Tô Ngâm đang đứng phía sau hai người, kinh ngạc đến suýt thì hét lên.
Nàng ta nghe được gì rồi?
Nàng ta đã nghe được cái gì rồi?
Kim ốc tàng kiều? Yêu hận dây dưa?
Giờ đây, tỉ mỉ nhớ lại, xâu chuỗi rất nhiều hành vi trước đây của Ninh Mặc, rốt cuộc vào khắc này đã có được lời giải thích hợp lý.
Lúc hắn ở Hiệt Phương các, luôn bắt nàng ta đứng ở khoảng cách xa ba bước, đánh đàn, hát khúc. Đến cả rót rượu mà nàng ta cũng chẳng có tư cách.
Trước đây nàng ta không hiểu, còn tưởng Ninh Mặc ghét nàng ta bẩn. Nhưng nếu đã ghét, sao còn thường đến làm gì?
Đặc biệt là hai năm từ khi thành hôn, dường như hàng đêm đều đến.
Về vị Ninh phu nhân kia, nàng ta thấy ngưỡng mộ, rồi lại thương hại. Tô Ngâm từng nghĩ, nếu nàng ta ở vị trí của Ninh phu nhân, chắc sẽ càng buồn hơn. Ít nhất thì nàng ta còn có thể ở bên cạnh hắn, làm bạn với hắn.
Mà nay xem ra, chẳng qua nàng ta cũng là một người đáng thương.
Người mà nàng ta thương nhớ không hề máu lạnh vô tình, chỉ là đời này sẽ không động tình với nàng ta mà thôi.
Tô Ngâm bỗng muốn khóc, không biết là thấy tiếc cho tình yêu của nàng ta, hay là do cuối cùng đã bỏ xuống được tư tình này.
“Này.”
Đột nhiên, Lý Diên Tú lên tiếng:
“Nhìn người anh dẫn đến đi, vẻ mặt hệt như chết cha, chết mẹ. Không biết còn tưởng là anh cố tình nói lời quá đáng, lấy tôi ra để trêu cô ta nữa.”
Ninh Mặc quay người, quả nhiên thấy được Tô Ngâm đang hốt hoảng lau nước mắt.
Hắn ta nói nhàn nhạt:
“Cô đi lên trước đi.”
Tô Ngâm cũng không muốn đứng ở đây thêm nữa, nàng ta cần một không gian để tiêu hóa một mình. Đứng ở đây còn chẳng dám hít thở mạnh, cảm giác này khó chịu quá rồi.
Sau khi Tô Ngâm đi, Lý Diên Tú hỏi đột ngột:
“Lời của anh lúc nãy, đều là thật?”
Giọng điệu của Lý Diên Tú cực kỳ bình tĩnh, cách phản ứng cũng không nằm trong dự đoán của Ninh Mặc. Nhất thời, hắn không biết nên trả lời thế nào, chỉ khẽ ừ một tiếng.
Đột nhiên, một bóng đen lướt qua người, đến lúc phản ứng lại được thì cả người đã bị đánh gục xuống, nặng nề ngã ra đất.
Ninh Mặc nâng mắt, nhìn Lý Diên Tú đang cưỡi trên thắt lưng mình.
Đôi mắt người ấy đã tràn ngập lửa giận từ lâu, ánh nhìn cứ như muốn ăn thịt người vậy.
“Ninh Mặc, ** mm!”
Một quả đấm vừa nhanh, vừa mạnh, hung hăng đập lên mặt hắn.
Thoáng chốc, Ninh Mặc cảm thấy đầu óc ong hết cả lên, lơ ma lơ mơ, hình như bên tai còn có tạp âm gì đó vang lên.
Lý Diên Tú chỉ đấm một phát còn chưa đủ hả giận, liên tiếp tung thêm mấy đấm nữa. Vừa đấm, vừa mắng:
“Ông đây xem ngươi là anh em, thế mà ngươi cmn lại muốn ** ông đây!”
Dù là tượng đất bị cọ sát cũng phải nổi nóng, huống chi là Ninh Mặc?
Lòng hắn thắt lại, oán hận và tủi thân chất chưa bao năm cũng không nén nhịn nữa, mà phun trào từ tận đáy lòng. Mặt nạ công tử văn nhã treo trên mặt đã vỡ tan trong nháy mắt, hắn không muốn ngụy trang nữa.
Hai tay giữ chặt lấy bả vai Lý Diên Tú, dùng hết sức lực toàn thân để lật lại. Lần này, đổi đến lượt hắn ở trên.
Hắn cũng tung nắm đấm ra:
“Tôi cứ muốn ** anh đấy, Lý Diên Tú, tôi đã cmn muốn thế từ lâu rồi, từ lúc anh cho phép Ninh Nghiên theo đã muốn rồi!”
Đương nhiên là dùng nhuyễn cân tán mấy tháng liền không phải là phí công. Lúc này, cả người Lý Diên Tú đã cạn hết sức lực, liều mạng giãy giụa mới phát hiện ra, sức người kia lớn vô cùng, Lý Diên Tú không giãy ra nổi, càng khỏi nói đến phản công.
Nhưng miệng thì vẫn chẳng lưu chút tình nào:
“Ninh Mặc, ngươi còn có mặt mũi mà nói? Mệt cho ông đây còn xem ngươi như anh em, thật đúng là cmn làm cho người ta ghê tởm!”
Hai chữ ghê tởm như con dao sắc, chọc thẳng vào trái tim hắn.
Đồng thời, cũng làm cho hắn buông lỏng nắm đấm.
Lý Diên Tú thở hồng hộc, mắt đỏ lừ, hỏi hắn:
“Cái con lừa Tần Miện kia cũng không biết đi. Thật là buồn cười, hắn hy sinh lớn như thế cho em gái, còn tưởng đã tìm được hạnh phúc cho em. Kết quả là lại đẩy vào vực sâu hơn. Ninh Mặc, dù gì Tần Trăn cũng là chúng ta nhìn lớn lên, trước khi anh làm việc này mà không nghĩ cho kỹ à?”
Con lừa?
Bỗng, Ninh Mặc cười lên.
Trong ánh nhìn của hắn tràn đầy băng tuyết, tiếng cười thê thảm mà lạnh lẽo:
“Sao anh biết tôi chưa từng hỏi?”
Lý Diên Tú ngẩn ra.
“Cô bé kia còn dũng cảm hơn tất cả chúng ta. Tình cảm của cô bé còn cấm kỵ hơn. Biết rõ không thể đạt được, dứt khoát cứng rắn ghép một đôi này với tôi. Vừa có thể bảo toàn người trong lòng cô bé, người hệt như đồ con lừa kia, vừa có thể than khóc trong lòng thời thời khắc khắc. Anh nói xem, có phải là một cô bé vừa thông minh, vừa dũng cảm hay không?”
Lý Diên Tú mới hình dung một người nào đó như con lừa, đương nhiên lúc này cũng sẽ không nghe không hiểu Ninh Mặc chỉ là ai.
“Anh cũng nói anh ta chính là đồ con lừa, đương nhiên là chẳng biết gì cả. Còn suốt ngày thúc giục tôi ở bên cạnh em gái anh ta nhiều hơn. Cũng chẳng hề hay biết mỗi lần anh ta khuyên nhủ lại là đang làm trái tim cô bé kia bị thương.”
Lý Diên Tú chỉ cảm thấy thật hoang đường.
Quá vô lý rồi, anh em của chàng, người chàng xem là anh trai thì lại gửi gắm cả trái tim cho chính mình. Mà em gái ruột của Tần Miện lại có người trong lòng chính là anh trai cô bé?
Hai người vừa mới đánh nhau, giờ đây Lý Diên Tú cảm thấy cả người vô lực, hai tay run rẩy, nằm tùy tiện trên đất.
Ninh Mặc cũng cảm thấy hốc mắt và gò má đau đớn từng cơn. Thêm phần sức lực của thằng nhãi Lý Diên Tú này lớn thật sự, hắn cầm cự không nổi, dứt khoát đi xuống khỏi người Lý Diên Tú, lăn xuống nằm trên bãi cỏ.
Ánh trăng sáng trong như một dải lụa bạc, chiếu xuống hai thân thể đang nằm thành hình chữ đại 大.
Sau một lúc lâu, Lý Diên Tú gian nan ngồi dậy, nhổ một bãi nước bọt dính máu sang bên cạnh, quay lại nhìn khuôn mặt thâm đen của Ninh Mặc, nói một cách nghiêm túc:
“Đột nhiên Nghiên nhi phải hòa thân, trong chuyện này có bút tích của anh không?”
Lý Diên Tú cũng là đột nhiên nghĩ đến.
Việc Ninh Nghiên hòa thân đột ngột vô cùng. Lúc đó, trong lòng chàng hận cả Lý Minh Hoa, cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy là triều đình vô năng mới liên lụy đến những cô gái yếu đuối.
Nhưng nghĩ cho cẩn thận việc Ninh Mặc giấu tài mấy năm nay, đúng thật là việc này khó mà không có quan hệ với hắn.
Ninh Mặc chống tay ngồi dậy, nhe răng trợn mắt, nuốt một ngụm nước bọt đầy máu, hé miệng gian nan:
“Khó khăn mãi mà giờ anh mới nghĩ đến, xem ra cũng chẳng thông minh hơn đồ con lừa kia bao nhiêu đâu.”
Cái người này, mỗi câu nói đều làm cho người ta muốn ấn hắn xuống đất, đánh cho nửa sống nửa chết.
Nếu là Lý Diên Tú của sáu năm trước, nhất định sẽ làm như thế.
Nhưng giờ đây, chỉ là ánh mắt sầm xuống, nghiến hàm răng bị đánh cho lung lay, nói một cách hung hăng:
“Nói đi, cho tôi nghe thử xem năm đó anh đã âm mưu những gì. Còn Nghiên nhi lại phối hợp thế nào?”
Ninh Mặc vừa nhếch miệng cười đã động đến vết thương trên mặt, đau đến hít hà một tiếng, ôm chặt má, nhìn Lý Diên Tú:
“Diên Tú, anh xuống tay cũng ác thật đấy!”
Lý Diên Tú cười ha ha, nói lạnh nhạt:
“Còn có ác hơn đấy, muốn thử không?”
Ninh Mặc chẳng hề hùa theo, điều chỉnh tư thế ngồi rồi nói chậm rãi:
“Năm đó cũng chẳng có hòa thân gì cả, là tôi biết vị Nhị hoàng tử kia đến Ưng Thiên, bèn cho Nghiên nhi giả dạng, gặp anh ta một cách ngẫu nhiên ở quán ăn.”
Chuyện cũ phủ đầy bụi qua bao năm, giờ đây nhắc lại, thế mà mang lại ảo giác như đã cách một thế hệ.
Chiêu thức thô tục, cũ kỹ, nhưng đúng là rất hữu dụng.
Mỹ nhân dịu dàng và Nhị hoàng tử Bắc Ngụy một lòng thân Nam, vừa gặp gỡ đã hứa hẹn chung thân. Mà đồng thời, Ninh Mặc cũng phái người thả ra tin đồn ở Bắc Ngụy, nói Ưng Thiên có mỹ nhân tuyệt thế mà độc lập, dung mạo khuynh quốc, khuynh thành, có thể sánh ngang với Cửu thiên Huyền nữ.
Bên này, Ninh Nghiên và Nhị hoàng tử bên nhau. Bên kia, cuối cùng tin đồn cũng truyền đến tai của lão Hãn vương.
Thế là việc hòa thân đã trở thành một trong những hạng mục tiến cống.
Nói đến đây, Ninh Mặc liếc nhìn Lý Diên Tú một cái, nói tiếp: “Ninh Nghiên sinh ra ở chi thứ, là thứ nữ mà đến cả mẹ đẻ còn không muốn gặp. Từ ngày chọn đi theo tôi, tất cả chi phí ăn mặc, tỉ mỉ bồi dưỡng cầm kỳ thi họa, là vì một ngày này.”
“Không phải rồi.”
Giọng điệu của Lý Diên Tú bình tĩnh, chậm rãi như đang trần thuật một sự thật:
“Từ lúc đầu Ninh Nghiên đã là quân cờ anh chuẩn bị cho Bắc Ngụy sao? Chẳng lẽ không phải là chuẩn bị cho tôi?”
Bỗng quay sang nhìn Ninh Mặc, con ngươi đen xì như đang muốn hút người ta vào trong vậy, không thấy được chút gợn sóng nào.
Hắn bồi dưỡng tỉ mỉ tất cả phương hướng học tập đều dựa theo cách mà Lý Diên Tú thích. Nếu không có việc ngoài ý muốn kia, nếu…..
Chỉ tiếc rằng hắn thấy rõ lòng người, quen dùng tâm kế, thế mà lại để sót tính toán tình cảm của bản thân.
Sau khi xác nhận tâm tư của chính mình với Lý Diên Tú, Ninh Mặc đột ngột xoay chuyển hết mưu kế trước đây, đưa quân cờ vừa chướng mắt lại không thể thiếu được, Ninh Nghiên, xếp vào Bắc Ngụy xa ngàn dặm.
Từ đó về sau, rốt cuộc nàng ta sẽ không làm chướng mắt hắn nữa.
“Thế tôi gặp phải đuổi giết ở Bắc Ngụy thì sao?”
Lúc đầu, Lý Diên Tú còn tưởng là người của triều đình, chàng đã chọc Lý Minh Hoa giận, bà ta phái người dạy dỗ.
Nay xem ra, chỉ sợ là Ninh Mặc thì càng có khả năng hơn một chút.
“Là tôi!”
Hắn thừa nhận thẳng thắn, dứt khoát “Không dùng cách này, sao anh có thể về nhanh hơn được. Nhưng mà, tôi nghìn tính vạn toán, vẫn để sót một điểm.”
m cuối của hắn mang theo loại tình cảm đáng tiếc nồng đậm.
Đột nhiên, Lý Diên Tú hoảng hốt, đứng bật dậy ngay.
Chỗ đau nơi xương sườn làm chàng đau đến mức muốn ngã ngồi xuống trong chớp mắt. Thế mà vẫn cắn răng, liều mạng đi đến trước mặt Ninh Mặc:
“Anh làm gì Lạc Anh rồi?”
Thân hình cao lớn bao phủ trên đỉnh đầu Ninh Mặc, trong lời nói chất vấn, có thể nghe ra được tiếng nghiến răng, nghiến lợi.
Vì sao, vì sao luôn trách cứ mình vì cô gái khác?
Vì sao, vì sao luôn có thể thích người khác dễ dàng như thế?
Mà duy chỉ có quay đầu lại, liếc nhìn người đứng nguyên chỗ cũ một cái mà thôi cũng không làm.
Ninh Mặc cụp mắt: “Rất tốt, so anh, tôi còn tốt hơn.”
Sao có thể sẽ tốt được?
Có một chớp mắt, Lý Diên Tú hận không thể dứt khoát đánh hắn chết đi. Nhưng nghĩ theo khía cạnh khác, nay thiên hạ đều nằm trong sự khống chế của hắn, nếu chàng chỉ có một mình, liều mạng để đổi lấy cuộc sống tốt đẹp thì cũng không sao.
Nhưng mà, chàng không thể không để ý đến Lạc Anh.
“Không phải anh muốn tôi quay lại à?” Tôi quay về rồi, thả nàng ấy ra đi.”
Lý Diên Tú nhấc chân, khẽ đá vào bả vai Ninh Mặc, nói lớn tiếng hơn: “Tôi nói, thả nàng ấy đi!”
Ninh Mặc im lặng, hồi lâu không đáp.
Không khí giằng co trong một lúc, bỗng, Lý Diên Tú cười khanh khách:
“Ninh Mặc, không phải anh cmn đùa tôi đấy chứ. Trừ khi, còn muốn ông đây bán mông ** một lần mới chịu đáp ứng?”
Ninh Mặc ngẩng đầu trong nháy mắt, đôi con ngươi chứa tia máu nhìn thẳng vào Lý Diên Tú, bởi vì dùng quá nhiều sức mà hai tay chống trên mặt cỏ đã trắng bệch, còn phải cố gắng để giấu giếm biểu cảm trên khuôn mặt, không thể để lộ ra cảm xúc chết khiếp.
Vẻ mặt hắn tái mét, sắp cười không nổi nữa, ánh mắt như chết lặng nhìn chằm chằm Lý Diên Tú, nâng cằm lên một cách kiêu ngạo:
“Vì cô gái kia mà anh còn dám làm đến bước này?”
Giọng nói của Ninh Mặc rất khẽ, khẽ như ai đó đang nức nở trong đêm khuya vậy.
“Cmn!”
Lý Diên Tú mạnh mẽ khom người, tung một đấm vào thái dương hắn.
“Muốn bảo ông đây bán, kiếp sau đi!”
Đây là câu nói cuối cùng Ninh Mặc nghe được trước khi ngất đi. Ngay sau đó, trước mắt hắn biến thành một mảnh đen xì, suy nghĩ phân tán trong chớp mắt, hắn lung lay đổ xuống bãi cỏ, phát ra một tiếng phịch thật lớn.
Lý Diên Tú nghiến răng, ôm bụng, đau đớn thẳng lưng ra, kéo lê thân mình sắp rách nát đi từng bước một ra phía ngoài.
Xuyên qua lối đi tối đen như mực, rốt cuộc chàng cũng thấy được thế giới bên ngoài.
Đi ra từ núi giả, từ xa đã thấy được cô gái thân hình mỏng manh kia. Nhớ lại nước mắt tuyệt vọng của nàng ta lúc vừa nãy, Lý Diên Tú thầm mắng dưới đáy lòng:
Mặc kệ mỹ nhân không thèm, là tật cmn xấu gì không biết!
“Này!”
Chàng kêu to một tiếng, đợi đến khi Tô Ngâm hoảng hốt quay lại, chàng cười lạnh:
“Tự cô ngất đi, hay là định để tôi đánh ngất?”
Tô Ngâm nhìn ra phía sau chàng, cửa lối đi tối om om, như một cái miệng rộng, chẳng hề có người nào đi ra nữa. Lại nhìn về mặt mũi bầm dập của Lý Diên Tú, trong lòng đã hiểu đại khái tình huống ngay lập tức.
Nàng ta cười thê thảm, khẽ nói: “Không phiền Lý công tử lo lắng.”
Bèn ngồi xổm xuống, nhặt một hòn đá to nhỏ vừa phải, đập một phát lên trán mình, máu chảy thành dòng ngay.
Sau đó, nàng ta bình tĩnh ném hòn đá sang bên cạnh, bình tĩnh nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
……….
Một loạt thao tác làm Lý Diên Tú ngớ ra, trợn mắt, há mồm, hồi lâu sau mới lẩm bẩm được một câu:
“Thật ra cô không cần phải trung thực như thế, cứ nằm thẳng xuống giả vờ là được mà.”
Tô Ngâm giật giật ngón tay, dịch thân thể sang bên cạnh, sau khi chắc chắn là không chắn đường mới yên tâm giả chết.
……….
Lý Diên Tú đi từ sân sau ra đến ngoài cổng, mới phát hiện một bảng tên bên trên.
Hai chữ Mai viên được viết rất rõ ràng.
Hóa ra là chỗ ở của cô bé Tần Trăn trước khi gả, lại nghĩ đến Ninh Mặc xem chàng như nữ quyến mà nuôi, chàng hận không thể quay lại đấm hắn thêm hai phát nữa. Tốt nhất là rụng sạch răng, đỡ cho con chó kia há miệng không phun ra nổi một câu tiếng người.
May mà người đánh xe vẫn còn ở ngoài cổng.
Lần này thì chẳng có gì mà thương hương tiếc ngọc nữa, Lý Diên Tú bổ thẳng một phát sau cổ người đánh xe, đợi hắn ngất đi rồi mới kéo hắn vào trong thùng xe. Sau đó chàng tháo hàm thiếc, túm dây cương, nhảy người lên…..
Kết quả… ngã xuống nặng nề.
Chàng đau đến nhe răng, trợn mắt, không nhịn nổi mà mắng đồ súc sinh Ninh Mặc, dùng nhuyễn cân tán như không cần tiền vậy. Cbn, làm cho giờ đây chàng còn yếu hơn cả bà thím.
Lý Diên Tú tháo lỏng roi dài quấn trên cổ tay, sau khi bò lên yên ngựa, ra sức quất mạnh lên lưng nó.
Ngựa chạy như bay, con đường phía trước xóc nảy, chàng ép chặt thân mình trên lưng ngựa để tránh bị ngã xuống.
Từ nhỏ đến lớn, kể cả khi bị đuổi giết cũng chưa bao giờ chật vật thế này. Sau khi Lý Diên Tú mắng Ninh Mặc đến hơn cả nghìn lần trong lòng, cưỡi ngựa chạy thẳng đến phủ Tần Miện.
Đêm khuya vắng người, cổng thành đóng chặt.
Vừa khéo tiểu tướng thủ thành là người quen cũ, thấy Lý đại nhân mất tích đã sáu năm xuất hiện trở lại, ngạc nhiên đến suýt rơi cả cằm xuống đất. Do dự một lúc, rồi hắn cho đi, mặt khác, lại phái người thông báo cho phủ Thái phó.
Cũng may, đến nửa đêm giờ Tý, cuối cùng cũng đến được phủ của Tần Miện.
Đương nhiên người gác cổng nhận ra vị gia này, vội chạy đi mở cổng, nghênh đón vào trong. Đợi đến khi Tần Miện được tin, chân đất chạy ra, còn chưa kịp vui mừng đã bị trúng một đấm của Lý Diên Tú.
“Cái đồ con lừa, nhìn xem anh đã làm những việc cmn gì rồi!”
Dù đang trong cơn giận dữ, nhưng vừa do nhuyễn cân tán, vừa bôn ba cả đường, Lý Diên Tú đã hết sức từ lâu. Một đấm mềm nhũn, Tần Miện chẳng thấy đau chút nào.
Hắn vội vàng đỡ bạn tốt ngồi xuống, thấy toàn thân chàng bị thương, tức không chịu nổi, vỗ bàn:
“Thế mà tên kia dám nhục nhã anh như thế à?”
Lại nghi ngờ: “Không đúng, anh trốn ra đây? Tên kia giữ anh ở đâu thế?”
……….
Đây là lần thứ hai trong đêm nay Lý Diên Tú muốn đánh người rụng răng.
À không, so với Ninh Mặc, hiển nhiên Tần Miện càng đáng ghét hơn. Chàng hận không thể lấy kim khâu cái miệng của thằng nhãi này vào, đỡ cho hắn khỏi đánh rắm.
“Lấy cho tôi ít thuốc đi.”
Lý Diên Tú hận rèn sắt không thành thép, nói nghiến răng, nghiến lợi: “Không nhìn thấy tôi bị thương đầy người à?”
Tần Miện bừng tỉnh, vội sai người đi lấy thuốc.
Hắn là người tập võ, khó tránh khỏi bị thương các loại, nên trong phủ chuẩn bị đầy thuốc. Lúc này đã bảo người bôi thuốc cho Lý Diên Tú thật cẩn thận, hỏi:
“Tên Ninh Mặc kia đang ở đâu? Anh không đánh chết đấy chứ hả?”
Nhìn dáng vẻ rụt rè của hắn, Lý Diên Tú lại thấy ngứa mắt.
“Sao nào, tôi đánh chết tên kia rồi, anh có ý kiến? Ông đây có đánh chết gã cả trăm lần cũng không hết giận.”
“Đúng, đúng, đúng.”
Tần Miện phụ họa không ngừng: “Đúng là cái tên này rất thiếu đánh, nhưng tốt xấu gì anh cũng để cho gã thở một hơi chứ, tôi không thể để Trăn Trăn làm quả phụ được.”
Nhắc đến Tần Trăn, lại nhớ đến lời nói của Ninh Mặc, Lý Diên Tú im lặng.
Thấy bạn tốt không nói gì, Tần Miện sốt ruột: “Không phải chứ, đánh chết thật rồi á?”
Tính cách của hắn dễ xúc động, đứng đây đi đi lại lại, trong đầu vừa tức vừa phiền, lại còn có chút vui sướng không nói nên lời:
“Nếu không phải nể mặt Trăn Trăn, tôi thật sự muốn giết chết tên kia cả trăm lần, ngàn lần. Nhưng tôi không thể nhìn em gái tôi làm quả phụ được. Tên kia có vô liêm sỉ đến đâu thì đối xử với Trăn Trăn vẫn còn không tệ mấy…..”
“Tần Trăn kể à?”
Tần Miện bị cắt ngang, ngớ ra rồi mới gật đầu: “Trăn Trăn nói tên kia đối xử với con bé rất tốt, bảo tôi không cần lo lắng.”
Ha ha.
Một gã mà cả ngày chỉ nghĩ đến ** mông tên đàn ông khác, sao có thể đối xử tốt với vợ mình được?
Lý Diên Tú thật sự muốn mổ đầu con lừa này ra, xem rốt cuộc thì trong đó chứa cái gì.
“Người còn chưa chết.”
Chàng quăng ra một câu này.
Người hầu khẽ nói: “Lý công tử, vết thương trên mặt ngài đã được bôi thuốc xong rồi ạ, nhưng mà ngài còn bị gãy một cái xương sườn, em phải đi mời thầy thuốc đến mới được.”
Lý Diên Tú xua tay.
Tần Miện vừa nghe được: “Gì, gãy xương sườn? Bị tên Ninh Mặc kia đánh gãy á?”
Lý Diên Tú nghẹn một cục tức trong lòng, cố ý ghê tởm hắn:
“Đúng thế, chính là em rể yêu quý của Tướng quân ban tặng cho. Tần Tướng quân, tôi còn tưởng là hai người, một văn, một võ, bổ sung cho nhau là vừa. Không ngờ võ công quyền cước của vị kia cũng chẳng kém cạnh gì, chắc là được Tướng quân chân truyền cho đi.”
Tần Miện như nuốt phải ruồi thật, rất khó chịu:
“Diên Tú, anh đừng nói như thế mà. Tôi biết sai rồi, tôi không nên phản bội anh, không nên lên thuyền với tên kia, càng không nên gả Trăn Trăn cho gã vô lương tâm này. Tôi, tôi…..”
Hắn đảo mắt một vòng quanh phòng, cúi đầu sờ thanh đao đang đeo bên thắt lưng, gỡ luôn xuống, quỳ một gối rồi dâng bằng hai tay, giọng điệu chân thành, cung kính:
“Diên Tú, anh chém tôi đi, chỉ cần có thể để anh hả giận, đừng tức tôi nữa. Anh cứ chém thoải mái đi, chỉ cần để cho tôi còn một hơi là được. Nếu tôi nhíu mày một chút, tôi không phải là thằng đàn ông nữa!”
Hắn cúi đầu xuống, đôi tay đang nâng thanh đao được ngự ban, tượng trưng cho công huân của nhiều thế hệ nhà họ Tần.
Một lúc lâu sau mới nghe thấy Lý Diên Tú mắng một câu:
“Đúng là đồ ngu!”
Chàng thở dài một hơi, nhịn đau, gác chân lên tháp, dần ngả người nằm xuống:
“Sao lúc trước tôi lại quen bạn bè ngu xuẩn như anh thế này chứ. Đặc biệt là còn có thể thấy chính tôi cũng chẳng thông minh gì, bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay hệt như anh vậy. Bây giờ cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi.”
Ánh mắt Tần Miện mờ mịt, chẳng nghe hiểu là có ý gì. Lý Diên Tú cũng lười võ mồm với hắn, nói thẳng:
“Bây giờ Lạc Anh ở đâu?”
Biểu cảm của Tần Miện trở nên phấn khích hẳn lên ngay.
Lúc đầu hắn ấp a ấp úng, sau đó lại cau mày, cuối cùng thở ngắn, thở dài. Một lúc lâu sau mới hỏi rất rụt rè:
“Anh quay lại là vì cô ta à?”
“Không thì sao chứ?”
Lý Diên Tú quấn roi dài vào cổ tay, lại cúi đầu kiểm tra chỗ bị thương trên người, rồi ngẩng đầu nhìn hắn:
“Chẳng lẽ là vì anh chắc?”
Tần Miện tự hiểu đã lại làm việc ngốc nghếch, lúc này đây không dám vuốt râu hùm nữa, chỉ đành thuận thế trả lời:
“Ở trong cung.”
Lý Diên Tú chẳng hề thấy đáp án này kỳ lạ chút nào.
Ninh Mặc có thích nữ đâu, đương nhiên sẽ không giữ Lạc Anh ở bên cạnh. Nơi ở tốt nhất chính là trong cung được bảo vệ nghiêm ngặt.
Muốn lôi một người ra khỏi cái hố kia còn thật sự khó hơn cả lên trời.
Lúc Lý Diên Tú dồi dào sức khỏe cũng chưa chắc có thể làm được. Huống chi giờ đây, thân thể chàng hệt như một con búp bê rách bị chà đạp, thiếu niên chẳng có tí võ công nào cũng có thể tẩn chàng một trận, đừng nói đến thâm cung cứ năm bước lại một lính gác.
Lý Diên Tú hỏi tiếp: “Bây giờ anh còn bao nhiêu người ở trong cung?”
Tần Miện lắc đầu: “Mấy năm nay, Ninh Mặc lần lượt thay đổi Vũ Lâm vệ, giờ đây khuôn mặt mới chiếm đến bảy, tám phần. Có rất nhiều người đến tôi cũng không quen mấy.”
“Ngu ngốc!”
Lý Diên Tú chỉ hận rèn sắt không thành thép, hận không thể tẩn người này thật hung hăng thay Tần Tướng quân đã mất sớm:
“Cả ngày anh làm được gì hả? Bị người ta ăn sạch đến xương cốt cũng chẳng còn, thế mà dám bảo hổ lột da?”
Tần Miện không dám nổi nóng, chỉ đành chịu mắng.
Lý Diên Tú nén đau ở ngực, lại hỏi: “Trưởng công chúa thì sao? Không bị liên lụy gì chứ?”
Tần Miện gật đầu: “Mẫu thân là Đại trưởng công chúa, lại là mẹ vợ tên kia, ngoài mặt vẫn được, tên kia cũng chưa từng làm khó người nhà tôi.”
Nói đến đây, lại nghĩ đến người nhà họ Lý bị lưu vong khổ sở, trong lòng càng áy náy.
Lý Diên Tú chẳng thèm để ý tí nào, nói thẳng: “Anh đi mời Đại trưởng công chúa tiến cung một chuyến, lấy cớ thăm tiểu Hoàng đế. Anh phải nghĩ cách đưa tôi vào cùng.”
Hắn muốn nói nghịch thần, nhưng trên chiếu thư cũng không phán tội trạng của Lý Diên Tú, cuối cùng, chỉ đành vỗ đầu một phát thật mạnh, nói rất hung hăng:
“Tóm lại, anh không thể đi được. Quá nguy hiểm!”
Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lý Diên Tú nhấc tay vỗ một phát.
Đầu của Tần Miện bị vỗ bộp một tiếng rất vang.
“Hét to nữa đi, dứt khoát lấy cái loa mà hét to vào, nêu cả tên tôi cho mọi người biết luôn là tôi đang ở đây đi.”
Tần Miện tủi thân vô cùng: “Anh biết tôi không có ý này mà, tôi, tôi lo cho anh.”
Thật đúng là hắn không muốn đã sai càng thêm sai nữa.
Lý Diên Tú mệt mỏi buông tay, cứ như là một phát kia đã dùng hết sạch sức lực toàn thân. Giờ đây, đau đớn ở ngực ụp đến, chàng không nhịn được mà cắn chặt răng:
“Phí lời, tôi không biết là nguy hiểm chắc?”
Chàng phun ra cục nghẹn ở ngực, chịu đựng cơn đau đi qua, ánh mắt phát ra kiên định, sáng ngời:
“Nhưng thế thì sao? Bây giờ nàng dâu của tôi còn ở trong đấy đấy. Đừng nói là hoàng cung, kể cả là núi đao, biển lửa, ông đây cũng phải kéo nàng ấy ra.”
Ngát dịch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT