*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáu năm trước, khi lần đầu vào cung, Phương Cẩn nắm tay nàng, vui vẻ vô cùng, dẫn nàng vào tòa cung điện này, hưng phấn mà nói đây là điện Kiêu Dương, nơi mẫu phi cậu ta từng ở.

Sáu năm sau, Lạc Anh đứng lẻ loi trước điện, nhìn lên bảng tên vàng óng lấp lánh ấy, lầu nhỏ khắc hoa, trạm ngọc kia, tâm trạng lại khác rất nhiều.

Đám cung nữ, thái giám hầu hạ trước đây không thấy nữa, đến cả Trương Đại bạn cũng bị trúng gió sáu năm trước, giờ đây nằm liệt trên giường bệnh, đau khổ sống qua những ngày còn lại không nhiều.

Chỉ còn duy nhất hải đường ngoài sân vẫn đầy hoa như gấm, cứ như là ngày mai sẽ gục ngã, hôm nay phải liều mạng để nở rộ thật sáng lạn trong thời gian ngắn ngủi.

“Cô nương, mời.”

Lạc Anh thu hồi tầm mắt, nhấc chân bước vào trong.

Trong điện vẫn hệt như trước kia, không hề thay đổi. Thảm mềm dưới chân vẫn đầy trân châu vung vãi, trên bàn vẫn bày mấy món tráng miệng quen thuộc.

Thịt bò cuộn, mứt táo, vịt hoa quế…..

Không nhiễm một hạt bụi, nhìn rất ngon mắt.

Thị nữ đi theo nàng là từ biệt viện bãi săn đến đây, thấy Lạc Anh nhìn mấy món ăn không tính là tinh mỹ, bèn tự chủ trương:

“Ai bảo các ngươi bày mấy món này? Còn không mau mang xuống.”

Cung nữ trực ở điện Kiêu Dương ngỡ ngàng, luống cuống, nhỏ giọng giải thích:

“Hoàng thượng lệnh cho chúng em mỗi ngày đều phải bưng mấy món này mới lên, đến cả hình dáng và vị trí sắp xếp cũng không được sai lệch. Không có thánh ý, chúng em không dám.”

“Hỗn xược!”

Thị nữ kia trừng mắt ngay lập tức, muốn thể hiện quyền lực của chính nàng ta. Lại thấy Lạc Anh chẳng nói lời nào mà chỉ vòng qua rèm châu, đi thẳng vào tẩm điện.

Nàng ta vội vàng bỏ lại một câu: “Lát nữa lại lột da ngươi!” Rồi đi theo.

Sau khi vào tẩm điện, phát hiện bên cạnh giường có một đôi giày thêu, lại thấy Lạc Anh đã nhắm mắt, nằm thẳng trên giường.

Nàng ta vội tiến lên rồi ngồi xổm xuống, đặt giày thêu lại cho ngay ngắn.

Lúc nhìn thấy hai viên trân châu to đùng trên giày, nàng ta không nhịn được mà giơ tay sờ thử, đáy mắt nổi lên vẻ hâm mộ không lời nào có thể tả được.

Mà nàng ta đã đứng lên rất nhanh chóng, bắt đầu thêm mắm. Thêm muối:

“Bọn tiện nhân này, tám phần là do khinh cô nương là người ngoài cung vào đây, mới bịa một cái cớ như thế. Thế nào cô nương cũng đừng mềm lòng, tranh thủ vừa mới đến, phải lập quy củ cho hội kia mới được.”

Trong đầu nàng ta đã tính toán tốt rồi, chẳng ngờ, Lạc Anh lại quay người đi luôn, chỉ để lại cho nàng ta một bóng lưng.

Không gãi đúng chỗ ngứa, nàng ta thức thời mà ngậm miệng, tìm một lý do để đi ra ngoài, tính toán cách khác.

Đợi sau khi nàng ta rời khỏi, Lạc Anh mới quay người lại như cũ.

Nàng mở to hai mắt, mờ mịt nhìn nóc giường bạt bộ khắc hoa, khảm châu có mấy chỗ trống rỗng, đó là kiệt tác năm ấy của nàng. Lại nghiêng đầu, giơ tay sờ dải lụa đang rủ xuống và túi thơm bát bảo như ý.

Cuối cùng, quay sang sờ dưới gối. Quả thật là đám bảo bối năm ấy giấu đi vẫn còn ở đây.

Chỉ đáng tiếc, vật còn đó, người thay đổi, mọi việc đã qua hết rồi.

Ngoài rèm châu, lư hương vàng khắc thú ba chân, đã được đốt hương an thần. Dần dần, Lạc Anh với tinh thần và thể xác đều mỏi mệt nhắm mắt lại. Chỉ có đôi lông mày nhíu chặt kia mới có thể nhìn ra được tâm sự của nàng lúc này đây đã tích tụ nặng nề, vô cùng không yên ổn.

*

Tháng bảy nóng như lửa, tháng chín mặc thêm áo.

Khi các chậu băng được cất đi, đám cung nữ bắt đầu gỡ rèm sa mỏng xuống, đổi rèm lụa dày hơn một chút lên, cất chăn mỏng đi, vội vội vàng vàng, như ong thợ xây tổ.

Mấy tháng này, Lạc Anh cứ như đã bị quên lãng vậy.

Không có bất cứ ai đến hỏi han, cả điện Kiêu Dương như đã được lệnh gì đó, tất cả mọi người đều như kẻ điếc, người câm. Vốn là Lạc Anh cũng không muốn mở miệng, như thế lại vừa khéo, mọi người ở cùng với nhau cũng bớt được phiền toái.

Nhưng mà, có người sốt ruột, không ngồi yên được.

Ví dụ như thị nữ đi theo nàng vào cung, vốn tưởng đã leo lên được càng cao, lại chẳng ngờ người mà nàng ta dùng trăm phương ngàn kế để đi theo lại bị ghẻ lạnh khi vừa vào cung. Trong lúc nóng vội, đầu óc không tỉnh táo, đêm khuya thay thường phục thái giám, định bất ngờ gặp gỡ Hoàng thượng bên ngoài tẩm cung của cậu ta.

Đương nhiên kết quả rất thảm. Còn chưa kịp thấy mặt Hoàng thượng đã bị tuần nha bắt, không chịu nổi tra tấn nặng nề, đã chết.

Nghĩ lại nàng ta huênh hoang đắc ý lúc mới đến, cũng không thổn thức thương tiếc gì lắm.

Bao nhiêu cô nàng nghĩ bước qua cửa cung là bước chân vào Long môn, lại không biết, càng có khả năng là Quỷ môn.

Hôm nay, có

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play