[Pupa: Breakmeter 30%. Fatemeter 55%. Vân Ngọc, tôi sẽ lặp lại một lần nữa… Lĩnh Khải không hề vô tâm.]

[Nhưng anh ta là đế vương zombie! Hệ thống, tao chỉ không thể hiểu nổi. Làm sao một ‘người’ không có nhân tính, nhưng vẫn có trái tim?]

[Pupa: Cậu sẽ biết sớm thôi.]

Thật sự rằng, Pupa cũng không hề chắc chắn rằng liệu, Lĩnh Khải có giúp Vân Ngọc nhận ra thế giới này không hoàn toàn phân rõ trắng đen hay không. Ác quỷ cũng có đã từng có những tiền lệ vương vấn tình ái. Lĩnh Khải hiện tại, đang có tình cảm với Vân Ngọc, nhưng anh ta lại không thực sự để ý đến cảm xúc của mình. Trong khi đó, Vân Ngọc… Pupa bỏ cuộc với cậu nhóc này.

Cậu nhóc có một trái tim nhân hậu, nhưng lúc nào cũng mờ mịt…

Lĩnh Khải thở dài khi thấy Nhu Lan nhìn mình đầy cảnh giác. Dẫu biết Nhu Lan thận trọng là hành động vô cùng hợp lý, điều đó vẫn khiến anh nhói lòng.. Anh đã chăm sóc cho cậu trong hai tuần liền và thậm chí còn tự mình trồng cây và nuôi gà… gà đột biến, để có thể hợp khẩu vị của cậu.

Anh cảm thấy bị tổn thương.

Lĩnh Khải bưng lấy bát cháo, dùng thìa khuấy đều, “Cậu ăn trước đi, tôi đã chuẩn bị cháo và thịt cho cậu.”

Lĩnh Khải xúc một thìa cháo thịt đưa đến bên miệng Nhu Lan. Nhu lan nhìn miếng thịt với ánh mắt chứa đầy ghê tởm. Cậu gạt cổ tay Lĩnh Khải ra khiến chiếc thìa rơi thẳng xuống đất, “Đó là loại thịt gì vậy? Anh muốn cho tôi ăn thịt người hay sao?! Ghê tởm!”

Nhu Lan giật lấy bát cháo từ trong tay Lĩnh Khải ném thẳng xuống đất, “Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ. Làm vậy có ích gì?”

Lĩnh Khải nhìn bát cháo thịt anh đã nhọc công làm giờ vương vãi đầy đất. Anh đã phải tự đọc công thức trong sách nấu ăn và tự mình chật vật xoay xở. Vì Nhu Lan là một con người, cậu cần thức ăn để cung cấp dinh dưỡng, mau phục hồi. Anh đã gạt bỏ mọi ý niệm mà học nấu ăn như người bình thường..

Chỉ vì Nhu Lan, anh mới làm điều này. Nhưng người này thậm chí còn chẳng có chút thiện cảm nào với anh.

Cơ thể Lĩnh Khải run lên, cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình. Anh có thể nghiền nát Nhu Lan, cũng có thể hành hạ cho đến khi cậu cầu xin tha thứ. Nhưng, anh không muốn. Anh càng ngày càng có tình cảm với Nhu Lan.. Chính anh cũng chẳng thể hiểu nổi, và trong lòng anh cũng chẳng thể định nghĩa thứ tình cảm cứ ngày một đâm chồi nảy lộc này…

Nhưng anh không muốn mất Nhu Lan, dù thế nào đi nữa.

Nhu Lan đã có thể cử động sau khi Lĩnh Khải xoa dịu cơn đau. Cậu từ trên giường đứng lên, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này lập tức và trở về thành phố Duran… Cậu lo lắng cho Bích Hà.



Lĩnh Khải nắm cổ tay Nhu Lan, “Cậu vẫn đang cần dưỡng sức.”

Nhu Lan trừng mắt nhìn anh và không do dự tung cú đấm. Lĩnh Khải không cảm nhận được cơn đau thể xác, nhưng trái tim anh như bị bóp nát thành trăm mảnh..

“Anh định lừa–” Nhu Lan ngưng bặt khi nhìn thấy dòng nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má Lĩnh Khải. Anh đang cố gắng lau đi, nhưng dòng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi.

“Nước chảy ra từ mắt tôi là sao?”

Và rồi, Lĩnh Khải siết chặt trái tim mình. Anh ngẩng đầu nhìn Nhu Lan đang sững sờ, “Tại sao.. ở đây lại đau như vậy..?”

[Hệ thống… Chuyện gì đang xảy ra với anh ta vậy?]

[Pupa: Cậu không thấy hay sao?? Anh ta đang rất đau lòng! Fatemeter của anh ấy đã là 55%. Anh ấy đã yêu cậu rồi. Cậu sẽ cảm thấy ra sao nếu Hàn Diệp đấm vào mặt cậu chứ?]

[Tôi..chắc chắn sẽ bật khóc mất..]

Vân Ngọc lẳng lặng nhìn Lĩnh Khải cố gắng dụi nước mắt, nhưng từng giọt từng giọt vẫn không ngừng rơi. Vân Ngọc cảm thấy tội lỗi vô cùng.. Cậu không ngờ rằng đế vương zombie tàn nhẫn lại có thể đáng thương khóc như vậy. Cuối cùng thì Vân Ngọc cũng đầu hàng và quỳ xuống trước mặt Lĩnh Khải. Cậu nhẹ nhàng gạt nước mắt của anh.

“Đừng khóc…”

Lĩnh Khải từ lúc sinh ra (sau mạt thế) đã không có trí nhớ, và anh chỉ khám phá ra những cung bậc cảm xúc khi gặp Nhu Lan. Anh biết rằng nhân loại thường khóc khi họ tuyệt vọng, thứ cảm xúc lạ lùng này lần đầu tiên xảy đến với anh.

Hóa ra, nỗi buồn đau đớn hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng.

Tất cả những gì anh muốn lúc này, chỉ là được ôm Nhu Lan mà thôi. Bản năng mách bảo anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn sau khi ôm Nhu Lan, và anh đã thực sự làm thế.

Lĩnh Khải ghì chặt lấy cơ thể cậu, tay anh vòng qua eo Nhu Lan và dồn toàn bộ sức nặng lên người cậu.

“Nhu Lan, cậu ghét tôi đến vậy sao?” Lĩnh Khải thì thầm, “Nếu tôi không phải là đế vương zombie, cậu có ghét tôi đến thế không?”



“...”

Vân Ngọc cũng vô cùng hỗn loạn. Dựa trên thiết lập thế giới, cậu đáng ra phải ghét con ‘quái vật’ Lĩnh Khải này chứ? Nhưng khi nghe Lĩnh Khải thầm thì điều đó, rằng nếu anh không phải là đế vương zombie, Vân Ngọc hay Nhu Lan có hận anh đến thế không?

“Tôi đã biến thành một thây ma hoàn toàn không có chút trí nhớ. Tôi không biết mục đích của mình trong thế giới này. Tôi chỉ đang cố gắng sống sót chống chọi đơn độc trong mạt thế, là một thây ma bình thường mà lại có ý thức… chịu sự săn lùng của đám người có năng lực chỉ vì thú vui của chúng…”

“Tôi đánh trả là sai sao? Tôi cũng chỉ muốn sống sót thôi, nên tôi buộc phải ra tay với bọn chúng…”

“Nhu Lan… cậu có thông cảm cho tôi sao…?”

Vân Ngọc chẳng thể thốt thành lời. Trong khoảnh khắc này, dường như cậu đã quên đi nỗi căm ghét dành cho Lĩnh Khải.. Cậu quên rằng Lĩnh Khải được sinh ra như một đế vương zombie nhưng lại chẳng có trí nhớ, chẳng ai có thể dìu dắt anh trong con đường này… Anh chỉ muốn sống sót trong thế giới khắc nghiệt này…

[Hệ thống..]

[Pupa: Cuối cùng cậu cũng học được gì rồi?]

[Tao không biết phải cảm thấy thế nào về điều này. Tao đang rất mâu thuẫn… Tao ghét Lĩnh Khải vì đã đùa giỡn cuộc sống của nhân loại. Nhưng đồng thời, tao cũng có thể hiểu được lý do của anh ấy…]

[Pupa: Thế giới hắc bạch chẳng phân minh. Những gì Lĩnh Khải đã làm với tất cả những người anh ta từng tàn sát thật tồi tệ, nhưng đó là cách anh ta có thể mở ra cho mình con đường sống… và anh ta chẳng còn cách nào khác nữa.]

[Pupa: Cậu nên biết rằng, bằng việc thúc đẩy phần trăm của Fatemeter, cậu cũng đang giúp họ trở thành một người tốt hơn…. Chỉ cần đừng ngu ngốc và hủy hoại cuộc sống của họ như những gì cậu đã làm với VInh Huy.]

Vân Ngọc đáp lại cái ôm của Lĩnh Khải. Cậu nhẹ nhàng vòng tay ôm trọn con người ấy, mặc cho bao mâu thuẫn trong lòng.

Cảm nhận được cái ôm nhẹ nhàng của Nhu Lan, Lĩnh Khải siết chặt vòng tay mạnh mẽ, “Nhu Lan, liệu cậu có cho tôi một cơ hội được không?”

Vân Ngọc thở dài, cậu muốn nói điều này với Lĩnh Khải, với tư cách là Vân Ngọc, không phải là Nhu Lan. “Lĩnh Khải, tôi xin lỗi vì đã hành xử như vậy… Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi.”

[Pupa: Ding! Fatemeter tăng lên 70%.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play