*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dĩ nhiên là Tần Miện tức giận, bỗng Ninh Mặc lại giơ tay vỗ lên ngực hắn hai cái như đang an ủi:

“Yên tâm đi, Trăn Trăn ở chỗ của ta đã là kết quả tốt nhất rồi. Đây chẳng phải là nhận thức chung mà chúng ta thống nhất à? Ta hứa cho cô bé địa vị cao, cho cô bé tôn quý, bất kể đón vào, tiễn đi bao nhiêu đều sẽ không lay động đến địa vị của cô bé một chút nào. Tần Miện, việc đã đáp ứng, ta đã làm được rồi, đừng có yêu cầu đòi hỏi thêm nữa.”

Những lời của Ninh Mặc đã túm hắn quay về đêm khuya gió thu lạnh sáu năm trước chỉ trong nháy mắt…

Trăng treo giữa trời, đêm lạnh như nước.

Cả người Tần Miện thấm đẫm sương, đẩy cửa lớn Hiệt Phương các thật mạnh. Hắn nhìn một cái đã thấy ngay được Ninh Mặc đang dựa nghiêng người với vẻ mặt đầy sắc xuân.

Xưa nay hắn không thích nơi như thế này, càng không hiểu tại sao mình bị gọi đến vội vội vàng vàng để làm gì. Cởi đao đeo bên thắt lưng xuống, đặt mạnh lên bàn. Quả thật, thoáng chốc đã làm đám oanh oanh yến yến bị dọa sợ đến nỗi mặt chẳng còn chút máu nào, hệt như chim sợ cành cong, dùng ánh mắt đáng thương nhìn sang Ninh Mặc, không hẹn mà cùng túm tụm lại sau lưng hắn ta, run rẩy.

“Cái tính cách này của anh không thể sửa đi được à?”

Ninh Mặc bất đắc dĩ, buông chén trong tay xuống, rồi phất tay ra hiệu. Các cô nương như được đại xá, đều đứng lên, tranh nhau ra khỏi phòng.

Người đã tan hết, Tần Miện mới lên tiếng:

“Có việc gì mà không thể nói lúc Diên Tú ở đây, cứ phải gọi tôi quay lại mới được?”

Ninh Mặc không đáp mà còn hỏi lại: “Nghe nói vị Nhị hoàng tử Bắc Ngụy kia trời sinh anh tuấn phi phàm, đam mê thơ từ, thư pháp hiếm có. Tính cách như thế mà không đi làm quý nhân an nhàn, lại cứ phải khăng khăng nhòm ngó. Cũng không biết là họa hay là phúc?”

Tần Miện hừ một tiếng: “Tôi nghe nói người này có tâm tư đơn giản, lương thiện, đối xử với văn thần tử tế. Nghe nói trong cuộc chiến Diễn vương lần trước, chính hắn đã đề nghị không giết tù binh. Nhân quân như thế chính là phúc khí của Bắc Ngụy, sao lại là họa được?”

“Nhân quân?”

Ninh Mặc nhướng mắt nhìn hắn một cái, ý cười không đạt đến đáy mắt, nửa đùa, nửa thật: “Nếu là người nhân nghĩa, vì sao anh lại kháng cự việc hôn sự này đến thế?”

“Việc nào ra việc nấy.”

Tần Miện đặt mông ngồi xuống, có thể nhìn ra là trong đầu hắn có phiền muộn. Thế mà hắn lại chộp lấy ly rượu trên bàn, ngửa cổ uống cạn.

Cứ thế hai, ba lần, làm cho Ninh Mặc phải giơ tay đoạt lại bầu rượu.

“Kể cả anh có làm bản thân nghẹn chết ở đây, chỉ sợ mối hôn sự này của Trân Trân vẫn không thể giải quyết.”

Nhắc đến việc này, Tần Miện nghẹn đến khó chịu. Lại không tìm được nơi để giải tỏa, chỉ có thể đấm một đấm xuống mặt bàn thật hung hăng, phẫn hận:

“Tôi chỉ hận mình vô năng! Đường đường nam nhi bảy thước, thà chết trận cũng tuyệt đối không muốn lấy nữ quyến ra đổi thái bình!”

Mặt bàn lên tiếng trả lời mà nứt ra, vết nứt uốn lượn, lan tràn nhanh chóng, hệt như tia máu đang tràn ngập trong mắt Tần Miện vậy.

Từ sau khi biết mối hôn sự này của em gái, hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Hai mắt chằng chịt tia máu, cằm lún phún đầy râu, cả người đã gầy đi một vòng, xương gò má nhô cao, có vẻ suy sụp vô cùng.

“Cái đồ lỗ mãng này, thảo nào các cô nương thấy anh cũng đều tránh như gặp phải thú dữ.”

Tần Miện không kiên nhẫn đùa giỡn với Ninh Mặc, hắn nói thẳng: “Đừng có bảo là anh tìm tôi đến để nói chuyện đùa?”

Ninh Mặc cười, thay đổi vẻ mặt nghiêm túc một cách nhanh chóng:

“Thật ra, những lời anh nói lúc nãy cũng không đúng hoàn toàn.

Trong thiên hạ này, đúng là có những người vô liêm sỉ, không trượng nghĩa, nhưng cũng không thiếu những người có tâm huyết sục sôi như anh. Chỉ khó là triều đình thối nát, có người yêu nước thì lại bị đẩy vào kết cục thế nào rồi?”

Lúc nói chuyện, Ninh Mặc vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu cảm của Tần Miện, thấy hắn chẳng thay đổi gì, lại thêm một câu:

“Việc của Diễn vương mới qua được mấy năm. Người trung quân, ái quốc như thế mà lại thân bại, danh liệt. Có tiền lệ như vậy, ai còn dám bước theo tấm gương đó nữa?”

Rốt cuộc, biểu cảm của Tần Miện cũng thay đổi.

Diễn vương là con trưởng của anh ruột □□ Hoàng đế. Về bối phận thì chỉ lớn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play