" ngươi có nghe nói gì không? Sư phụ vừa mới ban cho tên nhóc kia một quyển bí tịch y hệt như cái của Hành Dẫn sư huynh".

" ngươi nghe ở đâu ra vậy?"

" khi nãy ta bưng trà cho sư phụ tận mắt thấy". Người kia nói xong còn chậc lưỡi:" không hổ là được sư phụ yêu thương, chúng ta cũng không được ưu đãi tốt như vậy, Đứa nhóc kia chỉ mới vừa vào môn mà đã hưởng ngang ngửa Sư huynh".

" được rồi, cẩn thận cái miệng của ngươi".

" ta biết mà, ta chỉ bất bình thôi, đứa nhóc kia không có gì mà có số hưởng đến như vậy, sư huynh là nhất, đứa trẻ kia cũng không thể giành được sủng ái của sư phụ đối với sư huynh đâu.. xùy...".

Hai người trong tông môn vừa lúc đi ngang qua cánh rừng, họ không thấy nam phản diện, tưởng rừng hoang không có người nên trò chuyện cũng không kiên nể gì nói chuyện, khi nhắc đến Luật Đàn Sâm thì có phần khinh bỉ, khi nhắc đến Lý Hành Dẫn lại một phần kính nể.

Mấy từ này đều lọt vào tai nam phản diện, mà lúc này quyển bí tịch trong lời của hai người đó nói đang bị Luật Đàn Sâm nắm chặt đến nhăn nhúm.

Chết tiệt.... Ánh mắt trẻ con của Luật Đàn Sâm tối đi, trong đó đều là sự ghen tị, thật ra, Luật Đàn Sâm không ngây thơ như Đống Thương Ca nghĩ, chỉ là dáng vẻ nguỵ trang mà thành, lớn lên trong nơi tồi tệ như thế thì làm sao nam phản diện có ý nghĩa ngây thơ như bao đứa trẻ khác được, không có ai che chở, muốn sinh tồn phải dựa vào chính mình.

Luật Đàn Sâm rất khó chịu, trong mắt nam phản diện hiện tại sư phụ là người rất quan trọng, biết rõ sư phụ vẫn còn có đồ đệ khác nhưng Luật Đàn Sâm vẫn không muốn Đống Thương Ca quan tâm đến một ai ngoài bản thân cả....

Làm vậy có ích kỷ lắm không? Chắc là có, nhưng mà Nam phản diện lại không hề muốn chia sẻ sư phụ cho ai hết.

Luật Đàn Sâm mấy hôm nay vẫn luôn quấn quýt bên người Đống Thương Ca, nhưng bên tao vẫn nghe phanh phui người bên ngoài đồn đại trước khi sư phụ chưa bị bệnh vẫn rất ưu ái cho Lý Hành Dẫn, sau rồi sư phụ bị bệnh, thái độ cũng thấy đổi, người ta cũng không còn chú ý đến nữa nhưng tin đồn vẫn cứ như vậy mà lưu truyền.

Trong miệng các tôn đồ trên núi mở miệng đều là " trước kia" bây giờ lại mang Nam phản diện và nam chính ra so sánh...

Luật Đàn Sâm quay lưng đi vào rừng, ánh mắt nhỏ có chút lát chuyển, sống trong tầng lớp dơ bẩn, từ trước đến giờ vẫn luôn bị người khác xem thường, nam phản diện trong tâm vẫn luôn là một con người cứng mềm đều không ăn, đối với họ cũng không thèm quan tâm, nhưng một ngày, có một người vừa đẹp vừa dịu dàng như tiên giáng Trần đáp xuống trước mặt, sẵn sàng cho đi sủng ái, truyền đi ấm áp, Luật Đàn Sâm vô cùng trân trọng....

Không muốn mất đi, vậy thì nhất định phải mạnh, không muốn bị đem ra so sánh, vậy thì phải vượt qua kẻ đó, muốn sư phụ bên cạnh, duy nhất là của bản thân... vậy thì nhất định phải giành.....

Thủ đoạn.... Luật Đàn Sâm có rồi..... sư phụ không thể để ai tranh giành....

————-

Đống Thương Ca ngồi dưới táng cây, mặt nhìn chăm chăm mảnh đất đang nhú mầm xanh mấy cây củ cải hắn trồng, cảm giác vô cùng ưng bụng. Đúng là đất tiên trồng rau heo, rau xanh tốt vô cùng....

Mấy hôm nay Nam phản diện học hành hay luyện võ đều rất chăm chỉ, làm sư phụ như hắn cũng cảm thấy trong nhà có đứa nhỏ mát lòng mát dạ, thảo nào hồi còn ở hiện đại, mấy bậc cha mẹ luôn ép con phấn đấu, nở mày nở mặt thật, tuy vậy hắn cũng không vô nhân tính mà ép người, bản thân nam phản diện là tự nguyện, mà nhà có đứa trẻ tự nguyện học tập thì còn gì bằng....

Phải thưởng thôi nhỉ.... Đống Thương Ca gảy ngón tay tính toán.... Hắn rất vô tư, cũng không biết nam phản diện đã nghĩ những gì, nếu biết.... Không rõ hắn còn vui vẻ nổi hay không...

Tâm tình vui vẻ, Đống Thương Ca quyết định đi dạo một vòng xem nam phản diện học tập như thế nào rồi, hắn phẩy tay, gót chân nhẹ nhàng uyển chuyển rời đi, tiếng lục lạc lại vang lên đinh đang. Lại một phen sầu não, hắn niệm chú quyết, tiếng lục lạc lúc này mới im bặt.

Thật khổ, Đống Thương Ca thầm nghĩ, hắn sau này cũng không thể đi ăn trộm hay làm việc xấu được, chân chả như thế còn gì..... Đống Thương Ca không biết quyết mở vòng, lúc đầu cũng im lặng chấp nhận, riết rồi quen, hắn lười để tâm.....

Không thể đi hỏi, nguyên chủ tự tạo chú thì có ai mà biết, đúng là tự mua dây buộc mình mà.....

Nghĩ rồi, Đống Thương Ca khuất dạng..... Ngôn Tình Sủng

Quả thật phải khâm phục ha, Luật Đàn Sâm đúng là thiên tài thật, đến cả hắn cũng chật lưỡi, lần đầu tiên cọ nhiệt với học bá, Đống Thương Ca hâm mộ không thôi....

Đến cả Lý Hành Dẫn nhìn Nam phản diện mỗi ngày cách bản thân càng gần, nam chính cũng suy rất nóng mặt, chỉ có Đống Thương Ca là thật lòng vui vẻ thôi...

Hắn vô tư cũng không để ý ánh mắt đố kỵ của bao người nhìn nam phản diện, hễ tốt sẽ được khen, kaf khen nhiều quá thì Lý Hành Dẫn ngày càng ghét Luật Đàn Sâm nhiều hơn.....

Hắn vô tội mà........

Công rèn luyện cũng có lúc đền đáp, thấm thoát 9 năm trôi qua, trên giới tu tiên cũng chỉ như là cái chớp mắt, chỉ có Nam phản diện ngày một cao hơn, cao hơn cả Đống Thương Ca một cái đầu, ánh mắt nhìn sư phụ cũng ngày một khác hơn....

Trong núi, cũng không còn ai dám nói to nhỏ so sánh Luật Đàn Sâm với Lý Hành Dẫn nữa.... " Hình như Luật Đàn Sâm giỏi hơn " đây chính là câu mà mỗi người sẽ buộc miệng nói trong thời gian hiện tại này, cũng chính là kết quả Luật Đàn Sâm muốn nghe nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play