Buổi tối khi Trình Dập về đến nhà, nhìn đến Giản Ninh đang nằm trên sô pha giơ di động ngây ngô cười, sau khi đổi giày xong, ngồi vào bên cạnh người cô. Kết quả cô chỉ nói câu “Đã về rồi”, thì không để ý tới mình nữa, thời điểm nói những lời này, còn nhìn chằm chằm vào di động.
Trình Dập cảm thấy mình bị thất sủng, đây là việc anh trăm lần không thể tiếp thu. Vì cùng di động tranh sủng, cả người anh trực tiếp áp tới trên người Giản Ninh, lấy thân hình cường tráng chặn tầm mắt cô.
Giản Ninh một tay cầm di động, một tay cười đẩy anh, “Anh làm gì vậy hả?”
Trình Dập phụng phịu hỏi: “Em nhìn cái gì vậy hả? Không để ý tới anh.”
Giản Ninh thoải mái hào phóng mà cho anh xem màn hình di động, “Anh xem bạn trên mạng viết truyện đồng nghiệp cho chúng ta, rất ngọt! Anh nghĩ lại xem anh viết “Ánh trăng động lòng người”, ngược biết bao nhiêu.”
Trình Dập không nhìn kỹ di động, chỉ là nghe được miệng lưỡi Giản Ninh ghét bỏ, trong lòng trong vui, “Sao em có thể cảm thấy người khác viết tốt hơn anh?”
Giản Ninh đưa điện thoại di động đến trước mặt anh dỗi nói, “Chính anh xem đi, tác giả này mới 14 tuổi, anh xem người ta viết về anh, theo đuổi em sẽ nói nhiều lời ngon tiếng ngọt, sẽ làm cho em vui vẻ. Anh xem lại bản thân anh đi, trước kia anh đã làm em lo sợ thế nào?”
Trình Dập đứng dậy, lấy di động qua, bắt đầu nhìn nhìn……
Vốn là một thẳng nam viết in hoa, loại văn thiếu nữ sủng ngọt này, anh xem không vào.
Vì thế, anh ném di động sang một bên, quyết định “Ăn em”!
**
Giản Ninh đi chụp ảnh cho phát ngôn son môi của mình.
Cùng ánh nắng ban ngày tươi sáng, Giản Ninh cũng tươi đẹp như cảnh xuân.
Cô đứng ở trên bục, mặc bộ tây trang màu trắng, cổ chữ V thấp gợi cảm, trên mặt trang điểm tinh tế và thời thượng. Cô cầm trên tay thỏi son vỏ ánh kim, cười tự tin thoải mái.
Phía dưới, ánh đèn flash nháy liên tục.
Cô đưa tay cầm một loạt microphone của các hãng truyền thông, tiếp nhận phỏng vấn.
Loại phỏng vấn này không giống làm tiết mục hoặc chương trình phỏng vấn mà có xác định trước vấn đề có thể hỏi hoặc không thể hỏi, cho nên đoàn đội của Giản Ninh đoàn đội vẫn luôn hồi hộp chờ phía sau, sợ bị hỏi đến vấn đề khó giải quyết.
Phóng viên: “Giản Ninh Giản Ninh, nhìn bên này nhìn bên này, xin hỏi lần này được đề cử vào giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhưng phim lại bị cho là phim rác, cô có ý kiến gì không?”
Giản Ninh suy nghĩ không đến một giây, rồi cười nói: “Mặc dù phiên bản phát hành và phiên bản dự thi dù kể cùng một câu chuyện, nhưng trải nghiệm của khán giả thì khác nhau. Kể một câu chuyện từ cảm xúc của đạo diễn thực sự khác xa với kể câu chuyện dưới góc nhìn khách quan, vì vậy Hollywood đã có quy định đạo diễn không được tham gia biên tập phim. Tôi hy vọng các bạn sẽ nhìn thấy điểm tốt của phiên bản phát hành cũng như cảm nhận rõ được cái hay của phiên bản dự thi.”
Các phóng viên của tuần báo thứ hai tuy không nhận được đáp án có tính bùng nổ, nhưng anh ta rất thích Giản Ninh, bởi vì Giản Ninh không giống các ngôi sao khác, khi trả lời vấn đề của phóng viên luôn rất nghiêm túc, không qua loa cho có lệ. Phóng viên phỏng vấn cô, cũng cảm thấy mình được tôn trọng.
Sau khi Giản Ninh trả lời xong câu hỏi này, nụ cười tiêu chuẩn trên khóe miệng chưa kéo dài được đến một giây, giọng một nữ phóng viên phía bên kia lập tức chen vào: “Giản Ninh Giản Ninh! Xin lỗi, bây giờ càng ngày cô càng tiến gần đến ảnh hậu, người mà cô muốn cảm ơn nhất trong hành trình này là ai? Có phải đạo diễn Trình không?”
Giản Ninh sững sờ khi nghe câu hỏi này. Phóng viên nhạy bén đã chụp được biểu cảm của cô thời điểm này, cô cảm thấy ánh đèn flash trở nên nhiều và chói mắt hơn.
Cô bất giác suy nghĩ kỹ về câu hỏi này, từ khi là những vai phụ, đến vai nữ chính như bây giờ, đúng là người cô muốn cảm ơn nhất là Trình Dập. Không có anh, có khi bây giờ cô còn đang đóng vai cung nữ cho Trương Dư Thiến…
Sự do dự của cô làm cho trợ lý phía sau cảm thấy bất an, trừng mắt thấy ba giây mà Giản Ninh vẫn chưa trả lời cho phóng viên, vì thế chen vào trong biển người.
Trợ lý Tiểu Lam để tóc mái ngang, đeo khẩu trang, đi đến bên cạnh Giản Ninh, cầm lại đống micro trên tay, lịch sự lại xa cách nói với truyền thông: “Xin lỗi, xin lỗi, phỏng vấn hôm nay đã hết thời gian. Cảm ơn mọi người rất nhiều, xin nhờ mọi người quay về chỉnh sửa ảnh Giản Ninh đẹp một chút nhé!”
Sau khi trở lại xe thương vụ, Giản Ninh còn đang suy nghĩ ý nghĩa Trình Dập đối với bản thân mình.
Cô bỗng nhiên rất muốn tìm ai đó để nói chuyện, cô quay sang muốn nói chuyện với trợ lý Tiểu Lam, nhưng Tiểu Lam vừa lên xe đã kéo khẩu trang xuống, nhìn điện thoại rồi bấm hai lần.
Tiểu Lam vốn luôn vô tâm giờ lại rất tập trung và nghiêm túc, làm Giản Ninh không thể tìm ra chỗ nào để đi vào thế giới riêng của cô ấy.
Giản Ninh hậm hực rồi cũng phục hồi tinh thần trở lại, thở dài, rồi từ từ tiêu hóa tình cảm của mình dành cho Trình Dập càng ngày càng tĩnh lặng.
**
Nhà tài trợ trang phục dạ hội của Giản Ninh là một thương hiệu cao cấp của Pháp có lịch sử lâu đời.
Vào đêm trước của lễ trao giải, đích thân giám đốc khu vực Trung Quốc của thương hiệu đã mang tất cả những bộ trang phục dạ hội của mùa mới nhất đến tòa nhà Trục Ảnh màu trắng cho Giản Ninh lựa chọn.
Giản Ninh đứng trước một hàng váy dạ hội lộng lẫy, đi đi lại lại, chưa quyết định.
Cô quay sang nhìn vào giám đốc Cao đang đứng bên cạnh, và ngượng ngùng nói: "Tôi ... Tôi thấy các bộ váy đều rất đẹp nên không biết chọn cái nào. Tôi nên làm gì? Hận không thể đi thảm đỏ tận mười tám lần.”
Có người phụ trách thương hiệu nào không thích khi thấy mọi người yêu thích sản phẩm của mình đâu, chưa kể người có khả năng cao trở thành ảnh hậu Giản Ninh.
Giám đốc Cao cười nói: “Cô có cần nhờ đạo diễn Trình giúp cô lựa chọn không?”
Mối quan hệ giữa Giản Ninh và Trình Dập về cơ bản là một bí mật công khai trong vòng này, dù cho cả hai đều phủ nhận nhưng không ai tin điều đó.
Giản Ninh đặt hai tay vào nhau và chống cằm, mắt cô lấp lánh khi nghĩ đến Trình Dập, sau khi nghe lời đề nghị của Giám đốc Cao, cô mỉm cười gật đầu.
Trợ lý Tiểu Lam: “Đã báo với sếp Trình rồi ạ.”
Những người trong Trục Ảnh, đối mặt với ông chủ “kiêm chức đạo diễn”, thích theo Dương Hi gọi anh là sếp Trình.
15 phút sau, Trình Dập đến phòng thay quần áo.
Vừa bước vào cửa, anh đã thấy Giản Ninh nhìn mình với vẻ mặt rối rắm, anh nghĩ rằng cô đang lúng túng trước việc lựa chọn trang phục dạ hội giống như người hay gặp khó khăn trong việc lựa chọn, thật là làm khó cho cô rồi.
Anh bắt tay với Giám đốc Cao trước, và sau đó đi đến bên cạnh Giản Ninh.
Giản Ninh vô thức dựa vào anh, tuy chỉ dùng vai tựa vào người anh, nhưng nhìn qua cũng thấy rất thân mật.
“Mỗi món em đều thích, em nên làm gì bây giờ?” Giọng điệu bối rối của cô có thể xuyên thủng bầu trời.
Trình Dập mỉm cười và xem xét cẩn thận một dãy váy dạ hội.
Những đường xẻ của chiếc váy đầu tiên đến tận eo, không được, quá hở hang. Pass!
Cái thứ hai quá bình thường, tổng thể cũng rộng thùng thình, hoàn toàn không thể tôn lên đường cong đẹp đẽ của Giản Ninh nhà anh chút nào, Pass!
Cái thứ ba màu đen, trông không có sức sống, vẻ mặt Giản Ninh hoàn toàn không thích, hiển nhiên không thích hợp. Đi qua!
Cái thứ tư...
Qua cái thứ năm...
Nửa giờ sau, Trình Dập chọn một chiếc váy đuôi cá màu trắng tinh khôi, tuy phần cổ khoét sâu chữ V, nhưng chỉ lộ chút xíu phần trên ngực anh vẫn có thể chấp nhận được, thiết kế kiểu sườn xám. Phần chân được thiết kế ôm sát, rồi phần đuôi cá xòe ra. Váy không chỉ có khí thể, không hề cổ lỗ xỉ mà còn có nét tiên khí.
Bản thân Giản Ninh vẫn chưa hay, Trình Dập đã chọn nó cho cô, cô tin tưởng anh 100%, cầm lấy đi vào phòng thay đồ để thay.
Sau khi cô bước ra, Giám đốc Cao, người đứng xa nhất, đã thốt lên to nhất: Amazing!
Sau khi nghe lời khen, Giản Ninh mỉm cười và nhìn Trình Dập đầy mong đợi.
Cô vốn nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Trình Dập là đã thỏa mãn, nhưng không ngờ Trình Dập lại có chút sững sờ, ánh mắt có chút si mê.
Trong lòng Giản Ninh cảm thấy hạnh phúc, đỏ mặt và cúi đầu có chút ngại ngùng.
Sau khi chọn xong trang phục dạ hội, Trình Dập nói vài lời khách sáo với Giám đốc Cao, Giám đốc Cao nhiệt liệt khen ngợi Giản Ninh, sau đó rời đi nhanh như một vị tướng quân mới giành được một giang sơn.
Trợ lý Tiểu Lam rất có ánh mắt, rời khỏi phòng thay đồ, còn đóng cửa lại, nhường chỗ cho ông chủ và bà chủ tương lai.
Trình Dập đứng đó, lặng lẽ nhìn Giản Ninh, như thể đang kiềm chế điều gì đó.
Gia Ninh sao có thể để anh kiềm chế thành công, đi tới trước mặt anh xoay một vòng, cười hỏi: “Nhìn có đẹp không?”
Trình Dập nói “Ừm”.
Giản Ninh bất mãn bĩu môi, "Sao anh lại phản ứng lạnh lùng như vậy? Bộ váy này là anh chọn, anh còn chưa hài lòng sao?"
"Anh không phải không hài lòng." Trình Dập lập tức giải thích.
Anh che nửa khuôn mặt của mình, cố gắng tránh cho mình bị vẻ đẹp của Giản Ninh cám dỗ, giữ bình tĩnh cho bản thân.
Giản Ninh tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh, "Anh trước đây không phải như thế, có phải anh không còn thích em rồi phải không? Thích nhìn em ăn mặc đẹp, anh đều không thể chờ được ...". Cô kiễng chân lên, nói vài từ vào trong tai anh.
Những từ này thốt ra từ miệng cô, thật sự quá trêu chọc người rồi. Trình Dập thở gấp, cảm thấy toàn thân nóng lên.
Trong mắt anh hiện lên cảm xúc xâm lược vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt này Giản Ninh rất quen thuộc, chính là ánh mắt muốn chinh phục mình của anh.
Sau khi đánh bại thành công sự nghiêm túc giả vờ của anh, Giản Ninh cười ranh mãnh.
Đã đạt được mục tiêu, cô mỉm cười xoay người, cảm thấy có thể công thành lui thân rồi.
Thật đáng tiếc ... Cô không nhận ra nguy hiểm, Trình Dập bị cô trêu chọc đến mức đó không thể kiểm soát được bản thân.
Anh ôm lấy cô từ phía sau, áp môi mình lên chiếc cổ trắng nõn thon thả của cô, "Nhóc xấu xa, em muốn bỏ chạy sau khi gây họa hả? Chạy đi đâu hả?”
Giản Ninh đẩy bàn tay to của anh ra, má nóng lên, nói: "Quân tử động khẩu không động thủ!"
Trình Dập "hừ" một tiếng, "Ai muốn làm quân tử với em? Anh chỉ muốn lưu manh với em thôi."
Nói xong, Giản Ninh bị ép vào tường, không thể nhúc nhích, chỉ có thể để anh làm bất cứ điều gì anh muốn.
Sau đó.
Giản Ninh nhìn chiếc váy dạ hội bị anh cởi ra ném trên mép ghế sofa, và Trình Dập, người đang hút thuốc trên ghế sô pha với khuôn mặt thỏa mãn, chỉ là cổ áo sơ mi vẫn đang rộng mở.
Cô ngồi dưới chân anh, cài cúc áo với vẻ mặt đau khổ, sau khi mặc quần áo lại, cô chống lên sofa rồi ngồi xuống, khi đứng lên thì chân có chút đau nhức.
Trình Dập nhìn dáng vẻ không thể đứng nổi sau trận chiến, anh ngậm điếu thuốc trong miệng cười xấu xa, đưa tay ra định giúp cô xoa chân, nhưng chưa kịp chạm vào cô đã bị đánh một cái.
“Em tức giận cái gì, anh muốn giúp em mặc quần áo cũng không cho.” Lời nói của anh như muốn dỗ dành cô, nhưng nụ cười lại gian xảo, làm Giản Ninh nghe xong rất muốn đánh anh.
Giản Ninh ôm đầu gối co thành một cục, nhỏ giọng mắng: “Đồ cầm thú.” Cô nghĩ thầm: Để anh giúp em mặc quần áo, không chừng sẽ bị anh...
Trình Dập quả thật rất thích dáng vẻ đáng thương này của cô, trông cứ như một đứa trẻ, tay cầm điếu thuốc, tay kia với tay ôm lấy cô.
Giản Ninh đẩy anh ra, "Hôm nay, không cho phép anh chạm vào em nữa!"
Trình Dập cười và đe dọa: "Các ứng viên không nên đắc tội người trao giải nha…, cẩn thận anh không trao giải cho nữa đấy."
Lúc đầu Giản Ninh vẫn chưa hiểu. Sau khi nghĩ một chút, cô nhận ra, "Anh sẽ trao giải cho giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất?!"
Trình Dập nói: "Ừm", và tay vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục giơ ra, "Vì vậy, em định lấy lòng anh thế nào đây?"
Giản Ninh lại vô tình hất bàn tay đang duỗi ra mò mẫm từ phía dưới, cứng rắn nói: "Em đã lọt vào danh sách đề cử của giải thưởng, em sẽ khả năng của mình để giành được giải thưởng, vì vậy không cần anh nhọc lòng!"
"Ah, tự tin thế à." Trình Dập ôm cô lên, hôn một cái thật lớn lên mặt cô, "Không uổng công anh dạy dỗ."
Giản Ninh đỏ mặt, tức giận nói: "Anh có thể đừng nói chuyện mờ ám như vậy được không?! ”
Trình Dập bật cười, để kệ móng mèo của cô vươn tay ra đánh người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT