Buổi chiều 5 giờ rưỡi giờ Bắc Kinh, tuy rằng chất lượng không khí không tốt lắm nhưng những tia nắng hoàng hôn vẫn như cũ tản ra ánh sáng xinh đẹp lấp lánh.
Bởi vì đã đến giờ tan tầm.
Giám đốc Chu rửa xong bình giữ ấm đi trở về văn phòng, đặt bình giữ ấm trên bàn làm việc, cầm lấy cặp tài liệu, lại nhìn một vòng văn phòng, nghĩ lại để xác định hẳn là mình không còn quên chuyện gì, trên mặt ngập tràn phấn khởi vui tươi, chuẩn bị về nhà ăn cơm.
Ông ta mới bước nửa bước ra khỏi văn phòng, còn còn chưa kịp xoay đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập…
Trình Dập nhanh chóng chạy về phía ông ta, phía sau còn có Giản Ninh đang chạy chậm theo.
Giám đốc Chu đi đến cửa văn phòng, đi về phía trước vài bước, không định chậm trễ thời gian về nhà, “Tiểu Trình, sao hai người lại quay lại rồi?”
Trình Dập dùng ánh mắt tựa như Tô Bỉnh Thiêm thấy được vạch đích nhìn giám đốc Chu, đi đến trước mặt ông ta, một tay chụp lên tường, khiến giám đốc Chu hoảng sợ.
(*) Tô Bỉnh Thiêm: Là một vận động viên chạy nước rút người Trung Quốc. Anh là vận động viên chạy nước rút gốc Á đầu tiên vượt qua rào cản 10 giây của nội dung 100 mét trong nội dung điền kinh. (Theo wikipedia)
“Giám đốc Chu, tôi đã nghĩ ra cách quay bộ phim điện ảnh này!”
Giản Ninh cách đó 3 mét, dừng bước chân.
A, hóa ra anh thích chơi kabedon như vậy, nếu với ai anh cũng có thể dùng kabedon vậy đợi lát về khách sạn quỳ vỏ sầu riêng đi.
Giám đốc Chu vừa lòng gật gật đầu, “Vâng, không tồi, quả nhiên là đúng là thời gian đúng đạo diễn, linh cảm dạt dào nha. Như vậy, cậu về nghĩ kỹ trước đi, ngày mai hãy tới cho tôi biết muốn quay thế nào…”
Không đợi ông ta nói hết lời, Trình Dập không biết mình sắp phải quỳ vỏ sầu riêng đã chờ không kịp mà nói: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi!”
Giám đốc Chu giơ tay nhìn xem đồng hồ, ý muốn nói mình còn có việc.
Ai ngờ, Trình Dập vậy mà trực tiếp túm lấy cái tay đang giơ lên của ông ta, kéo vào văn phòng.
Giản Ninh chứng kiến toàn bộ quá trình, nhịn không được bật cười ở cửa, cười xong mới đi vào.
Lại lần nữa đi vào văn phòng của giám đốc Chu, cô ngồi trước bàn làm việc giám đốc Chu, nhìn dáng vẻ không tình nguyện của giám đốc Chu hình như vẫn đang xem đồng hồ trên tay. Mà Trình Dập bên cạnh lại mang theo sự nhiệt tình hiếm thấy, sinh động nói với giám đốc Chu ý tưởng về phim của mình…
“Phim quân sự của nước ta khi xưa đều vô cùng nghiêm túc, thậm chí có thể nói là nặng nề. Phim như vậy, đối với thị trường trong nước hiện nay không chắc có thể đắt khách, huống chi là thị trường điện ảnh nước ngoài. Nếu chúng ta đã muốn tay gấu, cũng muốn vi cá thì nhất định phải làm ra điểm gì đó đột phá.”
Giám đốc Chu dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sáng tạo ra phim điện ảnh bùng nổ, tôi biết bất kì ai cũng muốn ủng hộ. Nhưng phim quân sự của chúng ta muốn thể hiện hình tượng tốt đẹp của quân nhân, không thể giỡn chơi, cũng không thể có quân địch giả tưởng, không thể có điểm nào có thể phá hư quan hệ ngoại giao.”
Giản Ninh nghe được thì nhíu mày, nghĩ thầm thật là khó…
Nhưng Trình Dập vô cùng tự tin trả lời: “Tôi hiểu rõ, những việc này ngài không cần phải nói, chắc chắn tôi cũng sẽ suy xét đến.”
Giám đốc Chu bắt đầu tò mò Trình Dập có thể có ý tưởng mới mẻ độc đáo gì.
“Đầu tiên, chiến sĩ nước ta chắc chắn là anh dũng chống địch, điều cần thiết là cảnh chiến đấu chân thật, có đối tượng chiến đấu thật thì người xem mới có nhập tâm, chỉ quay cảnh diễn tập hoặc cảnh huấn luyện linh tinh là không được. Lúc này, chúng ta cần thiết lập trong phim một kẻ địch mạnh mà không gây ra ảnh hưởng nào đến việc ngoại giao. Sau đó, phim chiến đấu có thể được quay ở bất kỳ quốc gia nào, đánh tới đánh lui thật ra cũng đều ổn, muốn để người xem nhận ra đây là phim quân sự Trung Quốc, cần phải cho vào nhiều yếu tố Trung Quốc. Cuối cùng, hiện tại các pha nguy hiểm cũng không phải là chuyện gì mới mẻ nhưng cảnh võ thuật vẫn là Trung Quốc chúng ta tốt nhất cho nên cảnh võ thuật phải vô cùng chân thật.”
Giám đốc Chu nghe xong, cười, “Tiểu Trình, cậu nói đúng, những thứ này muốn đạt tới hiệu quả này, vấn đề là muốn đạt được những hiệu quả này như thế nào, vấn đề khó là ở chỗ này.”
“Tôi hiểu rõ.” Trình Dập vẫn là câu này, “Cho nên thứ tôi muốn quay chính là, không biết kẻ thù từ tinh cầu nào đến muốn xâm lấn trái đất, điểm dừng chân của chúng ở Trường Thành, bởi vì nơi này là một trong số những kiến trúc có thể nhìn thấy từ ngoài vũ trụ, sau đó nước ta do Giản Ninh dẫn đầu các chiến sĩ anh dũng chống địch, cuối cùng không chỉ bảo vệ được nhân dân quốc gia mà còn có thể cứu vớt toàn thế giới.”
Giám đốc Chu và Giản Ninh nghe xong suy nghĩ của Trình Dập đều ngây người.
“Chiến đấu thật, kẻ địch hư cấu, cốt truyện bao trùm toàn thế giới, mới có thể khiến cho khán giả toàn thế giới đều có thể nhập tâm.”
Giản Ninh tiếp tục im lặng.
Giám đốc Chu suy nghĩ một chút, nghĩ nên nói thế nào để không đả kích người khác, cuối cùng cố gắng nói uyển chuyển: “Tiểu Trình này, cốt truyện này quá vô nghĩa!”
Thực xin lỗi, ông ta thật sự không thể uyển chuyển hơn được.
“Tôi hiểu rõ.” Những lời này của Trình Dập nói đến mức Giám đốc Chu thấy phiền. “Giám đốc Chu, nếu dựa theo kịch bản quân sự trước kia thường thấy, chắc chắn sẽ không đạt được yêu cầu của bên trên đối với bộ phim này. Chúng ta muốn có đột phá, phải sáng tạo.”
Giám đốc Chu im lặng một lúc, Trình Dập nói có lý, yêu cầu bên trên đối với bộ phim điện ảnh này, chính ông cũng cảm thấy không làm được. Nhưng mà…
“Cậu đang nghiêm túc? Cậu cảm thấy dựa theo ý tưởng này nhận được sự khen ngợi của giới phê bình và trở thành phim điện ảnh quân sự ăn khách?”
Trình Dập dùng sức gật đầu, ánh mắt kiên nghị, “Tôi biết trước mắt rất khó thuyết phục ngài, ngài cũng rất khó để hiểu được những gì đang nói đến. Tôi sẽ quay về viết kịch bản một lần nữa, tôi tin sau khi đọc kịch bản ngài nhất định sẽ đồng ý với suy nghĩ của tôi.”
Giám đốc Chu rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, “Vậy được rồi, tạm tin cậu vậy, cố gắng đừng để tôi thất vọng.”
Hệ thống điện thoại di động trong nước đổ chuông, Giám đốc Chu vừa thấy tên cuộc gọi đến, là điện thoại của con lập tức nghe máy, trong giọng nói tràn đầy vui mừng, “Alo, con gái.”
m thanh người gọi của điện thoại trong nước có chút lớn, cho dù không bật loa cũng có thể khiến người chung quanh nghe được người gọi đến đang nói cái gì.
“Ba! Ba về đến đâu rồi? Đêm nay nhà mình ăn lẩu, lát nữa ba đi ngang qua mấy cửa hàng bán lẻ nhớ mua một lon coca!”
Giám đốc Chu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẻ mặt “Ai da, sắp tới 7 giờ rồi.”
Giản Ninh sờ sờ mũi, quấy rầy thời gian tan tầm của người ta, có chút ngại ngùng, vươn một ngón tay, chọt chọt vào đùi Trình Dập một chút.
Trình Dập đứng lên, chuẩn bị chờ Giám đốc Chu nói chuyện điện thoại xong thì tạm biệt với ông ta, sau đó sẽ về khách sạn cố gắng hết sức gõ kịch bản, ai ngờ…
“Ba, ba giúp con mua một vé vào Cố Cung nha! Không phải gần đây con vẫn luôn cẩu lương (cơm chó) của Trình Dập và Giản Ninh sao? Hôm nay có người chụp được cảnh hai người bọn họ ở Cố Cung hôn nhau! Hội trưởng hội Hán phục quyết định muốn cọ nhiệt độ, quyết định cuối tuần sẽ ở nơi bọn họ hôn nhau chụp ảnh, dựa theo đó chụp ảnh tuyên truyền Hán phục con đã thiết kế! Hiện tại con còn đang đăng tuyển người mẫu nữ!”
Giám đốc Chu liếc liếc mắt nhìn đầu sỏ gây tội dạy hư con nít.
Giản Ninh giống phạm sai lầm, cúi đầu khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Trình Dập suy nghĩ một chút, vươn tay về phía Giám đốc Chu, ý muốn ông ấy đưa điện thoại cho anh.
Giám đốc Chu nghi ngờ đưa điện thoại cho hắn.
Trình Dập nói: “Alo, xin chào, tôi là Trình Dập.”
Đối diện: “…”
“?”
“A!!!”
Trình Dập cười cười, “Mọi người không cần cọ nhiệt độ, muốn phát triển Hán phục, tôi có thể để Giản Ninh mặc Hán phục cô thiết kế, giúp mọi người chụp ảnh tuyên truyền.”
Giản Ninh, người mới vừa bị chụp ảnh hôn nhau với Trình Dập ở Cố Cung mặc Hán phục mình thiết kế trở lại chốn cũ, chỉ mới nghĩ đã cảm thấy khó tin!
Đối diện hít một hơi thật sâu: “Thật vậy sao? Ai gạt người thì người đó là chó con!”
Giản Ninh ở bên cạnh ngọt ngào nói: “Thật đó!”
Đối diện lại là một tiếng thét chói tai: “A a a! Là giọng của Ninh nhà mình! Ba, lần đầu tiên trong cuộc đời con cảm thấy công việc của ba cũng không tệ lắm!”
Trong sự vui mừng khôn xiết của con gái giám đốc Chu, Trình Dập cúp điện thoại.
Giám đốc Chu cất điện thoại vào trong túi, khen ngợi nhìn Trình Dập, “Vậy nhé, tôi về trước đây.”
Trình Dập: “Chúng tôi cũng về đây.”
Giản Ninh: “Quấy rầy rồi ạ.”
Sau khi trở lại khách sạn, Trình Dập ngâm mình trong bồn tắm nước nóng đầy hơi sương, Giản Ninh ngồi soi gương dưỡng da.
Trình Dập nằm ngửa trong bồn tắm, cánh tay đặt trên thành bồn tắm, nhắm mắt lại nói: “Đúng lúc mấy ngày nay anh đều phải viết kịch bản, cũng không có cách nào đi cùng với em, em ở một mình sẽ chán lắm, đi giúp con gái giám đốc Chu chụp ảnh tuyên truyền cũng coi như là đi giết thời gian.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT