Nhìn nó buồn bã bỏ đi như thế trong lòng hắn cũng không khá hơn, hai tên thiên chúng lấy làm lạ liền chuyển sự chú ý tới chỗ họ.

La Chân :''Sư phụ để ta cầm chân chúng, nhanh chạy đi.''

''Giờ thở còn khó, ngươi nói chạy là chạy thế nào.''

''Chư vị tiên thiên, hai tiểu yêu quái này là sủng vật của ta, chúng trợ giúp ta trong trận chiến khi nãy, hai vị có thể nể mặt lão nạp hay không?'' - Tế Âm lão tổ bước đến.

Hỏa Thần nhìn chằm chằm vào Cửu Anh khiến hắn vội vàng đặt tay lên vết thương.

''Sủng vật của chân nhân à? Xưa nay chưa từng nghe nói chân nhân nuôi yêu ma làm sủng vật nha, với lại được người để mắt đến thì chắc hẳn rất là đặc biệt... Có thể cho ta xem nguyên thần của hai người này hay không?'' - Hắn ngồi xuống trước mặt Cửu Anh và La Chân.

Sát thần thiên tôn :''Chẳng phải Thủy thần và Hỏa thần còn trông coi việc của Ma Giới sao? Cung của các ngươi rộng lớn như thế còn muốn thu nhận thêm tiểu yêu ở nhân gian?''

Thủy thần :''Thiên tôn hiểu nhầm rồi, bọn ta chỉ là nhìn thấy hai tên này có gì đó bất thường, người xem con súc sinh Đế Á gặp người nuốt người, gặp thần cắn thần còn gặp yêu quái thì lập tức nuốt hồn mà khi nãy lại không làm gì hai tên này, chẳng phải lạ lùng lắm sao?''

Hỏa Thần :''Phải đó! Ta lúc nãy còn tưởng phải đại chiến một trận mới có thể đánh lui nó về ma giới, không ngờ nó chỉ nhìn thấy hai tên này, à không chính xác là thấy người này liền có thể cụp đuôi bỏ về. Lại nói về con súc sinh đó, trong tam giới ai chả biết nó chỉ tuân lệnh duy nhất một người hả?'' - Hắn nhìn chằm chằm vào Cửu Anh.

Cửu Anh kéo tay áo lên xòe tay về phía hắn :''Đây ngài thích thì cứ xem.''

Sát thần thiên tôn và Tế Âm lão tổ im lặng nhìn nhau. Hỏa thần dùng thiên linh khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ kinh mạch toàn thân của hắn nhưng không dò ra bất kì một chút ma khí nào, hồn linh tụ hình được chỉ là một nhánh hoa dại.

Thủy thần :''Có lẽ ta quá đa nghi, muộn rồi về ma giới xem tình hình Đế Á thôi.''

''Khoan đã, kia là thứ gì?'' - Hỏa thần chỉ vào cây hắc cổ cầm Tế Âm lão sư cầm trên tay

Tế Âm lão tổ mỉm cười :''Chả giấu gì hai vị, đây là Trích Tiên, tấu một khúc kinh thiên động địa, đàn một điệu máu chảy thành sông.''

''Dám hỏi Trích Tiên tại sao lại ở trong tay chân nhân? Năm xưa nó không phải đã bị hủy ở vực Kỳ Sơn hay sao? Thứ ma quỷ gϊếŧ người này đáng lẽ không nên tồn tại.''

''Nói Trích Tiên là ác cầm cũng không đúng, nó là thiên cầm được tạo ra từ thân cây tinh túy ở đỉnh phong thế giới trải qua cả ngàn năm nên tùy vào người sử dụng nó có tâm cơ ra sao. Đàn này có hồn linh, dưỡng bằng linh khí thì sẽ màu trắng, dưỡng bằng máu ắt màu đen, chỉ tiếc chủ nhân mà nó chọn không tu thiên đạo nên nó trong mắt thiên hạ là đại hung. Ta thì không nghĩ thế với ta nó là tạo vật của thiên địa hủy đi rất tiếc.'' - Ông ta nói rồi thở dài nhìn qua Cửu Anh.

''Nói vậy cây cổ cầm được ngài lưu lại?''

''Đúng là như thế.''

Ông ta tiếp :''Nghe nói tế lễ năm nay thiên đế sẽ ghé qua nên ta mang nó đến cho ngài ấy điểm hóa, không ngờ lần này chỉ được diện kiến thiên tôn mà không thấy tăm hơi thiên đế.''

Hỏa thần :''Nếu như thế thì rất tiếc cho chân nhân dạo này Thiên đế không thượng triều cũng không có mặt ở Kim Loan điện, Thủy ca chúng ta về!''

Thủy thần cúi đầu hành lễ:''Mong chân nhân suy nghĩ cho tam giới mà hủy đi ma cầm, vật này đã chọn chủ nhân thì chỉ còn cách phá hủy nó đi mà luyện lại mới có thể dùng được... Chân nhân, thiên tôn, cáo từ!''

Sau khi thủy thần và hỏa thần lui về ma giới, Sát thần liền dùng xích vàng trói chặt Cửu Anh, Tế Âm lão sư nhìn ra hắn vẫn không bỏ ý định luyện đơn.

''Thiên tôn ngài có thể nể mặt lão phu giúp ngài khiến ma đế bình tâm lại lúc nãy tránh khỏi cảnh Phiến hoa thành bị hủy mà tha cho ngài ấy lần này không.'' 

Sát thần thiên tôn kéo sợi xích vàng về phía hắn, dùng tay nắm chặt tóc Cửu Anh :''Thứ ta cần là con cửu đầu xà này, chỉ là một Phiến Hoa thành nhỏ nhoi thì có đáng gì? Đợi bổn tọa luyện thành cửu chuyển kim đơn thì 10 cái thành ta cũng dựng cho ông.''

''Ma đế đứng đầu vạn yêu, nếu chúng yêu biết chuyện ngài ấy đã trùng sinh và còn ở chỗ ngài thì ắt dẫn tới trận Tam giới chiến lần hai, hơn nữa nếu thiên đế biết được ma đế trong tay ngài thì người sẽ đứng về phía ai? Thiên tôn ắt rõ hơn ta.''

Sát thần thay đổi sắc mặt khi nhắc đến thiên đế, ông ta liền thu lại sợi xích :''Các ngươi một câu cũng thiên đế, 2 câu cũng thiên đế thì ta sao có thể không nể mặt ngài ấy được.'' - Giỏi lắm Tế Âm, dám mang Đế Tuấn ra dọa bổn tọa, đợi ta luyện xong tầng 10 của Thiên Huyền Trận thì Hồng Quân lão quái ta còn không ra gì thì Đế Tuấn không có bản lĩnh mà chống trời cho các ngươi được đâu, tạm thời thả con rắn nhỏ này vậy!.

Tế Âm lão sư :''Nếu đã nể mặt Thiên Đế thì ta ở đây thay mặt tam giới đa tạ thiên tôn.''

Sát thần :''Cửu Anh, lần sau gặp lại thì 10 thiên đế cũng không bảo vệ được ngươi đâu.''

Cửu Anh :''Lão tử cần đám thiên chúng rẻ rách các ngươi mèo khóc chuột sao? Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ chớ nhiều lời.''

 Sát thần thiên tôn vung tay, thần long xa liền xuất hiện trước mặt:''Cứ tận hưởng những ngày tháng tự do tự tại đi, lần này bổn tọa sẽ hầu hạ ngươi còn chu đáo hơn 1000 năm trước.''

''Được! Lão già biếи ŧɦái, ta đợi lão đến lấy mạng ta!''

Thần long xa phi thẳng lên trời mất hút sau những ánh mây ngũ sắc của buổi sáng sớm, Tế Âm lão sư mang cổ cầm đưa cho Cửu Anh.

''Trấn linh chi bảo của ma giới cũng nên về với chủ nhân của nó.''

Cửu Anh :''Ông nghĩ làm thế ta sẽ cảm kích ông sao? Kẻ làm người xấu, kẻ đóng vai người tốt... Do các người không dùng được nên mang trả cho ta để coi như một ân huệ à? Chướng mắt!''

''Ma đế đừng hiểu lầm, bần đạo là người của tây phương cực lạc không phải thiên giới, ta vì Liên Hà mới làm một chút chuyện cho ngài, hoàn toàn không phải muốn ngài mang ân.''

''Cửu Anh không sao chứ?'' - Liên Hà từ xa chạy đến, mọi người ở đã được đưa đến chỗ an toàn.

Hắn cầm lấy Trích Tiên tay rải nhẹ một giai điệu thật du dương, âm thanh vang vọng khắp mười phương tám hướng khiến người nghe có một cảm giác thê lương khó tả, La Chân trong đầu có chút nhức nhói lát sau thì choáng váng ngã xuống đất. Khúc nhạc Cửu Anh đang tấu là giai điệu quen thuộc lúc trước ở Vọng hương đài ngày ngày đều vang vẳng, bản nhạc giúp nhân sinh quên đi mọi chuyện kiếp trước để bắt đầu một cuộc đời mới.

Một lát sau La Chân mới ngẩn ngơ như mất hồn đứng dậy nhìn xung quanh :''Có chuyện gì thế sư phụ? Chả phải chúng ta đi tìm người sao?''

Một chút hối tiếc phảng phất trên mặt Cửu Anh, thời gian đồng hành cùng chúng tuy ngắn ngũi nhưng đều là kỉ niệm thật đẹp, đáng tiếc rằng đại kiếp muốn chúng chết thì hắn cũng không thể giúp được :''Hai kẻ ngốc đó đã đi theo muội muội của ngươi rồi, đến một lời từ biệt cũng không nói với ta, không cầm tìm nữa.''

Trích Tiên nảy sinh dị tượng, nó hóa thân thành một làn khói bay quanh Cửu Anh rồi yên vị ở lại trên hai vành tai hắn như một món trang sức.

Tế Âm lão sư cũng nhanh chóng rời khỏi :''Liên Hà về thôi. Còn không mau đi!''

''...''

Cửu Anh :''Sao thế? Có gì muốn nói với ta à?''

''Chờ ngươi bình tâm lại, nhất định phải đến hoàng thành tìm ta!'' - Liên Hà.

''La Chân! Chúng ta đi thôi!'' - Cửu Anh không đáp lại lời hắn, lần này trọng sinh hắn mới biết không chỉ thiên chúng là lũ rác rưởi mà phàm nhân cũng thế, còn nói là người không phạm ta thì ta không phạm người, toàn là mớ đạo lý không đáng một xu.

Trên đường về Yên Vũ đài Liên Hà có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu thế nào, y cứ ậm ừ định nói lại thôi, tâm tư ấy lão tổ đã nhìn ra.

''Con có vấn đề gì muốn hỏi à?''

''Sư phụ, đệ tử không an tâm bỏ hắn đi với một tiểu yêu như thế, con nhện kia làm sau có thể bảo vệ được hắn.''

Ông ấy thở dài :''Ta nghĩ thứ ma đế cần bây giờ không phải một người bảo vệ mà là một người y có thể tin tưởng được, hiện giờ y có Trích Tiên hộ thân dù không có ma lực thì những thiên chúng bình thường cũng không thể làm gì y đâu. Phải rồi, ma châu không phải là tự phong ấn vào nguyên thần của ma đế sao?''

Liên Hà :''Chuyện này đệ tử cũng không rõ, lần đầu gặp y đã mở được ma ấn của Vạn hồn châu nhưng lần sau gặp lại cả khí tức sót lại của hồn châu cũng biến mất, có lẽ đã bị ai đó đoạt lấy, đệ tử không tiện hỏi.''

''Lạ nhỉ? Có thể tách rời được Vạn hồn châu và chủ nhân của nó thì chắc chắn thần lực rất áp đảo, mà người này lại không tổn hại ma đế, đúng là khó hiểu.''

Liên Hà:''Sư phụ vậy còn những sư huynh đệ ở Yên Vũ Đài tối qua.''

''Khúc tam sinh duyên khi nãy âm thanh vang khắp trăm dặm, chúng nghe qua đều sẽ quên sạch, mà con đó chuẩn bị về cung đi.''

''Đệ tử hiểu rồi!''

La Chân và Cửu Anh trở về thành, mấy ngày này họ đi khắp các quán trọ lớn nhỏ thăm dò tin tức của yêu quái hút máu người và bò cạp tin. Cuối cùng họ dừng chân ở một quán trọ khác gần cửa bắc ngay dưới chân Yên Vũ đài.

La Chân :''Sư phụ, chúng ta tìm chúng để làm gì vậy?''

''Ta phải luyện đan, không phải ngươi nói là không phục người không có nội đan sao? Ta phải mạnh hơn nữa, chặng đường đến U Minh không hề dễ dàng nếu không có thần lực trong người thì không bị thiên chúng ức hiếp cũng bị yêu vật ăn thịt.''

La Chân :''Hơ, thứ lỗi cho đồ nhi nói thẳng, hoa tộc luyện đan thì phải đi hấp thụ phấn hoa như hồ điệp ấy, sao sư phụ lại tìm bọ cạp chứ?''

Cửu Anh :''Ta bị dị ứng phấn hoa, ta thích luyện độc với huyết hơn.'' - Cái gì mà hấp thụ phấn hoa chứ? bổn đế có phải là ong bướm đâu, thiệt tình.

''Nhưng liệu thầy có chuyển hóa được độc của bò cạp yêu không? Đồ đệ cũng là hệ độc nhưng vẫn còn sợ lượng ma độc của ả.'' - Hừ! Sư phụ mạnh thật nhưng mà nội đan không có, ta có chút khó tin.

''Độc của ả có xuyên qua được da thịt ta đâu mà ngươi lo. Còn dẫn ta vào tận mộng cảnh nhưng vẫn không thu hoạch được gì nữa kìa.''

La Chân ngẩn ngơ suy nghĩ rồi bụm miệng cười, trong đầu hiện ra vô số cảnh tượng nhạy cảm, lúc trước khi bò cạp tinh xài mỹ mộng với y thì toàn là cảnh nữ nhân không mặc quần áo.

''Sư phụ người có... Có rung động không hả, thông thường người mà thầy thấy trong mộng là người sư phụ có thiện cảm nhất.''

Câu nói của La Chân làm Cửu Anh phải suy nghĩ, hôm đó mơ thấy nhiều chuyện ở ma giới lúc trước như thế, rốt cuộc hắn có thiện cảm với Bỉ ngạn hay là cái người tên A Phàm đó đây.

La Chân :''Chúng ta phải tìm thế này đến bao giờ đây?''

Cửu Anh :''Ngươi không có lòng kiên trì gì hết.''

La Chân :''Theo như người nói, lần trước người dùng ma huyết để dụ mà ả ta còn không xuất hiện, có phải đã biết được chuyện gì rồi rời khỏi đây không? Nếu chúng ta là thiên chúng thì hay quá, có thể hỏi Thổ Địa công cho lẹ.''

Cửu Anh :''Nói hay lắm! Chúng ta đi thôi!''

'' ? Đi ? Chúng ta đi đâu vậy? Đồ nhi còn chưa kịp ăn gì cả mà.''

''Đi tới miếu thổ địa.''

''Gì? Khoan đã sư phụ à! Người nghe con nói đã, thổ địa công không phải chúng ta muốn gặp là gặp đâu, sư phụ đợi ta.''

Cửu Anh đi tới trước miếu thổ địa ở thành bắc, trong miếu nhang khói nghi ngút, lễ vật cúng rất thịnh, hắn đi thẳng đến đấy cầm con gà quay ném cho La Chân rồi cầm mấy trái đào leo lên ngồi kế tượng thổ địa.

''Ăn đi. Nhớ cảm ơn thổ địa công đấy!''

''Sư phụ à, đồ nhi thấy hay là chúng ta nhân lúc thổ địa công không có nhà mà đi nhanh đi... Không thì một lát có phiền phức to đấy! Ông thổ địa ở Phiến Hoa thành này không dễ chọc vào đâu.'' - La Chân cầm con gà quay nhìn trước nhìn sau.

''To gan yêu quái phương nào dám đến chỗ ta làm loạn còn muốn bỏ đi à!'' - Thổ địa công khệ nệ cầm cây trượng xuất hiện.

La Chân :''Lão đầu là con, La Chân đây! Con đói quá nên đến xin con gà thôi!''

Thổ địa :''Thì ra là tiểu tử ngươi, không phải ta bảo ngươi đừng xuất hiện trong thành rồi sao? Thiên giới mà phát hiện thì cái mạng nhỏ của ngươi ta không xin nổi đâu tiểu quỷ.''

Cửu Anh :''Gà là ta cho nó, đồ cúng là ta lấy! Lão có gì bất mãn à?''

''Ngươi... Ngươi là ai? Dám cả gan trèo lên chỗ của ta ngồi.''

La Chân :''Sư phụ... Người đừng như thế mà! Lão thổ địa gia người này là A Cửu sư phụ của ta! Ngài làm ơn bỏ qua chuyện này đi, chúng ta có thể xem như chưa gặp nhau không? Sư phụ chúng ta đi mau đi.''

''Lão già kia! Ngươi già đến mờ mắt rồi hay sao?''

''Để lão phu xem rốt cuộc là ma quỷ phương nào lại hống hách như thế.'' - Lão thổ địa hùng hổ bước lên dùng cây trượng bắn một luồng tiên khí vào người Cửu Anh, vết chu sa hình cánh hoa bỉ ngạn ở giữa trán của y gặp tiên khí tác động liền hiện lên để nuốt lấy, Lão hoảng hốt đến độ vội vàng cầm cây gậy để chống lại nếu không đã ngã nhào ra đất. La Chân nhanh tay đỡ lấy lão ấy.

''Thổ địa gia người sao thế?''

''Ấn ký đó! Ngươi... là!''

Cửu Anh :''Ta là ai không quan trọng, ta có vài việc muốn hỏi ông.''

Ông ta quỳ rạp xuống đất trước con mắt chữ O mồm chữ A của La Chân :''Đại vương cứ hỏi, tiểu thần biết nhất định sẽ không che giấu.''

La Chân :''Đại vương? Tiểu thần?'' - Sư phụ của ta nãy giờ vẫn chưa làm gì lão đầu này sau ông ta có vẻ khẩn trương thế nhỉ. Bình thường nếu là ta mà ăn nói như thế thổ địa công đã đập cho vài trượng rồi, thái độ này là sao?

''Tốt! Trong thành còn có yêu quái, ngươi biết chuyện này chứ?''

Thổ Địa :''Có biết! Ý của đại vương là Thiện nhi và gia đình dân phụ Liên thị? Thiện nhi là người của Võng Du cung ở U Minh giới, vài ngày trước trong thành không hiểu xảy ra chuyện gì họ đã gấp rút rời đi trong đến, có lẽ đến tá túc Võng Du cung.''

Cửu Anh :''Ồ! Các cung ở ma giới có nhiều môn hạ rải rác ở khắp nơi đến vậy à? Làm sao mới trở thành một trong số đó được nhỉ?''

Ông ta ngập ngừng :''Dạ việc này...''

Cửu Anh nhìn qua La Chân :''La Chân, ra ngoài đi ta có chuyện nói riêng với thổ địa gia một chút.''

''...''

''Tiểu tử đó đi rồi! Ngươi nói đi.''

''Bẩm Cửu vương điện hạ, từ khi Đế Thích Thiên thống nhất tam giới thì ma giới chúng ta đã trở thành thuộc hạ của chúng, chúng cử đám thần tiên xuống để dạy tiên thuật và độ hóa chúng ta theo cách gọi của bọn chúng, chúng phân bố khu vực và thu nhận bất kì phần tử ma giới nào muốn tu tiên để làm thuộc hạ nhưng thực tế là dùng máu chúng ta để phục vụ cho các nhu cầu của bọn chúng, bất kì nhu cầu gì của chúng ta đều phải trả bằng máu thay vì linh lực để trao đổi như trước đây.''

Cửu Anh :''Khoan đã! Ma giới giới chúng ta sao? Ta nghe không rõ lắm.''

Lão thổ địa lập tức biến thành một con yêu quái đầu heo rừng :''Thuộc hạ vốn là người của ma giới... Bất đắc dĩ phải đầu quân thiên giới để chúng dùng máu làm khế ước linh hồn, nhưng trong lòng ta vẫn luôn trung thành với Minh Giới, nguyện chết vì Cửu vương điện hạ vì bọn ta biết nhất định điện hạ sẽ lại trùng sinh.''

Cửu Anh bật cười lớn :''Khá khen cho câu trung thành với Minh giới, nguyện chết vì ta... Vậy thì ngươi đi chết đi.'' - Vẫn như lần trước hắn há miệng thả một con ma xà chui vào cơ thể của tên thổ địa cắn nát thần hồn của y.

''Điện hạ tại sao? Ta sẽ tận trung với ngài mà!''

Cửu Anh :''Đáng tiếc ta không tin ngươi. Một kẻ ăn cây táo rào cây sung giữ cũng không giúp được gì cho ta.''

Lát sau con rắn nhỏ chậm rãi bò ra khỏi bộ xương khô trườn lên cơ thể y để làm nũng :''Lần sau ăn hồn phách hắn là được, tiểu gia hỏa ngươi khẩu vị tạp nham quá, lần trước bán yêu cũng muốn ăn, lần này lại ăn cả một con lợn, khéo sau này ngươi không bò được mà phải lăn đó. Không biết ta phải luyện ngươi trong bao lâu mới có thể tụ thành đan được đây.''

Xong việc hắn bước ra cửa, La Chân nhìn không thấy thổ địa công :''Sư phụ! Thổ địa công có gây khó dễ cho người không?''

''Hắn có bản lĩnh đó sao? Mà xem ra hiện giờ ở đây chúng ta hết chuyện rồi, đi thôi.''

''Chúng ta đi đâu vậy sư phụ.''

Cửu Anh :''Trước mắt phải tìm thức ăn cho nguyên thần của ta để nó tụ thành đan trước đã.''

La Chân :''Thế nguyên thần sư phụ là hoa yêu phải không? Vậy nguyên thần sư phụ ăn gì?''

''Thần, người và ma chỉ cần có hồn linh là nó đều nuốt được hết.''

La Chân đổ mồ hồi :''Thế... Thế có ăn được con không sư phụ?''

''Ngươi nói xem?''

''...''

''Đùa ngươi đấy, ta nỡ nào ăn ngươi, như thế còn ai cho ta sai vặt.''

La Chân :''Sư phụ người thiệt là đáng sợ.'' - Câu nói hoa đẹp là hoa có gai quả thật không sai, Nhưng thầy còn là một cây hoa ăn thịt người nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play