[Chờ đã, Chuyện gì xảy ra nữa vậy? Đừng làm tao bối rối!!!]
Tuấn Trạch siết chặt vòng tay quanh eo Vân Ngọc và kéo sát cơ thể của
hai người sát nhau. Vệt ửng hồng trên má Vân Ngọc trở nên rõ ràng và lan rộng hơn, Tuấn Trạch hỏi cậu một cách thận trọng, “Vân Ngọc, khu trò
chơi điện tử này không có ai khác cả, liệu chúng ta… cậu hiểu mà…”
Vân Ngọc choáng váng, đặc biệt là khi cậu cảm nhận được thứ gì đó đang trở nên...cứng..
[Ah… cùng kích thước với Vinh Huy…, à có thể lớn hơn một chút..]
[Pupa: Cậu có muốn tiếp tục không vậy? Tuấn Trạch vẫn mười bảy tuổi
đấy, cậu sẽ quan hệ với một người chưa đủ tuổi hay sao? Đúng là một tên
ký chủ vô liêm sỉ, thiếu đạo đức. Cậu sẽ bị bỏ tù vì tội này đấy.]
[Về mặt kỹ thuật, trong thế giới này tao cũng mới 17 tuổi nha mày, vì vậy
sẽ không có ai bị bỏ tù cả, vì tao và Tuấn Trạch đều chưa trưởng thành. Nhưng… tao sẽ giữ zin để chờ đợi những lần làm… hoang dã trong tương
lai.] (GinGin: à…. uổng công tui gọi em nó là bé, bé gì cái đầu óc đen
tối này hả trời=))))
[Pupa: Ồ? Khi tôi nói cậu có thể sẽ mất zin trong tương lai, cậu thực sự đang rất mong đợi điều đó luôn hả?]
[À.. thì… tao có một chút…]
Vân Ngọc không thoải mái cựa quậy, cậu nhẹ nhàng đẩy cằm Tuấn Trạch,
“Tuấn Trạch, chúng ta còn chưa trưởng thành nữa. Chúng ta ta không thể
làm thế được…”
Tuấn Trạch cảm thấy cái đẩy nhẹ nhàng của Vân
Ngọc càng giống như vuốt mèo con đang cù lét anh. Hơi thở của anh trở
nên nặng nề hơn, anh vùi đầu vào vai Vân Ngọc, “Không sao đâu, chúng ta
bằng tuổi nhau, chúng ta có thể…”
(GinGin: hai đứa bây mắn lắm rồi đấy hả> Tuấn Trạch khưng lại khi tòa nhà đột nhiên bị cúp điện. Trong tích tắc, tất cả đều chìm trong bóng tối. Tuấn Trạch khó chịu tặc lượi, anh nhẹ
nhàng thả Vân Ngọc ra và dẫn cậu đến chiếc ghế dài, “Cậu đợi ở đây nhé,
được không? Tôi sẽ đi kiểm tra lại nguồn điện. Chết tiệt, tôi đã dặn
quản lý phải đảm bảo mọi thứ thật hoàn hảo rồi, tại sao bây giờ lại…
argh!”
Tuấn Trạch để Vân Ngọc ngồi lại đây, anh bật điện thoại
và gọi cho người quản lý rất nhiều lần, nhưng không thể liên lạc được.
Vì vậy, Tuấn Trạch cần phải tự đi kiểm tra cầu giao nguồn điện. May là
đây là khu trò chơi thuộc quyền sở hữu của nhà anh, nên anh cũng tới đây thường xuyên và quen thuộc.
[Do Vinh Huy, đúng không?]
[Pupa: Chắc chắn rồi.]
Vân Ngọc ngồi ngẩn ngơ trong bóng tối. Cậu định trò chuyện với Pupa để
phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này, nhưng cậu trở nên sợ hãi khi nghe
thấy tiếng bước chân từ một phía khác của tòa nhà.
“T-Tuấn Trạch, là anh phải không?”
“Tại sao lại là tên khốn đó? Cậu không nhớ tôi sao?” Đã hơn hai tháng
kể từ lần cuối cùng tôi gặp cậu, Lý Vân Ngọc,” Một giọng nói quen thuộc
quanh quẩn bên tai Vân Ngọc. Đôi mắt người đó xuyên qua màn đêm, nhìn
chằm chằm vào bóng dáng Vân Ngọc.
“V-Vinh Huy?” Vân Ngọc lùi lại phía sau, “T-Tại sao anh ở đây? Tuấn Trạch sẽ-----”
“Đừng nhắc đến tên khốn đó trước mặt tôi,” Vinh Huy khó chịu, y nắm
chặt tay Vân Ngọc và hôn cậu trong đêm tối mịt mờ. Vân Ngọc hoàn toàn bị khống chế trước nụ hôn mạnh mẽ của Vinh Huy, nụ hôn mang tính chiếm
hữu, trằn trọc, nặng nề, hoàn toàn trái ngược với sự hiền hòa của y
trước đây. Vinh Huy hôn cậu như thể là con sư tử đói khát đã lâu.
Sau khi Vinh Huy cuối cùng cũng chịu buông Vân Ngọc ra, cậu thở hổn hển và đẩy mạnh y ra xa mình. Cậu thực sự có chút sợ hãi với Vinh Huy của
hiện tại, bởi vì cậu cảm nhận được rằng Vinh Huy đã không còn nhẹ nhàng
ấm áp như xưa nữa.
Vinh Huy bật cười mỉa mai khi thấy sự kháng
cự của Vân Ngọc, “Cậu sợ rằng Tuấn Trạch sẽ thấy sao? Cậu thực sự đã
phải lòng tên khốn đó rồi ư?’
“V-Vinh Huy, đừng nói vậy mà. T---”
“Chẳng có vấn đề gì cả.” Vinh Huy cắt lời Vân Ngọc lần nữa. Y không
muốn phải nghe những lời ngụy biện không cần thiết của Vân Ngọc. Y biết
rằng Vân Ngọc chắc hẳn đã dao động trước tên khốn đó rồi, và điều đó là
bình thường, vì cậu là đứa trẻ thiếu đi hơi ấm tình thương và sự an
toàn.
“Ổn thôi, nhưng Vân Ngọc à, nhớ điều này nhé, một khi tôi
trở về với đầy đủ quyền lực và tiền bạc, cậu phải quay lại với tôi. Tôi
sẽ đưa cậu tất cả mọi thứ cậu muốn, miễn là cậu phải là của tôi.” Vinh
Huy nói. Y lại kéo Vân Ngọc lại gần và trao một nụ hồn vụn vặt lên đôi
môi mềm mại ấy. Cuối cùng, y đẩy cậu về chiếc ghế dài ban đầu và biến
mất.
Vân Ngọc quá ngỡ ngàng để phản ứng lại. Trong không gian
hoàn toàn mịt mờ này, Vinh Huy thật sự thay đổi hoàn toàn. Vân Ngọc cuối cùng cũng nhận ra rằng cậu đã đẩy Vinh Huy vào con đường tăm tối này..
[Tao cảm thấy thật tệ bạc với Vinh Huy…]
[Pupa: Cậu nên cảm thấy thế, cậu chính là người đã đẩy anh ta vào thế giới ngầm đen tối ấy.]
[Nhưng tao có ý định tốt thôi mà..]
[Pupa: Một ý định tốt phải đi cùng với phương pháp tốt.]
Sau một lúc, tòa nhà bừng sáng trở lại. Tuấn Trạch xuất hiện và muốn
tiếp tục buổi hẹn hò với bạn trai của anh, nhưng Vân Ngọc đột ngột từ
chối, “Tuấn Trạch, tôi đói rồi. Chúng ta rời khỏi đây đi.”
Tuấn
Trạch có chút thất vọng, anh đã rất gần đến đích rồi, nhưng anh không
muốn đẩy Vân Ngọc vào tình thế khó xử quá nhanh. Vì vậy, anh đồng ý và
hai người dất tay nhau ra khỏi tòa nhà.
Vào xe, Vân Ngọc trở nên ít nói hơn hẳn, nhưng Tuấn Trạch nghĩ là cậu chỉ đang quá đói và mệt.
Anh nắm bàn tay cậu và bật mí, “Chúng ta sẽ ăn vài món ngon hôm nay. Cậu có muốn ăn đồ ăn nhà làm không?”
Vân Ngọc qua loa gật đầu, tâm
trí cậu vẫn đang mải nghĩ về Vinh Huy. Cậu cảm thấy rất tệ cho y, vì
Vinh Huy đáng lẽ đã có thể trở thành một ngôi sao lớn, giống như Hàn
Diệp. nhưng Vân Ngọc phá tan tương lai tươi sáng đó và đẩy y vào thế
giới ngầm..
Tuấn Trạch thấy Vân Ngọc gật đầu đồng ý, anh liền
lái xe về nhà, nơi mà bố mẹ anh đang ở và đợi chờ hai người. Tuấn Trạch
rất hào hứng muốn giới thiệu Vân Ngọc cho bố mẹ mình, đặc biệt là mẹ. Đó là lý do tại sao anh nói cả mẹ đến nữa.
Đây là một dịp hiếm có
để bố mẹ anh có thể cùng ngồi lại một chỗ. Họ quá bận với công việc
riêng, và rất hiếm nói chuyện với nhau.
Tuấn Trạch đỗ xe trước cửa nhà và mở cửa xe cho Vân Ngọc, “Chúng ta đến rồi.”
Chìm trong mờ mịt cả quãng đường, Vân Ngọc cuối cùng cũng nhận ra Tuấn
Trạch thực sự đưa cậu về nhà anh! Một căn biệt thự rộng lớn có người
canh giữ nghiêm trang.. Vân Ngọc hóa đá tại chỗ.
“T-Tại sao chúng ta lại ở đây?”
“Tôi muốn đưa cậu thưởng thức tay nghề của mẹ
tôi. Bà ấy ít khi nấu nướng lắm. nhưng tay nghề thì tuyệt đỉnh. Tôi muốn giới thiệu cậu với bố mẹ tôi.” Tuấn Trạch thành thật trả lời.
Vân Ngọc vừa ngạc nhiên vừa có chút lo lắng. Tuấn Trạch muốn giới thiệu
cậu với bố mẹ anh ấy, trong khi họ mới hẹn hò hơn hai tháng… Vân Ngọc vô cùng bối rối hỏi hệ thống;
[Anh ấy nghiêm túc thật đấy à? Bọn tao mới hẹn hò hơn 2 tháng! Gặp gỡ cha mẹ là chuyện hết sức thiêng liêng mà..]
[Pupa: Chà, cậu có thể quay đi ngay bây giờ. Đó là lý do tại sao cậu
không nên nghĩ về chàng trai khác khi đang ở với bạn trai chính thức của mình.]
Tuấn Trạch bật cười hạnh phúc, anh kéo Vân Ngọc ra khỏi xa và dỗ dành,
“Không sao đâu mà. Họ cũng rất háo hức được gặp bạn trai đầu tiên của
tôi.”
Vân Ngọc không còn lựa chọn nào khác, cậu lẽo đẽo theo sau Tuấn Trạch, anh thong thả dẫn cậu vào phòng khách rồi đi thẳng đến
phòng ăn. Nhà của Tuấn Trạch sạch sẽ, ngăn nắp, mang hơi hướng hiện đại. Mọi thứ đều được tự động hóa, nhưng có vẻ rộng rãi quá mức khiến ngôi
nhà trở nên trống trải.
Khi hai người đến phòng ăn, mẹ của Tuấn
Trạch đang bận bịu dọn đồ ăn ra đĩa, trong khi bố anh đang theo dõi tin
tức trên TV. Mặc dù hai người trông giống các cặp vợ chồng bình thường,
nhưng Vân Ngọc có thể lập tức nhận ra bầu không khí đè nén xung quanh
họ.
Có vẻ như Tuấn Trạch đã thừa hưởng khí chất đáng sợ từ bố mẹ của anh.
Bố của Tuấn Trạch khoảng ngoài 40, ông ấy vẫn đẹp trai phong độ dù đã ở độ tuổi tứ tuần và Tuấn Trạch chính là bản sao hoàn hảo của bố mình.
Tất cả các đặc điểm trên khuôn mặt họ hoàn toàn giống nhau. Mẹ anh cũng
có đôi mắt phượng nhưng ẩn chứa dịu dàng hơn rất nhiều. Người phụ nữ ấy
có một chiều cao lý tưởng và khung xương nhỏ nhắn gầy mảnh.
Mẹ
của Tuấn Trạch mỉm cười khi nhìn thấy Vân Ngọc và Tuấn Trạch. Bà cởi tạp dề và đi về phía họ, “Tuấn Trạch, đây có phải là người bạn trai nhỏ mà
con nhắc đến không?”
“Vâng mẹ, đây là Lý Vân Ngọc.”
Vân Ngọc lịch sự cúi đầu, “R-Rất vui khi được gặp cô ạ, con là Lý Vân Ngọc…”
Mẹ Tuấn Trạch mỉm cười hiền hòa. Bà đẫ nghe rất nhiều về Vân Ngọc và
thực sự có ấn tượng rất tốt với cậu, vì cậu bé này đã có thể giúp Tuấn
Trạch trở nên tốt hơn.
Mẹ Tuấn Trạch liếc nhìn người đàn ông
đang cau có mặt mày nhìn Vân Ngọc với ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng.
Bà thở dài, “Trước tiên con hãy đi chào bố con trước đi.”
Tuấn
Trạch nắm tay Vân Ngọc và dẫn cậu đến trước mặt bố mình. Tuấn Trạch cúi
đầu thơm lên tay bố mình và nói, “Đây là bạn trai con, thưa bố, cậu ấy
tên là Lý Vân Ngọc.”
Vân Ngọc nhìn thấy cử chỉ hôn tay mà Tuấn
Trạch vừa làm, một cử chỉ thể hiện sự tôn trọng với người đứng đầu gia
tộc xã hội đen, y như trong phim vậy. Vì vậy, Vân Ngọc cũng tiến lên một bước nhỏ, lịch sự nắm tay bố Tuấn Trạch và hôn lên mu bàn tay của ông,
giống như những gì Tuấn Trạch vừa làm.
[Pupa: Nhiệm vụ bí ẩn đã được kích hoạt, mối quan hệ huyết thống của Châu Tuấn Trạch và Dương Vinh Huy.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT