Bóng tối hạ xuống, những ngọn đèn lưu ly trước gió được thắp sáng bởi thần lực nên vẫn cường ngạnh mà cháy, lúc này trên núi Song Xuyên êm ả lạ thường, thỉnh thoảng sẽ có một hai đồ đệ cầm đèn lồng đi ngang qua, khẽ bước chân không một tiếng động.
Mỗi ngày Đống Thương Ca được nuôi vô cùng giống heo, ăn xong rồi ngủ, mọi chuyện trên núi đều có Lý Hành Dẫn lo liệu, nam phản diện thì mỗi ngày cứ mềm mềm ngọt ngọt, nghe lời như thế, hắn cũng không lo nghĩ gì cả.
Nhung tuyệt đối phải làm gương, chuyện Đống Thương Ca bị mất trí nhớ, cũng chỉ có người trong tông biết, mọi việc đàm phán đều ưu tiên cho Đống Thương Ca nghỉ ngơi, mọi chuyện chưởng môn lo liệu hết, hắn ngày càng rãnh rỗi.
Đêm xuống rồi, Luật Đàn Sâm mới vừa học hết tâm pháp truyền thừa mà Đống Thương Ca đưa cho, trong mắt cũng có chút ngấn nước.
Đống Thương Ca ngồi niệm quyết bên cạnh khẽ mở mắt, suy tư nhìn nam phản diện:" trễ rồi, lên giường ngủ thôi".
" vâng". Nam phản diện nghe lời răm rắp, ghép sách lại theo ý của Đống Thương Ca leo lên giường, sau rồi lại giương đôi mắt nhỏ nhỏ tròn xoe nhìn Đống Thương Ca.
Như ý nguyện, Đống Thương Ca nhìn nam phản diện hiền từ khen ngợi một câu, lúc này Nam phản diện mới vui vẻ nhắm chặt mắt ngủ.
Đống Thương Ca thở phào một hơi, lưng dựa thẳng nãy giờ mới khom xuống, tìm tư thế thoải mái nhất mà dựa vào đầu giường, thật mệt chết hắn rồi, phải làm gương cho trẻ nhỏ có biết hay không? Mấy ngày nay Đống Thương Ca đều như thế, quả thật làm thần tiên cũng khổ thật. Vì để nuôi lớn nam phản diện hướng theo chính nghĩa thì bắt buộc phải như thế.
Đống Thương Ca chỉnh ngọc quan trên tóc, tay áo phất phơ, đợi nam phản diện ngủ say rồi hắn mới dám nằm lên giường, sau rồi ngủ đến say giấc, tay quơ loạn ôm lấy nam phản diện cũng không hay biết.
Nửa đêm, trăng sáng mờ mờ, Đứa nhỏ nằm ngủ bên cạnh đột nhiên tỉnh dậy, mắt nhập nhèm, nhìn thấy Sư phụ ôm mình thì cười thích mắt, ngã vào ngực ôm lấy Đống Thương Ca.
Mấy ngày nay Luật Đàn Sâm đều lăn vào ngực của Đống Thương Ca, vậy mà mỗi sáng khi thức dậy hắn đều tự bổ não cho bản thân là trẻ nhỏ hay ngủ lăn lộn, rốt cuộc người lăn lộn lại chính là hắn.
Phái Xuyên Tông nổi tiếng là Kiếm pháp, trong túi càn khôn của Đống Thương Ca cũng đầy rẫy sách học kiếm thuật mà một số linh thạch quý hiếm.
Đống Thương Ca nhìn qua vài lần, cuối cùng âm thầm bĩa môi, nguyên chủ tham lam quá, tích trữ nhiều thật... nhưng mà hắn thích.
Hắn chơi rất lớn, tìm kiếm một hồi, vung tay đưa cho Luật Đàn Sâm bí kíp luyện khí thượng đẳng, tạm thời cứ cho nam phản diện học trước, kiếm khí để sau này đến Tịnh Các Kiếm tìm sau.
Lý Hành Dẫn vừa lúc cũng đi đến vấn an Đống Thương Ca, cùng lúc nhìn thấy, nhưng cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt, khi nam chính bái sư, nguyên chủ cũng ban cho nam chính một quyển kiếm pháp, Lý Hành Dẫn nhìn bìa sách có phần na ná với cái của mình thì không nói gì cả, tâm cũng có chút thoải mái, nam chính đưa lên một túi hạt giống xong thì xin phép lui đi.
Nam chính không hề hay biết, bộ của mình chỉ là Trung đẳng, bộ của Luật Đàn Sâm mới là thượng đẳng. Quyển sách có phần giống nhưng chữ bên trong lại khác hoàn toàn, mà Đống Thương Ca cũng không biết là nó khác, hắn chỉ lấy đại mà thôi.
Đống Thương Ca cũng không níu Nam Chính ở lại để làm gì, khẽ phất tay cho Lý Hành Dẫn lui ra, còn mình thì bảo Nam phản diện ra sau núi luyện khí, bản thân rãnh rỗi cầm hạt giống trồng nuôi heo.
Hai người một lớn một nhỏ đi rồi, lúc này Đống Thương Ca mới đi ra dải đất trống, vui vẻ ngồi xuống, dùng thần lực xới đất, quả nhiên có tiên pháp đều tiện lợi quá đi, hắn vui vẻ đổ hạt giống ra tay. Bên trong có rất nhiều loại hạt khác nhau, xem ra cũng không phải chỉ có một loại củ cải. Trong lòng Đống Thương Ca lại âm thầm cho nam chính một like.
Việc trồng trọt này nam chính trước đó có đề nghị với hắn là sẽ để mấy đồ đệ trồng, nhưng Đống Thương Ca từ chối thẳng thừng, đồ đệ trên núi còn phải đi luyện kiếm, một mình hắn rãnh rỗi không có việc gì làm thì cứ để hắn, sắc mặt của nam chính hơi kì quặc, nhưng ý sư phụ đã quyết cũng không dám cãi.
Đống Thương Ca không thể nào lựa từng hạt ra được, nên là rải xuống đất mỗi nhúm một chỗ xong rồi lấp đất lại, lại điều động thần lực kéo theo một luồng nước tưới lên.
Chưa có khi nào mà trồng trọt dễ dàng đến như vậy, Đống Thương Ca trồng xong thì phủi phủi tay, vươn vai một cái, tay sải nửa chừng thì đột nhiên sực nhớ đồ đệ trên núi sẽ thấy mấy hành động thất thố này nên rụt tay lại.
Trồng xong rồi, cũng nên nhấm nháp chút trà...
Bên này Luật Đàn Sâm theo lời sư phụ ra sau núi học khẩu quyết, nam phản diện lựa chọn một chỗ trống trải, nghiêm túc học, Luật Đàn Sâm nhỏ tuổi đã thề, sẽ không làm sư phụ thất vọng.
Đống Thương Ca mà biết quyết tâm của nam phản diện thì nhất định lòng như nở hoa. Khi đó hắn sẽ bật thốt " Thầy giỏi có trò hay" mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT