"Thúc phụ! Giới tiên không như những trừng phạt khác, huống chi là......"

"Huynh trưởng, không cần cầu tình. Vong Cơ lãnh phạt."

"Vong Cơ!"

...

"Vong Cơ, đệ muốn tìm cái gì?"

"Cây sáo."

"Cây sáo? Cây sáo nào?"

"Huynh trưởng, đệ không tìm thấy, đệ không tìm thấy..."

"Vong Cơ, này, đây là cây sáo!"

"Không, không phải, đây không phải của hắn!"

"Vong Cơ..."

"Đệ không tìm thấy... Rốt cuộc không tìm thấy..."

"Vong Cơ...... Vong Cơ!"

Lạc ấn nóng cháy, tăng thêm một dấu vết trên thân thể vốn đã vết thương chồng chất, hoa văn thái dương tản ra từng luồng khí nóng

...

"Vong Cơ, lần này có kết quả không?"

"Không."

"A... Vong Cơ, có lẽ cậu ta..."

"Huynh trưởng, Vong Cơ tâm này, chết không đổi."

...

Giờ Mẹo, từ trong mộng tỉnh lại

Lam Hi Thần ngồi dậy tới, không biết là cảm giác gì.

Mấy ngày trước đây Lam Vong Cơ viết thư về nhà, bảo hai người họ hai tháng tới sẽ đến Kim Lân Đài, cùng Kim Quang Dao, Hiểu Tinh Trần, Tống Lam thương nghị việc tuần tra vọng đài. Quyết định lộ tuyến là Hiểu Tinh Trần và Tống Lam xuất phát từ hướng tây Lan Lăng, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện xuất phát từ hướng nam Lan Lăng tuần tra, tùy cơ kiểm tra đột xuất, nếu phát hiện có làm việc thiên vị, làm rối kỉ cương, hà hiếp bách tính, thì đăng báo ở hội Thanh Đàm bách gia lần tới Kim Quang Dao tổ chức, công khai xử trí, thời gian là một năm.

Ngày gần đây Vong Tiện hai người đến Lạc Dương, hết thảy ổn định, chỉ là Ngụy Vô Tiện ngẫu nhiên cảm phong hàn, bọn họ liền nghỉ ngơi mấy ngày, vừa đúng mùa hoa mẫu đơn Lạc Dương nở, rất đẹp.

Trong thư Lam Vong Cơ nói: "Nếu huynh trưởng rảnh rỗi, có thể mời Liễm Phương Tôn đến cùng xem."

Lam Hi Thần trong lòng hiểu rõ, Lam Vong Cơ đang nhắc nhở y

Từ lần trước y đến Kim Lân Đài đến nay đã qua hơn ba tháng, trong thời gian đó Kim Quang Dao đã tới Vân Thâm một lần, vừa lúc y bế quan dưỡng thương, Kim Quang Dao lại thân có trọng trách không thể ở Vân Thâm lâu dài, để lại mấy rương linh đan mật bảo liền trở về Kim Lân Đài

Mà y xuất quan đã hơn một tháng, lại chưa từng đến Kim Lân Đài, thậm chí, thư từ cũng chưa từng viết.

"Tông chủ!"

"Chuyện gì?"

"Xích Phong Tôn tới, đang ở Mai Thất chờ ngài."

"Được, ta sang ngay."

Lúc Lam Hi Thần đến Mai Thất liền thấy Tần Tố đang dịu dàng nói gì đó với Nhiếp Minh Quyết.

Gương mặt từ trước đến nay thiết huyết uy nghiêm của Nhiếp Minh Quyết cũng trở nên mềm mại, khóe miệng cong lên

"Đại ca, đại tẩu." Lam Hi Thần hành lễ với hai người

"Hi Thần." Nhiếp Minh Quyết đứng dậy, hỏi: "Thân thể có khá hơn không?"

"Đệ đã khỏe rồi, đại ca không cần lo lắng." Lam Hi Thần khựng một chút, nói: "Chỉ là, trong khoảng thời gian này vẫn luôn không đến giúp huynh đàn tấu Thanh Tâm Âm, không biết đại ca..."

Nhiếp Minh Quyết cười cười: "Không sao."

Nhiếp Minh Quyết thần thái sáng láng, tính tình bởi vì đao linh quấy nhiễu mà thường táo bạo nóng nảy dường như giảm hẳn đi, cơ hồ là mắt thường có thể thấy được ôn nhuận hơn rất nhiều

Tần Tố nói: "Trạch Vu Quân, trong khoảng thời gian này, Dao ca ca thường xuyên đến Thanh Hà đàn Thanh Tâm Âm cho phu quân."

Lam Hi Thần ngẩn ra: "A Dao?"

"Phải. Mấy tháng nay A Dao cứ 10 ngày đều sẽ tới Thanh Hà đàn Thanh Tâm Âm cho ta." Tâm tình của Nhiếp Minh Quyết có vẻ rất tốt. "Có điều, đệ ấy nói không phải đệ dạy, còn dặn ta đừng nói cho đệ."

"Đệ, thật sự chưa từng dạy cho đệ ấy." Lam Hi Thần hơi hơi rũ mắt, sắc mặt không rõ

"Hi Thần, đệ làm sao vậy?" Nhiếp Minh Quyết thấy sắc mặt của y như đêm đen, hình như có chút không vui, hỏi: "Chẳng lẽ đệ tức giận vì A Dao học trộm bí kỹ của Lam thị?"

"Đương nhiên không phải! A Dao là người trong nhà, muốn học đệ tất nhiên sẽ tùy thời dậy." Lam Hi Thần vội la lên, lại thấy Nhiếp Minh Quyết chậm rãi cười ra, biết hắn trêu mình, cực kỳ bất đắc dĩ, nhìn về phía Tần Tố, kinh ngạc nói: "Đại tẩu đây là..."

Mới vừa rồi Tần Tố ngồi, y chưa nhìn kỹ, giờ Tần Tố đứng dậy y mới phát hiện, bụng của Tần Tố lộ ra, hẳn là có thai

"A Tố có thai, vừa mới bốn tháng." Nhiếp Minh Quyết đỡ lấy Tần Tố, dịu dàng nói

"Chúc mừng đại ca, đại tẩu."

"Đừng chỉ chúc mừng. Đệ với A Dao khi nào thì thành thân? Nên tranh thủ đi." Nhiếp Minh Quyết đĩnh đạc nói

Lam Hi Thần lại cả kinh, có chút không thể tưởng tượng được nhìn hắn, lại nghe Tần Tố nói: "Phu quân, chàng lại mắc tật cũ. Duyên phận trời định, Trạch Vu Quân và Dao ca ca ai cũng chưa tìm được người mình phải lòng, đâu thể ép buộc?"

Lam Hi Thần lúc này mới phản ứng lại lời của Nhiếp Minh Quyết có ý gì, thầm nghĩ: Xem ra chính mình cũng cần đàn Thanh Tâm Âm bình tĩnh tinh thần

"Phu nhân nói đúng. Chỉ là mấy hôm trước đến Lan Lăng, chẳng phải Kim tông chủ nói hôn sự của A Dao đã định rồi sao?" Nhiếp Minh Quyết có vẻ rất vui mừng: "Hi Thần, khoảng thời gian trước đệ vẫn luôn bế quan nên chắc không biết. Là tiên tử của Mi Sơn Ngu thị, A Tố đã gặp qua."

"Ừm, vị tiên tử kia thực sự kiều mỹ thục nhã, rất xứng đôi với Dao ca ca." Tần Tố dịu dàng nói

Sắc mặt Lam Hi Thần càng ngày càng kém, nhíu mày hỏi: "Đã định ra rồi?!"

Tần Tố chỉ cười không đáp

Nhiếp Minh Quyết lại nói: "Hi Thần, đợi A Dao thành thân rồi, đệ cũng phải thật sự tranh thủ. Đệ..."

"Đại ca, ngài và đại tẩu đường sá xa xôi mệt nhọc, sớm nghỉ ngơi đi, đệ cho người đi an bài đã." Lam Hi Thần ngắt lời Nhiếp Minh Quyết, thần thái khôi phục lại ấm áp dịu dàng, không khác gì thường ngày.

Tần Tố nói: "Đa tạ Trạch Vu Quân săn sóc, ta quả thật có hơi mệt mỏi."

Nhiếp Minh Quyết vừa nghe, cũng không lải nhải nữa, vội vàng ôm lấy Tần Tố, lo lắng nói: "Sao lại không nói với ta? Aiiii... nàng đúng là..."

Lam Hi Thần gọi môn sinh tới mang hai người đi nghỉ tạm trước, đợi người đi rồi, lạnh mặt, một mình ra khỏi sơn môn

Thải Y Trấn là đệ nhất đại trấn của Cô Tô, bất luận khi nào cũng đều náo nhiệt, trên đường người bán rong hay người qua kẻ lại đều rất nhiều, tiếng rao hàng không dứt bên tai

Lam Hi Thần một mình đi đến một nhà Trân Bảo Các, bởi vì trang phục tướng mạo của y, tiểu nhị vừa thấy liền chạy nhanh ra nhiệt tình tiếp đón

Chưởng quầy cũng nhìn thấy y, buông sổ sách trong tay, nói với tiểu nhị: "Vị này để ta tiếp đãi, ngươi đi lo việc khác đi."

Đợi tiểu nhị rời đi, Lam Hi Thần nhẹ giọng hỏi: "Đoan Mộc Chỉ có ở đây không?"

Chưởng quầy gật gật đầu nói: "Có, mời chủ nhân đi bên này."

Hai người đi vào hậu viện, đến một căn phòng, chưởng quầy nhẹ gõ ba cái, một dài hai ngắn.

Cửa mở, có người hầu dẫn Lam Hi Thần vào, cung kính nói: "Xin chủ nhân chờ một chút."

Lam Hi Thần gật đầu, nói: "Vất vả."

Nửa nén nhang sau, giá sách trong phòng bỗng nhiên mở ra, một nam tử áo nâu đi ra, bước chân vội vàng đến trước mặt Lam Hi Thần hành lễ: "Tông chủ."

"Không cần đa lễ, ta tới là muốn hỏi ngươi một việc."

"Lúc trước huynh đệ các nơi đã bắt đầu tìm kiếm biện pháp kết lại kim đan, trước mắt đã có một ít tin tức, đều truyền tin cho Hàm Quang Quân."

"Ừm, tốt lắm. Nhưng ta không phải muốn hỏi cái này. Lan Lăng Kim thị gần đây có cái đại sự gì?"

"Tông chủ là muốn hỏi việc tiên đốc đại nhân kết thân?" Đoan Mộc Chỉ trong lòng hiểu rõ, chủ nhân của hắn từ trước đến nay rất quan tâm đến vị kia

"Đúng vậy."

"Việc này là từ Kim lão phu nhân đưa ra, Mi Sơn Ngu thị vốn không muốn, nhưng bản thân Ngu Sơ Vũ tiên tử lại rất sẵn lòng, nghe nói là ngưỡng mộ tiên đốc đã lâu." Đoan Mộc Chỉ nhìn Lam Hi Thần, thấy y không có phản ứng gì quá lớn, hắng giọng một chút giọng nói, tiếp tục nói: "Vị Ngu Sơ Vũ tiên tử này, là trưởng nữ của tông chủ Mi Sơn Ngu thị, cũng chính là cháu gái ruột của Kim lão phu nhân, năm nay vừa tròn mười chín, phẩm mạo toàn ưu, tài văn chương cũng là hàng đầu trong các tiên tử đồng lứa."

Lam Hi Thần hơi hơi cong khóe miệng, hỏi: "Việc này chính tiên đốc nói thế nào, có tin tức không?"

"Tiên đốc..." Đoan Mộc Chỉ nghĩ nghĩ, nói: "A Kỳ truyền tin về, hẳn là cũng vừa lòng."

"Vừa lòng?" Lam Hi Thần bưng chén trà lên uống một ngụm, hỏi: "Làm sao nhìn ra được?"

"Mấy ngày nay Tô Mẫn Thiện đến Kim Lân Đài, bắt đầu bận rộn trong ngoài chuẩn bị sính lễ." Đoan Mộc Chỉ cười cười, nói: "Nếu không hài lòng, ai có thể cưỡng bách tiên đốc đại nhân hạ sính được."

"Hạ! Sính?!" Lam Hi Thần gần như rít ra hai chữ này từ kẽ răng

Đoan Mộc Chỉ không quá hiểu ý của Lam Hi Thần ý tưởng, hơi chần chờ nói: "Phải, mồng hai tháng sáu, nghe nói là tiên đốc tự mình chọn ngày lành, đến lúc đó tiên đốc sẽ đích thân dẫn người đến chân núi Mi Sơn hạ sính."

Lam Hi Thần hít sâu một hơi, hỏi: "Mạc Huyền Vũ không ở Kim Lân Đài?"

"Mạc Huyền Vũ và Tiết Thành Mỹ hiện tại đang tuần tra vọng đài ở phía tây nam Lan Lăng, đều không ở Kim Lân Đài. Tông chủ, làm sao vậy?"

"Tốt, tốt lắm." Lam Hi Thần tươi cười ấm áp, làm người như tắm mình trong gió xuân

"Tông chủ nói đúng, tiên đốc có thể tìm được tiên tử xứng đôi như thế, thật sự rất đáng mừng. Tông chủ, ta đi chuẩn bị ít kỳ trân dị bảo, đến lúc đó cho ngài lấy làm hạ lễ." Đoan Mộc Chỉ đáp, dứt lời liền muốn phân phó người đi chuẩn bị

Lam Hi Thần xua tay ngăn hắn lại, cười nói: "Không cần chuẩn bị, ngươi thông tri cho Bạch Cầm, bảo hắn ngày mai đến đây theo ta đi chúc mừng."

"Vâng." Đoan Mộc Chỉ hơi khó hiểu, nhưng cũng chưa nhiều lời

"Ta về đây." Lam Hi Thần dứt lời, đứng dậy rời đi

"Môn chủ, làm sao vậy?" Đợi Lam Hi Thần rời đi, chưởng quầy lúc đầu dẫn người vào thấy Đoan Mộc Chỉ vò đầu, hỏi

"Không biết vì sao, cứ cảm thấy hôm nay tông chủ... cười... có chút đáng sợ... Không có việc gì, chắc là ảo giác thôi. Lấy tình nghĩa của tông chủ với vị nghĩa đệ kia của mình, tiên đốc lần này có thể tìm được lương duyên như thế, trong lòng tông chủ nhất định là vui mừng." Đoan Mộc Chỉ nhớ tới cái gì, phân phó: "Mấy ngày nữa ngươi lo chuẩn bị đi, thu thập những kỳ trân dị bảo hiếm quý, tông chủ sắp dùng đến rồi."

"Vâng."

Mùng một tháng sáu, chính ngọ, thành Lạc Dương, một quán ăn.

Hai công tử cẩm y hoa phục vào cửa, công tử y phục hoa văn mẫu đơn khuôn mặt thanh tú, giữa mày điểm nốt chu sa, quả thực là một thiếu niên cực tiêu chí, lại tươi cười thân thiết, thoạt nhìn rất dễ gần

Một người khác một thân cẩm phục tố lan, mặt như quan ngọc, khí độ ôn nhuận, chỉ giảm đi vài phần khí chất sắc bén trong mắt

"Khách quan mời vào bên trong!" Tiểu nhị từ trước đến nay gặp qua rất nhiều người, cung kính mời hai người vào, rót nước trà, hỏi: "Hai vị muốn ăn cái gì?"

Công tử y phục tố lan thuần thục gọi bảy, tám món đồ ăn, đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc, nói: "Đồ ăn thêm cay."

"Được rồi! Nhị vị chờ một lát, đồ ăn sẽ lên ngay, tôi mang cho nhị vị mấy đĩa đồ ăn vặt trước." Tiểu nhị cầm bạc cười tít mắt, xuống bếp cầm mấy đĩa hạt dưa, lạc rang ăn vặt lên, cả bát đĩa cũng không tồi

"Đa tạ tiểu ca." Thiếu niên hoa phục mẫu đơn chân thành nói lời cảm tạ

Tiểu nhị ngơ ngẩn một chút, cuống quýt nói vài câu đừng khách khí, liền vội vàng đi dọn bàn

"Mẫn Thiện, ta nhớ rõ lần trước ngươi ăn cay với ta, hình như là có tác dụng chậm."

"Tông chủ, về sau ta đã tập, giờ đã không sao rồi. Ngài không cần lo lắng cho ta."

Hai người chính là Kim Quang Dao và Tô Thiệp, cùng nhau xuất phát từ hướng tây nam Lan Lăng.

"Ồ? Mẫn Thiện, kỳ thật... ờm, ta không ăn cay cũng không sao." Kim Quang Dao cười cười, nói: "Đâu cần phải chú ý nhiều như vậy?"

Tô Thiệp cúi đầu, chăm chú bóc vỏ lạc rang, lại đặt hạt lạc trắng tròn sang một cái đĩa khác không ăn, sau đó đẩy cho Kim Quang Dao, nói: "Đã là ra giải sầu, đương nhiên phải ăn cho ngon."

Kim Quang Dao lắc đầu, bốc lạc ăn, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Tô Thiệp, Tô Thiệp nhìn hắn ăn, ngẫu nhiên cười nói chút gì

"Khách quan... mời vào trong." Giọng của tiểu nhị lần này rất khác với vừa rồi, Kim Quang Dao nhìn qua, trong lòng hiểu rõ

Tuy gặp qua ngàn mặt trăm sắc người, nhưng nhân vật như vậy, chỉ sợ trên đời quá hiếm thấy.

Người tới vóc dáng thon dài, mặt như thần minh, thanh húc ôn nhã, giơ tay nhấc chân mang theo dịu dàng từ tốn, chỉ là không biết có phải bởi vì trong lòng có việc hay không, sắc mặt cứng đờ, tăng thêm vài phần xa cách.

"Trạch Vu Quân?" Tô Thiệp gật đầu với Lam Hi Thần, xem như chào hỏi

Kim Quang Dao cũng cười gọi y: "Nhị ca."

Tiểu nhị thấy thế, lại bỏ thêm bát đũa ly cho bàn này

"Ngày hôm trước đệ đi Thanh Hà, nghe đại ca nói nhị ca đã rất khỏe, giờ thoạt nhìn đúng là vậy. Có điều, sao nhị ca cũng chạy tới Lạc Dương?" Kim Quang Dao hỏi, lời nói lộ rõ sự quan tâm, hết sức huynh hữu đệ cung

Lam Hi Thần nhìn hắn, hơi hơi rũ mắt không nói lời nào, dường như có chút ấm ức

Tô Thiệp cuống quýt đứng dậy: "Tông chủ, chẳng phải ngài nói muốn nếm thử điểm tâm bên này sao? Ta đi mua một ít, ngài và Trạch Vu Quân nói chuyện đi."

"Ừm." Kim Quang Dao gật đầu, Tô Thiệp gật đầu với Lam Hi Thần, rời đi

"Nhị ca tới đây, là vì Vong Cơ và Vô Tiện đúng không? Mấy ngày trước thu được thư của Vô Tiện, nói là bọn họ sắp tới đây rồi." Kim Quang Dao như bình thường bắt chuyện với Lam Hi Thần, Lam Hi Thần không đáp hắn cũng không thèm để ý.

Lam Hi Thần nhìn chằm chằm người trước mắt, trong lòng uất nghẹn, kiểu gì cũng không phun ra được, cố tình người này còn nói cười tủm tỉm, một chút cũng không hề có vẻ ngăn cách.

"Thân thể Vô Tiện gần đây càng thêm không tốt, không biết..."

"Đi với ta."

Kim Quang Dao bị cắt ngang, tươi cười trên mặt không giảm, làm như không hiểu ý của y, hỏi: "Nhị ca định cho đệ đi đâu? Chuyến này đệ muốn đi..."

"A Dao!" Lam Hi Thần tắt ý cười, gắt: "Đây là hồi đáp đệ cho ta sao?"

Kim Quang Dao cười khổ: "Đệ cho rằng, nhị ca huynh muốn chính là hồi đáp như vậy. Chẳng lẽ không phải sao?"

"A Dao." Lam Hi Thần nhìn chăm chú vào hắn thật sâu, nói: "Ta..."

"Nhị ca, đệ đi tìm huynh, huynh tránh mà không gặp, đệ liền biết huynh hối hận. Nếu như thế..."

"Ta không có!"

"Không có?"

"Ta thích đệ, không hề giả, sao có thể... sao có thể hối hận được?"

"Hở?"

"Ta... Ta..." Lam Hi Thần không biết nên nói thế nào với Kim Quang Dao, rốt cuộc chuyện kiếp trước đời này hắn không biết, cho nên hắn không thể đồng cảm với nỗi khổ tâm khốn đốn của y, cuối cùng chỉ có thể nói một tiếng: "Thực xin lỗi."

"Nhị ca, đệ cũng gần đây mới nghĩ thông suốt vài chuyện." Kim Quang Dao duỗi tay đến trước mặt Lam Hi Thần, nói: "Nếu là huynh, đệ sẵn lòng thử một lần."

"Thử một lần?"

"Ừ, đúng, thử một lần. Nếu nhị ca về sau hối hận... đệ..."

"Không có thử một lần, đệ phải cùng ta cả đời, sống cùng nơi chết cùng huyệt." Lam Hi Thần vươn tay nắm lấy tay hắn, ôm người vào ngực, hít một hơi thật sâu, nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không hối hận, A Dao, ta..."

Kim Quang Dao trở tay ôm lấy y, ngắt lời: "Đệ thích huynh."

Lam Hi Thần ôm hắn chặt hơn, Kim Quang Dao nghiêm túc nói: "Đệ đã suy nghĩ rất lâu, cũng làm vài việc. Về sau bất kể điều gì, đệ đều sẽ chia sẻ với huynh. Lam Hoán, đệ thích huynh, phải lòng huynh, sau muốn cùng sống với huynh."

Cảm nhận được người này run lên nhè nhẹ, cổ dần dần ướt át, Kim Quang Dao hơi có chút bất đắc dĩ: "Nhị ca, bộ dáng này của huynh, để cho người khác nhìn thấy, không khéo lại tưởng đệ chà đạp huynh đấy. Thật là..."

Lam Hi Thần nghe vậy chỉ ôm chặt hắn thêm, chặt đến mức Kim Quang Dao có chút thở không nổi

"A Dao." Lam Hi Thần lẩm bẩm gọi hắn, lại nghe có người ho khan, là Tô Thiệp trở về

"Tông chủ, ta đã về."

Lam Hi Thần bất đắc dĩ đứng dậy, nhưng tay vẫn nắm lấy Kim Quang Dao, ánh mắt xẹt qua Tô Thiệp, xụ mặt không nói lời nào

Tô Thiệp nhìn Lam Hi Thần một cái, dường như không chút nào bất ngờ với hành vi của hai người, ngược lại thở dài nói: "Trạch Vu Quân, dù sao cũng là bên ngoài, ngài và tông chủ thân phận đặc thù, vẫn nên chú ý một chút."

Lam Hi Thần biết hẳn là Kim Quang Dao đã tiết lộ cho gã chuyện giữa hai người, trong lòng hơi hơi ghen tuông, lại vẫn không tình nguyện ừ một tiếng

Nhớ tới người này từng cùng A Dao của y qua trừ tịch, lần này đi Mi Sơn cũng chỉ hai người đồng hành, mặt nhìn về phía Tô Thiệp thật sự bày không ra nổi một phân nửa tấc hiền hòa nào, cố tình lại nghĩ tới mục đích của chuyến này, càng sốt ruột. Hơi hơi nhíu mày nói: "A Dao, Mi Sơn bên kia..."

"Mi Sơn?" Kim Quang Dao hơn nhướng mày

Lam Hi Thần cứng đờ, Kim Quang Dao lắc đầu, đắc chí cười nói: "Xem ra, A Kỳ quả nhiên là người của nhị ca huynh."

"A Dao." Lam Hi Thần lập tức hiểu ra, khẳng định: "Đệ không đồng ý với Kim lão phu nhân."

"Nhị ca, sao trước kia đệ không phát hiện huynh là người xảo trá đến thế. Đại ca còn nói huynh xưa nay tâm tính thuần lương..." Kim Quang Dao bĩu môi, nhìn một vòng, nói: "Cửa hàng này, coi bộ cũng là của huynh rồi."

Lam Hi Thần hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: "A Dao, đệ nghe ta giải thích."

"Ừm, đệ nghe đây." Kim Quang Dao kéo đĩa lạc rang mới vừa rồi Tô Thiệp bóc cho hắn qua, dáng vẻ xem diễn.

Lam Hi Thần nói: "Cửa hàng này là của Bạch Cầm. Bạch Cầm... có chút giao tình với ta."

"Ồ. Thế còn A Kỳ?"

"Hắn nguyên danh là Đoan Mộc Kỳ, là thứ trưởng tử của Bồng Lai Đoan Mộc gia. Lúc trước ta với hắn... cũng có chút giao tình."

"Nhị ca, thể diện của huynh lớn thật đấy. Thứ trưởng tử của Bồng Lai, vì huynh mà đi làm người ghế cho nhị thúc kia của đệ nửa năm." Kim Quang Dao mặt không cảm xúc. "Huynh rốt cuộc xếp  bao nhiêu người vào bên cạnh đệ rồi?"

Lam Hi Thần nghiêm trang nói: "A Dao, những người đó đều là bởi vì kính nể ngưỡng mộ đệ mới cam nguyện ở bên cạnh đệ, không phải là ta an bài."

Kim Quang Dao cười: "A Tố nói rất có lý."

"Hửm?"

"Không có gì." Kim Quang Dao cười cười nói: "Trước khi tới đệ đã phái người đi tìm Vô Tiện và Hàm Quang Quân, bọn họ gần đây đang thử một số biện pháp kết lại kim đan... Đệ có không ít linh dược vơ vét được ở khắp nơi, lần này mang theo hết. Vừa lúc A Vũ và Thành Mỹ cũng ở đây, không biết ý Trạch Vu Quân thế nào?"

Lam Hi Thần dịu dàng nhìn hắn, nói: "Được, nghe đệ."

Thành Lạc Dương tuy không phải địa giới của Cô Tô Lam thị, nhưng cũng có sản nghiệp, Vong Tiện hai người ở trong một viện ngoại ô Lạc Dương, lúc Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao và Tô Thiệp tới, trong sân đã bày kết giới, vừa nhìn đã biết là bút tích của Lam Vong Cơ

Lam Hi Thần tất nhiên giải được, mở lối vào cùng Kim Quang Dao bước qua, còn chưa đến sân đã nghe thấy tiếng của Tiết Dương:

"Tại sao... Tại sao lại như vậy?" Thanh âm mang theo vài phần tuyệt vọng

"Thành Mỹ, hồn phách của Ngụy tiền bồi đâu?" Mạc Huyền Vũ cầm túi khóa linh trống trơn, hỏi: "Vì sao... vì sao lại trống không?"

"Hồn phách... Tan..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play