Sau ngày hôm đó, Nhu Lan bắt đầu chấp nhận sự chăm sóc của Lĩnh Khải để
hồi phục thương thể. Lĩnh Khải không có khả năng chữa lành giống như
Bích Hà có thể chữa mọi vấn đề và tiếp thêm nguồn năng lượng cho Nhu
Lan.
Tất cả những gì Lĩnh Khải có thể làm là dùng năng lực hệ
nước để làm dịu đi những cơn đau rút các bắp cơ. Vì vậy phải mất tận hai tháng để Nhu Lan có thể phục hồi hoàn toàn. Cậu hiện tại đang chống đẩy trên tầng hai, trong khi Lĩnh Khải đang bận nấu bữa cơm cho cậu.
Hai người sống trong cùng một tầng tại khu nhà bỏ hoang cùng với đám
thây ma. Đúng vậy, đám thây ma nghiễm nhiên trở thành những chú lính trì canh gác khu vực này. Lĩnh Khải sẽ lập tức phát giác nếu có con người
bước vào thành phố này.
“Nhu Lan, tôi đã làm súp nấm cho bữa
trưa này,” Lĩnh Khải nói. Anh nhìn Nhu Lan đang chống đẩy nốt lần thứ
một trăm mà gần như chẳng đổ chút mồ hôi nào. Dẫu vậy, Vân Ngọc trong
thân thể Nhu Lan cảm giác như mình sắp tèo đến nơi.
[Urghhhh! Hệ thống, tao không thể tiếp tục nữa đâu!]
[Pupa: Cậu đang sở hữu thân thể của Nhu Lan, sao cậu cứ luôn than phiền thế nhỉ, tập nhiều hơn đi!!]
[Nhưng thể lực của Vân Ngọc tao không phải là dành để luyện tập cái
này! Tao chỉ là một củ khoai tây mềm mà thôi, không phải là vận động
viên!]
Sau khi nghe thấy tiếng gọi của Lĩnh Khải, cậu thở phào
nhẹ nhõm. Nhu Lan dừng ngay việc chống đẩy và đứng thẳng lên, “Tôi sẽ đi tắm trước.”
Lĩnh Khải chăm chú nhìn vào tấm lưng trần bóng
loáng lấm tấm mồ hôi của Nhu Lan đang bước chậm rãi về phòng tắm. Khuôn
mặt anh dần dần trở nên đỏ bừng và nóng như thiêu như đốt mà anh cũng
chẳng hiểu tại sao lại thế mỗi khi nhìn thấy Nhu Lan để trần thân trên.
Nhu Lan thật sự là một người đàn ông rất được. Cậu cao, điển trai, và
có những múi cơ bụng săn chắc. Một khuôn mặt thanh tú không tì vết quá
phù hợp với tính cách lạnh nhạt, thanh thuần trong thế giới hiểm hóc,
bẩn thỉu này. Lĩnh Khải cảm nhận được sức nóng lan tràn khắp thân thể
mỗi khi anh thấy Nhu Lan dạo bước, với thân trên không một mảnh vải. Đôi lúc, cậu thoải mái đi lại với chỉ một chiếc qυầи иɦỏ, hoàn toàn không
để ý đến sự hiện diện của Lĩnh Khải.
Trong khi đó, Vân Ngọc vừa tắm vừa thở dài thườn thượt.
[Tao đã cố gắng quyến rũ anh ta mỗi ngày! Tại sao Lĩnh Khải không hề đổ gục trước tao cơ chứ? Hay là anh ta bị liệt dương rồi? Anh ta không thể dựng lều được hay sao..?]
[Pupa: Tại sao cậu luôn thắc mắc vấn đề đấy vậy chứ. Tôi cứ tưởng cậu thích Bích Hà.]
[Ý tao là, một người đàn ông chí ít cũng phải giải tỏa du͙ƈ vọиɠ mà..]
[Pupa: Chà, tình yêu của cậu rẻ mạt thật đấy.]
Pupa thở dài. Thiết lập thế giới ngăn cho Vân Ngọc không thể thổ lộ
hoặc chủ động hành động. Nhu Lan chưa từng yêu đương trong thế giới này, quả thật là vậy. Cậu ta chỉ luôn luôn cố gắng để bảo vệ người dân và lo cho công việc của mình.
Còn Lĩnh Khải, tình yêu là thứ hoàn
toàn xa lạ đối với anh, chứ đừng nói đến sự hấp dẫn về giới tính và tìиɦ ɖu͙ƈ. Vì thế tình trạng đông cứng này cứ thế lặp đi lặp lại trong vòng
hai tháng liền.
Bởi vì điều này, Pupa luôn phải nghe Vân Ngọc
than phiền hàng ngày, rằng cậu ta thật đáng thương, không thể được đền
đáp trong thế giới này.
[Có lẽ tao nên tập squat nhiều hơn, để
có thể có được vòng hông quyến rũ hơn. Lĩnh Khải sẽ có thể bị hấp dẫn
hơn. Tao thực sự muốn biết rằng liệu anh ta có thể dựng lều được hay
không.]
[Pupa: Cậu chỉ cần quan tâm điền đầy Breakmeter là được.]
Pupa bắt đầu lo lắng về chỉ số phần trăm. Bởi vì cả hai chỉ số đều đang chững lại kể từ lần cuối cùng Fatemeter tăng lên, với Breakmeter 30% và Fatemeter 70%.
[... Chỉ số phần trăm sẽ được tăng lên sau khi tao được… tin tao đi, Pupa.]
Nhu Lan tắm xong liền bước chậm rãi tới bàn ăn. Lĩnh Khải đã ngồi đợi
sẵn với đôi đũa và bát cơm đầy trên tay. Mặc dù Lĩnh Khải không cần phải ăn uống, anh vẫn luôn ngồi ăn cùng Nhu Lan để tự huyễn rằng mình cũng
là một con người bình thường.
Nhu Lan ngồi đối diện anh, hai
người ăn trong im lặng. Lĩnh Khải tiếp tục liếc mắt nhìn Nhu Lan đang ăn uống thoải mái. Mặc dù giữa hai người vẫn luôn duy trì một bầu không
khí mờ ám, nhưng, Lĩnh Khải biết rằng điều này sẽ chẳng trụ được bao
lâu.
Bởi vì Nhu Lan muốn quay trở lại thành phố Duran sau khi cậu hoàn toàn bình phục.
Lĩnh Khải không hề muốn điều đó xảy ra. Anh không muốn đến cả cuộc sống hòa hợp của họ, điều duy nhất anh có được cũng dần biến mất. Anh muốn
cứ thế này mãi thôi. Vậy mà, Nhu Lan nhất định sẽ trở về với Bích Hà, và chẳng bao lâu nữa, Lĩnh Khải sẽ lại bị lãng quên.
Sau mười năm
sống sót trong mạt thế, Lĩnh Khải không muốn mất đi người quan trọng
nhất trong trái tim anh, ngay lúc này. Đó là lý do tại sao, nếu không
thể tránh khỏi sự chia ly, Lĩnh Khải vẫn muốn cho Nhu Lan biết mọi thứ
về anh.
Anh mong rằng Nhu Lan sẽ nhớ về anh trong một phần ký ức.
Sau khi kết thúc bữa trưa trong im lặng, Lĩnh Khải bắt đầu mở lời, “Nhu Lan, tôi muốn nói với cậu một điều.”
“Hả?”
“Tôi..tôi muốn kể cho cậu nghe về điều mà tôi nhớ trước khi biến thành
một thây ma.” Lĩnh Khải thì thầm. Câu nói thu hút sự chú ý của Nhu Lan
ngay lập tức, “Ý tôi là, điều mà tôi nhận thấy khi tôi nhận thức được
mình là một thây ma.”
“Sau đó thì sao?”
“Khi tôi tỉnh
lại, tôi đang ở trong ngôi nhà này. Ngay tại trên chính chiếc giường ngủ với vết thương do súng bắn trên ngực. Nhưng tôi không nhớ gì ngoại trừ
tên của mình.”
“Tôi kiểm tra phòng và thấy mọi thứ thật xa lạ,
những con số và từ ngữ tôi không thể hiểu nổi. Nhưng tôi đã thấy mình
trong một bức ảnh với những người có thể là bố mẹ tôi,” Lĩnh Khải giải
thích, “Tôi sẽ cho cậu xem.”
Nhu Lan theo chân Lĩnh Khải trở lại căn phòng đó.
Đó là một căn phòng bình thường, tương tự như căn phòng hiện tại của
Nhu Lan. Nhưng khi đặt chân vào bên trong liền cảm nhận được không khí
vô cùng trang nghiêm. Có rất nhiều sách về sinh học được xếp chồng lên
nhau trong tủ sách. Nhiều tài liệu nghiên cứu vẫn nằm rải rác trên bàn,
và có một bức ảnh treo trên tường. Bức ảnh chụp một người con trai ngồi
cạnh cặp vợ chồng lớn tuổi, có lẽ là bố mẹ anh.
“Đó là cơ thể
ban đầu của tôi…” Lĩnh Khải lên tiếng, “Tôi không nhớ gì về quãng thời
gian còn là nhân loại, nhưng khi tôi tỉnh dậy, trở thành một thây ma,
tôi vẫn đang giữ thứ này…”
Lĩnh Khải mở ngăn kéo và lấy ra hai
chiếc lọ nhỏ. Các lọ rỗng và có nhãn trên đó, tăng cường ZX và đột biến
ZX. Anh đưa cho Nhu Lan, “Có lẽ cậu sẽ biết chuyện này.”
Vân Ngọc nhặt những chiếc lọ rỗng từ tay Lĩnh Khải, thì một thông báo đột ngột vang lên trong đầu cậu.
[Pupa: Ding! Cốt truyện ẩn giấu đã được kích hoạt! Nghiên cứu đột biến của Lĩnh Khải!]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT