Thứ bảy, Tuấn Trạch đỗ con mustang đen trước ký túc xá trường học. Anh
chọn cho mình một chiếc áo sơ mi đen, quần jean đen, và một bó hoa tặng
Vân Ngọc.
Vân Ngọc đã đợi sẵn bên ngoài, cậu cười khúc khích khi
thấy Tuấn Trạch lo lắng tiến lại gần mình và ngượng ngùng tặng cậu bó
hoa, “A… một bó hoa đẹp...dành tặng người đẹp…”
Vân Ngọc gần như
đã bật cười trước câu nói sến sẩm đó. Cậu nhận lấy bó hoa và được Tuấn
Trạch hộ tống đến chiếc mustang đen. Tuấn Trạch lái xe đến thành phố, họ đến khu trò chơi điện tử. Vân Ngọc hỏi đùa, “Sao hôm nay anh mặc đẹp
thế? Có muốn đưa tôi ra mắt bố mẹ không? Hôm nay tôi chỉ mặc chiếc quần
jean và áo phông trơn thôi đó.”
Trái tim của Tuấn Trạch hẫng mất một nhịp, anh biết Vân Ngọc chỉ đang hỏi đùa nhưng cậu đã vô tình đoán đúng…
“Tôi..Tôi chỉ muốn đẹp hơn khi ở cạnh cậu thôi. Cậu trông luôn đẹp, ngay cả với
một chiếc phông trơn.” Tuấn Trạch trả lời khiến Vân Ngọc vô cùng vui vẻ.
[Cả Vinh Huy và Tuấn Trạch đều là những người yêu lý tưởng. Hai người họ chu đáo và dễ thương quá đi> [Pupa: Vậy cậu thích ai nhất?]
[Tao không biết… Vinh Huy khiến tao nhớ đến Vinh Huy rất nhiều. Nhưng bên
cạnh đó, Vinh Huy cũng là một người con trai hiền lành, chu đáo. Anh ấy
sẽ là một người chồng tuyệt vời.]
[Tuấn Trạch là một người chiếm
hữu, anh ấy bộc lộ rõ ràng cảm xúc của mình trên mặt. Anh ấy cũng sẽ là
một người yêu tuyệt vời, thậm chí có thể vui hơn Vinh Huy nữa. Nhưng cả
hai đều không phải là của tao…]
[Pupa: Không phải của cậu?]
[Mày thấy đấy, tao chỉ là một bên thứ ba bước vào thế giới này. Cả Tuấn
Trạch và Vinh Huy đều xứng đáng với ai đó tốt hơn. Tao nghĩ họ sẽ vẫn
sống tốt nếu tao rời đi mà, phải không?]
[Pupa: Có lẽ… Tôi không
có bất kỳ thông tin nào về thế giới sau khi chúng ta rời đi. Nhưng tôi
có thể đảm bảo rằng chủ nhân của thế giới sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp
khi cậu lấp đầy Breakmeter.]
Vân Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Thành
thật mà nói, cậu không muốn Michael đau khổ, bởi vì Michael không phải
là một kẻ xấu. Anh ta chẳng qua chỉ bị tên linh mục trưởng lừa dối mà
thôi.
Vân Ngọc nhìn Tuấn Trạch chằm chằm, và rồi cậu nhớ đến Vinh Huy. Đúng vậy, cả Tuấn Trạch và Vinh Huy đều không phải kẻ xấu. Họ chỉ
còn trẻ nên có chút bồng bột. (GinGin: bé làm như bé lớn lắm, mới có 19
tủi mà cứ như ông cụ non=)))
Chính tình yêu của hai người họ là
lý do dẫn đến những cuộc chiến giữa các băng đảng dài đằng đẵng. Mặc dù
Vân Ngọc có chút thất vọng vì sai lầm của mình đã thúc đẩy Vinh Huy dẫm
lên vết xe đổ, nhưng ít nhất, cậu không muốn Tuấn Trạch cũng vậy.
Nếu cậu đã quá muộn để cứu Vinh Huy, thì ít nhất cậu cũng nên cứu Tuấn Trạch.
Hai người đến khu trò chơi điện tử. Nơi này trống trải một cách đáng ngạc
nhiên, khiến Vân Ngọc choáng váng. Cậu nhìn Tuấn Trạch với khuôn mặt đỏ
bừng, “Tôi đã đặt toàn bộ khu này, để chúng ta có thể chơi bất cứ thứ gì mà không cần xếp hàng chờ đợi.”
[Aww… Tuấn Trạch thật đúng là giàu có! Anh ta vừa giàu lại còn vừa lãng mạn. Gu của tao!!!]
[...]
Tuấn Trạch nắm chặt tay Vân Ngọc bước vào khu trò chơi. Tất cả các các máy
trò chơi điện tử đều đang bật đèn nhấp nháy lung linh. Vân Ngọc cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường. Cậu hào hứng kéo tay Tuấn Trạch và sà vào các trò chơi.
“Đi thôi!!! Tôi muốn thử mọi thứ!!!]
Tuấn Trạch đi theo Vân Ngọc đầy phấn khích, anh cười khi Vân Ngọc nói rằng
cậu muốn chơi game bắn súng. Tuấn Trạch chơi rất giỏi, vì vậy anh đã
giúp Vân Ngọc phá đảo tất cả các cấp độ, và sau khi họ hoàn thành trò
chơi, Vân Ngọc nhìn chằm chằm Tuấn Trạch với đôi mắt đầy kinh ngạc và
sùng bái. “Anh đỉnh thật đấy!!”
Tuấn Trạch ngượng ngùng gãi đầu, “Tôi chơi game khá được, tôi đoán đó là kỹ năng có được vì lười biếng.”
Vân Ngọc lắc đầu nói “Chơi game cũng cần có năng khiếu nhất định! Trình độ này có thể lên giải chuyên nghiệp được đó!”
Tuấn Trạch không quen nhận những lời khen ngợi từ người khác, Vân Ngọc là
người đầu tiên thật lòng khen ngợi anh về điều anh nghĩ là vô dụng. Tim
Tuấn Trạch tăng tốc, anh liếc nhìn cậu đang bận rộn với chiếc máy đánh
trống.
“Cậu có thể nhận ra điều đó ở tôi…”
[Pupa: Ding! Fatemeter của Tuấn Trạch tăng lên 60%]
Vân Ngọc dừng lại trước một chiếc máy gắp đồ, cố gắng gắp một con búp bê
(GinGin: búp bê???), nhưng cậu liên tục thất bại thảm hại. Tuấn Trạch
bật cười và đứng sau Vân Ngọc “Cậu có muốn giành được một con búp bê
không?”
Vân Ngọc thành thật gật đầu “Có, tôi chưa từng thắng trò chơi này bao giờ cả…”
“Dễ thôi, tất cả những gì cậu cần làm là… cầm trục gạt lần nữa nào.”
Tuấn Trạch đặt tay lên trên tay Vân Ngọc đang đặt trên trục gạt, sau đó nhẹ
nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve tay Vân Ngọc, “Hãy làm theo lời tôi nói, nếu cậu thực sự muốn giành chiến thắng, nhắm mắt lại nào.”
Tuấn Trạch gần như bật cười thành tiếng. Anh chỉ nhân cơ hội nắm tay Vân
Ngọc mà thôi. Nhưng dường như trong lòng Vân Ngọc rất tin tưởng. Tuấn
Trạch nhẹ nhàng di chuyển bộ điều khiển cần trục. Bàn tay của Tuấn Trạch nhẹ nhàng đến nỗi Vân Ngọc cảm thấy thực sự chỉ có mình cậu điều khiển
trục gạt.
Sau khi Tuấn Trạc chọn được góc thích hợp, anh bấm nút
và gắp được một con búp bê thỏ trắng. Khi Vân Ngọc mở mắt lần nữa, cậu
thấy Tuấn Trạch đang ôm một con thỏ bông “Chúc mừng, Vân Ngọc.”
“Tôi...thực sự có thể thắng sao? Tôi đã thắng sao?? Yessss!” Vân Ngọc đón lấy con thỏ trắng và nhào đến ôm Tuấn Trạch.
Tuấn Trạch sững sờ, nhưng ngay sau đó liền vòng tay ôm eo Vân Ngọc.
[Hệ thống! Tao đã thắng trò chơi gắp thú chết tiệt đó! Mày có thể tôn tao làm sư phụ được rồi đấy!!!]
[Pupa: Tuấn Trạch mới là người thắng trò chơi, không phải cậu.]
[Shhhh… đừng làm hỏng khoảnh khắc tuyệt vời của tao!]
Vân Ngọc thực sự rất hạnh phúc, cuộc hẹn hò này là điều cậu không ngờ tới,
nhưng Tuấn Trạch đã biến nó thành hiện thực. Như một phần thưởng, Vân
Ngọc hôn lên môi Tuấn Trạch và nói “Cảm ơn Tuấn Trạch.”
[Pupa: Ding! Fatemeter của Tuấn Trạch tăng lên 65%.]
[Pupa: Ding! Fatemeter của Vinh Huy tăng lên 75%.]
[Hả? Chờ đã, làm thế nào mà Fatemeter của Vinh Huy lại tăng được? Anh ấy đang ở đâu vậy??]
[Pupa: Anh ta đang quan sát từ camera an ninh.]
Vinh Huy đã xem mọi thứ từ camera an ninh. Cuối cùng y cũng nhìn thấy nụ
cười rạng rỡ của Vân Ngọc một lần nữa, y cũng nhìn thấy khuôn mặt của
Vân Ngọc đang rạng rỡ vì hạnh phúc. Y cũng thấy Vân Ngọc hôn tên khốn
đó, Tuấn Trạch.
Trái tim Vinh Huy lại quặn lên đau đớn, nhưng y
cũng rất hạnh phúc khi thấy Vân Ngọc có thể vui vẻ như thế khi cậu chơi
trò chơi điện tử. Bởi vì Vinh Huy biết Vân Ngọc là một đứa trẻ mồ côi
nghèo khó, nên trò chơi điện tử là điều rất xa xỉ với cậu.
Và Tuấn Trạch có thể trao cho cậu niềm vui đó một cách dễ dàng bằng tiền của anh.
“Mọi thứ đều trở nên dễ dàng với tiền bạc, quyền lực…” Vinh Huy đang trà
trộn trong thế giới ngầm với sự giúp đỡ của người cha tệ bạc. Y muốn từ
từ chiếm được lòng tin của lão già này và sớm chiếm đoạt quyền lực của
ông ta, để sớm có được Vân Ngọc.
Thế giới ngầm thật đen tối và đẫm máu với người
thiếu niên chính trực như Vinh Huy. Nhưng y không ngừng nhớ về Vân Ngọc
lúc này đang nằm trong vòng tay Tuấn Trạch. Y đã từng nghĩ, Vân Ngọc sẽ
khóc và nhớ y. Nhưng dường như ý nghĩ đó thật sai lầm.
Khi nhìn
thấy Vân Ngọc vui vẻ và thoải mái khi ở bên Tuấn Trạch, lòng y bùng lên
ngọn lửa ghen tị. Y muốn gϊếŧ Tuấn Trạch và và kéo Vân Ngọc trở về bên
y, nhưng y.. vẫn chưa là ai so với gia tộc của Tuấn Trạch. Nếu y liều
lĩnh bắn Tuấn Trạch bây giờ, gia tộc của Tuấn Trạch sẽ truy lùng y và
Vân Ngọc gắt gao.
Vinh Huy thở dài, y không bao giờ muốn trà trộn vào thế giới ngầm như người bố tệ bạc của mình, nhưng y cần chiến đấu
cho tình yêu của mình.
“Tôi hứa rằng tôi sẽ đưa cậu trở lại bên
tôi, bất kể điều gì. Nhưng tôi cũng ghét thế giới ngầm này… Vân Ngọc,
tôi thề rằng tôi sẽ rút khỏi thế giới đen tối này một khi tôi có thể
gϊếŧ Tuấn Trạch. Tôi sẽ không làm tổn thương bất kỳ ai khác sau khi
chúng ta ở bên nhau.”
“Vì vậy, xin đừng quên tôi… Bởi vì anh chỉ đang cố chuẩn bị cho tương lai êm đềm của chúng ta thôi..”
[Pupa: Ding! Breakmeter tăng lên 45%.]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT