*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trinh nương tức giận hai ngày, thấy bên đôi vợ chồng son vẫn im ắng, không có động tĩnh, trong lòng càng nhận định là do khuê nữ nhà mình bày chuyện giày vò. May mà sự việc đã qua rồi, bèn không nghĩ nhiều nữa. Bình bình an an đi dạy nữ công như trước, dự định tìm một ngày nhàn rỗi đi khuyên bảo con gái cho thật tốt, nói con gái phải sống với người ta cho đàng hoàng, tử tế, mới là đúng đắn.
Không ngờ được, Lý Diên Tú mang sính lễ đến cửa.
Thay đổi dáng vẻ suy sút của trước đây, cũng không có khí độ trong trẻo, lạnh lùng của quý công tử như ngày trước. Chàng của hiện tại giống như một thành viên giai cấp vô sản (2), bình dị, gần gũi.
Sau khi giải thích rõ ràng lý do đến, Lý Diên Tú đứng chắp tay rất cung kính, thật đúng như con cháu chào hỏi gia trưởng vậy, lời khiêm, lễ hậu.
Trinh nương thầm nghi ngờ là mình nghe nhầm rồi, nhìn ra ngoài phòng, rương phủ vải đỏ chất đầy sân. Bà ấy quay sang Ô Qua, hai người hai mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc, vẫn là Ô Qua không nhịn được, mở miệng trước:
“Oa, Diên Tú, đây là đã đắc tội Anh tử rồi sao?”
Vừa mới nói xong đã bị Trinh nương hung hăng trừng mắt.
Con gái của bà ấy, bà ấy hiểu rõ, ngang bướng một chút, nóng tính một chút, nhưng có trêu đùa thế nào thì cũng biết chừng mực.
Sao có thể thật sự giăng lụa đỏ trên phố, mười dặm hồng trang đây?
Lý Diên Tú nghe thấy cũng sửng sốt một chút, rồi hiểu ra được ngay, vội hỏi:
“Con và Lạc Anh gặp nhau ở bờ sông Tây Liễu. Năm năm không gặp, tròng lòng vẫn vấn vương như cũ. Lần này cũng là vì nàng mà đến, lại không biết đến tột cùng, trong lòng nàng có mấy phần tình ý.”
Lời này của chàng là giả mà có thật, thật lại lẫn mấy phần mập mờ. Vì các loại nguyên do, gia trưởng cũng không tiện mở miệng hỏi cho rõ ràng.
“Cho đến tận khi nàng đã phá vỡ tầng giấy mới hiểu được. Nên vội vàng chuẩn bị hôn sự của hai chúng con. Chỉ là song thân nhà con đều không còn, trưởng bối trong gia tộc điêu linh. Lễ nghĩa không trọn vẹn, chỉ sợ đã làm Lạc Anh chậm trễ, còn mong hai vị gia trưởng bao dung.”
Ô Qua á một tiếng: “Hai đứa, hai đứa còn chưa thành thân á!”
Lý Diên Tú còn cung kính hơn: “Phải ạ.”
“Hừ!”
Ô Qua vỗ bàn một cái, tức đến trợn tròn mắt, mắng ầm lên: “Còn chưa thành thân mà cậu đã ngang nhiên vào ở trong nhà rồi. Thế này, thế này, sao về sau Lạc Anh có thể làm người được!”
Trong giọng điệu lộ ra tình cảm, bảo vệ, hoàn toàn xem Lạc Anh thành con gái ruột của chính ông ấy rồi.
Lý Diên Tú chỉ còn cách nhận lỗi: “Là con suy nghĩ không chu đáo.”
Thái độ của chàng rất tốt, nhanh chóng nhận sai. Lồng ngực Ô Qua tràn ngập lửa giận không thể phát ra ngoài, bức bách trong lòng thật sự khó chịu. Nhìn Lý Diên Tú ở trước mặt, ông ấy chắp tay sau lưng, đi vòng quanh chàng ba vòng, mấy lần liền cứ giơ nắm đấm lên, lại nặng nề thả xuống.
Vẫn là Trinh nương mở miệng:
“Ô Qua, mình đi ra ngoài một chút, tôi có lời muốn nói riêng với Lý công tử.”
Xưng hô đã đổi từ Diên Tú thành Lý công tử, giọng điệu vẫn luôn hòa ái cũng đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Nhưng mà, Lý Diên Tú đã nghĩ đến những điều này từ sớm.
Trước khi ra ngoài, Ô Qua nhỏ giọng nói thầm bên tai Trinh nương: “Nếu thằng nhóc này chọc giận mình, mình cứ hô to một tiếng, tôi sẽ vào trút giận thay hai mẹ con mình!”
Nói xong, bực bội rời đi.
Lúc ngang qua Lý Diên Tú, còn không quên trừng mắt thật hung hăng.
Đợi đến khi ông ấy đi rồi, Trinh nương mới chậm rãi mở miệng:
“Lý công tử.
Thân phận của cậu thì Ô Qua không biết, nhưng trong lòng tôi lại hiểu rõ. Năm đó, tôi đã phát hiện con gái ái mộ cậu, vẫn nói cho nó biết chỉ sợ trèo cao sẽ ngã đau. Mà không ngờ được, rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng hai người lại ở bên nhau.”
Lý Diên Tú chột dạ trong lòng: “Hôn ước năm đó là do con đã vui đùa quá trớn.”
Chàng của lúc đó chỉ là ác ý muốn trêu ngược lại thôn nữ nhỏ nhắn này, ai có thể ngờ được, vận mệnh phía sau của hai người lại có thể dây dưa sâu đến thế.
Trinh nương xua tay: “Tiền căn hậu quả việc này, tôi cũng hiểu được ít nhiều. Con gái tôi thế nào thì tôi biết rõ, là do tính cách của nó trước đây quá ngang bướng, ép buộc cậu ký tên, không thể trách cậu.
Chỉ là…”
Bà ấy đổi lời: “Có một việc, tôi muốn hỏi cho rõ ràng. Có phải, có phải hai người……”
Chung quy là người làm mẹ, vấn đề này đã treo lơ lửng trong lòng nhiều năm, nay việc đã rơi xuống đầu, vẫn sợ sẽ tổn hại danh tiết của con gái.
Cứ do dự mãi mới đỏ mặt mà hỏi nhỏ: “Có phải đã làm chuyện vợ chồng hay không?”
Việc này là một cái dằm trong tim bà ấy.
Trước đây cũng là vì cảm thấy nếu hai người tâm ý tương thông, lại có duyên phận vợ chồng, mới mở một con mắt, nhắm một con mắt. Nay Lý Diên Tú ra chiêu thế này, đột nhiên làm bà ấy muốn hỏi cho rõ ràng.
“Không phải.”
Lý Diên Tú không đỏ mặt, tim cũng không đập nhanh: “Lòng con có nàng, sao có thể đường đột như thế.”
Trừ việc nàng chủ động dụ dỗ hôn môi hai lần kia, còn lại thì chàng tự nhận thấy là vẫn giữ được quân tử chi đạo.
Trinh nương thở phào nhẹ nhõm.
Lời nói của Lý Diên Tú là một liều thuốc an thần rất hiệu quả.
“Nếu là như thế, tôi cũng nói mấy lời thật lòng đi.”
Trinh nương nhìn người trẻ tuổi ưu tú này, trong lòng cảm thán vô cùng.
Không giống với những người khác, bà ấy chẳng hề mong muốn con gái mình sẽ gả cho người ưu tú như thế.