Công ty Điện ảnh Ngụy thị, văn phòng tổng giám đốc.
Chu Nhụy ngồi trên ghế sofa, vừa khóc vừa lau nước mắt, "Tổng giám đốc Ngụy, không phải anh nói đã chào hỏi với giám đốc Chu rồi sao? Nếu đã điều động nội bộ Giản Ninh từ trước, hà tất phải khiến em cố gắng tranh thủ lâu như vậy."
Ngụy Chính Nam ngồi bên cạnh, trong mắt hiện lên một tầng mây đen.
Chu Nhụy thấy anh ta không nói lời nào, xích lại gần anh ta một chút, “Tổng giám đốc Ngụy, em không tiện nói tiếp, nhưng em muốn tiếp tục thuê thủy quân lên tiếng nghi ngờ Giản Ninh liệu có đảm nhiệm được vai trò này hay không, nhất định là Trình Dập ở sau lưng giúp đỡ cô ta.”
Ngụy Chính Nam trừng mắt nhìn cô ta, “Thua một lần rồi vẫn chưa nhớ kĩ sao? Lần trước em bôi đen Giản Ninh đã đắc tội Trình Dập, lúc này lại bôi đen Giản Ninh nữa là đã đắc tội tất cả nhà phát hành của phim quân sự rồi.”
Chu Nhụy nắm chặt ta: "Vậy phải làm sao đây? Em không thể nuốt được cục tức này! "
“Không nuốt được cũng phải nuốt.” Tổng giám đốc Ngụy đã nâng đỡ được rất nhiều nữ minh tinh nổi tiếng, Chu Nhụy là người không hề có ý với anh ta, “Tôi thấy em hai năm qua em bay bổng quá nên đã xem mấy lời khen trong mấy bài khen ngợi PR kia là thật rồi à? Những ngành đầu tư để quay phim có thể nghĩ đến việc dùng em đã là vinh hạnh, không cần em thì có thể để em giở thói ngang ngược ư?” Anh ta đẩy đầu Chu Nhụy, "Trong đầu của em đầy c.ứ.t à?”
Chu Nhụy mím môi, nén nước mắt trở ngược vào trong, không nói thêm gì nữa.
Ngụy Chính Nam đứng dậy, bước hai bước về phía cửa sổ, tay chống lên hông, giữa hai hàng lông mày nhăn lại thành chữ xuyên 川.
Việc các sao nữ tranh giành tài nguyên là chuyện quá bình thường, Chu Nhụy trong mắt anh ta chỉ là một quân cờ, đi được một bước thì tốt, đi không nổi thì vứt bỏ. Đối thủ thật sự của anh ta là Trình Dập, cũng là mở một công ty điện ảnh, thị trường chỉ có như thế, Trình Dập chiếm nhiều chút thì anh ta sẽ kiếm được ít đi một chút.
Vốn dĩ anh ta không phải lo lắng Trục Ảnh sẽ đe dọa quá lớn đến điện ảnh Ngụy thị, tuy nhiên Trục Ảnh mấy năm trở lại đây ngày càng bành trướng, Trình Dập là Lý Dao đều là người tài ba, nhưng dù sao cũng không đủ sức nặng để so với Ngụy thị. Nhưng nếu để Trình Dập quay xong bộ phim quân sự này, thiết lập được mối quan hệ với phía trên, Trình Dập sẽ càng gặp nhiều thuận lợi hơn về mọi mặt trong tương lai.
Mối đe dọa tiềm tàng này, Ngụy Chính Nam cần nghĩ cách để bóp chết từ trong trứng nước.
Anh ta quay đầu lại nhìn Chu Nhụy đang khóc đến hơi chật vật, “Đừng khóc, là phúc hay họa cũng chưa biết được.”
Chu Nhụy không hiểu ý Ngụy Chính Nam.
Ngụy Chính Nam nở nụ cười khinh thường, “Trình Dập nếu quay phim quân sự tốt, đương nhiên có thể một bước lên trời nhưng nếu lỡ mà quay không tốt…”
**
Khi Giản Ninh nhận được thông báo từ đoàn phim, cũng thấy giật mình.
Cô đang ở trong văn phòng Dương Hi, cầm điện thoại bàn, nói chuyện hơi cà lăm, “Anh anh anh… Anh chắc chắn ạ?”
Giám đốc Chu bên đầu bên kia bật cười, “Đúng vậy. Ban đầu chúng tôi đã công nhận diễn xuất của cô, hiện tại cô lại có danh Ảnh hậu, sức nặng đã đủ nên chúng tôi xác định là cô.”
"Cảm ơn cám ơn. . ." Giản Ninh kích động đến mức không biết nên nói cái gì, cứng nhắc nói cảm ơn, mắt, lặng lẽ meo meo hỏi: "Giám đốc Chu, có phải… Trình Dập giúp tôi tranh thủ vai diễn này không ạ?”
Giám đốc Chu có cô con gái đang học trung học, cả ngày đều hóng drama của Trình Dập và Giản Ninh nên ông ấy cũng phải gián tiếp ăn cơm tó, hiện giờ nghe được Giản Ninh hỏi như vậy, ông cười nói: "Thái độ Tiểu Trình rất đúng mực, lúc đầu có nói chúng tôi suy nghĩ đến cô nhưng chúng tôi dùng ai đều có suy tính của mình, cuối cùng quyết định dùng cô, thật ra đều do quyết định của lãnh đạo phía trên. Ông ấy hả, cũng là bị người khác thuyết phục, nhưng người thuyết phục không phải Tiểu Trình mà là ông Trần.”
Giản Ninh ngạc nhiên: “Thầy Trần Trình ạ?”
"Đúng vậy, Giản Ninh cô có một thầy giáo rất tốt nha.”
Trong lòng Giản Ninh như mảnh đất cằn cỗi được một trận mưa đúng lúc, cảm động đến không nén nổi.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, cô ngay lập tức đến nhà thầy Trần, đích thân tới cửa để cảm ơn.
Lúc Giản Ninh về đến nhà, Trình Dập đang ngồi ở ban công, mặt hướng ra biển gõ kịch bản.
Anh nghe được tiếng bước chân, nhìn lại, cười nói: "Đã về rồi, nữ chính của anh."
Giản Ninh cười rạng rỡ ngồi bên cạnh anh, nhấc máy tính của anh ra, nhào vào lòng anh, vui mừng chia sẻ: “Em rất vui đó! Phim này em nhất định sẽ diễn thật tốt, để lấy một giải Ảnh hậu có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục!”
"Ừ, giỏi quá." Nói xong, nhân cơ hội hôn cô một cái.
Giản Ninh hỏi: “Anh viết kịch bản thế nào? Nữ chính là người thế nào? Có thể nói em biết trước được hông, để em còn chuẩn bị trước nữa.”
Trình Dập mệt mỏi nhìn thoáng qua màn hình laptop, thở dài, "Vẫn chưa nghĩ ra. Đã thử cô giáo nhã nhặn, cô giáo yên tĩnh, viết xong cảm thấy giống hệt trên thị trường.”
Giản Ninh nghe xong cũng bĩu môi nói: “Hình như các nữ chính trong phim quân sự bình thường đều là mấy nghề nghiệp này. Nhưng mà sao anh lại viết thể loại nhẹ nhàng chứ, viết nữ binh cũng được mà! Em muốn thử diễn cảnh võ thuật!”
Trình Dập nhìn cô, dùng ánh mắt hỏi: Bằng em? Diễn nữ binh? Lại còn đòi diễn cảnh võ thuật?
Giản Ninh lập tức hiểu được ánh mắt của anh, tức giận nói: "Anh xem thường em có phải hông?"
Trình Dập nghiêm túc nói: "Không phải, anh chỉ cảm thấy… một người ở trên giường bị động thôi mà cũng không chịu được bao lâu, sao lại không biết ngại mà nói với anh muốn diễn cảnh võ thuật chứ?” Trình Dập tưởng tượng ra hình ảnh đó, “Quay một cảnh, nghỉ mười ngày, áng chừng quay mười năm cũng chưa xong.”
Khuôn mặt Giản Ninh xấu hổ đến đỏ bừng, nhìn xung quanh tìm vũ khí cho mình, “Cái gối ôm dài bốn mươi thước to bự đâu rồi!”
Trình Dập ôm chặt lấy cô, cười dỗ dành, nói: “Ngoan, đừng tức giận đừng tức giận, là do anh không nỡ để em quay phim hành động, rất vất vả.”
Giản Ninh cũng không làm trò nữa, thành thật nói: “Em không sợ, lúc làm việc anh đừng xem em là bạn gái của anh, phải quay thế nào mới hay, anh cứ thoải mái mà làm.” Cô làm nũng nói: "Trong công việc phải công tư rõ ràng…”
Trình Dập nhìn cô bạn gái mềm mại trong lồng ngực, nghĩ thầm: Cái này khó quá rồi.
Giản Ninh thấy ánh mắt anh càng ngày càng không đúng, trước khi thú tính của anh bộc phát đã đẩy anh ra, phủi mông đứng lên, "Ngày mai phải đi Bắc Kinh với giám đốc Chu để thảo luận quay thế nào, em đi dọn đồ trước, anh tập trung viết kịch bản đi.”
“Quay lại.” Trình Dập lạnh lẽo gọi cô lại.
Giản Ninh quay đầu, không hiểu đầu cua tai nheo gì.
“Để anh hôn một cái rồi hãy đi.”
Rõ ràng là câu mệnh lệnh, nét mặt Trình Dập cũng rất nghiêm túc nhưng Giản Ninh nghe xong lại nở nụ cười.
Cô cảm thấy Trình Dập đáng yêu chết đi được, ngồi xổm xuống, nâng mặt anh lên, giống như một chú cún cưng hình người cỡ lớn, tinh tế thả một đống nụ hôn lên mặt anh.
Trình Dập mắng: “Mẹ kiếp, em hôn chó à?”
Giản Ninh cười ha ha, nghĩ đúng vậy còn gì! Nhưng lời này cô không dám nói, sợ trêu anh tức giận, mình sẽ bị ‘hốt’ ngay.
Khuya rồi, Trình Dập mới trở lại phòng ngủ đi ngủ, anh ngủ không ngon, có chút động tĩnh là đã tỉnh dậy, nửa đêm đi ra ban công hút một điếu thuốc.
Sáng hôm sau, hai người ở trên máy bay, Giản Ninh thấy mắt Trình Dập hơi đen, đau lòng đưa tay sờ sờ.
Trình Dập nhếch môi, trêu chọc nói: "Công khai tình cảm tốt thật, có thể trắng trợn chiếm hời của anh rồi.”
Vốn ngón tay Giản Ninh đang vỗ nhẹ trên mặt anh, nhưng sau khi nghe lời này, cô lập tức đổi thành nhéo, “Anh nói gì đó?!”
Trình Dập cười cười, "Không có gì." Sau đó mệt mỏi ngã xuống, “Anh đi ngủ chút.”
Giản Ninh biết kịch bản lần này siêu khó viết, phim quân sự cô không giúp được gì, hiện tại thấy anh lúc nào mày cũng nhíu chặt, trừ việc giúp anh trải thảm cũng không biết mình còn có thể giúp gì nữa.
Sau khi đến Bắc Kinh, cả hai sắp xếp khách sạn ổn thỏa rồi cùng đi đến chỗ giám đốc Chu họp.
Trong tay giám đốc Chu cầm trong tay một chiếc ly giữ nhiệt, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp: “Buổi sáng hai người lên máy bay, chắc là không có thời gian xem tin tức.” Ông mở điện thoại lên, đưa đến trước mặt Trình Dập, “Đây là cuộc họp báo sáng nay ct điện ảnh Ngụy thị hợp tác với ct điện ảnh Farad Hollywood, tuyên bố muốn cùng nhau sản xuất một bộ phim quân sự bom tấn, nữ chính đã chọn là Chu Nhụy, dự tính một năm rưỡi sau sẽ phát sóng.”
Giản Ninh và Trình Dập nghe xong nhìn nhau, phim quân sự bọn họ muốn quay đúng lúc trùng chủ đề và trùng cả lịch trình.
Giám đốc Chu cầm lại điện thoại, sau khi tắt màn hình vẫn niềm nở nói: “Tôi biết là khó nhưng lãnh đạo đã lên tiếng, đây là lời tuyên chiến của công ty điện ảnh Mĩ với chúng ta cho nên chúng ta bắt buộc phải khiến doanh thu phòng vé và danh tiếng không được thua bọn họ.”
Trình Dập và Giản Ninh đồng thời hít sâu, nhưng hai người cũng không ngờ tới như vậy vẫn chưa hết…
“Mà còn…” Giám đốc Chu dừng lại, dường như nghĩ rằng nhiệm vụ tiếp theo có thể sẽ không hoàn thành được, nhưng phía trên đã yêu cầu phải truyền đạt đúng ý, cho nên vẻ mặt ông nghiêm lại, “Không chỉ là thị trường trong nước, phim quân sự lần này của chúng ta phải làm cho thị trường nước ngoài biết đến lực lượng quân nhân của nước ta.”
Giản Ninh có chút không giữ bình tĩnh nổi, há hốc mồm, thốt ra: “Nhưng mà người nước ngoài… Không thích xem phim chiến tranh mà?”
Giám đốc Chu nâng chiếc ly giữ nhiệt nóng hôi hổi lên, uống một ngụm trà, thở dài một hơi rồi nói với Trình Dập: “Đây là muốn cậu phải thử thách rồi.”
Trình Dập mặt không chút thay đổi, gọn gàng linh hoạt "Ừm" một tiếng.
Sau khi rời khỏi văn phòng Giám đốc Chu, hai người cả đường đều im lặng.
Giản Ninh đi bên cạnh anh, thỉnh thoảng liếc nhìn anh, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô không biết nên nói gì.
Lối vào đơn vị của Giám đốc Chu là cửa vào tàu điện ngầm, Trình Dập đút hai tay vào túi và quay sang hỏi Giản Ninh, “Chúng ta đi đến Cố Cung đi dạo đi.”
"A?" Giản Ninh kinh ngạc nhìn anh, nghĩ thầm sao anh còn có tâm trạng đi dạo.
Trình Dập ngẩng đầu nhìn trời, "Dù sao hiện tại cũng không có ý tưởng, không bằng thả lỏng một chút, nói không chừng linh cảm lại đến."
Giản Ninh đều nghe anh, nắm lấy cánh tay anh, lẳng lặng đi theo anh.
Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn không khỏi suy nghĩ: Đến Cố Cung có thể tìm được nguồn cảm hứng nào để làm một bộ phim về quân sự chứ?
**
Giản Ninh khoác tay Trình Dập, đi dưới những hàng ngói đỏ tường xanh trong Cố Cung, tựa như một cặp đôi bình thường đang yêu nhau.
Trình Dập không nghĩ đến công việc, tâm trạng có chút vui vẻ, nhưng đại móng heo vẫn luôn vô tình làm hỏng phong cảnh, “Em không sợ bị chụp hả?”
Phản ứng đầu tiên của Giản Ninh là hơi giận, cô nghĩ cô còn không lo, anh còn lo cái gì, nhưng khó có khi không khi đang lãng mạn, cô cũng không muốn tức giận với anh. Tựa đầu vào vai anh, cô chớp mắt, dừng bước lại.
Trình Dập cũng dừng lại với cô, nghĩ anh chỉ thuận miệng hỏi, lẽ ra anh không nên nhắc nhở cô. Sau đó cô sẽ buông tay, cách xa mình hai mét, làm ra vẻ như không hề quen biết anh? … Đừng mà…
Anh muốn đánh miệng mình ghê.
Giản Ninh đẩy vai anh một cái. Anh sửng sốt, nghĩ cũng không đến mức bị đánh chứ.
Giản Ninh thấy đẩy một tay anh vẫn đứng đó thì lấy hai tay đẩy anh lùi về sau, đẩy anh tựa vào tường, sau đó hai tay áp lên má anh.
Sau khi phản ứng kịp, Trình Dập nở nụ cười: “Em đây là… muốn kabedon anh?”
Giản Ninh nâng cằm nhỏ kiêu ngạo, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, "Không phải anh hỏi em có sợ bị chụp không sao?"
Trình Dập gật gật đầu, không biết cô đang dự định làm gì? Nhưng anh rất mong chờ…
Khóe miệng Giản Ninh nhếch lên thành một nụ cười quyến rũ mà xấu xa: “Giữa thanh thiên bạch nhật Điền mỗ ta hiện tại sẽ phi lễ (dê) ngươi, ngươi có sợ không!”
Trình Dập không nhịn cười nổi, che mặt cười gập cả lưng.
“Ngươi nghiêm túc một chút, ta thật sự muốn phi lễ ngươi đó!”
“Được được được… Được được được…”
Trình Dập phối hợp với cô, hai tay đan lại che trước ngực, "Ta rất sợ nha, cầu xin ngươi. . ."
Giản Ninh vừa lòng gật đầu, cuối cùng cũng tìm được cảm giác của hái hoa tặc rồi.
“Xin em mau làm gì anh đi, anh chờ sắp không nổi rồi.”
“Anh anh anh anh anh!” Giản Ninh bị chọc tức, lại hết cách với anh, “Anh làm vậy thì em biết diễn tiếp thế nào.”
Trình Dập thấy hái hoa tặc mang vẻ mặt tủi thân, cười đến đơ mặt, “Em cứ phi lễ anh là được rồi không phải sao, em xem anh phối hợp như thế, có phải là người đàn ông tốt nhất trên đời không.”
“Anh vô lại!”
Giản Bá Quang hái hoa thất bại, tức giận không muốn để ý đến Trình Tiểu Hoa, quay đầu rời đi.
(*) Tác giả chơi chữ ghép họ Giản Ninh với nhân vật Điền Bá Quang trong tiểu thuyết Kim Dung.
Trình Dập đuổi theo, ôm vai cô ở phía sau, cúi đầu ghé vào tai cô nói: “Tại sao em lại đáng yêu như vậy, còn dám phi lễ anh, bình thường xin anh tha cho em thế nào em quên mất rồi hả?”
Giản Ninh càng nghe càng tức, hất vai ra, miệng nhỏ dẩu lên như có thể treo được cả bình dầu.
Trình Dập thấy cô như vậy, biết không thể tiếp tục đùa nữa, “Lại nào cục cưng, cho anh thêm một cơ hội nữa, anh hứa lần này sẽ ngoan ngoãn phối hợp.”
"Không cần." Giản Ninh vẻ mặt ghét bỏ nói: "Người ta không còn muốn phi lễ anh nữa rồi."
"Hử, trừ bỏ anh em còn muốn phi lễ với người nào? Em còn có thể phi lễ người nào nữa?"
Giản Ninh ngửa đầu nhìn trời nghĩ nghĩ, thật ra Tom · Hiddleston đã từng nam thần ngày xưa của cô nhưng nếu nói với Trình Dập, đoán chừng cô sẽ chịu khổ không ít. Cúi đầu suy nghĩ, cô quyết định trân trọng cuộc sống, thay đổi chủ đề.
Đây không phải Cố Cung sao? Vì thế…
“Em muốn phi lễ hoàng đế.”
Trình Dập lần này rất phối hợp, lui về phía sau một bước, chắp tay sau lưng, cả người chính nghĩa nói: “Tiểu tặc tử phương nào, lại dám xâm phạm hoàng cung, ngươi muốn ám sát trẫm?”
Giản Ninh thấy Trình Dập diễn có hình có dạng, cô cũng một giây sau nhập vai.
Cô lùi một chân về sau, hai tay làm ra tư thế như đang cầm một vật nặng trong tay…
Trình Dập hoàn toàn nhìn không ra cô đang diễn gì, trong lần đầu tiên anh nghi ngờ diễn xuất của cô, cuối cùng cô cũng công bố đáp án.
“Cẩu hoàng đế không coi ai ra gì, dám gọi ta là tiểu tặc. Ta chính là Thánh Kỵ Sĩ đến từ Azeroth, thánh quang chiếu soi sáng ta, mà ta sẽ dùng búa đánh ngươi!”
Trình Dập hoàn toàn sững sờ, "Em đang ở trong Cố Cung bảo anh đóng vai hoàng đế rồi sau đó diễn ma thú với anh?”
Anh dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào trán Giản Ninh, “Đầu của em có con bạch tuộc dài hả? Đây là muốn diễn gì?”
Giản Ninh ôm trán, rõ ràng là không đau, lại giả vờ ra vẻ đáng thương tội nghiệp, làm nũng, chỉ trích nói: “Đau đau đau đau đau, anh làm đau em rồi."
Trình Dập không dùng sức, biết cô đang làm nũng nhưng vẫn phối hợp: “Đau sao?” Anh cầm cổ tay cô, di chuyển từ trán cô đi, “Anh hôn nhẹ thì sẽ không đau nữa.” Sau đó tay kia đè gáy Giản Ninh, môi bắt đầu dán lên cô.
Nhưng không phải lên trán cô mà là dán lên môi cô…
Có thể là ông trời đang giúp hai người, trên đường không có người nào đi qua, tt ấn cô lên bức tường đỏ cao, thỏa sức hôn.
Cố Cung có cảm giác cấm dục, lại thêm phần Giản Ninh thân là minh tinh sợ có người nhìn thấy, tầng tầng lớp lớp kích thích khiến cô khi bị Trình Dập hôn càng phải quên đi bản thân mình.
Đến lúc Trình Dập đồng ý buông tha cho cô, hai người trán kề trấn, Giản Ninh còn đang thở dốc hổn hển.
Trình Dập hỏi: “Lần này em có thấy vui không?”
Giản Ninh cười hỏi lại: “Anh vui không?”
Trình Dập nhếch môi, nắn nắn cằm cô.
Liếc mắt đưa tình với em đương nhiên là vui rồi.
Phía xa trên đường có người đi qua, da mặt Giản Ninh vẫn còn mỏng, sau khi thấy có người đi đến, cô đẩy Trình Dập ra, mặt đỏ tai hồng nói: “Thử thách phản ứng tại chỗ của anh một lần, cũng không tệ lắm.”
Khóe mắt đuôi mày cô đều kiều mị như tơ, lúc lơ đãng nhìn Trình Dập một cái, cũng đã làm tim anh rung động.
Anh cúi đầu nhìn cô, tiến về phía trước một bước, coi như chốn không người ép cô vào giữa mình và vách tường, đặt một tay lên mặt cô.
Thế này mới đúng là kabedon tiêu chuẩn.
Đây là lần đầu tiên Giản Ninh bị anh kabedon giữa thanh thiên bạch nhật, vì vậy cô lập tức xấu hổ nhìn xung quanh, “Có người mà.”
Trình Dập nâng cằm cô lên, “Trẫm phi lễ nữ nhân của mình, có người không liên quan thì làm sao nào.”
Giản Ninh nghe anh đưa chủ đề quay lại, cảm thấy cô đã nâng đá đập chân mình.
Tay anh di chuyển từ cằm cô lên đến vành tai, cô cảm thấy nửa người của mình đã tê dại, mềm nhũn cúi đầu nghĩ, dù sao nếu anh muốn hôn cô cũng sẽ để anh hôn.
Dù sao hai người đã công khai tình cảm, cô và bạn trai hôn môi thì có làm sao đâu!
Cô nói mình muốn xem phản ứng của anh, sao lại còn tự thêm bản thân mình vào.
Trình Dập vừa nghĩ vừa cười, nhìn dáng vẻ yểu điệu của cô tựa hồ như đang ngầm đồng ý với hành vi kế tiếp anh muốn làm.
Anh thấy nhộn nhạo, lại có chút yêu thương cô: Cô gái ngốc của anh, chuyện anh muốn làm, chỉ sợ đã vượt quá tưởng tượng của em…
Anh cũng biết nơi công cộng không thể quá mức, nhưng anh không thể ngăn cản suy nghĩ của mình trình diễn một cảnh có anh Giản Ninh cùng là diễn viên chính.
Anh cúi đầu muốn cắn vành tai cô, nhớ lại dáng vẻ cô đóng thành Thánh Kỵ Sĩ ngốc lúc nãy.
Bỗng nhiên, suy nghĩ anh chợt lóe, chống tay vào bức tường đỏ au, vỗ mạnh vào bức tường, khiến Giản Ninh đang nắm lỗ tai bị anh cắn ngứa giật mình!
Giản Ninh vẻ mặt hoảng sợ: "Làm sao vậy?"
Vì sao lúc đang thân thiết lại vỗ tường?
Trình Dập nắm chặt hai vai cô, vẻ mặt hăng hái, nói: “Anh đã nghĩ ra nên quay phim quân sự thế nào rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT