*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì đã đi xem ngày, năm tới là năm quả phụ (1), không tốt cho hỉ sự, sau khi Trinh nương bàn bạc với Ô Qua, dứt khoát chọn luôn ngày mùng tám tháng Chạp này.

Dựa theo quy củ, vào một ngày trước, tân nương sẽ phải ở nhà học mấy kiến thức áp đáy hòm. Trinh nương đỏ mặt dặn dò con gái sự tình đêm tân hôn, không ngờ đôi mắt của Lạc Anh lại mở to như chuông đồng, liên tục truy hỏi, còn suy một ra ba, vui đến chẳng biết mệt mỏi.

Trinh nương bực bội véo tai nàng, “ân cần thăm hỏi” mấy lần liền, bảo lúc ở trước mặt phu quân, nhất định con gái phải rụt rè, rụt rè!

Chân trước Lạc Anh vừa mới đáp ứng, khi thấy Trinh nương vừa rời khỏi, chân sau đã chạy nhanh đến lấy quyển tranh áp dưới đáy hòm kia ra, lật xem thật tỉ mỉ. Nhìn đến chỗ có độ khó cao, không khỏi xoa cằm cân nhắc:

Hóa ra trò chơi này lại có độ khó cao đến thế cơ đấy!

Thế có phải nàng nên học làm xiếc trước không đây?

Xem một quyển sách mỏng cũng rất nhanh, đến cuối cùng mà vẫn chưa hết hứng, lại quay lại từ đầu một lần nữa. Quyết định tối mai sẽ nghiên cứu với Lý Diên Tú trước đã.

Ngáp một cái, nàng tiện tay đẩy mở cửa sổ ra.

Gió lạnh thổi ập vào mặt, làm cho người tỉnh táo trong nháy mắt.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, trăng sáng treo cao, chiếu bừng cả bầu trời đêm. Cứ như biết ngày mai là ngày tốt, trăng trong trẻo, rạng ngời như khuôn mặt mỹ nhân.

Lạc Anh nâng tay chống má, khóe miệng cười ngây ngô, âm thầm mong đợi. Đột nhiên, hình như nghe thấy sân sau có động tĩnh, vội vàng thò đầu ra.

Cẩn thận nghe ngóng, cổng sau truyền đến tiếng gõ có tiết tấu.

Không phải là Lý Diên Tú đấy chứ!

Trong lòng Lạc Anh nhảy nhót hẳn lên. Sau khi mặc quần áo tử tế, nhanh chóng chạy ra cổng sau, giả vờ dáng vẻ nghiêm túc, hắng giọng một cái, nói nhỏ:

“Là ai nói phải giữ lễ tiết, không gặp mặt, sao nào, bây giờ lại không nhịn được hả?”

Mặc dù lời là như thế, lại lập tức mở cửa ra.

Chỉ là vừa nhìn thấy đã sững sờ ngay.

“Chị Ngọc Nhi?”

Ngọc Nhi đỡ bụng, sắc mặt lo lắng: “Anh tử, tiểu Hổ tử và cha nó đi nhặt củi bên đồng cỏ khô đã xảy ra chuyện rồi.”

*

Lạc Anh ngồi trong xe ngựa, lòng dạ nóng như lửa đốt.

Thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng đen trập trùng hiện lên không ngừng, mà phía trước mặt cũng tối tò mò, chẳng nhìn ra được cái gì.

Xe ngựa xóc nảy, nàng vẫn còn an ủi Ngọc Nhi:

“Chị Ngọc Nhi, chị đã bảy tháng rồi mà còn muốn ra đường, ở nhà nghỉ ngơi có phải tốt không.”

Chắc là do không thấy con trai đâu, nàng ta bị dọa sợ hãi, vẻ mặt tái xanh, ánh mắt dại ra, hệt như nữ quỷ đang ngồi vậy. Lạc Anh lên tiếng hồi lâu mà nàng ta mới mờ mịt quay đầu lại.

Trên mặt người phụ nữ còn treo nước mắt, làm cho người ta thấy mà xót xa vô cùng. Lạc Anh khẽ nắm lấy tay nàng ta:

“Chị Ngọc Nhi, yên tâm đi, mẹ em nói tiểu Hổ tử có phúc tướng, nhất định sẽ không sao đâu.”

Trong mắt Ngọc Nhi chớp lên ánh lệ, đôi môi mấp máy, hình như muốn nói gì đó. Lại thấy Lạc Anh thò đầu ra, cứ hỏi mãi bên ngoài:

“Ông ơi, còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể đến được đồng cỏ khô thế?”

Gió đêm thổi tan tiếng người đánh xe thành những mảnh nhỏ, cũng không nghe rõ được ông ta nói gì. Lạc Anh lại hỏi thêm một lần, mới thấy ông ta nói:

“Đừng vội, sắp đến rồi.”

Chỉ có điều, tiếng nói kia có vẻ trẻ trung lạ thường.

Hai người ngồi ở trong xe sốt ruột. Một là chột dạ, áy náy, lại mang theo lo lắng nồng đậm. Một là thật sự nóng lòng như lửa đốt, chỉ hận xe ngưạ không thể nhanh hơn chút nữa, vừa sợ nếu quá nhanh, quá xóc nảy sẽ làm cái bụng của Ngọc Nhi không thoải mái, rất là mâu thuẫn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi Lạc Anh tỉnh lại, phát hiện thế mà bản thân vẫn còn trong xe ngựa, chỉ là Ngọc Nhi đã biến mất tăm rồi.

Nàng hoảng sợ, phát hiện toàn thân bị dây thừng trói chặt lại, miệng cũng bị bịt rồi.

Nàng không cam lòng, giãy giụa, dùng sức đá vào vách xe, kêu lên ưm ưm. Nhưng người ở phía trước hoàn toàn không để ý, tiếng roi quất vang lên, tốc độ xe đã được tăng vọt trong nháy mắt.

Lạc Anh không vững, bị đập đầu một cái thật mạnh.

Chuyện gì xảy ra thế này? Nàng bị bắt cóc à?

Thế chị Ngọc Nhi thì sao? Chị Ngọc Nhi đi đâu rồi?

Ngọc Nhi vác cái bụng to thế, lại là một người rất dịu dàng, chắc sẽ không gặp phải bất trắc gì đấy chứ?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Lạc Anh bi phẫn vô cùng. Lập tức chẳng để ý gì nữa, ra sức đạp vách xe, sức lực rất lớn, hận không thể ném chuột vỡ bình theo.

Cuối cùng, đã thấy được hiệu quả.

Nàng nghe được một tiếng uy, dần dần, xe ngựa dừng lại.

Mành bị vén lên mạnh mẽ, ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào, làm nàng nhắm mắt theo bản năng.

Đợi đến khi mở mắt ra, phát hiện có một gã dị tộc cao to đang đứng ở trước mặt.

Mắt gã như chim ưng, nhìn Lạc Anh chằm chặp, từ dưới mắt trở xuống có che mặt bằng khăn đen. Bàn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play