Những hoàng tử công chúa này mỗi khi ra ngoài, luôn dẫn theo không ít hộ vệ, cao thủ luyện linh cảnh cũng không ít, bọn chúng không tin bắt không được Sở Cửu Ca.

"Rắc!" Lúc này cửa sổ bị người đẩy ra.

"Binh binh binh!" Từng người một trông như miếng giẻ rách bị ném từ cửa sổ vào.

Những người này đối với bốn vị hoàng tử công chúa mà nói thì vô cùng quen thuộc, đây không phải là người của chúng sao?

Vô luận là quang minh chính đại bảo vệ họ ở bên ngoài, hay là âm thầm bảo vệ chúng, vô luận là ngưng hồn cảnh hay luyện linh cảnh, lúc này toàn bộ đều mất hết tất cả sức chiến đấu lăn lộn kêu gào trên đất.

Sở Cửu Ca nói: "Rất xin lỗi, ta không phải chỉ đến một mình, khiến ngươi thất vọng rồi! Toàn bộ xung quanh đây đều là người của ta, một con ruồi cũng không thể bay vào, hôm nay các ngươi xong rồi."

Bốn người bọn chúng sắc mặt đại biến, cao thủ bảo vệ bọn chúng toàn bộ vậy mà lại bị giải quyết rồi, Lam Yên nói: "Hoàng huynh, chúng ta đi!"

Cửa bị Sở Cửu Ca chặn lại rồi!

"Muốn đi, ta cho phép rồi sao?" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

Lam Tần mở miệng nói: "Sở Cửu Ca, ta là thái tử điện hạ của Lam Linh Quốc, đắc tội ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp gì! Một quốc gia nhỏ bé như Xích Linh Quốc ngươi, không chịu nổi cơn giận của Lam Linh Quốc ta đâu."

Bọn chúng dám đụng đến Sở Cửu Ca, không chút sợ hãi, đương nhiên là ỷ vào quốc gia mình lớn mạnh, mà Xích Linh Quốc nhỏ bé yếu ớt, Sở Cửu Ca tuyệt đối không dám đối phó bọn chúng!

Sở Cửu Ca nói: "Ta nếu như sợ Lam Linh Quốc, bây giờ cũng sẽ không đứng ở nơi này!"

Tử Tâm nói: "Thái Vân Tông tuy là che chở cho ngươi, nhưng mà bọn chúng có ước định với thất quốc. Chiến sự giữa các quốc gia với nhau, Thái Vân Tông là tuyệt đối sẽ không ra tay, Sở Cửu Ca ta khuyên ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ hẳn làm."

Bọn chúng ỷ vào thân phận của mình, cho dù âm mưu bị bại lộ, nhưng lại không chút sợ sệt.

Xích Linh Quốc nói đến cùng vẫn là quá yếu rồi, xem ra cần nghĩ biện pháp giúp Kiêu thúc đem Xích Linh Quốc biến mạnh trở lên.

Nếu như là hơn mười năm trước Xích Linh Quốc không có yếu đến thế, lớn mạnh được như Tử Linh Quốc, Lan phi sao lại dám đối xử với mẫu thân như vậy.

"Tử Tâm công chúa, Tử Kha hoàng tử, chúng ta cũng không phải lần một lần hai đối đầu nhau rồi, các ngươi khi nào thấy qua Sở Cửu Ca ta có việc không dám làm không? Ngươi cho rằng ta thực sự sẽ cố kỵ nhiều thế sao?" Sở Cửu Ca lạnh nhạt nói.

Lòng của Tử Tâm và Tử Kha đột nhiên đập mạnh, Sở Cửu Ca to gan thế nào, bọn chúng đương nhiên biết rồi.

Dù sao cô ta trước đó to gan đến thế đối phó với chúng mà, bọn chúng vẫn còn nhớ rất rõ rệt.



Còn có hôm thọ yến của phụ hoàng chúng, Sở Cửu Ca càng làm ra cử chỉ kinh thế thoát tục hơn nữa, ngay đến phụ hoàng chúng cũng chửi, chửi trước mặt mọi người.

Bọn chúng thực sự nghĩ không ra có việc gì cô ta không dám làm.

Tử Kha nói: "Sở Cửu Ca, đây là địa bàn của Tử Linh Quốc ta, ngươi bình tĩnh chút! Việc ngày hôm nay là do Lam Yên và Lam Tần bọn chúng tính kế ngươi, ta với lục hoàng muội chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi."

"Đúng! Hai người này của Lam Linh Quốc ngươi tuỳ ý xử trí, thả chúng tôi rời khỏi! Chúng tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra cả." Tử Tâm nói.

Sắc mặt Lam Yên với Lam Tần tái mét, hai tên qua cầu rút ván, vô lương tâm này!

Rõ ràng là bọn chúng cũng biểu thị chán ghét đối với Sở Cửu Ca, nên chúng mới tìm bọn chúng qua đây, chỉ vì tạo tốt mối quan hệ với bọn chúng.

Bây giờ tình huống không tốt, hai gia hỏa này quay đầu liền đem huynh muội chúng bán rồi, thật là tốt cực kỳ.

Lam Yên phút chốc ra tay, đánh lén Sở Cửu Ca.

Nếu như đã không có cách nào đàm phán, vậy thì chỉ có thể bắt lại Sở Cửu Ca, sau đó xông ra ngoài.

Chỉ cần rời khỏi nơi này, bọn chúng liền an toàn.

Trên gương mặt dịu dàng lộ ra vẻ vặn vẹo độc ác, sự đánh lén của cô Sở Cửu Ca một chút cũng không để trong lòng, bởi vì Sở Cửu Ca sớm đã nhìn rõ hành động của cô ta.

Sở Cửu Ca rất nhanh liền tránh khỏi, cô lạnh giọng nói: "Xem ra các ngươi là thiếu bị thu thập!"

"Rầm!" Sở Cửu Ca giao thủ với Lam Yên, Lam Yên nói: "Ngưng hồn cảnh ngũ trọng!"

"Ngươi cũng là ngưng hồn cảnh ngũ trọng! Thực lực này có thể sẽ rất xuất chúng tại đại hội thiên tài thất quốc rồi, ngươi an an phận phận đến tham gia đại hội thất quốc không tốt sao? Lại cứ muốn chọc đến Sở Cửu Ca ta." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

"Còn không phải do ngươi quá khiến người hận rồi! Nếu không ngươi cho rằng ta sẽ để ý một tiểu nha đầu Xích Linh Quốc sao?" Lam Yên lạnh giọng nói.

Đáy mắt cô loé qua vẻ đố kỵ điên cuồng, Sở Cửu Ca chí ít nhỏ hơn cô năm tuổi, nhưng lại có thực lực tương đương cô, thiên phú như vậy đích thực khiến cô đố kỵ, thực sự muốn hủy đi cô ta.

"Ngũ hoàng muội, ta đến giúp muội!" Hai người thực lực tương đương, Lam Yên thậm chí có chút chịu thiệt, nên vị thái tử này của Lam Linh Quốc liền xông lên trước giúp đỡ.

"Cửu muội muội, có cần Tam ca giúp muội hay không! Cũng không phải chỉ có người nữ nhân này có ca ca." Tam Tiền cười nói.

"Ngươi giữ cửa cho tốt là được, hai người này ta đối phó thừa sức." Sở Cửu Ca đáp.

"Đó là đương nhiên! Vậy thì ta giữ cửa giùm Cửu muội muội đây." Tam Tiền đứng ở cửa.



Vô luận nơi này náo ra động tĩnh lớn đến thế nào, cũng không có ai dám đi vào, bởi vì xung quanh bị bao vây bởi một đám sát thủ.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Sở Cửu Ca một đối hai hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong, hơn nữa còn đả thương đôi huynh muội này.

Lam Yên nói: "Hai người các ngươi không động thủ sao? Đừng cho rằng Sở Cửu Ca sẽ tha cho hai người."

Bọn chúng không hề để ý đến sắc mặt trắng bệch của Tử Tâm và Tử Kha lúc này, phải biết Sở Cửu Ca lúc trước mới chỉ là tam trọng, thọ yến phụ hoàng mới không được bao lâu, cô ta đã là ngũ trọng rồi!

Sở Cửu Ca thực sự không phải là người, lúc đang còn tam trọng bọn chúng hợp sức cũng không phải là đối thủ của cô ta.

Bây giờ cô ta ngũ trọng rồi hai người họ nếu ra tay, tuyệt đối không có tác dụng, hơn nữa còn bị ngược đến rất thảm!

Cho nên bọn họ từng người đều không dám ra tay, chỉ có thể ở một bên ngu ngơ nhìn.

"Các ngươi.." Lam Yên cũng giận rồi, hai người này vậy mà thực sự không giúp đỡ, đáng ghét!

"Binh binh binh!" Sau khi giao thủ hơn mười hồi, Sở Cửu Ca tìm ra sơ hở chí mạng của Lam Yên, trực tiếp một đòn chân đem Lam Yên đá bay ra ngoài.

Thái tử Lam Linh Quốc Lam Tần cũng không mạnh hơn vị ngũ hoàng muội đó của hắn bao nhiêu, một đối một đấu với Sở Cửu Ca, sau ba chiêu liền bị Sở Cửu Ca đánh bại rồi.

"Aaaaaaa!" Bọn chúng đau đớn kêu gào thảm thiết.

Sở Cửu Ca liếc nhìn Tử Tâm và Tử Kha nói: "Hai người các ngươi lấy sợi dây thừng trói hai người bọn chúng lại."

"Vâng!"

Từng lần một đối phó Sở Cửu Ca đều thất bại chúng là không cam tâm, nhưng mà bây giờ thực lực Sở Cửu Ca tiến bộ thần tốc, đã vượt xa bọn họ, trong lòng họ lúc này chỉ cảm thấy sợ hãi.

Đối với lời của Sở Cửu Ca chúng không dám làm trái, thực sự đem hai tên đồng bọn trước đó của mình trói lại rồi.

"Các ngươi!" Lam Yên và Lam Tần tức đến thổ huyết.

Sở Cửu Ca lấy ra một viên đan dược nói: "Viên đan dược này có thêm đồ vào đúng không?"

"Ngươi.. ngươi không có ăn? Tam phẩm đan dược khó có được đến thế ngươi một người Xích Linh Quốc ngay đến nhất phẩm đan dược cũng chưa từng thấy qua, vậy mà lại không ăn nó?" Lam Yên khó tin nói.

Tam Tiền cười đùa nói: "Nhất phẩm đan dược rất khó có được hay sao? Cửu muội muội nhà ta có cả đống! Đừng nói là tam phẩm, cho dù là tứ phẩm ngũ phẩm, chỉ cần Cửu muội muội muốn, ta có thể lấy ra cả kho. Ánh mắt ngươi thiện cẩn, Cửu muội muội nhà ta thì không đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play