa khí màu tím, luồng khí bao bọc lấy xà trùng, nó uốn éo một lúc rồi đông cứng lại hóa thành một viên hắc minh châu.
'' Tuyệt quá! Cảm ơn nhị ca.''
Hắn đưa tay vuốt ve con hổ nhỏ :''Ai bảo ngươi là tam đệ của ta, nhị ca chỉ có thể giúp ngươi bấy nhiêu thôi còn nữa... Sư phụ đã rời khỏi Hồng Hoang đi ngao du tam giới rồi, nghe nói ổng đang tìm ngươi để hỏi tội đấy.''
Cửu Anh cầm lấy viên hắc minh châu nuốt vào bụng :''Nhị ca yên tâm, sư phụ sẽ không bao giờ tìm được ta đâu. Ta cũng nên đi rồi phiền huynh khi nào đại ca tu lại được thần thức ta lập tức quay về thăm huynh ấy, ta có rất nhiều lời muốn nói, ta đi nha.'' - Hắn vươn mình hóa thành một con cự xà chín đầu tung cánh bay ra đại lộ hồng hoang mất hút.
''Đại ca nhìn hắn xem lại là câu hứa sẽ quay trở về! Mỗi tên tiểu tử rời khỏi đây đều viết lên cho bản thân một câu chuyện huy hoàng nhưng có mấy tên chịu quay về nơi đây chứ? Ngao thiết rồi Đào Ngột, và bây giờ là Cửu Anh, ''sẽ quay trở về thăm huynh'' không hiểu sao biết là câu nói dối nhưng ta lại thích tin đến thế, huynh cũng tin phải không đại ca!''
''Gràooooo''
''Vẻ mặt này là sao? Lo cho Cửu Anh à? Yên tâm đi, sư phụ có gặp tên tiểu gia hỏa đó cũng không nỡ mắng hắn đâu, bây giờ ta mang huynh đi tắm nhé.''
''Graoo... ooo'' - Cùng kỳ nghe có vẻ không ổn liền bỏ chạy sâu vào hang.
''Đại ca lại thế rồi! Đứng lại đi tắm nào...''
Rời khỏi Hồng Hoang đại lộ hắn trở về Nữ Vương thành đến đêm bắt đầu càn quét hết toàn bộ âm hồn đã biến thành thi, hơn một nửa người trong thành đều bị độc xâm chiếm cơ thể hắn mang hồn của họ trở thành thức ăn cho hắc minh châu.
La Chân :''Sư phụ người dùng linh thức của những người này... Liệu có trái với luân thường đạo lý không? Đồ nhi sợ... !''
Cửu Anh :''Chúng đã không còn là người nữa mà là bán yêu, bổn gia không thu thập chúng thì chúng cũng sẽ đi cắn người khác, sớm muộn gì cái thành này cũng bị xóa sổ.''
Mạn Mạn :''Không phải A Chân nói là huynh rất ghét bán yêu còn cho là dơ bẩn nữa sao? Sao lại hấp thụ khí tức của chúng?''
''Tiểu Mạn ngươi im lặng một chút đi.'' - Tên Mạn Mạn này có ngày hại chết mình mất, cứ như thế sao dám kể chuyện gì của sư phụ cho hắn nghe chứ.
''Xem ra trong mấy ngày ta vắng mặt các ngươi thân thiết quá rồi nhỉ? Chân nhi đừng quên thân phận của hắn và con.''
''Dạ...! Vâng xin lỗi sư phụ.'' - Sư phụ chưa bao giờ quát mắng mình từ lúc ở Phiến Hoa Thành đến giờ, sau chỉ vài ngày đã thay đổi như thế.
Cửu Anh :''Phải rồi! Chuyện ta dặn ngươi chuyển bức thư đến Hoa Nương cô nương sao rồi?''
''Bẩm sư phụ đồ nhi đưa cho tỷ ấy rồi, nhận xong thư tỷ ấy chỉ ngồi thất thần không nói gì thêm.''
''Ừ!''
Để cô ta biết khó mà lui cũng tốt hiện giờ hắn không thể liên lụy thêm ai nữa và quyết định sẽ tự bản thân sẽ điều tra A Phàm là ai? Liệu hắn và tên A Phàm đã gặp ở Phiến Hoa Thành có phải cùng một người không, muốn thế chỉ có thể xông vào ma giới.
''Phượng hoàng! Bọn ta sắp tới một nơi không thích hợp với ngươi, hãy về đi!''
''Trên trời dưới đất có chỗ nào mà ta không đến được chứ?''
''Tùy ngươi.''
Cửu Anh bước qua các xác chết nằm ngổn ngang vừa bị hắn rút hồn tùy tiện chọn lấy thi thể một đứa trẻ mang vào rừng. La Chân và Mạn Mạn chỉ im lặng quan sát mà không dám lên tiếng cho tới khi hắn mang đứa trẻ vứt ra đất rồi bắt đầu vận ma khí ở lòng bàn tay.
''Sư phụ người đã luyện thành đan rồi à? Người định làm gì thế?''
Cửu Anh :''Để vi sư dẫn ngươi về nhà của ta.''
''Nhà của sư phụ? Vu Sơn?''
Hắn mỉm cười :''Không! Một nơi từng là thiên đường của yêu ma nhưng hiện giờ không khác gì địa ngục.''
Hắn biến cánh tay của mình thành móng vuốt rồi găm xuyên qua cơ thể đứa trẻ đang nằm dưới đất sau đó nhấc bổng cái xác lên khiến máu của nó chảy xuống đỏ cả cây cỏ bên dưới.
Tiếp đó cái xác đã chảy hết máu hắn vứt nó đi rồi tự cắn vào tay mình, một ít máu của Cửu Anh rơi xuống hòa lẫn với máu của đứa trẻ liền biến thành quỷ khí màu xanh lục.
''Sư phụ thứ này là gì thế?''
Cửu Anh dồn lực vào ma châu nó hút sạch toàn bộ tế khí vừa hình thành :''U Linh chi lộ, Khởi!''
Mạn Mạn :''Vị đại ca này... Huynh đây là muốn mở cổng U Linh địa giới sao? Không được đâu! Phải có tiên khí pháp bảo cực phẩm chém nát hư không mới có thể mở ra địa giới, còn nữa phải 3 - 4 thiên sư vận hành mới mở ra được. Còn bằng không thì phải nhờ đến móng vuốt của yêu thú địa giới.''
Cửu Anh :''Nực cười! Các ngươi xông vào nhà ta thì đương nhiên phải tốn nhiều công sức như thế, còn bổn vương là chủ nhà, muốn mở thì nó phải mở thôi.''
''Huynh...!''
Hắc minh châu tỏa ra luồng âm khí chết người, khói đen lan ra đến đâu cỏ cây úa tàn đến đấy phút chốc luồng khí phá nát một khoảng không gian mở ra con đường màu đen dài vô tận không thấy chút ánh sáng nào.
Mạn Mạn :''U Linh địa giới chi lộ! Thật sự mở được chỉ với máu người và một giọt máu của huynh ấy.''
La Chân hồi hợp nhìn hắn, y cảm thấy sốc khi trong một thời gian ngắn có thể chứng kiến nhiều chuyện xảy ra như thế.
''Nhìn cái gì? Còn không mau bước vào? Nó chỉ mở ra trong tích tắc thôi.''
''Vâng...''
Ba người họ vừa bước vào cánh cổng lập tức đóng lại xung quanh chỉ còn một màu đen sâu thẳm.
''Đặt tay các ngươi lên vai ta rồi nghe ta dặn kỹ đây, đây là lối vào duy nhất của U Minh giới, xung quanh chúng ta tuy chỉ là một màu đen yên tĩnh nhưng sự thật không như vậy, tuyệt đối không được quay đầu về phía sau lưng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa, ở đây mọi thứ đều là ảo ảnh do các hồn linh gây ra sơ sẩy một chút thôi chúng sẽ hút sạch linh thức của các ngươi.''
Mạn Mạn :''Có sao? Sao ta không nhìn thấy ảo cảnh gì hết nhỉ? Cả khuôn mặt các ngươi cũng không nhìn thấy nốt.''
Cửu Anh :''Ngươi thì chắc không sao, dù sao cũng là phượng hoàng, hồn linh không thể xuyên qua linh thức của ngươi để giở trò được, trái lại là La Chân, con hãy cẩn... La Chân sao thế?''
Hắn nghe tiếng La Chân khóc ở sau lưng nhưng y lại đáp là mình ổn, có thể làm hắn cảm động như thế chắc chắn là hồn linh ở đây cho hắn thấy thủy nhi, muội muội đã tạ thế của hắn. Cửu Anh trước giờ chưa từng nhìn thấy ảo cảnh khi bước đi ở đây nhưng lần này... Ở hai bên vệ đường y nhìn thấy hai huynh muội Tiểu Hồ đang vẫy tay mỉm cười.
''Có thể nhìn thấy các ngươi một lần nữa, thật tốt!'' - Hắn lạnh lùng đi ngang qua chúng, ảo ảnh đó biết không thể lay động được hắn liền hóa thành hư không rồi biến mất.
Đi thêm một đoạn Vong Xuyên hà hiện ra trước mặt, vạn quang thạch ở hai bên bờ Vong Xuyên dùng để soi sáng lối đi của các linh hồn khiến quang cảnh xung quanh cũng đỡ âm u hơn, Cửu Anh từng thấy con sông này trong mơ nhưng cảm giác chân thật này vẫn khiến gợi lại không ít kỉ niệm.
La Chân :''Đây là Vong Xuyên Hà trong truyền thuyết? Sao nước Vong Xuyên Hà lại màu đỏ nhỉ?''
Mạn Mạn :''Nghe nói sau trận tam giới đại chiến, các quỷ tướng và thân cận của ông ta không muốn trở thành nô ɭệ cho thiên giới nên phần lớn đã gieo mình xuống Vong Xuyên tự vẫn chứ không đầu hàng.''
''Đều gieo mình xuống đây sao? Vì thế nên nước ở đây là máu của họ ư?'' - Cửu Anh bước đến gần con sông, hai bên bờ bỗng chốc nở đầy hoa Bỉ Ngạn từng bông hoa nó cố vươn mình về phía hắn và nở rộ đẹp nhất có thể.
''Sư phụ hình nhưng chúng muốn thu hút sự chú ý của người.''
Mạn Mạn :''Đẹp quá! Nghe nói hoa này ngàn năm mới nở một lần, lần đầu tiên ta thấy chúng nở rộ như thế đấy.''
''Bỉ Ngạn... Là cô phải không?'' - Cửu Anh nhỏ một giọt máu vào cánh hoa Bỉ Ngạn gần hắn nhất.
Trong khi đó ở cung Thủy Hưng, cung gần với sông Vong Xuyên nhất, Thủy thần đang ngồi xem ca múa ở vũ đài.
''Bẩm cung chủ, Vong Xuyên Hà xảy ra dị tượng, toàn bộ hoa Bỉ Ngạn hai bên bờ đều nở rộ.''
Thủy thần :''Có chuyện này sao? Lập tức đến đó xem xét đi, còn nữa lần sau không có việc gì quan trọng đừng phiền ta.''
Đóa hoa bị dính máu lập tức úa tàn tỏa ra làn âm khí màu đỏ, một hồn linh mang đầy oán khí đầu che khăn đỏ mặc y phục tân nương hiện ra trước mặt Cửu Anh.
''Nàng là ai?''
''Các ngươi có thấy phu quân của ta không?''
La Chân :''Sư phụ cô ta là quỷ hồn!''
Mạn Mạn rút kiếm ra nhưng bị Cửu Anh ngăn lại :''Đừng hại cô ấy.''
''Là các ngươi! Thiên chúng các ngươi đã gϊếŧ phu quân của ta! Hãy cùng ta hóa thành vĩnh hằng đi'' - Quỷ hồn gào thét rồi giơ vuốt lao vào tấn công Cửu Anh.
''Sư phụ.''
''Đừng qua đây!''
Hắn kéo khăn voan đỏ che mặt của quỷ hồn xuống, đập vào mắt họ là một bộ mặt xương trắng, Cửu Anh đau lòng đưa tay sờ lên khuôn mặt của bộ xương. Có lẽ vì không còn ngũ quan nên quỷ hồn không thể nhận ra người đứng trước mặt mình.
Hắn cầm lấy bàn tay lỡ loét của nàng đặt lên mặt hắn rồi thì thầm.
''Bỉ Ngạn! Ta đã về rồi!''
Bàn tay của quỷ hồn di chuyển nhẹ nhàng trên mặt hắn, sờ mũi rồi đến cằm :''Cửu...''
Cửu Anh ôm chặt lấy nàng ta, Bỉ Ngạn vội vả đẩy hắn ra :''Không ta không phải Bỉ Ngạn, dung mạo của ta...! Ta không phải!''
''Cô đã ở cái nơi lạnh lẽo này một ngàn năm, hận ta đến nổi không muốn quay lại nói chuyện sao?''
Quỷ hồn vội vã quay lại :''Không phải như thế chỉ là ta không muốn ngài thấy khuôn mặt hiện giờ của ta.''
''Bỉ Ngạn cô không cần phải lo, ta sẽ giúp cô nghịch chuyển luân hồi để tái sinh''
''Không điện hạ! Ta chờ ở đây lâu như thế chỉ muốn nói với điện hạ những lời lúc trước ta chưa kịp nói.''
''...''
La Chân kéo Mạn Mạn đi chỗ khác :''Đi thôi đi thôi, chỗ này âm u quá ta dẫn ngươi lại đằng kia nhé.'
Mạn Mạn :''Nhưng mà bổn công tử chưa xem được gì hết, này!''
''Một ngàn năm đợi chàng, không một đêm nào ta có thể quên được, kiếp này nô gia đã thực hiện đúng lời hứa chờ ngươi trở về, ta không còn gì để hối tiếc nữa.''
Cửu Anh :''Ta... Thật ra ta.''
Bỉ Ngạn ôm lấy hắn :''Điện hạ, gặp gỡ ngươi là chuyện tuyệt vời nhất trong kiếp này ta đã làm, ta không cần ngươi đáp lại chân tình này càng không muốn ngươi nói thêm bất cứ lời nào lúc này cả, để một mình ta nói thôi có được không?.''
Cửu Anh :''Được!''
Bỉ Ngạn :''Ngươi hãy hứa ta ba chuyện, thứ nhất phải sống cho thật tốt thật vui vẻ, thứ hai đừng hận A Phàm, sau khi ngươi chết hắn đã từng mang nội đan tiên nguyên thần túy nhất của hắn đến Hồng Hoang cảnh để tìm Côn Bằng sư phụ ngươi hy vọng có thể đổi mạng hắn giúp ngươi cải tử hoàn sinh nhưng bị thiên đế phát hiện ngăn lại, thứ ba... Đừng quên ta nhé, ta cũng sẽ mãi mãi không quên ngươi!''
Cửu Anh :''Ta sẽ giúp cô tái tạo lại chân thân.''
''Điện hạ, ngươi có tình cảm với ta không?''
''Việc này... Ta...''
''Như thế thì ta sống lại có giúp ngươi có tình cảm với ta không? Ta nghĩ là không! Chỉ mong ngươi để tự ta giải thoát cho ta khỏi sự chờ đợi vô vọng này. Để ta đi đi.''
Cửu Anh :''...''
''Cửu Anh! Ta yêu chàng, phải sống cho thật hạnh phúc! Và đừng quên ta, ta mãi mãi chúc phúc cho chàng.'' - Nàng ta biến thành những chấm nhỏ li ti bay đi trãi dài khắp sông Vong Xuyên. Cửu Anh xòe tay ra thu lại một phần hồn của Bỉ Ngạn.
Cửu Anh :''Xin lỗi nàng, chính vì sợ có ngày hôm nay phải chịu nỗi khổ biệt ly nên ta đã sớm đoạn tuyệt ái tình chỉ có thể nói chúng ta coi như là có duyên không phận vậy. Đợi ta về lại Bích Tà cung sẽ mở luân hồi thiên thư sắp xếp cho nàng một mối lương duyên mỹ mãn ở kiếp sau.''
La Chân thất vọng :''Cứ tưởng sư phụ sẽ có một mối tình khắc cốt ghi tâm, không ngờ cuối cùng vẫn không giữ cô nương ấy lại.''
Mạn Mạn :''Này A Chân nếu đổi lại là Mạn gia ta thì ngươi có giữ ta lại không?''
''Ta với ngươi là nam nhân đó! Có vấn đề về thần kinh à?''
''Ta nêu ví dụ thôi mà, ngươi thật nhàm chán a.''
Cửu Anh :''Đừng ồn ào nữa! Vào thành thôi!''
''Dạ sư phụ.''
Họ đi về phía ánh sáng rực rỡ ở phía trước, U Linh Thành hiện ra trước mắt, yêu ma và tiên chúng lẫn lộn đi trên phố không khí đều rất vui vẻ, một vài thần tiên còn cặp kè với các tiểu cô nương yêu giới. Thi thoảng họ đụng nhau trên phố cũng chỉ cười đáp lễ chứ chẳng thấy ẩu đả, phải nói là một xã hội tương đối công bằng.
Mạn Mạn :''Oa cái nơi được mệnh danh là âm tào địa phủ đây sao? Xem ra còn náo nhiệt gấp bội ở hoàng thành nhân giới.''
La Chân :''Sư phụ! Ta nghe nói nơi này giam giữ các yêu vương và yêu ma phạm tội hoặc mà sao lại... thành ra như thế này.''
Cửu Anh :''Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?'' - Kỳ lạ nơi này lúc trước mình cai trị cũng không phồn hoa như thế, trông yêu chúng và thiên chúng sống xen lẫn vào nhau cười nói vui vẻ như thế chẳng giống địa ngục của yêu quái tí nào.
''Cửu tiểu tử! Ở đây! Ta ở đây'' - Kim Tuyến Oa đứng ở cổng vào Linh giới thấy hắn vội vã chạy đến.
''Hứ!.'' - Cửu Anh quay mặt bỏ đi một nước không thèm chú ý lão.
''Cửu tiểu tử chỉ là hiểu lầm thôi mà, lão già ta không cố ý gạt ngươi đâu! Tại vì lúc đó tên U Minh Long cũng thề với trời là không có ý xấu với ngươi chỉ cần ngươi sinh cho hắn một hài tiểu đáng yêu thôi!'' - Lão vừa chạy theo Cửu Anh vừa la làng trên phố làm hắn đỏ mặt như quả gấc.
La Chân :''Cái cái cái cái... gì? U Minh Long đại nhân muốn cùng sư phụ ta! Ta vừa nghe nhầm à?''
Mạn Mạn :''Ta hình như cũng nghe thấy nữa! Không nhìn ra thúc thúc lại có sở thích đặc biệt với Cửu ca, mà từ khi nào ấy nhỉ?''
''Lão già chết tiệt ông có im đi không hả? Chuyện như thế mà nói giữa đường vậy à? Muốn hại chết ta hả?''
Kim Tuyến Oa :''Cửu tiểu tử tha lỗi cho ta đi! Ta không dám gạt ngươi nữa, nếu không tha lỗi ta sẽ theo xin lỗi ngươi từ đây tới tối đấy.''
''Ông... Ông muốn ta tức chết hay sao?''
''Ta đâu có được cái bản lĩnh đó nhưng mà Cửu tiểu tử lẽ ra ngươi phải tới đây sớm hơn chứ nhỉ? Ta chờ ngươi ở đây mấy ngày trước rồi đấy!''
Cửu Anh :''Ta nhớ ông định đánh thuốc mê ta còn lôi ta đến đây mà lão già? Đúng không hả?''
''Không! Sao ta dám đánh thuốc mê ngươi, ngươi miễn nhiễm các loại độc mà, ta chỉ định đập vào đầu ngươi cho bất tỉnh rồi mang đến thôi. Nhưng có lẽ không cần nữa ngươi gặp được cơ duyên tu lại được nội đan thì phải.''
''Lão già chết bầm, thật muốn mang ông cho Đế Á cắn, mà tại sao ông biết ta sẽ đến để chờ thế?''
''Nhắc mới nhớ Ngao Thiện nói là ngươi sớm muộn cũng đến được nên bảo ta chờ ở đây, à đi thôi chỗ ở hắn cũng chuẩn bị sẵn rồi.''
La Chân :''Nói vậy sư phụ là khách quý của U Minh Long đại nhân chúng ta sẽ đến nghỉ ở Tọa Thanh Cung sao?''
Cửu Anh :''Này! Ai nói ta sẽ đến chỗ hắn chứ? Bổn gia sẽ về Bích Tà cung của ta.''
Mạn Mạn :''Bích Tà cung?''
La Chân :''Của ta?''
Kim Tuyến Oa bụm miệng hắn :''Ý sư phụ ngươi là quán trọ Bách Hoa đấy mà! Nó ở ngay phía trước đi thôi!''
''Cửu tiểu tử ngươi đây là muốn chết à? Ở chốn này hiện giờ toàn là thuộc hạ của Sát Thần thiên tôn đấy, ngang nhiên đến Bích Tà cung để 10 vạn thiên binh kéo quân quét sạch ma giới hay sao? Còn nữa, những yêu quái đang sinh sống trên phố hiện giờ nhìn sơ rất bình thường yên ổn tuy nhiên đều bị ép uống phá khí đơn, phàm là ma chúng trong phạm vi cõi U Minh không cho phép sử dụng ma lực, ngươi biết rõ phá khí đơn mà phải không? Thiên đế biết ngươi trùng sinh chỉ cần kích nổ phá khí lực toàn bộ ma tộc sẽ bị xóa sổ ngươi hiểu không?.''
''Thật là nham hiểm, thảo nào chúng cho phép ma chúng chung sống sinh hoạt bình thường! Dám ức hiếp con dân của bổn đế!''
Kim Tuyến Oa :''Đây là phá khí đơn, các ngươi chịu khó uống vào đi trong người phải có dấu tích của phá khí lực mới được phép tự do đi lại.'' - Cửu Anh cầm lấy nuốt ngay vào bụng, dù sao cũng không có tác dụng với hắn.
Kim Tuyến Oa đưa họ đến một tửu lầu nổi tiếng nhất ở Thủy Hưng cung, Bách Hoa lầu. Vừa vào trông vị mama thấy khách quen liền tiếp đón niềm nở.
''Coi kìa Kim đại gia lâu rồi không đến chỗ ta nha, lần này lại có hàng tốt gì đấy.'' - Bà ta nhìn qua Cửu Anh, La Chân và Mạn Mạn.
Kim Tuyến Oa :''Mấy người này...''
La Chân kéo tay Cửu Anh :''Sư phụ nơi này là quán trọ hả? Vị bá bá này có nhầm không? Hình như là thanh lâu mà.''
''Làm sao ta biết được! Xem lão giở trò gì.''
Bà ta chạy đến cầm lấy tay Cửu Anh rồi tỉ mỉ xem qua :''Vị tiểu công tử này tướng mạo được lắm, nhìn tay chắc là tinh thông cầm nghệ, cứ giao cho lão nương, bảo bối như thế này chắc chắn tháng sau Hỏa Dân thành chủ sẽ nhìn trúng nói không chừng còn một bước lên mây trở thành hậu cung của ngài ấy. Còn hai vị tiểu huynh đệ phía sau tuổi đời còn trẻ quá, dẫn về đi lão nương không nhận đâu.''
Kim Tuyến Oa tim hắn đập liên hồi trán thì đổ mồ hôi hột khi nhìn thấy sát khí của Cửu Anh :''Bà chủ, ta nói bà người này là...''
''Nếu bà chủ đã nói thế! Ta nguyện ý được theo bà!'' - Cửu Anh cắt ngang lời của hắn.
''Ái da! Nếu thế thì còn gì bằng! Kim đại gia ra phía sau đi ta sẽ trả cho ngài giá cao, phát tài rồi phát tài rồi không ngờ lại thu được một bảo vật xinh đẹp như thế.''
Cửu Anh đi theo bà chủ hắn không quên quay lại ném cho Kim Tuyến Oa một cái nhìn chết chóc.
Mạn Mạn :''Hahaha A Chân à không ngờ sư phụ ngươi lại có sở thích này, chỗ này là thanh lâu của yêu quái đấy haha!''
La Chân :''Lão bá sư phụ ta liệu có ổn không thế?''
Kim Tuyến Oa :''Cửu tiểu tử thì không sao nhưng ta thấy ta thì không ổn rồi'' - Phen này U Minh Long rút xương mình mất, còn Cửu tiểu tử chắc chắn là róc da, ta thật là thảm mà.