Mười năm sống chết có đôi đường

Nam Cung Xu Nữ bước đi nhanh hơn, đã có mấy lần nàng muốn kêu Tề Nhan dừng chân nhưng lại ngại có cung tì ở xung quanh.

Tề Nhan đi ở phía trước dường như hoàn toàn không có phát hiện Nam Cung Xu Nữ, nhưng nếu Nam Cung Tĩnh Nữ ở đây, nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra manh mối. Lúc này Tề Nhan đi chậm hơn bình thường rất nhiều.

Người thảo nguyên trời sinh có ngũ cảm nhạy bén, hơn nữa kể từ khi Tề Nhan tiến vào chính điện, chẳng biết là cố ý hay vô tình mà Nam Cung Xu Nữ cứ đưa mắt về phía nàng. Tề Nhan sở dĩ đứng dậy cáo từ nhanh như vậy là vì muốn nhìn xem, rốt cuộc thì Nam Cung Xu Nữ định nói gì.

Tề Nhan chọn một con đường ngày thường có ít người qua lại, quả nhiên nghe thấy Nam Cung Xu Nữ gọi với theo.

Nam Cung Xu Nữ: "Tề Duyên Quân xin dừng bước!"

Tề Nhan dừng chân, nàng xoay người và cúi chào Nam Cung Xu Nữ: "Thì ra là Nhị điện hạ."

Nam Cung Xu Nữ đi đến trước mặt Tề Nhan, nhìn đối phương mà chẳng thể thốt thành lời. Tề Nhan thì quay về dáng vẻ đạm nhiên như ngày xưa, yên lặng chờ Nam Cung Xu Nữ mở miệng trước.

Nam Cung Xu Nữ đã đấu tranh trong lòng rất lâu, mấy ngày nay Tiểu Điệp luôn lạnh nhạt nàng, mà ánh mắt nàng ấy nhìn nàng cũng rất kỳ quái. Mỗi ngày, câu duy nhất Tiểu Điệp nói chính là muốn gặp Tề Nhan, thật sự giống như là ma chướng.

Nam Cung Xu Nữ không muốn buông tay Tiểu Điệp, nhưng mà nàng cũng không muốn thấy Tiểu Điệp rầu rĩ không vui. Nàng thích đôi mắt Tiểu Điệp, thích đôi mắt sạch sẽ trong suốt ấy luôn tràn ngập ỷ lại và quyến luyến khi nhìn về phía nàng. Nhưng dạo gần đây, tất cả đều đã biến mất, không biết vì sao Nam Cung Xu Nữ cứ có cảm giác ánh mắt Tiểu Điệp nhìn nàng trở nên phức tạp hơn nhiều, thậm chí có thể mơ hồ nhận ra nàng ấy đang đề phòng. Chuyện này khiến cho Nam Cung Xu Nữ ăn ngủ không yên.

Nam Cung Xu Nữ nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hổ phách của Tề Nhan, dường như nàng đang muốn thăm dò gì đó, nhưng đáng tiếc là chẳng thu hoạch được gì cả.

Nếu so với Tề Nhan, đạo hạnh của Nam Cung Xu Nữ có thể nói là bé nhỏ không đáng kể. Phóng mắt khắp hoàng cung này, người có thể làm Tề Nhan thất thố chỉ có một mình Nam Cung Tĩnh Nữ.

Kết quả này khiến Nam Cung Xu Nữ rất thất vọng. Dưới ánh nhìn bình tĩnh của Tề Nhan, Nam Cung Xu Nữ rối rắm thật lâu, cuối cùng nàng thở dài một hơi như đang cam chịu, hai vai nàng cũng rũ xuống.

Nam Cung Xu Nữ: "Tiểu Điệp muốn gặp ngươi."

Lòng Tề Nhan rất kích động, nàng vẫn luôn muốn thu xếp muội muội mình thật thích đáng, chỉ là hiện giờ Võ Nhị đang ở lại tư trạch của nàng, mà nàng cũng không biết người đeo mặt nạ đang ẩn náu ở đâu. Tề Nhan nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thì Chước Hoa công chúa phủ vẫn an toàn hơn một chút, vì thế nàng mới trì hoãn không làm gì cả.

Tề Nhan lạnh lùng nói: "Ồ, nàng có khỏe không?"

Nghe ngữ điệu của Tề Nhan thờ ơ như vậy, Nam Cung Xu Nữ vừa tức giận vừa đau lòng. Nàng cảm thấy Tề Nhan không xứng đáng với Tiểu Điệp, cũng cảm thấy bản thân thật...tội nghiệp.

Nam Cung Xu Nữ cũng nhìn thấy dấu hôn trên cổ Nam Cung Tĩnh Nữ, mà nàng cũng từng nỗ lực gieo nó trên người Tiểu Điệp. Hiện giờ Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ cẩm sắt hài hòa, chỉ sợ không thể chứa chấp thêm ai khác.

Vì sao Tiểu Điệp không hiểu chuyện này? Dù Tề Nhan từng có ân cứu mạng Tiểu Điệp, nhưng chẳng lẽ Nam Cung Xu Nữ nàng đối xử tệ với nàng ấy sao? Vì sao Tiểu Điệp cứ mãi nhớ nhung Tề Nhan?

Nghĩ đến đây, Nam Cung Xu Nữ rất muốn khóc, nàng không dám nghĩ nữa, thay vào đó là quay đầu nhìn về phía khác: "Nàng rất khỏe, chỉ là muốn gặp ngươi."

Tề Nhan bình tĩnh đáp: "Chuyện này...ta không tự quyết định được, còn cần phải thương lượng với điện hạ."

Lời Tề Nhan nói không sai, nếu đi thăm Tiểu Điệp mà không nói với Nam Cung Tĩnh Nữ thì không chỉ làm cảm tình các nàng thật vất vả củng cố bị rạn nứt, mà cũng sẽ khiến Tiểu Điệp gặp tai hoạ ngầm.

Nam Cung Xu Nữ nóng nảy, nàng đỏ mắt trừng Tề Nhan: "Ngươi có biết nàng bệnh nặng hôn mê suốt ba ngày, khi tỉnh lại câu đầu tiên nàng nói chính là muốn gặp ngươi hay không?"

Tề Nhan thoáng kinh ngạc, mặc dù hận không thể lập tức gặp Tiểu Điệp, nhưng nàng vẫn nói: "Xin Nhị điện hạ đừng làm thần khó xử. Không bằng, Nhị điện hạ tự tìm điện hạ nói chuyện đi."

Nói xong, Tề Nhan nâng tay hành lễ, xoay người rời đi.

Nam Cung Xu Nữ nhìn bóng lưng Tề Nhan rời đi, lại một lần nữa cảm thấy Tề Nhan không đáng để Tiểu Điệp làm vậy.

Buổi chiều, Nam Cung Tố Nữ quay về tẩm điện của mình, mà Nam Cung Xu Nữ cũng ra cung, việc đầu tiên nàng làm sau khi hồi phủ chính là đi tìm Tiểu Điệp.

"Đốc đốc đốc."

Nam Cung Xu Nữ: "Tiểu Điệp, là ta."

Không có ai đáp lời, Nam Cung Xu Nữ đứng một mình ở ngoài cửa, thậm chí nàng còn không mang theo bất cứ người hầu nào.

Sau khi chờ một lúc, nàng giơ tay muốn gõ cửa thêm một lần nữa, nhưng cái tay đó cứ cương cứng ở giữa không trung, sau đó thì mềm oặt dán vào ván cửa.

Nam Cung Xu Nữ: "Tiểu Điệp...nghe bọn hạ nhân nói...hôm nay ngươi lại không ăn cơm, như vậy không được, ngươi vừa mới khỏe lại."

- --

Hốc mắt Nam Cung Xu Nữ đỏ lên: "Hôm nay ta có gặp Tề Nhan, còn bảo với..."

Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa được người bên trong đẩy ra.

Đôi mắt Nam Cung Xu Nữ tràn ngập vui mừng, nhưng khi đối diện với ánh mắt phức tạp của Tiểu Điệp, nàng cảm thấy như có một chậu nước lạnh xối thẳng vào đầu mình.

Nam Cung Xu Nữ thật sự nghĩ không ra, rõ ràng mấy ngày trước còn ổn, tại sao bị bệnh xong lại thay đổi bất thường như vậy?

Sắc mặt Tiểu Điệp rất kém, biểu tình thì tiều tụy. Thấy Tề Nhan không có đi cùng, nàng liếc nhìn Nam Cung Xu Nữ, muốn đóng cửa lại.

Nam Cung Xu Nữ: "Tiểu Điệp! A..."

Vì ngăn Tiểu Điệp đóng cửa, tay Nam Cung Xu Nữ bị cửa kẹp phải.

Tiểu Điệp lập tức mở cửa ra, nhanh chóng vọt qua ngưỡng cửa mà mấy ngày nay nàng chưa từng bước ra. Nàng nâng tay Nam Cung Xu Nữ lên, nôn nóng nói: "Cho ta xem!"

Nam Cung Xu Nữ để Tiểu Điệp nắm tay nàng, vết thương trên ba ngón tay nàng xuất hiện rất rõ, không những vậy móng tay của ngón giữa còn có máu bầm.

Tiểu Điệp hít ngược một hơi khí lạnh, đau lòng quát: "Ngươi làm cái quái gì..."

Tiểu Điệp giương mắt, khi nhìn thấy khuôn mặt Nam Cung Xu Nữ đẫm nước mắt, chữ cuối cùng liền kẹt ở cổ họng nàng.

Mũi Tiểu Điệp chua xót, nàng buông tay Nam Cung Xu Nữ ra, xoay người định đi vào trong.

Nam Cung Xu Nữ đột nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Điệp, vừa nức nở vừa hỏi: "Chúng ta đây là làm sao vậy? Sao đột nhiên ngươi đối với ta như vậy? Ta sai ở chỗ nào...ngươi nói cho ta có được không?"

Tiểu Điệp hít sâu một hơi, khóe mắt nàng cũng ươn ướt.

Tiểu Điệp rất muốn nói với Nam Cung Xu Nữ, nàng ấy không có làm sai gì cả, tất cả đều tại nàng...

Nhưng mà nàng không thể.

Tiểu Điệp: "Ta muốn gặp Tề Nhan, nếu không được nhìn thấy hắn, ta tình nguyện không ăn không uống đến chết."

Quả nhiên là tỷ muội, ngay cả thủ đoạn dùng để uy hiếp người khác đều giống hệt nhau.

Nam Cung Xu Nữ: "...Được, ta hứa với ngươi, dù có phải lấy kiệu tám người nâng hắn lại đây thì ta cũng sẽ để ngươi gặp hắn."

Môi Tiểu Điệp mấp máy, cuối cùng chỉ hóa thành một câu: "Cảm ơn."

Nam Cung Xu Nữ chậm rãi buông tay, nàng ước gì Tiểu Điệp có thể quay đầu nhìn nàng một cái, nhưng đối phương trực tiếp đóng cửa và khóa trái cửa lại.

Nam Cung Xu Nữ xoay người, thất tha thất thểu đi vào trong sân, vịn bàn đá yên lặng rơi lệ.

Nam Cung Xu Nữ cũng không có làm gì sai, chỉ là Tiểu Điệp đã nhớ lại chuyện cũ.

Nàng nhớ lại cuộc sống bị đối xử như súc vật ở Vị Quốc suốt mười mấy năm qua, cũng nhớ lại chuyện nàng nghe được trước đó.

Kính Quốc vong, bị Vị Quốc chiếm đóng.

- --

Ban đêm, Tề Nhan nằm một mình trên giường, trằn trọc khó ngủ.

Nàng thở dài, gối tay nhìn về phía cửa sổ rồi thầm nghĩ: Nàng vậy mà có chút hoài niệm cảm giác khi Nam Cung Tĩnh Nữ ở bên cạnh.

Sáng sớm hôm sau, cửa cung vừa mở thì Nam Cung Xu Nữ đã tới.

Nam Cung Tĩnh Nữ đang muốn đi vào triều sớm, khi nhìn thấy Nhị tỷ của mình, nàng kinh ngạc hỏi: "Nhị tỷ? Sao ngươi vào cung giờ này? Sao sắc mặt của ngươi kém như vậy?"

Nam Cung Xu Nữ: "Tiểu muội, nhiều năm như vậy, Nhị tỷ có từng cầu xin ngươi chuyện gì chưa?"

Nam Cung Tĩnh Nữ dắt tay Nam Cung Xu Nữ: "Cớ sao Nhị tỷ nói thế?"

Nam Cung Xu Nữ: "Nếu ngươi còn xem ta là tỷ tỷ thì đừng hỏi gì cả, ngươi hãy đến phủ ta ngồi một lúc, cũng dẫn...Tề Nhan theo. Ngươi cứ xem như là tỷ tỷ tùy hứng, thành toàn ta một lần này đi."

Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ ra rất nhiều phỏng đoán: Chuyện đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Lục Trọng Hành lại làm khó dễ Nhị tỷ, nhưng sau đó nàng ngẫm lại: Không đúng, Lục Trọng Hành còn chưa hồi kinh kia mà.

Nam Cung Tĩnh Nữ: "Được, ta đồng ý. Nhị tỷ ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ta sẽ lập tức phái người đi mời Duyên Quân."

- --

Trên đường, Tề Nhan cưỡi ngựa, hai vị công chúa thì ngồi trong xe. Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới nhận ra: Nàng cũng chỉ đi theo làm nền thôi, người Nhị tỷ muốn mời hẳn là Tề Nhan mới phải.

Nghĩ thông suốt rồi thì chân tướng cũng liền rõ như ban ngày, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút không vui, nhưng thấy Nhị tỷ nhà mình tiều tụy như vậy thì nàng không nói gì cả.

Tới Chước Hoa công chúa phủ, Nam Cung Tĩnh Nữ chủ động nói với Tề Nhan: "Duyên Quân, ngươi đi dạo một chút đi, ta có vài lời muốn nói với Nhị tỷ."

Sau khi Tề Nhan rời đi, Nam Cung Xu Nữ lẩm bẩm nói: "Đa tạ tiểu muội thành toàn..."

Nam Cung Tĩnh Nữ thở dài: "Nhị tỷ, hà tất phải tự làm khổ mình như vậy?"

Nam Cung Xu Nữ: "Ngươi sẽ không hiểu, ngay cả ta đến bây giờ cũng còn không rõ."

Nam Cung Tĩnh Nữ trầm mặc một lúc lâu rồi nói: "Nhị tỷ, đây là lần cuối cùng. Ngươi nói ta keo kiệt ta cũng nhận, ta không thể chỉ lo niệm tình tỷ muội chúng ta mà ta còn phải suy nghĩ cho Duyên Quân. Ta không muốn cưỡng bách Duyên Quân làm bất cứ chuyện gì Duyên Quân không thích. Lần này ta cũng không lường trước được, sau khi xong việc ta sẽ xin lỗi hắn, nhưng ngươi..."

Nam Cung Tĩnh Nữ thấy sắc mặt Nhị tỷ của mình lập tức tái nhợt thì ngừng chủ đề này lại.

Trong số ba tỷ muội, Nam Cung Xu Nữ là người ốm yếu nhất, mấy ngày nay nàng đã gầy đến trơ xương.

Suy cho cùng, Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn đau lòng tỷ tỷ, nàng nắm tay Nam Cung Xu Nữ rồi khuyên nhủ: "Nhị tỷ, Tiểu Điệp đã là người bên gối ngươi. Nàng...chuyện của quá khứ đều đã qua, chúng ta đều phải hướng về phía trước. Bằng không, mớ rắc rối này bao giờ mới kết thúc?"

- --

Bách Hợp đã phụng mệnh chờ sẵn, Tề Nhan vừa đến thì nàng đã dẫn Tề Nhan tới sân của Tiểu Điệp. Tề Nhan ngầm hiểu, nàng im lặng đi đến chỗ ở của Tiểu Điệp.

Bách Hợp hành lễ vạn phúc rồi lui xuống.

Tề Nhan đi đến trước cửa, gõ vang cửa phòng: "Tiểu Điệp, là ta."

Cửa mở ra, Tề Nhan nhíu mày: Sao Tiểu Điệp ra nông nỗi này? Chẳng lẽ là nàng chịu oan ức gì sao?

Tiểu Điệp nhìn chằm chằm Tề Nhan, nghiêng người để Tề Nhan đi vào.

Đến khi Tề Nhan bước vào rồi, Tiểu Điệp mới đóng cửa lại. Sau đó, nàng bổ nhào vào lồng ngực Tề Nhan, khóc rống lên.

Tề Nhan ôm lấy Tiểu Điệp, nhỏ giọng dỗ dành muội muội giống như trước đây: "Tiểu Điệp ngoan, không khóc... Ta sẽ mua đồ ăn ngon cho ngươi."

Tiểu Điệp khóc một lúc lâu, nàng ngẩng đầu nhìn Tề Nhan: "Ca."

Tề Nhan: "Không phải ta đã nói ngươi..."

Tiểu Điệp: "Ta nhớ ra rồi."

Tề Nhan bắt lấy cánh tay Tiểu Điệp, thần sắc nàng tràn ngập kích động và kinh ngạc, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Điệp, chỉ sợ mình nghe lầm: "Ngươi...nhớ ra cái gì?"

Tiểu Điệp: "Ca...nhà chúng ta không còn, có phải vậy không?"

Lời của Tiểu Điệp giống như một con dao găm đâm thẳng vào trái tim Tề Nhan. Nước mắt Tề Nhan lập tức trào ra, nàng run run ôm chặt Tiểu Điệp vào lòng.

Tề Nhan: "Muội muội..."

Tiểu Điệp: "Ca, thảo nguyên không còn."

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play