"Bình tĩnh một chút." Trịnh Cao Thu bay tới bên cạnh Lệ Nam, ông đặt bàn tay lạnh như băng giấu trong ống tay áo rộng thùng thình lên vai Lệ Nam hi vọng có thể khiến hắn bình tĩnh lại.
Lệ Nam đến bây giờ vẫn cảm thấy không chân thật, cũng vì mọi chuyện phát sinh quá nhanh khiến hắn hoài nghi sự việc có thật sự đã xảy ra hay không, Ngôn Hành Yến biến mất có phải là ảo giác của hắn hay không.
Trần thị dựa vào năng lực này trốn tránh mấy trăm năm không bị phát hiện, hắn chỉ là một kẻ tầm thường, gà mờ chứ không phải là thiên sư, có thể dùng cách gì để đưa Ngôn Hành Yến về đây?
Hắc Vô Thường yên lặng nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt, hắn là một quỷ sứ đã hành tẩu ở nhân gian suốt nghìn năm qua, muốn hắn có thể đồng cảm với Lệ Nam quả là không có khả năng, an ủi lại càng khó, những gì Hắc Vô Thường có thể làm cũng chỉ có trầm mặc.
Một lát sau, hắn phát hiện cái gì đó, con mắt đỏ tươi đôi mắt khẽ chuyển, ánh mắt rơi vào một vị trí nào đó trên giường.
"Lệ Nam." Hắc Vô Thường mở miệng nói: "Nó tỉnh."
Lệ Nam ngẩn ra quay đầu liền thấy Phong Ly mở to hai con mắt màu vàng mơ màng nhìn họ, vì có lá bùa áp chế nên toàn thân nó cứng ngắc không thể động đậy.
Hắc Vô Thường nhắc nhở xong liền khoanh tay đứng bên cạnh tường, hiển nhiên hắn không muốn tiếp xúc với lá bùa của thiên sư, Trịnh Cao Thu cũng rất phản cảm với mấy thứ này, cuối cùng vẫn là để chủ nhân Lệ Nam của Phong Ly gỡ xuống cho nó.
"Sao ta lại ở đây?" Phong Ly kinh ngạc hỏi, nó đang nằm chổng vó liền bật dậy, theo thói quen liếm liếm chút lông bị rối trên chân trước, "Không phải ta đang ở cùng sư phụ và lão lông dài biến thái sao... Lệ Nam, ngươi đón ta về hả?"
Nó không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng nhận ra bầu không khí nặng nề trong phòng, Phong Ly nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hắc Vô Thường rồi lại nhìn Trịnh Cao Thu, "Lệ Nam, ai đây?"
"Là..." Lệ Nam dừng một chút, nói: "Một thầy giáo trung học đã qua đời."
Trịnh Cao Thu trố mắt nghe đáp án này, trong chốc lát trong lòng ngũ vị tạp trần, Phong Ly cũng không biết câu trả lời này có ý nghĩa thế nào đối với ác quỷ nhìn hung tợn kia, nó cẩn thận hạ thấp giọng rồi nhảy lên vai Lệ Nam, nín vài giây cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra miệng một vạn câu hỏi vì sao ở trong lòng, đáng tiếc nó không biết rằng mình lại chọn câu tệ nhất để hỏi.
"... Ủa? Ngôn Hành Yến đâu?"
Không ai trả lời vấn đề này của nó, Phong Ly cũng không ồn ào hỏi lại, nó yên tĩnh một hồi, lông trên người dựng đứng lên.
"Y đã xảy ra chuyện?... Có liên quan đến việc ta xuất hiện ở đây sao?"
"Mày không nhớ gì ư? Lệ quỷ chiếm xác của mày..."
"Hại chết y?" Phong Ly hoảng sợ kêu lên, bởi vì phản ứng của nó thực sự quá kịch liệt khiến Lệ Nam - người cần được an ủi nhất lúc này phải đi an ủi ngược lại nó, "Y chưa chết... Đây không phải lỗi của mày, nhưng chúng ta hoàn toàn mất dấu vết của Ngôn Hành Yến, y như đã biến mất vào hư không rồi, không ai biết y biến mất như thế nào cả."
"Làm sao có thể... Làm sao có thể..." Phong Ly không thể tin lắc đầu nói: "Ta là thần thú, máu thịt của ta, mọi thứ trên người ta đều là khắc tinh của quỷ, sao có thể để quỷ nhập vào người?"
"Chúng ta đoán là do cái vòng trên đuôi của ngươi." Trịnh Cao Thu nói, lời của ông khiến Phong Ly đột nhiên trợn to hai mắt, nó lập tức gào lên với Lệ Nam: "Tùng Quân! Tùng Quân chắc chắn biết gì đó! Lúc trước lão chê ta lúc nào cũng nghĩ cách chạy trốn nên đeo cái vòng này cho ta, lão nói, nếu ta còn cố ý trốn đi sẽ khiến cho người bên cạnh phải gánh chịu hậu quả vô cùng tệ...
Ta... Ta không tin, ta cảm thấy lão đang lừa ta, nên ta... ta lén lút chạy ra ngoài, sau đó ta không còn nhớ gì nữa..."
Tin tức Phong Ly mang tới như một tia sáng xua tan màn đêm đen, thậm chí Lệ Nam cũng không dám quá vui mừng, chỉ sợ vui quá hóa buồn.
"Đúng... chắc y biết gì đó..." Lệ Nam hít sâu một hơi, "Phong Ly, Tùng Quân ở đâu? Có thể đưa ta đi gặp y không?"
Rõ ràng Phong Ly rất ghét Tùng Quân, ghét đến chết đi sống lại nhưng cũng sẽ không cáu kỉnh vào lúc này, nhưng mặt nó vẫn lộ vẻ khó ở, "Tùng Quân nói... Chạy rồi thì đừng nghĩ chuyện quay về nữa... Thái độ của sư phụ cũng giống như vậy... Ta cũng không biết làm thế nào để liên lạc với lão, nói thật ta vừa chạy ra khỏi kết giới đã mất ý thức, nhà Tùng Quân ở đâu ta cũng không biết."
"Không sao." Sau khi có phương hướng màu máu trên mặt Lệ Nam nhạt dần, mặt mày cũng có thần thái hơn, "Y không muốn nhận mày nữa, nhưng có một người y vẫn luôn muốn gặp."
Trịnh Cao Thu không hiểu gì nhìn Lệ Nam cầm điện thoại bấm một dãy số, lại nhìn Hắc Vô Thường trầm mặc ít nói cuối cùng cũng chọn im lặng làm phông nền.
Nửa tiếng sau anh họ Ngôn Hành Thiện nhận được tin tức gõ muốn sập cửa nhà, anh thở phì phò xông vào, hiển nhiên là bị cuộc điện thoại của Lệ Nam dọa không nhẹ, trong lúc vội vàng ngay cả Đào Tuyền cũng không gọi đã vội vã lái xe tới.
"May mà mấy tháng qua không dùng đến gương." Ngôn Hành Thiện lấy pháp khí ra, anh nhìn thoáng qua nữ quỷ bị bịt túi đen trong góc nhà lập tức lộ vẻ căm ghét: "Đó là đích nữ nhà họ Trần?"
"Vâng." Lệ Nam cũng không làm gì Trần thị để trút giận, "Hiện tại chỉ có Tùng Quân mà em kể với anh là có cách, Ngôn quỷ sư có giao tình với y, chỉ có thể xin trợ giúp từ ngài ấy."
"Đi, chúng ta thử xem, có được hay không thì anh cũng phải báo một tiếng cho người lớn trong nhà họ Ngôn, nếu không được chúng ta lại nghĩ biện pháp." Ngôn Hành Thiện không hề trách cứ Lệ Nam và Trịnh Cao Thu một câu nào, đích nữ nhà họ Trần gian xảo ngoan cố thế nào mỗi người trong nhà họ Ngôn đều vô cùng thấu hiểu.
Chiếc gương lớn bằng lòng bàn tay bay lên giữa không trung dần biến to ra, mặt gương bằng phẳng xuất hiện những đợt sóng nước lăn tăn càng lúc càng lớn, cuối cùng hiện ra khuôn mặt của một người đàn ông. Ngôn quỷ sư trong gương chậm rãi mở mắt ra, ngài nhìn chăm chú vào hai người và hai quỷ trước mặt, chậm rãi mở miệng nhưng chưa kịp nói gì ngài đã bị một nam quỷ toàn thân chen ngang.
"Tiểu Hắc!"
Vẻ mặt lạnh như băng của Hắc Vô Thường như băng tan ngày xuân, hắn hai ba bước đi tới trước gương, trong giọng nói là sự vui mừng khó che giấu, "... Tiểu Bạch."
Lệ Nam kinh ngạc nhìn Hắc Vô Thường thế mà lại cong khóe môi như đang nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn cho rằng Hắc Vô Thường mãi mãi cũng không biết cười nhưng khi nhìn nụ cười của Hắc Vô Thường hắn lại thấy đó là hiển nhiên.
Ngôn quỷ sư mím môi, chờ khoảng 30 giây, ngài biết anh em nhà này mấy trăm năm chưa được gặp nhau nhưng thời gian sử dụng pháp khí cũng có giới hạn. Ngôn Hành Thiện và Lệ Nam bỗng nhiên gọi ngài hiển nhiên không chỉ để chào hỏi, trong lần liên lạc ở tháng trước nhà họ Ngôn đề cập đến lệ quỷ Trịnh Cao Thu, ngài biết lúc này hẳn có chuyện quan trọng mới phải liên lạc.
"Thiện, Ngôn Lệ thị." Ba mươi giây vừa qua Ngôn Thận Chi lập tức không chút lưu tình đẩy Bạch Vô Thường ra, "Gọi ta có việc gì?"
Ngôn Hành Thiện lập tức cướp lời kể lại toàn bộ tin tức, cứ như bị Đào Tuyền chiếm xác, Lệ Nam theo sau bổ sung, chi sau một phút Ngôn Thận Chi đã biết toàn bộ đầu đuôi sự việc.
"Tùng..."Ngài chỉ gọi mỗi tên của Tùng Quân, trong giọng nói tràn đầy hoài niệm và một vài cảm xúc không thể nói rõ, phút chốc ngày nở nụ cười hời hợt, nụ cười này thoáng qua rồi biến mất, một giây sau ngài lại trở thành quỷ sư đại nhân trầm ổn khắc chế, "Hiểu... Ta cũng không đoán được Trần thị dùng phép thuật gì, có lẽ chỉ có quỷ tiên mới biết được cụ thể trong đó.
Ta có thể nhập phàm để nhờ vả y, nhưng ta cần một vật dẫn, cũng chính là cần một người để ta bám vào."
"Tôi có thể." Lệ Nam thốt ra nhưng Ngôn Thận Chi lập tức lắc đầu, "Không được, ngươi không thể, người này cần có máu mủ với ta, nhiều ít đều được."
Vừa dứt lời ánh mắt của người và quỷ trong phòng rơi hết vào người Ngôn Hành Thiện - ngoại trừ Hắc Bạch vô thường, trong mắt hai con quỷ này chỉ có nhau, hơn nữa còn đang lén lút trốn vào góc gương dùng khẩu hình miệng để nói chuyện.
Ngôn Hành Thiện: "..."
Ngôn Hành Thiện như tráng sĩ xắn tay áo xông lên, "Quỷ sư đại nhân, ngài tới đi, để cứu em trai dù tốn tuổi thọ hay máu tươi cũng không là gì hết."
Ngôn Hành Thiện không chút do dự giơ bàn tay chạm lên bàn tay của Ngôn quỷ sư, một giây sau anh chợt lui về sau mấy bước, toàn thân co giật kịch liệt, pháp khí gương đang lơ lửng cũng mất đi người điều khiển rơi xuống đất.
"Ưm..." Ngôn Hành Thiện đỡ lấy lưng ghế, lúc ngẩng đầu lên đã là vẻ lạnh nhạt bình thản chỉ quỷ sư Ngôn Thận Chi mới có.
Phong Ly chứng kiến hết thảy trợn to mắt như chuông đồng, "Chỉ vậy là xong? Chiếm xác? Đơn giản như vậy?... Thế ta bị tập kích cũng không tính là ngu... đúng là khó lòng phòng bị..."
"Thú nhỏ, ngươi là đồ ngu." Ngôn quỷ sư không nể nang mà bóc phốt nó, "Mặc dù mày bị đeo vòng nhưng Trần thị muốn chiếm xác của mày cũng mất nhiều thời gian để chuẩn bị, vậy mà mày không hề để ý quan sát. Mày còn nhỏ tuổi có trưởng bối nguyện ý dạy bảo nhưng lại hồ đồ ngu xuẩn, nên phạt."
"..." Phong Ly xấu hổ trốn phía sau Lệ Nam, Lệ Nam ôm lấy nó nhẹ nhàng xoa đầu nó, nói: "Quỷ sư đại nhân việc cấp bách là tìm được Tùng Quân trước, xin hỏi ngài có biền pháp gì không?"
"Ta biết y ở đâu." Ngôn quỷ sư nói xong nhìn về phía Hắc Vô Thường đang đứng một bên, lúc này đối phương cũng vừa kết thúc trò chuyện với Bạch Vô Thường đã quay trở về dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, sau khi đối diện với ánh mắt của quỷ sư Hắc Vô Thường cũng không biết ngài muốn làm gì.
Ngôn quỷ sư làm quen với cơ thể Ngôn Hành Thiện một lúc sau đó chậm rãi bước lên lướt lòng bàn tay qua lưỡi hái của Hắc Vô Thường, lưỡi hái sắc bén cứa ra một vệt máu trên tay Ngôn Hành Thiện, tiếp theo ngài chấm chút máu quanh gốc ngón tay út của mình.
"..." Lệ Nam kinh ngạc nhìn sợi tơ hồng, một đầu nối với ngón tay của của Ngôn quỷ sư, một đầu khác chìm vào nơi xa không thể thấy rõ, "Đây là... Tơ hồng của Nguyệt Lão?"
"Ừ." Ngôn Thận Chi gật đầu, "Năm đó ta chỉ có hai sợi, một sợi buộc ta và Tùng, một sợi khác để lại cho các ngươi, máu của song phương có thể khiến nó hiện hình. Cũng trách ta lúc ấy không nói rõ chuyện này cho các ngươi biết, Yến lại hiểu làm cắt đứt nó."
"..."
"Đi thôi." Ngôn Thận Chi quay đầu, thấy Lệ Nam muốn nói lại thôi nên cũng dừng lại hỏi: "Sao thế?"
"Quỷ sư đại nhân... Tôi có thể hỏi ngài và quỷ tiên Tùng Quân có quan hệ gì không?"
"..." Vẻ mặt Ngôn quỷ sư khẽ động, cuối cùng nhịn không được than thở: "Bọn ta từng là bạn thân thiết."
Vẻ mặt Lệ Nam có chút lạ: "Chỉ là bạn tốt?"
"...?"
"Không có gì."
Ngôn quỷ sư không hiểu gì nhìn hắn một cái, quay ra đã thấy ngón út giật giật, ngài nhắm mắt cảm nhận một lúc cuối cùng lại nói: "Chúng ta không cần đi nữa... Y tới."
Nghe vậy tất cả mọi người trong nhà cùng nhìn về phía đầu kia của dây đỏ, cùng lúc đó cửa sổ nhà Lệ Nam nghênh đón một vị khách khác ngoài Hắc Vô Thường.
"Thận Chi, ngươi có tin vào mệnh không?" Tùng Quân đáp xuống đất nhẹ nhàng không tiếng động như sợi lông vũ, "Số mệnh đã an bài chúng ta gặp nhau lần nữa..."
Trái ngược với lời nói và động tác dịu dàng của mình, đôi mắt y toát ra màu sắc điên cuồng, y nhìn 'Ngôn Hành Thiện' không chớp mắt như muốn bóp nát nó, chà xát thành từng mảnh, "Ta không thích cái túi da này của ngươi, đổi đi."
Ngôn Thận Chi lạnh nhạt tiếp nhận đánh giá này, ngài nói ngay vào điểm chính: "Tùng, ngươi đã phát hiện sự tồn tại của lệ quỷ Trần thị từ lâu rồi!"
"Đúng." Tùng Quân mở quạt che khuất nửa khuôn mặt, cười nói: "Chút trò vặt của ả sao qua mắt được ta."
"Vậy ngươi..."
"Đó cũng là mệnh." Ánh mắt Tùng Quân lóe lên khi nhìn Phong Ly, "Ta đã nhắc nhở con thú non kia, không phải à? Nên nói đây chính là số mệnh đã an bài của thằng nhóc kia."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT