Lệ Nam rất không thích cái thái độ chảnh chọe này của Tùng Quân, cứ như y là chúa cứu thế không bằng, giỏi hơn tất cả sinh vật trên đời mỉm cười nhìn nhân loại như con kiến hôi đang giãy dụa giữa thế gian.
Trước khi hắn phản bác lại Tùng Quân, Ngôn Thận Chi đã lạnh nhạt vươn tay ra ngắn lại, vẻ mặt đối phương vẫn ôn hòa trong mắt hiện lên sự thấu hiểu, như thể quá hiểu cái kẻ tên là Tùng Quân này.
Khi còn ở Địa Phủ, Ngôn Thận Chi ở dạng quỷ với đôi mắt đờ đẫn và khuôn mặt vô cảm, nhưng từ khi bám vào Ngôn Hành Thiện, linh hồn thuộc về con người lập tức để lộ hình tượng vốn có của ngài, phần tính tình được tích lũy sau nhiều năm dù có là ai cũng không thể bắt chước được.
"Tùng, ngươi vẫn thích nói về mệnh như trước." Ngôn Thận Chi tiến lên một bước, "Mệnh của Yến đến cùng là như nào?"
"Mệnh của nó?" Tùng Quân phẩy phẩy cây quạt giọng điệu ngả ngớn, "Mệnh của nó quá tốt, Trần thị nghĩ mọi cách giết nó, mười năm dày công chuẩn bị đã không thể giải, ai bảo nó là Ngôn Duệ chuyển thế, ai bảo nó có một tình nhân mang huyết mạch Đằng Căn, ai bảo nó đúng lúc gặp phải ta?
Thận Chi, ngươi vẫn không tin vào mệnh sao?"
Tùng Quân nói tầm xàm bá láp nhưng chung quy vẫn quay quanh chuyện Ngôn Hành Yến còn một chút hi vọng sống nhưng không đợi Lệ Nam vui vẻ, Tùng Quân chuyển mắt nhìn hắn chăm chú, nói: "Loại phép thuật này của Trần thị là tạo ra một cảnh trong mơ giống hệt với thế giới bên ngoài, nói là cảnh trong mơ nhưng thật ra có thể gọi nó là một không gian hoặc tiểu thế giới, nơi đó chỉ có một vật sống là Ngôn Hành Yến, trừ nó ra những thứ khác giống hệt với thế giới hiện thực."
"Muốn cứu được nó ta cần vật vật làm môi giới." Tùng Quân nâng tay trái lên để lộ dây đỏ trên ngón út mình, "Chính là thứ này."
"Nhưng của chúng tôi bị đứt mất rồi." Lệ Nam cũng giơ tay lên, dưới ánh trăng là nửa đoạn tơ hồng đã đứt đang hiện nguyên hình, mềm nhũn rũ xuống như một sợi dây đỏ bình thường buộc vào cánh tay, "Tùng Quân đại nhân, làm sao đây?"
"Gấp cái gì." Tùng Quân nhìn Ngôn Thận Chi, người sau lập tức nghiêng người nhường đường cho y, "Thằng nhóc này đúng là ngu hết thuốc chữa, tơ hồng mà cũng dám cắt, nhưng cũng may bản quân vẫn còn cách."
Nói rồi y mở quạt ra, cây tùng vẽ trên quạt dần sống lại trước mắt mọi người đồng thời dần nhô lên khỏi trang giấy biến thành một cây tùng cảnh nho nhỉ.
Tùng Quân bẻ gãy cành cây, không biết y biến đâu ra một cái chày đá nhỏ xinh lười biếng giã nát lá cây thành bã, động tác của y chậm chạp cứ như ông già. Lệ Nam cũng không tiện thúc giục chỉ có thể ngồi một bên lo lắng suông, muốn lao đến giã hộ y.
"Y cố ý, y chính là người như vậy." Ngôn quỷ sư bỗng lên tiếng, nhìn Lệ Nam, nói: "Mọi chuyện sẽ không đơn giản thế đâu, sau khi nghe Tùng nói ta nhớ ra cũng đã từng nghe nói về cấm thuật này, tơ hồng đúng là thứ tốt nhất để làm vật dẫn, nhưng nếu đã bịt cắt đứt... Ta nghĩ dù có là Tùng cũng không có cách nào giải quyết ngay được."
"Ồ." Tùng Quân nhìn Ngôn Thận Chi một cách giễu cợt, "Hay lắm Thận Chi, ngươi vẫn dùng phép khích tướng như trăm năm trước, cho rằng như vậy sẽ có tác dụng với ta sao?"
- - Sự thật chứng minh, có tác dụng.
Không quá ba giây sau Tùng Quân nhếch mép, nói: "Hoàn toàn chính xác, nhựa lá tùng của ta có công dụng tu bổ, nhưng muốn để tơ hồng của ngươi và nó kết nối với nhau vẫn còn một yêu cầu nữa là các ngươi phải cùng tiếp xúc với một vật thể, có vật môi giới này ta mới có thể thi pháp nối lại dây tơ hồng."
Phong Ly trừng mắt nhìn: "Có ý gì? Lặp lại lần nữa coi?"
"Vật nhỏ." Có vẻ đã để lộ con bài chưa lật Tùng Quân cũng lười kéo dài thời gian, y vứt cái chày đá cho Phong Ly, "Ta giã mệt chết rồi, mày là đầu sỏ gián tiếp gây chuyện, mày làm đi."
"..." Phong Ly cụp lỗ tai chịu thương chịu khó dùng móng vuốt đỡ lấy chày đá, như con thỏ ngọc giã thuốc bắt đầu giã lá thông.
Hắc Vô Thường nãy giờ vẫn giữ yên lặng bỗng mở miệng, "Các ngươi không thẩm vấn ả nữa, ta sẽ dẫn Trần thị về Âm Phủ để điều tra và phán tội."
"Ừ." Ngôn Thận Chi gật đầu, "Nam, chờ ta về Âm Phủ sẽ tranh thủ lúc ả đang chịu hình phạt hỏi lại giúp ngươi, xem có thêm được manh mối nào không."
Lệ Nam không ôm bất kỳ hi vọng nào Trần thị sẽ mở miệng, lệ quỷ đã đi qua cả mười tám tầng địa ngục sao có thể sợ nghiêm hình, thứ hắn quan tâm vẫn là cách của Tùng Quân, "Cùng một vật? Lúc trước ngài nói thế giới Ngôn Hành Yến đang ở cũng giống hệt với thế giới của chúng ta, nhưng trừ y ra bên kia không có bất kỳ một vật sống nào, nếu hiện tại y đang ngồi trên giường, tay chống lên giường, tôi cũng đang chạm vào ga trải trường, vậy có thể bắt đầu nối lại tơ hồng đúng không?"
"Đúng vậy." Tùng Quân nghịch ngợm quấn một lọn tóc dài của mình, "Hoặc các ngươi cùng nhau cầm một bộ quần áo, một quyển sách, cái gì cũng được, nhưng bây giờ ngươi có biết nó đang ở đâu đang cầm gì hây không? Cái này phải xem sự ăn ý giữa vợ chồng các ngươi rồi."
"..." Lệ Nam đã quen với tiếng vợ chồng này, chỉ là hắn vẫn luôn giả vờ không hiểu tâm ý của Ngôn Hành Yến, vẫn luôn trêu chọc y, nhưng lần đầu hắn thản thiên đối diện với Ngôn Hành Yến để thừa nhận tình cảm của mình thì Ngôn Hành Yến lại đột nhiên biến mất không rõ sống chết.
Nếu đây là kết cuộc cuối cùng của họ Lệ Nam tin rằng mình sẽ hối hận cả đời.
Nên là, hắn nhất định phải đưa Ngôn Hành Yến ra khỏi ảo cảnh!
Lệ Nam bình tĩnh lại, chuyên tâm tự hỏi. Thứ Ngôn Hành Yến lúc nào cũng mang theo bên người chỉ có cây sáo trúc, nhưng cây sáo đã biến mất cùng Ngôn Hành Yến, đáp án đầu tiên đã bị loại, vậy chỉ có thể lùi lại tìm một thứ khác... Lệ Nam nghĩ nghĩ cầm lấy điện thoại của Ngôn Hành Yến đang đặt ở đầu giường sau đó nhìn về phía Tùng Quân.
"Nhanh vậy đã có đáp án?" Không biết Tùng Quân đã nằm lên khung cửa sổ nhỏ hẹp từ khi nào, đôi chân dài vắt vẻo, rũ mắt chọc chọc là cây tùng chơi, y không nhìn Lệ Nam nhưng lại biết rõ tất cả mọi chuyện.
" Điện thoại di động... Là một đáp án tốt, nghe nói người trẻ tuổi bây giờ không thể rời bỏ nó đâu. Vật nhỏ đừng giã nữa, đưa chày đá đây."
Tùng Quân lười biếng giơ tay lên, Phong Ly kẹp chặt đuôi, rũ tai dâng chày đá lên, quả nhiên Phong Ly ghét y như vậy cũng có lý do cả.
"Giơ tay lên, qua đây."
Lệ Nam cũng lập tức mang điện thoại di động qua, tay còn lại đặt nửa đoạn tơ hồng vào trong tay Tùng Quân. Người sau đầu ngón tay chấm một chút chất lỏng nhẹ nhàng bôi lên điểm cuối.
Tất cả vẫn không thay đổi.
"Ôi... tiếc quá, đáp án của ngươi sai rồi." Tùng Quân tiếc nuối buông tơ hồng ra. "Nhưng ngươi cũng không cần gấp, ta quyết định ở lại đây rồi, ngươi có thể có vô số đáp án, cứ thử hết một lần, dù sao thì cuộc sống của ngươi cũng chỉ là thoáng qua với ta mà thôi."
"Không được." Lệ Nam lắc đầu nói, "Không thể quá ba ngày... Được rồi, nơi y đang ở có thức ăn, nước uống không?"
Tùng Quân cười rộ lên: "Yên tâm, ăn uống không thành vấn đề. Nhưng ngươi đúng là tự tin, biết đâu y đã rời khỏi nơi này đến những nơi khác? Tỷ lệ mà cả hai ngươi cùng chạm vào cùng một thứ vào cùng một thời điểm là bao nhiêu chứ?"
Lệ Nam không muốn suy nghĩ quá nhiều theo lời Tùng Quân, hắn sẽ điên mất, một mình trong một thế giới, mỗi phút giây đều là hành hạ, nếu không phải vì điều kiện sống quá khó khăn sao hắn có thể bảo thủ nhất định phải là ba ngày.
Hắc Vô Thường đã đưa theo Trần thị biến mất, Ngôn quỷ sư cũng nói phải về Địa Phủ tiếp tục công việc ngay nhưng khi thấy Tùng Quân lạnh lùng lườm mình lại bất đắc dĩ, ngài sợ chiếm xác quá lâu thân thể Ngôn Hành Thiện sẽ xảy ra vấn đề cuối cùng đành phải bám vào thân thể của Phong Ly, yên lặng hòa giải với Tùng Quân, cuối cùng hai người sang một phòng khác để trò chuyện.
Trịnh Cao Thu chưa xong việc nhưng lúc này lại không có gì để làm, ông cho Lệ Nam một món tín vật, nói có việc gấp thì tìm, sau đó cũng biến mất trong bóng đêm tiếp tục hành trình trả thù của mình.
Ngôn Hành Thiện tuy bị chiếm xác nhưng vẫn có đầy đủ ký ức, anh ngồi bên cạnh Lệ Nam cùng hắn tự hỏi Ngôn Hành Yến sẽ mang thứ gì theo bên người.
Bọn họ thảo luận từ quần áo đến tiền mặt, rồi lại nếu trên thế giới này chỉ còn một người thì người đó sẽ đi đâu đến việc Ngôn Hành Yến uống nước sẽ dùng cái cốc nào.
"Anh nghĩ phải là thứ chúng ta không nghĩ tới." Rạng sáng Ngôn Hành Thiện ngáp một cái, "Vẫn còn nhiều thứ lắm... Anh thấy theo tính cách của nó không có khả năng nó ngốc đến nỗi lại đi ra ngoài trong trường hợp này, hoặc là tranh thủ lúc không có ai tranh thủ hưởng thụ niềm vui đi cướp ngân hàng. Nó cũng sẽ không rời khỏi căn phòng này.
Anh thấy có khi nó không nghĩ ra cách gì giờ lại đi ngủ rồi ấy, chợp mắt chút đi, biết đâu chú bắt chước thói quen của Yến lại bất ngờ đụng trúng thì sao."
"Hi vọng thế." Trạng thái tinh thần của Lệ Nam hơi kém, hắn nhìn thời gian đứng dậy muốn đến phòng của Ngôn Hành Yến nhưng chân vừa chạm đất hắn lại từ từ nằm lại lên giường mình.
Lệ Nam có chút xấu hổ nghĩ, nếu là Ngôn Hành Yến... có khi đêm nay y sẽ nằm chết dí trên giường mình cả đêm, dùng cái chăn Lệ Nam đắp mỗi đêm bọc kín mình lại.
Ngôn Hành Thiện vốn đang nghi hoặc Lệ Nam muốn làm gì, đến khi Lệ Nam nhắm mắt lại, tay phải tìm gối đầu mới nhận ra gì đó, "... Chú biết rồi?"
"Hử?" Lệ Nam không mở mắt.
"Chuyện Hành Yến thích chú ấy."
"..." Lệ Nam khẽ nói, "Y nói cho anh à?"
Ngôn Hành Thiện cười, xua tay, "Điều này sao có thể, nhưng có ai mà không nhìn ra đâu? Nó cứ dính chặt lấy chú, lần trước nhìn nó tựa lên vai chú mày giả vờ ngủ là anh đây đoán được hết rồi."
Nhớ lại chuyện cũ Lệ Nam vô thức nhếch khóe môi, một giây sau hắn lại thấy buồn cười, "... Hẳn là em nên nói cho y biết."
"Thôi, thôi." Ngôn Hành Thiện nhanh chóng cắt ngang, "Đừng nói ra! Nếu để Yến biết anh là người đầu tiên nghe được những lời này kiểu gì nó cũng sẽ giết anh, mấy cái lời bộc bạch này ấy, chờ nó ra được rồi thì hai đứa nói cho nhau nghe nha."
Những người biết động viên đồng đội luôn làm người ta thấy tin tưởng, Lệ Nam gật đầu, lên tinh thần ngẩng đầu gọi: "Tùng Quân đại nhân."
Chừng ba giây sau Tùng Quân đi xuyên qua bức tường xuất hiện, trong tay còn ôm Phong Ly đang ngủ mê man, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Lệ Nam, y giải thích: "Bị bám vào lâu quá nên kiệt sức ngủ rồi, nhưng không cần lo lắng, ta đã tháo cái vòng ra cho nó, không quá hai tiếng là lại nhảy nhót tưng bừng thôi."
"Quỷ sư đại nhân..."
"Đã về rồi." Tâm trạng của Tùng Quân vô cùng tốt, "Ngươi gọi ta là muốn thí nghiệm lần nữa à?"
"Đúng vậy." Lệ Nam nghĩ biết hôm nay nhất định phải nghỉ học chắc Ngôn Hành Yến còn đang ngủ?
Tùng Quân lặp lại động tác giống hệt tối hôm qua, cũng nói ra lời y hệt: "Thật đáng tiếc, ngươi lại chọn sai rồi."
"..." Lệ Nam đè nén cảm xúc mất mát to lớn trong lòng yên lặng nắm chặt tay, Ngôn Hành Thiện nhanh chóng an ủi: "Không vội không vội, Lệ Nam, hiện tại Ngôn Hành Yến còn phải dựa vào chú dỗ dành, chú mà loạn thì xong đời hết đấy."
"Không sao." Lệ Nam ngồi dậy nhìn xung quanh, cầm lấy ly nước đầu giường, cũng không biết Ngôn Hành Yến đã mang cốc của mình sang phòng hắn từ bao giờ, "Tùng Quân, thử lại lần nữa đi."
...
Từ bảy giờ sáng Lệ Nam gần như vắt kiệt giá trị sử dụng của Tùng Quân, mỗi bước đều bắt Tùng Quân làm phép một lần, các hoạt động thường ngày như đánh răng, ăn cơm, đi giày, chơi điện thoại, uống nước cũng thử đi thử lại không dưới ba lần. Lệ Nam nhớ Ngôn Hành Yến là một người đàn ông làm bằng nước, luôn uống đủ tám ly nước mỗi ngày, như vậy mới cung cấp đủ nước cho cơ thể.
Đến khi nhớ lại từng chút một Lệ Nam mới nhận ra mình lại nhớ kỹ nhiều thói quen nhỏ của Ngôn Hành Yến như vậy.
Như khi đánh răng y sẽ bóp kem đánh răng từ dưới lên, khi mặc quần áo sẽ ngốc nghếch cởi hết cúc trên áo sơ mi rồi ngốc nghếch cài lại từng cái, mỗi trường hợp lại chia thành nhánh nhỏ cần thử hết một lần.
Không thích ăn hành nhưng trong thức ăn nhất định phải thả hành, lúc nào cũng chịu khó nhặt ra, bát ăn mì cũng luôn được đặt tại một vị trí cố định.
Sau bữa cơm trưa nhất định phải ăn trái cây, gọt xong còn cắt gọn cho Lệ Nam một phần.
Ngồi cũng không yên được, mông vừa đặt xuống sô pha không quá ba giây nhất định phải nhấp nha nhấp nhổm xong nằm vật ra chơi điện thoại, còn dùng chân đạp lên lưng Lệ Nam quấy rầy hắn.
Nhưng Lệ Nam không rõ vì sao hắn thử nhiều lần như vậy, gần như đã bắt chước toàn bộ suy nghĩ của Ngôn Hành Yến nhưng vẫn không có sự trùng hợp nào.
Từ sáng sớm đến tối Tùng Quân chỉ sợ đã làm phép hơn 100 lần nhưng y cũng không hề sốt ruột, thậm chí còn có vẻ thích thú, Lệ Nam hiểu đây là ác thú của quỷ tiên, thích nhìn dáng vẻ người khác ôm hi vọng rồi lại phải thất vọng.
"Quỷ tiên đại nhân, cái kiểu này của ngài cũng chỉ có Ngôn quỷ sư là chịu được."
Trưa ngày thứ hai Lệ Nam thực sự nhịn không được ngủ nửa giờ lại bị ác mộng đánh thức, hắn ra ban công phơi nắng, Tùng Quân cũng đi theo giọng nói không rõ hỏi: "Kiểu của ta làm sao? Mấy trăm năm nay ta chưa từng kiên nhẫn thế đâu, giúp ngươi ân tình lớn như vậy ngươi còn nói ta không tốt?"
"..." Lệ Nam yếu ớt mỉm cười, bên dưới mắt là quầng thâm đen đậm. Ngôn Hành Thiện về nhà nhưng không yên lòng, lúc này lại đưa cả Đào Tuyền đến cùng, theo bọn họ còn có Chu Viễn Các và Chu Nhạc Nghiên vẫn luôn thi theo hắn đến nay vẫn chưa từng rời đi.
Hai anh em một người không thể nhìn thấy, một người không tỉnh táo nhưng chưa từng rời xa nhau.
Chu Viễn Các đã biết được tình huống, hắn hiểu loại đau khổ này hơn nữa lại vừa mới trải qua nên mang theo canh gà và một bàn tay, đợi Lệ Nam ăn canh xong trực tiếp bổ cho phát đẻ hắn ngất đi, coi như là ngủ thêm một lát.
Lệ Nam không có lòng ham muốn gì, cũng biết mình không thể bị đói thành bệnh, hắn ép bản thân ăn một bát canh thêm vài miếng thịt, còn dư lại Tùng Quân không thèm nếm, Phong Ly cũng không chịu ăn, Lệ Nam liền cất vào tủ lạnh chờ Ngôn Hành Yến về ăn.
Đào Tuyền hỗ trợ rửa bát, vừa bước ra đã thấy Chu Viễn Các thật sự vô tình đập cho Lệ Nam bất tỉnh, lúc này hắn và Ngôn Hành Thiện đang kéo cơ thể Lệ Nam lên giường, trông không khác gì chuẩn bị phi tang xác chết.
Giấc ngủ này của Lệ Nam rất không yên, trọng mộng toàn là Ngôn Hành Yến đang chất vấn: Vì sao thích y mà không chịu nói, vì sao không nói cho y biết, y thích hắn như vậy sao hắn có thể khiến y chưa biết gì đã phải rời đi...
Lệ Nam túa mồ hôi lạnh toàn thân thức dậy từ trong mộng, hắn bật dậy khỏi giường thở hổn hển nhìn chằm chằm bức tường, bên tai truyền đến tiếng ngáy, lúc này hắn mới phát hiện Ngôn Hành Thiện và Đào Tuyền cũng đang trải đệm nằm dưới đất trong phòng mình. Chu Viễn Các ra tay tàn nhẫn hình như cũng xin nghỉ, lúc này đang ngủ trên ghế sa lông trong phòng khách, Chu Nhạc Nghiên vẫn lặng lẽ lơ lửng trên đầu hắn như một vị thần hộ mệnh không nói lời nào.
Phong Ly nằm trên gối trở mình, theo động tác của nó một tiếng cười khẽ theo gió truyền đến từ không xa, Tùng Quân đầu tóc bạc trắng khẽ tung bay, ánh trăng rơi xuống người y nhưng ánh mắt lại u ám như hai ngọn đèn, cứ như vậy yên lặng nhìn Lệ Nam như đã nhìn rõ tất cả trong mắt.
Kim giây lướt đến 0 giờ, trong giây đầu tiên của ngày thứ ba giọng nói của Lệ Nam nhẹ bẫng như một tiếng thở dài, trút ra toàn bộ những vẩn đục trong lòng suốt hai ngày hôm nay.
"Tôi biết rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT