*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ban đêm.

Thị về canh gác cầm trường thương, nhìn phía trước với vẻ mặt nghiêm túc. Thế nhưng mồ hôi chảy từ trên trán hắn xuống vẫn bán đứng tâm trạng căng thẳng, bất an lúc này đây của hắn.

Chẳng phải lý do nào khác, mà chỉ là lúc nãy có một chiếc kiệu chậm rãi đến, hắn ra hỏi hai câu theo thủ tục, thế mà lại phát hiện ra người phía sau Bình Lan Trưởng công chúa và Tần tiểu Tướng quân quen vô cùng.

Hình như là, hình như là…..

Nhưng Bình Lan Trưởng công chúa cũng chẳng hề cho hắn cơ hội phản ứng, ném thẳng lệnh bài, quát lớn bắt mở cửa cung, rồi buông màn kiệu, tự đi vào trong.

Nghĩ lại tỉ mỉ khuôn mặt bị che khuất bởi đêm tối, càng nghĩ, mồ hôi nhỏ giọt càng nhiều.

Hắn nâng mắt nhìn bầu trời sao trên đỉnh đầu, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào mà mây đen đã kéo đến, che lấp ánh trăng, chỉ còn lại mấy ngôi sao mờ mờ, nửa sáng nửa không ở phía xa, nhìn ảm đạm vô cùng.

Đổi… trời rồi……

Kiệu được nâng đến trước Phật tháp thì dừng lại.

Bình Lan Trưởng công chúa xuống kiệu chậm rãi, mắt không chớp, nói:

“Việc hôm nay, ta cũng không biết mình làm đúng hay sai. Chỉ có điều, nếu cậu đánh nước cờ sai, ta sẽ tuyên bố là cậu bắt cóc hai mẹ con ta đấy, hiểu chưa?”

Giọng nói của Lý Diên Tú truyền ra từ phía sau:

“Đa tạ Đại trưởng công chúa. Nếu thật sự có nhỡ nhàng, đương nhiên vãn bối sẽ không để liên lụy đến Tần Miện.”

Tần Miện hơi không vui, gọi một tiếng mẫu thân, lại bị Bình Lan Trưởng công chúa ngăn lại:

Vẻ mặt bà ấy nghiêm túc, nắm tay con trai, dặn dò:

“Từ nhỏ con chẳng bao giờ làm mẹ phải lo lắng, tính cách trung hậu, thật thà. Nhưng nay xem ra là do mẹ dạy con quá thật thà rồi, thật thà đến mức ngu dốt.”

Từ sau sự việc sáu năm trước, Bình Lan Trưởng công chúa đã ở trong Phật đường, đến cả gặp mặt mà cũng chẳng cho hắn cơ hội nào.

Hôm nay đột nhiên nói những lời tâm huyết này, cho dù Tần Miện hơi kích động nhưng cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu thừa nhận.

“Nếu con đã chọn lựa lột da hổ, dứt khoát phải độc ác lên, đã chọn thì phải đi đến tận cuối con đường, không chừng còn có một tí tẹo cơ hội thay đổi. Nhưng con lại cứ lắc lư trái phải, cứ bày ra cái dáng vẻ không vui cả ngày kia. Hay là tất cả mọi người trong thiên hạ đều nợ con, hay là chỉ cần có chút gì đó không hợp ý, con đều nhe răng, vỗ bàn?”

Tần Miện bị quở trách, một gã cao to như thế mà chẳng ngẩng đầu lên nổi.

Thấy vậy, Bình Lan Trưởng công chúa cũng không tránh khỏi mềm lòng mấy phần.

Dù sao cũng là từ trong bụng mình bò ra, bà ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép, chứ không phải thật sự muốn ép con trai đi chết.

“Miện nhi.”

Giọng điệu mềm hơn, mang theo thở dài nồng đậm:

“Người làm mẹ chỉ muốn bảo con hiểu một đạo lý, hai chữ trung - gian không phải là từ trong miệng người ngoài nói ra. Từ nhỏ con đã không thông minh như hai đứa kia, thế thì đừng làm việc gì khiến cho bản thân phải hối hận.”

Tần Miện hiểu Bình Lan Trưởng công chúa ám chỉ cái gì, khẽ nói: “Mẫu thân, con biết sai rồi.”

“Mẹ nhìn đứa bé kia không giống người tâm cơ thâm trầm, đi theo nó cũng được. Đứa bé nhà họ Ninh kia thì, đến cả mẫu hậu cũng bị nó nắm trong lòng bàn tay, về sau con có thể có kết cục tốt nào được chứ?”

Tần Miện phản bác: “Nhưng mẫu thân, Trăn Trăn…..”

“Trăn Trăn không cần con phải quan tâm.”

Bình Lan Trưởng công chúa thay đổi ngữ điệu đột ngột, rồi lại mềm xuống: “Miện nhi, con luôn cảm thấy Trăn Trăn yếu đuối, việc gì cũng cần con phải làm hộ con bé. Thật ra, mẹ thấy nó còn thông minh hơn con nhiều. Ít nhất thì con bé hiểu được phải làm thế nào để mình không bại, mà con…..”

Tần Miện không phục trong lòng, cảm thấy em gái như người bằng thủy tinh lưu ly dễ vỡ thế kia, không biết đã tủi thân biết bao nhiêu khi ở bên cạnh thằng nhãi Ninh Mặc.

Nhưng hắn lại không thể chống đối mẹ trực tiếp, chỉ đành thưa vâng.

Bình Lan Trưởng công chúa chẳng phải người khác, chỉ cần liếc mắt một cái đã xuyên thấu được con trai mặt phục, lòng không phục. Biết mà cũng chẳng thể làm sao, bèn không nhiều lời nữa, phất tay áo, rời đi.

Tần Miện giơ tay làm động tác cung tiễn mẫu thân, đang hạ tay xuống thì bả vai bị vỗ một cái rất mạnh, hắn giật mình, xoay người theo bản năng.

“Đi thôi.” Không biết Lý Diên Tú chui ra từ trong kiệu lúc nào, “Thời gian không nhiều, anh đi sắp xếp nhân thủ, tôi đi tìm người.”

Tần Miện gật đầu, lại bỗng nhớ ra cái gì đó, nói như hết hơi:

“Lúc tiệc tối, hình như có nghe cung tỳ nói Lạc Anh ở điện Kiêu Dương, anh đi trước nhìn thử xem.”

Lý Diên Tú nhìn dáng vẻ uể oải của hắn, vỗ vai hắn thật mạnh:

“Đừng nghĩ nữa, Trưởng công chúa nói đúng, con bé Tần Trăn thông tuệ hơn người, sẽ có thể bảo vệ chính mình thật tốt đấy!”

Tần Miện nhếch lên một nụ cười có lệ, nói một câu đi đây, rồi sải bước đến cung Hi Hòa.

Lý Diên Tú cũng không trì hoãn nữa, xoay người chạy thật nhanh đến điện Kiêu Dương.

Một đường thông suốt. Trừ lúc mấy nội giám trực đêm đi lại ở hành lang, chàng phải nhanh chóng ẩn nấp trong góc tối, nín thở.

Có vẻ như đám tiểu thái giám kia cũng buồn ngủ cực kỳ, một tay cầm đèn lồng, một tay khác thì che miệng ngáp, bước chân phù phiếm du đãng về phía cuối hành lang.

Đợi đến khi người đã đi xa rồi, Lý Diên Tú mới hít thở, nhanh chóng tiến bước.

Cuối cùng, đã đến ngoài cửa sổ điện Kiêu Dương.

Chỗ cửa chính có hai cung tỳ trực đêm ngồi đó, hai tay chống má, gục đầu như gà mổ thóc.

Lý Diên Tú cảm thán trong lòng: Hoàng cung hiện nay lại thông thoáng, không trở ngại thế này á?

Chàng liếc nhìn ô cửa sổ đang mở một nửa, sau khi xác định bên trong không có người mới lặng lẽ nâng cửa sổ lên, nhấc chân một cái, nhảy chui người vào trong.

Trong phòng, ánh nến u ám.

Cả gian phòng im ắng, dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Lý Diên Tú thả chậm bước

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play