"A Dao, trở về nghỉ ngơi một chút đi. Nơi này có ta rồi, không cần mệt chết mình thế." Kim Tử Hiên nhìn Kim Quang Dao cứ luôn canh giữ ở linh đường từ khi thi thể Kim Quang Thiện được đưa về, lo lắng cực kỳ.
Kim Quang Dao nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Huynh trưởng, đệ không sao, huynh cứ qua với mẫu thân đi."
Kim Tử Hiên thở dài, ngồi xuống cạnh hắn: "Bên mẫu thân có A Ly rồi."
Kim Quang Dao gật đầu, không nói chuyện nữa
Hắn ngồi quỳ trước quan tài của Kim Quang Thiện, không nói một lời, không ăn không uống cũng không nghỉ ngơi, cứ thế suốt sáu ngày liền.
"A Dao, không phải lỗi của đệ." Kim Tử Hiên nhẹ giọng nói, thêm giấy tiền vào chậu than, "Chuyện của phụ thân, không liên quan đến đệ, đệ đã tận lực rồi."
"Huynh trưởng, đệ biết." Kim Quang Dao nói: "Người chúng ta phái đi vẫn chưa tìm được nhị thúc sao?"
"Còn chưa hồi báo."
Kim Quang Dao không nói chuyện nữa
Kim Tử Hiên lo lắng: "A Dao, mẫu thân nói với ta hôm đó đệ cũng là bị thương. Đệ..."
Kim Quang Dao nhớ tới cái gì, hơi đờ ra, lại rất nhanh nhẹ nhàng nói: "Bả vai bị đâm một kiếm, đã không sao rồi. Huynh trưởng không cần lo lắng."
"A Dao..." Kim Tử Hiên không biết phải nói thêm gì, huynh đệ hai người lẳng lặng ngồi quỳ ở đó, Kim Lân Đài bốn phía đồ trắng, mọi âm thanh đều tĩnh lại.
"Tông chủ!!" Môn sinh vội vàng tới, hình như có việc gấp muốn báo
"Xảy ra chuyện gì?" Kim Tử Hiên hỏi
Môn sinh nhìn sang Kim Quang Dao, nói: "Mạc... Vũ công tử... toàn thân đầy máu, cùng Trạch Vu Quân trở lại Kim Lân Đài."
"Cái gì?"
Kim Quang Dao đã đứng dậy rời đi, y vội vã đuổi kịp
Thanh Trúc Các, Lam Hi Thần đặt Mạc Huyền Vũ lên giường, để cậu ngồi dựa, truyền linh lực cho cậu.
Mạc Huyền Vũ giương mắt nhìn nam nhân ôn nhuận như ngọc trước mặt, cười nói: "Trạch Vu Quân, thực xin lỗi, ta làm bẩn quần áo của ngài rồi."
Lam Hi Thần nói: "Không sao."
Mạc Huyền Vũ lại nói: "Đa tạ ngài cứu ta về."
Lam Hi Thần nói: "Ta tất nhiên là sẽ không thấy chết mà không cứu."
Mạc Huyền Vũ ho khan lên, không biết là khóc hay là cười: "Lần này, ta thắng."
Lam Hi Thần chưa tiếp lời, tiếng bước chân tới gần, Kim Quang Dao đẩy cửa vào, Kim Tử Hiên đi theo, trong phòng mùi máu nồng nặc
Kim Tử Hiên hỏi: "Trạch Vu Quân, Huyền Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lam Hi Thần nói: "Huyền Vũ ngàn dặm truy kích, giết chết Kim Quang Nghĩa ở Lam Sơn."
Kim Quang Dao từ khi bước vào vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm hai người, nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ nói: "Huynh trưởng, huynh về linh đường đi, ở đây để đệ xử lý."
Kim Tử Hiên cảm thấy không khí giữa ba người có gì kỳ quái, tuy không yên tâm, nhưng vẫn đồng ý rời đi
"Ca ca." Mạc Huyền Vũ cười gọi hắn
Kim Quang Dao đi tới, hỏi: "Nhị ca, thương thế của Huyền Vũ như thế nào?"
Lam Hi Thần nhìn hắn, nói: "Rất nặng, may mà chưa thương đến căn bản."
Kim Quang Dao gật gật đầu: "Nhị ca, đệ có lời muốn nói với A Vũ, phiền nhị ca tránh ra một chút."
Lam Hi Thần đứng dậy, lấy trong tay áo Càn Khôn ra mấy bình thuốc, nói: "Ngày mai Ôn Tình sẽ tới, tạm thời cho Huyền Vũ dùng thuốc này đã."
"Được."
"Ca ca, đừng lo lắng, đệ không sao." Mạc Huyền Vũ vẫn treo gương mặt tươi cười, tựa như hoàn toàn không quá đáng ngại
Kim Quang Dao sắc mặt cực lạnh, mới vừa rồi bôi thuốc cho cậu, trên người cậu có hơn bốn mươi vết thương, có vài chỗ sâu đến tận xương, nếu không nhờ Lam Hi Thần luôn dùng linh lực giữ cho cậu, lại cho cậu ăn các loại linh dược, sợ là căn bản sống không nổi.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Kim Quang Dao càng bốc cao. Thằng nhóc chết tiệt này, coi bộ căn bản không định sống mà về.
"Giận à? Ta nào dám giận ngươi." Kim Quang Dao mở miệng, ngữ khí lạnh cứng mang theo trào phúng. "Mạc Huyền Vũ, ngươi bây giờ đúng là cực kỳ có bản lĩnh."
"Ca ca." Mạc Huyền Vũ cười xoa bóp nắm tay, nói: "Chẳng phải đệ đã quay về rồi sao?"
Kim Quang Dao oán hận nói: "Nếu ngươi thật sự không trở về, ta sẽ quên ngươi, sẽ không khổ sở, sẽ không áy náy, sẽ không..."
Thế nhưng hắn bắt đầu nghẹn ngào, nhẹ nhàng nghiêng đầu đi: "Ta..."
"Ca ca..." Mạc Huyền Vũ ôm lấy hắn, Kim Quang Dao ôm lại cậu, nghe cậu nói: "Đệ báo thù cho phụ thân, cũng coi như là tận hiếu rồi."
Kim Quang Dao hơi giật mình, Mạc Huyền Vũ lại nói: "Về sau, trừ mẹ ra, chỉ còn ca ca và Tử Hiên huynh trưởng là người thân của đệ..."
Mạc Huyền Vũ đã rời khỏi cái ôm của hắn, lau nước mắt cho hắn, một gương mặt tươi cười, ngây thơ thuần túy
Kim Quang Dao hơi không xác định: "A Vũ?"
"Ca ca, huynh nói đúng, có một số việc, chờ đệ trưởng thành sẽ hiểu rõ." Mạc Huyền Vũ nghiêm túc nhìn hắn
Kim Quang Dao hiểu ý của Mạc Huyền Vũ, đây là kết quả hắn vẫn luôn muốn, nhưng hắn biết chuyển biến này không phải nhẹ nhàng như hắn nhìn thấy.
"A Vũ..."
"Ca ca, đệ hơi đói bụng, Trạch Vu Quân không cho đệ ăn cơm, vừa thấy đệ đã tống cho đệ một đống thuốc đắng muốn chết, sau đó xách đệ về!" Mạc Huyền Vũ nằm trên đầu gối hắn, làm nũng: "Y xấu lắm!"
Kim Quang Dao bất đắc dĩ, xoa xoa tóc cậu, nói: "Ta đi làm cho đệ mấy món."
"Dạ." Mạc Huyền Vũ ngồi dậy, ngoan ngoãn gật đầu
Kim Quang Dao vừa ra ngoài liền trông thấy Lam Hi Thần đứng trong viện, đang nhìn hắn
Lam Hi Thần thì thầm: "A Dao, quần áo của ta bận rồi."
Kim Quang Dao bất đắc dĩ nói: "Chờ đệ làm chút thức ăn cho Huyền Vũ đã, rồi mang nhị ca đi thay quần áo."
Lam Hi Thần gật gật đầu, bước lên: "Ta giúp đệ."
Kim Quang Dao: "..."
Lúc Lam Hi Thần và Mạc Huyền Vũ trở về Kim Lân Đài đã là đêm khuya, đợi Kim Quang Dao dàn xếp cho Mạc Huyền Vũ xong, trời đã tờ mờ sáng.
Hai người cùng đi trên Kim Lân Đài, hướng tới điện Phương Phỉ, môn sinh tuần đêm thay ca bên đường gặp phải đều gật đầu vấn an
Vào tẩm điện, đã có tôi tớ chuẩn bị nước tắm, hẳn là do Kim Tử Hiên phân phó
"Nhị ca, đây là quần áo thay, bể nước nóng đã chuẩn bị xong, huynh đi tắm rửa đi. Đệ... tới linh đường." Kim Quang Dao lấy trong tủ quần áo ra một bộ gia phục của tông chủ Lam thị hoàn chỉnh đưa cho Lam Hi Thần
Trước kia hai người gặp mặt thường sẽ thắp nến tâm sự suốt đêm, Lam Hi Thần nhiều lần ngủ lại điện Phương Phỉ, trong điện có không ít gia phục phối sức của Lam Hi Thần, hồi xưa không cảm thấy có gì, bây giờ trong lòng Kim Quang Dao mới ngờ ngợ, người này từ lúc bắt đầu đã...
"Ừm." Lam Hi Thần đáp, rũ mắt, khóe miệng hơi hơi cụp xuống, bộ dáng hết sức ấm ức.
Kim Quang Dao nhìn không nổi nhất cái dáng vẻ này của y, bỏ lại một câu mau nghỉ ngơi đi liền hoảng loạn bỏ chạy
Lam Hi Thần nhìn theo bóng người kia chạy trối chết, có chút bất đắc dĩ, chỉ là trong mắt lại hoàn toàn không một chút ai oán như vừa rồi
Kim Quang Dao trở về linh đường, Giang Yếm Ly cùng Kim Tử Hiên đều ở đây, thấy hắn trở về có chút kinh ngạc
"A Dao, môn sinh nói đệ bận bịu ở Thanh Trúc Các đến hừng đông, đêm qua cũng chưa nghỉ ngơi, sao lại đến đây?" Kim Tử Hiên đứng dậy, hơi có chút bực bội: "Ta đã phân phó hạ nhân chuẩn bị nước tắm, đệ dù sao cũng nên nghỉ ngơi một chút đi. Cứ tiếp tục thế này, đệ... Haiiii..."
Giang Yếm Ly đi tới, xoa cánh tay Kim Tử Hiên, lắc đầu, nói với Kim Quang Dao: "A Dao, ta chuẩn bị bữa sáng, nếu đệ vẫn muốn túc trực bên linh cữu thì dùng một ít đi. Đệ đi theo ta."
Kim Quang Dao gật đầu, đi theo Giang Yếm Ly
Chỗ dùng bữa cách linh đường không xa, Kim Quang Dao theo sau Giang Yếm Ly, hơi hơi thất thần, vào cửa thì thấy Kim phu nhân cũng ở đây, ôm Kim Lăng, đang dỗ Kim Lăng ăn cơm
Kim Quang Dao ngơ ngẩn, Giang Yếm Ly vỗ vỗ vai hắn, đi qua bế Kim Lăng lên, rời đi
"Mẫu thân." Kim Quang Dao căng da đầu hành lễ
Sắc mặt Kim phu nhân cũng không tốt, nhìn hắn, nói: "Ngồi xuống ăn đi."
Kim Quang Dao đáp một tiếng, ngồi xuống, hạ nhân đến thêm chén đũa cho hắn
Hai người ai cũng không nói lời nào, an tĩnh ăn một bữa sáng, Kim Quang Dao đứng dậy, nói: "Mẫu thân, con dùng xong rồi, trở về đây."
"Kim Quang Dao."
Bị gọi lại, Kim Quang Dao cũng không ngoài ý muốn, chỉ cung kính nói: "Mẫu thân còn có chuyện gì?"
"Phụ thân ngươi là tự hại chết chính mình, không liên quan đến ngươi." Kim phu nhân ngữ khí bình thản, dường như chỉ đang đàm luận một người dưng.
Kim Quang Dao nhìn bà, có vẻ không quá hiểu.
Kim phu nhân nói: "Ta đã biết ngọn nguồn rồi. Nếu không nhờ ngươi, Tử Hiên chỉ e đã dữ nhiều lành ít."
Kim Quang Dao nói: "Huynh ấy là huynh trưởng của con, mẫu thân không cần nói cảm ơn."
Kim phu nhân nhìn hắn: "Ta vẫn luôn cho rằng ngươi không xứng làm huynh đệ của Tử Hiên."
Kim Quang Dao cười khổ: "Con tự biết mẹ con xuất thân thấp hèn, nhưng..."
Kim phu nhân lắc đầu, nói: "Không phải vì xuất thân thấp hèn gì cả. Ta chán ghét ngươi, làm khó dễ ngươi, chỉ là bởi vì ngươi là con của hắn với nữ nhân khác, không vì lý do nào khác."
Kim Quang Dao nhìn bà. Kim phu nhân vẫn luôn bảo dưỡng rất tốt, bà xuất thân cao quý, là đích trưởng nữ của Mi Sơn Ngu thị, tướng mạo rất đẹp, lúc này tuy đã gần 40 lại vẫn vô cùng mỹ mạo, chỉ thấy đôi mắt bà đỏ hoe, nhìn hắn, nói: "Ta tự cho mình siêu phàm, thuở niên thiếu vừa gặp đã thương hắn, vốn tưởng rằng ta cùng hắn sẽ cả đời ân ái cầm tay, lại hết lần này đến lần khác bị phản bội. Ta hận, lại cũng yêu hắn. Cho nên ta chỉ có thể quay sang hận những nữ nhân đó, cũng hận lây những đứa trẻ mà họ sinh ra."
Kim Quang Dao ngồi xuống, lẳng lặng nghe bà nói, nói hết những điều bà cả đời này không cam lòng.
Kim phu nhân lau khóe mắt, dường như lại khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng không ai bì nổi, nói: "Ngày ấy, ngươi bảo Mạc Huyền Vũ tới báo cho ta biết đi cứu hắn, ta vội vã đi, trong lòng nôn nóng, lo lắng. Nhưng khi nhìn thấy hắn, ta một chút thương tâm cũng không nổi. Ngươi có là biết vì sao không?"
"Kim Quang Thiện, không đáng. Hắn không đáng ta thương tâm, cũng không đáng giá con của hắn phải vì hắn ra đi mà đau khổ." Kim Quang Dao thần sắc phức tạp, Kim phu nhân đứng dậyi: "Nói như vậy, không phải là muốn an ủi ngươi, cũng vẫn nhìn ngươi không vừa mắt, nhung ngươi dù sao cũng là đệ đệ của Tử Hiên, nó lo lắng cho ngươi."
Kim Quang Dao gật đầu, nói: "A Dao hiểu rồi."
Kim phu nhân rời đi hồi lâu, Kim Quang Dao mới đứng dậy, quay về hướng linh đường
Đêm đó, Kim Tử Hiên khuyên hắn không được, đã cùng Giang Yếm Ly trở về tẩm điện
Quá giờ Tý, Kim Quang Dao thêm ít tiền giấy vào chậu than, nhẹ giọng nói: "Phụ thân, A Vũ đã tự tay giết Kim Quang Nghĩa báo thù cho ngài rồi. Huynh trưởng sẽ chưởng quản tốt Kim thị, ngài yên tâm mà đi."
...
"Ta không quen biết Mạnh Thơ nào cả, đây cũng không phải tín vật gì. Hôm nay là ngày nào? Loại dơ bẩn này cũng tới báo, còn không mau đuổi đi!"
...
"Phó sử du Nhiếp Minh Quyết đề cử tới? Mạnh Dao? Hừ, xen vào việc người khác, cho hắn làm đại tạp dịch sai vặt đi, đừng để hắn xuất hiện trước mắt phu nhân và công tử."
...
"A Dao, ta là phụ thân của con, lúc trước ta không biết con tồn tại, giờ nếu chúng ta đã gặp lại, con tất nhiên nên nhận tổ quy tông."
...
"Thật lòng? Hừ, mẹ ngươi chỉ là một nữ tử yên hoa, nuôi ngươi ở cái chốn dơ bẩn kia còn nói cái gì mà đôi bên tình nguyện? Ngươi không biết xưa nay hôn nhân đại sự nên từ mệnh của cha mẹ định ra cũng không sao, nhưng Lan Lăng Kim thị ta là gia đình đứng đắn, nam cưới nữ gả, tuyệt đối không thể tùy ý, cần phải suy xét rất nhiều! Ngươi với Tần tố, không thích hợp. Về sau ta sẽ tìm người khác cho ngươi. Chuyện này, cứ quyết định vậy đi."
...
"Làm tiên đốc thì có ích lợi gì? Biết người khác xầm xì về nó thế nào không? Làm cái gì mà cứ nhất định phải sinh một đứa con trai? Con của kỹ nữ, trông cậy được gì... Aiiii, đừng nhắc tới nữa."
...
Đầu thất(*) đã qua, Kim Quang Dao đứng dậy, hơi hơi lảo đảo, vội vàng đứng thẳng, sửa sang lại y quan bước ra khỏi linh đường, phía sau lửa đốt tiền giấy bập bùng, rồi nhanh chóng tắt lịm.
"Này, nghe gì chưa?" Trà lâu, một tu sĩ nhỏ giọng nói với tu sĩ ngồi cùng bàn: "Lão tông chủ Lan Lăng Kim thị, Kim Quang Thiện, ở chỗ nhị đệ ông ta, mã thượng phong... đi."
"Nghe rồi!" tu sĩ ngồi cùng bàn đáp: "Kim Quang Thiện à, rơi vào cái kết cục như vậy cũng đáng lắm."
"Ha, cũng đúng. Chỉ là đáng thương cho Kim phu nhân, nghe nói là Kim phu nhân đích thân đến Thương Sơn đem người về Kim Lân Đài."
"A? Vậy hai đứa con của ông ta đâu?"
"Chẳng phải trước đó Giang tông chủ Giang Vãn Ngâm săn đêm bị thương sao? Kim Tử Hiên vừa lúc đưa Giang Yếm Ly về Vân Mộng."
"Thế..." Tu sĩ nhìn chung quanh bốn phía, hỏi: "Thế tiên đốc đâu?"
"Tiên đốc công việc bận rộn, có lẽ đúng lúc có việc gì. Mấy ngày nay người ta đến Kim Lân Đài phúng viếng nói thấy sắc mặt ngài ấy như tờ giấy, nghe nói chẳng quản ngày đêm, không ăn không uống canh giữ ở linh đường suốt bảy ngày."
"Hầy, dù sao cũng là cha của người ta. Chỉ là, Kim Quang Thiện mấy năm nay chưa chắc thương ngài ấy được bao nhiêu, ngược lại..."
"Chứ còn gì nữa! Phụ không từ, tử lại hiếu, thật đáng buồn, đáng tiếc."
"Mà này, thế Kim nhị gia thì sao? Tiên đốc không truy cứu? Lan Lăng Kim thị có thể tha cho hắn à?"
"Truy cứu thế nào được! Đâu phải Kim nhị gia ép ông ta làm cái kia! Chính ông ta háo sắc thành tánh, không biết tự lượng sức mình, còn trách được ai?"
"Nhưng sao ta nghe nói Kim nhị gia đã..."
"Cái này ta cũng không biết. Nhưng mà mặc kệ có sống hay không, dù sao Lan Lăng Kim thị chắc chắn không dung được ông ta." Tu sĩ xua xua tay: "Dù sao cũng là việc xấu trong nhà người ta, chúng ta coi như tin đồn thú vị nghe là được rồi."
"Nói đúng, nói đúng lắm."
Một nam tử mặc đạo phục trắng thuần nghe họ nói chuyện, giữa mày nhíu lại
"Tinh Trần, làm sao vậy?" Đạo trưởng áo đen huyền quan tâm hỏi
"Không có gì." Hiểu Tinh Trần cười cười, nói: "Vị Liễm Phương Tôn kia, ta đã từng gặp rồi."
"Ồ?" Nam tử áo đen huyền rất có hứng thú: "Ta thì chưa có duyên gặp được, chỉ nghe nói ngài ấy mạnh mẽ thi hành vọng đài, rất có mỹ danh kiêm tế thiên hạ, nơi thâm sơn cùng cốc thậm chí có người còn đắp tượng cung phụng."
"Ừm." Hiểu Tinh Trần hơi hơi rũ mắt, không biết đang nghĩ cái gì
"Sư phụ muốn ta thay người đi tế bái Kim lão tông chủ, ngày mai đến Kim Lân Đài rồi tính."
"Được."
Lam Hi Thần ngồi trước bàn, lẳng lặng nhìn sự vụ gần đây các đại thế gia báo lên. Mấy ngày nay Kim Quang Dao ngày đêm canh giữ ở linh đường, công vụ đã là chồng chất không ít, may mà đều không phải chuyện lớn, đã nhanh chóng xử lý hơn phân nửa
Hôm nay đầu thất đã qua, Kim Tử Hiên chủ trì lễ tang, cùng Kim Quang Dao đỡ quan, hạ táng Kim Quang Thiện ở phần mộ tổ tiên Lan Lăng Kim thị
Bởi vì ảnh hưởng của Kim Quang Dao, không ít người đến phúng viếng, gần đến giờ Tý Kim Quang Dao mới khó khăn lắm trở về, thấy y còn chưa ngủ, có chút co quắp nói: "Nhị ca."
Lam Hi Thần đứng dậy tháo mũ ra giúp hắn: "Vất vả."
Kim Quang Dao an tĩnh mặc y đùa nghịch, nhận lấy chung trà, uống một ngụm
"Ta đã sai người chuẩn bị nước tắm, đệ đã nhiều ngày chưa nghỉ ngơi, lát nữa ta xoa bóp cho đệ." Lam Hi Thần nhẹ giọng nói, dường như không có chút xấu hổ nào
Kim Quang Dao nuốt khan, trong lòng hơi nôn nóng, biết có một số việc hắn sợ là trốn không thể trốn lui không thể lui
"Nhị ca."
"Ừm." Lam Hi Thần đáp lời, ánh mắt sáng quắc
"Đệ..." Kim Quang Dao gian nan mở miệng, rồi lại không biết nói tiếp thế nào
Lam Hi Thần cười khẽ: "Nghỉ ngơi trước đi, ta chờ đệ."
Kim Quang Dao xoay mặt đi, biết chờ trong miệng y là có ý gì
Ngày ấy sau khi thuốc hết tác dụng hắn đã ngủ mất, trời chưa sáng liền bị tiếng ồn ào ngoài điện đánh thức
"Tiên đốc! Tiên đốc! Thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn báo!"
"Ta đã bảo ca ca ta hiện đang có bệnh nhẹ, không nghe ngươi báo được, khi khác hẵng đến."
"Vũ công tử, thật sự là việc gấp, ngài..."
Có vẻ Mạc Huyền Vũ đang tranh chấp với ai đó ngoài điện, hắn muốn đi xem, lại bị Lam Hi Thần đè lại
"A Dao, đệ mặc quần áo vào trước đã, để ta đi xem." Lam Hi Thần đứng dậy, thân trên trần trụi, phía sau lưng mơ hồ có thể thấy được mấy vết cào, đan xen sưng đỏ, thảm không nỡ nhìn...
Toàn bộ ký ức đêm qua trào ra, mình mạnh mẽ ấn gục Lam Hi Thần thế nào, Lam Hi Thần lại thế nào... thế nào... huynh ấy... Còn có kia từng tiếng từng tiếng "Ta thích đệ", không ngừng không nghỉ.
Lam Hi Thần đã mặc áo ngoài, đi ra ứng đối
Kim Quang Dao nhìn chính mình, miệng vết thương trên vai trái hẳn đã được xử lý, toàn thân thoải mái sạch sẽ, nhưng vệt đỏ trải rộng trên người khó có thể bỏ qua. Hắn vội vàng mặc áo trong, khoác áo ngoài, trong lòng cân nhắc một lúc lâu cũng không thể nghĩ ra được cách nào ứng đối, ngày xưa nhanh mồm dẻo miệng, mặt dày mày dạn, bây giờ biết đi đâu hết.
Áp xuống phẫn uất rối rắm trong lòng, đi tới cửa đại điện, lại thấy sắc mặt người ở đây đều rất khó coi
"Làm sao vậy?" Kim Quang Dao trong lòng lộp bộp một tiếng, hỏi: "Chẳng lẽ, lão tông chủ đã xảy ra chuyện gì?"
Thuộc hạ mở miệng nói: "Tiên đốc, phu nhân mời tiên đốc đến Bách Hoa Thính, lão tông chủ... đi."
Kim Quang Dao choáng váng, được Lam Hi Thần ôm lấy, Mạc Huyền Vũ dường như muốn tới dìu hắn, lại ngượng ngùng buông tay
"Kim Quang Nghĩa đâu?"
"Chạy."
Kim Quang Dao nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Truyền lệnh của ta, toàn lực đuổi bắt Kim Quang Nghĩa, không chết không ngừng."
"Dạ."
Thuộc hạ của Kim phu nhân vẫn còn đứng đó, nói: "Tiên đốc, phu nhân bên kia..."
"Ta biết rồi. Ta vào thay quần áo rồi sang ngay." Kim Quang Dao dứt lời, nhìn Mạc Huyền Vũ một cái, muốn nói cái gì đó, lại vẫn không có mở miệng. Lúc này nói cái gì cũng không thích hợp, xoay người về tẩm điện
"A Dao, ta thay thuốc cho đệ, cái này đệ cầm lấy, mấy ngày nữa nhớ uống." Lam Hi Thần thay thuốc trên vai cho hắn, giúp hắn mặc chỉnh tề, bình tĩnh nhìn hắn
"Nhị ca..." Kim Quang Dao nhìn vào ánh mắt nóng rực của y, thật lâu sau nói: "Đợi việc này xong, đệ sẽ cho huynh câu trả lời."
Hiện giờ, Kim Quang Nghĩa đã bị giết, Kim Quang Thiện cũng đã hạ táng, mọi chuyện đã xong.
Đến lúc có câu trả lời rồi
Kim Quang Dao đóng giả chim cút, theo Lam Hi Thần vào bể tắm nước nóng, Lam Hi Thần lại rất bằng phẳng, không chút nào dị thường, Kim Quang Dao thậm chí còn tưởng ngày ấy chỉ là một giấc mộng?
Lam Hi Thần nhìn Kim Quang Dao mơ màng sắp ngủ, động tác trên tay nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Y từ nhỏ thục đọc y thư, tuy so ra kém Ôn Tình, nhưng xoa bóp huyệt vị vẫn là cực giỏi.
"A Dao, mệt thì ngủ đi, ngày mai dậy rồi nói." Giọng của mềm mại, lại rất có sức xuyên thấu, Kim Quang Dao mấy ngày liền thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hơn nữa vốn có ý định trốn tránh, nhanh chóng ngủ mất.
Lam Hi Thần dịu dàng nhìn hắn, ôm người ta từ bể tắm nước nóng ra, áo trong mới vừa thay trên người ướt một mảng cũng mặc kệ, cầm khăn lau cho hắn, sau đó ôm người về phòng ngủ
Bôi chút linh dược lên vết thương đã lên da non trên vai Kim Quang Dao, trong lòng mềm mại, cởi áo trong đã ướt trên người, cúi người khẽ hôn lên trán người kia, nghiêng thân nằm xuống cạnh Kim Quang Dao.
Một lần thỏa mãn, đã biết kết quả, chờ một chút thì thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT