Cơ thể hai tỷ muội đều đang run rẩy, Tiểu Điệp trực tiếp khóc thành tiếng, còn Tề Nhan thì cố ngăn không cho lệ rơi.
Trước đây, Tề Nhan đã chuẩn bị tâm lý rằng đời này kiếp này muội muội của nàng không thể khỏe lại, nhưng hiện tại Tiểu Điệp đột nhiên nhớ ra mọi chuyện, Tề Nhan vừa vui mừng cũng vừa đau lòng.
Tiểu Điệp rầu rĩ rúc vào lòng Tề Nhan, dụi toàn bộ nước mắt vào ngực nàng, lưu lại mấy vệt nước trên chiếc trường sam màu xanh biếc.
Tiểu Điệp khóc đủ rồi, nàng ngẩng đầu nhìn Tề Nhan và nói: "Ca...ngươi dẫn ta đi đi."
Tề Nhan lau nước mắt, kéo Tiểu Điệp ngồi xuống mép giường. Nàng nhìn chằm chằm muội muội, tựa như muốn đền bù khoảng thời gian nhiều năm qua nàng bỏ lỡ.
Tiểu Điệp lại nói: "Ca, ngươi dẫn ta đi đi."
Tề Nhan trầm mặc một lúc lâu, áy náy đáp: "Chờ một chút, bây giờ còn chưa được."
Tiểu Điệp: "Vì sao? Ta không muốn ở chỗ này!"
Tề Nhan: "Muội muội, có rất nhiều chuyện không thể nói rõ ngay được, ngươi ở công chúa phủ mới là an toàn nhất."
Tiểu Điệp: "Nàng ấy là kẻ thù của chúng ta, ta không thể ở trong nhà của kẻ thù!" Những lời này dường như là buột miệng thốt ra. Tề Nhan căng thẳng, nàng đánh giá Tiểu Điệp rồi hỏi: "Những chuyện xảy ra sau khi ngươi sinh bệnh...ngươi còn nhớ rõ sao?"
Tiểu Điệp cứng người, nhưng cuối cùng nàng vẫn gật đầu.
Tề Nhan lại dò hỏi: "Chuyện với Nam Cung Xu Nữ, đều nhớ rõ sao?"
Tiểu Điệp: "Bọn họ là kẻ thù!" Ánh mắt Tiểu Điệp lóe lên ngọn lửa thù hận, tỏa ra một luồng lệ khí.
Tề Nhan giật mình, dường như nàng nhìn thấy bóng dáng Ba Âm từ người Tiểu Điệp.
Sau đó, Tề Nhan bỗng nhớ đến hình bóng Nam Cung Tĩnh Nữ, cuối cùng nàng chỉ đành im lặng.
Tiểu Điệp túm lấy cánh tay Tề Nhan, vội vàng hỏi: "Ca, khi nào chúng ta mới có thể báo thù? Ta muốn giết sạch những người này!"
Tề Nhan nhìn Tiểu Điệp, nàng không biết "những người này" mà muội muội nói là ám chỉ Nam Cung hoàng tộc, hay vẫn là toàn bộ Vị Quốc.
Tề Nhan trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bỗng nhớ đến Tiểu Điệp lúc nhỏ. Cứ mỗi khi mùa thu đến, thảo nguyên đều sẽ tổ chức trận săn thú có quy mô lớn để dự trữ thức ăn cho trời đông giá rét.
Có một lần Tề Nhan và Ba Âm hợp lực bắt sống một con nai con, nàng vốn định lột da nó để làm áo mới cho Tiểu Điệp, kết quả nửa đêm Tiểu Điệp lén rời giường thả con nai chạy, thậm chí còn thả hết động vật khác.
Tuy nhiên, mấy con thú đó, bao gồm cả con nai con đều bị dũng sĩ bắt lại. Nai con không thể thoát khỏi số mệnh bị giết, Tiểu Điệp vì thế mà khóc hết một buổi chiều, dù có dỗ thế nào cũng không chịu ăn thịt nai nướng.
Hiện giờ, nữ hài ngay cả một con thú nhỏ đều không đành lòng làm hại ấy lại nói với Tề Nhan: "Giết sạch những người đó".
Tiểu Điệp phát điên, nàng không ngừng lẩm bẩm: "Không, vẫn nên bắt hết bọn họ lại, nam nhân thì kéo đi sửa tường, nữ nhân thì kéo đến chợ gia súc đem bán." Nói đến đây, Tiểu Điệp cười thành tiếng.
Tề Nhan thấy Tiểu Điệp như thế, lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi, ngón tay cũng phát lạnh. Tiểu Điệp hiện tại...khiến Tề Nhan nghĩ đến lúc người đeo mặt nạ phát điên.
Tiểu Điệp dùng cặp mắt đen láy kia nhìn chằm chằm Tề Nhan, sự bất cần trong mắt thật khiến người ta sợ hãi, tim Tề Nhan như bị đao cắt.
Nàng không thể bảo vệ tốt muội muội, càng không có khuyên Ba Âm đừng quay về nên mới tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
Một tiếng "chát" vang lên, Tiểu Điệp ngây ngẩn cả người, nàng ngơ ngác nhìn Tề Nhan: "Ca?"
Gương mặt Tề Nhan nhanh chóng hiện ra một dấu tay đỏ bừng, nửa bên mặt nàng sưng lên. Sau khi tự tát mình, Tề Nhan liền hối hận, lát nữa gặp Nam Cung Tĩnh Nữ nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào.
Tề Nhan: "Thực xin lỗi muội muội, là ca ca không thể bảo vệ ngươi... Thực xin lỗi."
Tiểu Điệp ngồi quỳ ở trước mặt Tề Nhan, dáng vẻ điên loạn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sợ hãi cùng tự trách. Nàng siết chặt lấy tay Tề Nhan, cầu xin: "Ca, đừng đánh." Dáng vẻ vô cùng đáng thương kia cực kỳ giống một hài tử phạm sai lầm.
Tề Nhan: "Thực xin lỗi."
Tiểu Điệp: "Ta lại làm gì sai đúng không? Ca, ngươi đừng giận mà."
Tề Nhan: "Ca ca không giận, dọa đến ngươi rồi sao? Thực xin lỗi..."
Tề Nhan liếc nhìn cửa, thấp giọng tiếp tục nói: "Muội muội, ngươi nghe ca ca nói đây: Ta không thể ở trong phòng ngươi lâu được, như vậy sẽ khiến cho bọn họ nghi ngờ. Nếu có một số việc ngươi còn chưa rõ thì cứ giữ yên lặng, tuyệt đối không được để lộ thân phận hai người chúng ta, sau này ngàn vạn lần không được nói mấy lời này nữa, cố nhịn một chút... Ca ca còn có vài chuyện quan trọng cần làm, chờ an bài thỏa đáng thì ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi đi!"
Ánh mắt Tiểu Điệp có chút mong đợi: "Ca, ngươi đang báo thù cho chúng ta sao?"
Tề Nhan nhìn Tiểu Điệp, nàng im lặng một lúc lâu rồi mới gật đầu.
Thần sắc Tiểu Điệp dần trở nên kiên định hơn: "Ca, ta đều nghe theo ngươi."
Tề Nhan: "Ta đi đây, ngươi phải bảo trọng."
Tiểu Điệp: "Ca, ngươi cẩn thận một chút."
Tề Nhan: "Được."
Tiểu Điệp nắm tay Tề Nhan, mãi đến tận cửa nàng mới lưu luyến buông ra. Tề Nhan bước ra ngoài và nhìn một vòng xung quanh, thấy trong sân không có hạ nhân lui tới, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Quay đầu trông thấy Tiểu Điệp đang bắt lấy khung cửa nhìn mình, Tề Nhan vô cùng chua xót.
Lòng Tề Nhan như sông cuộn biển gầm: Tiểu Điệp khôi phục tâm trí, nhưng tính tình của nàng đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn không thèm dò hỏi một câu về nhi nữ của mình, cứ dăm ba câu lại nhắc đến việc báo thù.
Tề Nhan cảm thấy con đường nàng mưu cầu lại sụp xuống một nửa, vừa chật hẹp vừa không thể sóng vai với Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nàng đi vào thiên viện, lấy nước trong lu rửa mặt sạch sẽ rồi mới đi về tìm Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan vẫn có thể cảm nhận được hai má mình nóng lên. Lần này nàng vô cùng áy náy và tự trách, vì thế mới tát rất mạnh, không thể nào bớt sưng trong chốc lát được.
Tề Nhan vô cùng tự trách: Vào lúc cảm xúc mất khống chế thì nàng càng phải giữ bình tĩnh mới đúng, tôi luyện nhiều năm như vậy mà nàng vẫn còn mất bình tĩnh sao?
Tề Nhan quay về chính sảnh, vừa vào cửa Nam Cung Tĩnh Nữ và Nam Cung Xu Nữ liền đồng loạt xoay người lại. Nam Cung Tĩnh Nữ thấy mặt Tề Nhan sưng lên, nét mặt của nàng lập tức trở nên lạnh lùng.
Tề Nhan sợ Nam Cung Tĩnh Nữ vừa mở miệng liền định tội Tiểu Điệp, vì thế nàng nhanh chóng tiến đến nắm tay Nam Cung Tĩnh Nữ: "Điện hạ, chúng ta trở về thôi.". Được copy 𝐭ại ( 𝗧r𝗨𝓂𝗧 ruy𝒆n.V𝘕 )
Nam Cung Xu Nữ xấu hổ đứng sang một bên, mấy độ muốn nói lại thôi. Tề Nhan gật đầu chào Nam Cung Xu Nữ, sau đó kéo Nam Cung Tĩnh Nữ rời đi.
Lên xe ngựa, Nam Cung Tĩnh Nữ đau lòng nâng cằm Tề Nhan lên: "Thực xin lỗi, ta nên thương lượng trước với ngươi mới phải, sau này ta sẽ không làm thế nữa."
Tề Nhan thở dài: "Tiểu Điệp...hình như đã khỏe lên một chút, nàng..."
Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày: "Nàng muốn gì?"
Tề Nhan: "Nàng...chỉ hỏi ta hài tử ở đâu, có chút điên cuồng cho nên mới..."
Nam Cung Tĩnh Nữ im lặng, quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa xe.
Qua thật lâu sau, Nam Cung Tĩnh Nữ mới trả lời: "Ngọc Tiêu đã được ban kim sách ngọc điệp và vào gia phả, không thể trả lại cho nàng."
Tề Nhan: "Thần biết."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Sau này...không cho ngươi đến đây nữa."
Tề Nhan: "Được."
Lúc này tâm trạng của Nam Cung Tĩnh Nữ mới tốt hơn một chút, nhưng nàng vẫn rất tức giận. Đối với nàng mà nói: Thân phận của Tề Nhan và Tiểu Điệp kém xa nhau, Tiểu Điệp đây là phạm phải tội chết.
Nhưng rốt cuộc thì Tiểu Điệp vẫn là sinh mẫu của Ngọc Tiêu, lại còn là người bên gối Nhị tỷ. Hơn nữa, Tề Nhan vội vã kéo nàng đi khiến nàng hiểu: Tề Nhan cũng không muốn truy cứu chuyện này.
Không truy cứu cũng không có nghĩa là không tức giận. Nam Cung Tĩnh Nữ cũng từng lầm lỡ đánh Tề Nhan một lần, nhưng bọn họ là phu thê, nàng đã biết rằng nàng mắc sai lầm.
Phò mã của nàng, ai cũng không được chạm vào.
Trở lại hoàng cung, Nam Cung Tĩnh Nữ mang một bụng lửa giận mà không có chỗ phát tiết, vì thế liền đi gây rắc rối cho người khác.
Nàng đổi một bộ cung trang, mệnh Thu Cúc gói phần bánh hạt dẻ lần trước Tề Nhan mang về, lại lệnh Trần Truyện Tự đi mời Vương Viện trưởng của Ngự Y viện mang kết luận mạch chứng đến tìm Nam Cung Đạt.
Nam Cung Tĩnh Nữ kể lại đầu đuôi mọi chuyện, còn móc khăn lụa ra lau nước mắt: "Ngũ ca, chuyện này ngươi cần phải làm chủ cho muội muội!"
Nam Cung Đạt nhìn chứng cứ trước mắt mà vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Đinh Phụng Sơn này lớn gan như vậy sao?
Nam Cung Đạt: "Vương ngự y, muội phu trúng phải độc gì?"
Vương ngự y: "Hồi điện hạ, phò mã gia trúng một loại kỳ độc vô cùng nham hiểm. Người trúng độc sẽ bị giày vò đến chết, cũng may Ngự Y viện hợp lực nghiên cứu tạo ra thuốc giải kịp thời. Bằng không, hậu quả không dám tưởng tượng."
Một câu này xem như là định tội Đinh Phụng Sơn.
Nam Cung Đạt: "Tiểu muội, hôm đó muội phu tới hẹn một mình sao? Có ai làm chứng không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ nhớ tới lời Nam Cung Tố Nữ, nàng vờ ra vẻ phẫn nộ: "Ngũ ca, ngươi không tin ta sao? Chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ ta còn bôi nhọ hắn?"
Nam Cung Đạt: "Tiểu muội nói thế là sai rồi, sao Ngũ ca có thể nghi ngờ ngươi được chứ? Chỉ là, tội mưu hại hoàng thân quốc thích rất nặng, hai thế hệ Đinh gia đều trung thành, vì vậy ta càng phải làm việc cẩn thận."
Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ hơi nguôi ngoai: "Đi cùng với Duyên Quân còn có Viên ngoại lang Công bộ Lý Kiều Sơn, thị phi đúng sai hoàng huynh vừa hỏi liền biết."
Nam Cung Đạt: "Nếu có người làm chứng thì chuyện này dễ giải quyết hơn nhiều. Người đâu!"
Một nội thị tiến lên: "Điện hạ."
Nam Cung Đạt: "Phái người tuyên Viên ngoại lang Công bộ Lý Kiều Sơn đến đây."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đinh Phụng Sơn đâu? Sao không áp giải hắn tới?"
Nam Cung Đạt: "...Thông tri Hình bộ áp giải Đinh Phụng Sơn đến đây."
Nam Cung Tĩnh Nữ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ngũ ca, ta biết Đinh Phụng Sơn là cháu trai của thê tử Trấn Quốc Công, Ngũ ca sẽ không 'pháp ngoại khai ân' chứ?"
Nam Cung Đạt: "Sao tiểu muội lại nói thế, vương tử phạm tội cũng sẽ bị xử như thứ dân. Nếu chuyện này thật sự đúng như lời ngươi nói, Ngũ ca sẽ thay ngươi làm chủ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vậy tiểu muội không quấy rầy Ngũ ca phá án."
- --
Ngoài cung, Đinh Phụng Sơn còn đang dò hỏi cước trình của Lục Trọng Hành, chuẩn bị chờ hắn hồi kinh thì sẽ lấy danh nghĩa của phụ thân để mời hắn dự tiệc, sau đó sẽ nghĩ cách hòa giải giúp Tề Nhan. Nhưng không ngờ, quan viên Hình bộ bỗng ập đến...
Bên kia, Lý Kiều Sơn đã đổi trắng thay đen trước mặt Nam Cung Đạt, xem như hoàn toàn định tội Đinh Phụng Sơn.
Nam Cung Đạt hạ tử lệnh, cần phải bắt Đinh Phụng Sơn vào thiên lao, bất cứ ai cũng không được ngăn cản.
Đinh phủ lập tức rối loạn, Đinh Nghi gấp như kiến bò trên chảo nóng, chạy đi dò hỏi khắp nơi.
Nghe nói Ngũ điện hạ tự mình hạ lệnh, Đinh Nghi trợn tròn mắt...
Tiếc là nhà tỷ phu hắn đều không ở kinh thành. Bởi vì thương con, Đinh Nghi nhanh chóng cầm mười vạn lượng ngân phiếu, lên kiệu chạy đến phủ của Trung Thư lệnh...
Mấy ngày nay Tề Nhan chưa có gặp Nam Cung Tĩnh Nữ, mà Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không nhàn rỗi, mỗi khi hạ triều nàng đều sẽ đúng giờ ngồi ở chỗ Nam Cung Đạt.
Sau khi được Nam Cung Tố Nữ chỉ điểm, Nam Cung Tĩnh Nữ lắc mình thành một cô công chúa điêu ngoa, trông như thể nếu không đạt mục đích thì nàng sẽ không bỏ qua.
Mấy ngày nay các triều thần đều cầu tình giúp Đinh gia, nói rằng Đinh Nghi chỉ có một nhi tử, mà Đinh Phụng Sơn chỉ mới sinh được một nữ nhi, niệm tình năm đó Đinh gia có công đánh chiếm thảo nguyên, xin Nam Cung Đạt cho Đinh gia lưu lại một mạch hương khói.
Nam Cung Đạt vốn định cho triều thần và hai nhà Đinh Lục mặt mũi, chỉ cách chức quan rồi lưu đày Đinh Phụng Sơn. Thế nhưng, mỗi ngày Nam Cung Tĩnh Nữ đều tới phá hắn, thậm chí còn tuyên bố nếu Nam Cung Đạt không lấy lại công bằng cho Tề Nhan thì nàng sẽ bẩm báo phụ hoàng...
Nam Cung Đạt bị Nam Cung Tĩnh Nữ làm phiền nên không còn cách nào khác, đành phán trảm Đinh Phụng Sơn theo đúng luật, thu sau sẽ hỏi trảm.
Nam Cung Đạt nghĩ: Còn hơn nửa năm nữa mới xử tử, đến lúc đó hai vị Lục gia sẽ hồi kinh, chắc chắn sẽ ra mặt cầu tình. Lúc đó hắn chỉ cần sửa án thành lưu đày, như thế đều sẽ không đắc tội hai bên.
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT