Cửu nhi lập tức đến rồi, hắn muốn đến trước cửa nghênh đón Cửu nhi.
Không biết là dã cẩu từ đâu chạy ra, cản đường thì đã thôi, còn ở trước mặt hắn sủa bậy.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi cho rằng đây là Xích Linh Quốc hay sao? Dám nói
chuyện vô lễ như vậy, ta xem ngươi là muốn sớm chết sớm siêu sinh rồi."
Thiếu niên ngạo mạn nói.
Nhìn thấy một nam nhân yếu đuối đến cùng cực như vậy, hắn cũng không nỡ xuống tay, nhưng mà hắn cũng phải dọa
nạt người này một chút, để cho hắn ta biết sự lợi hại của hắn, như vậy
hắn ta mới có thể ngoan ngoãn cút khỏi khách điếm thất quốc.
Nắm đấm thiếu niên nắm chặt, chuẩn bị một quyền đánh qua đó.
Ngay vào lúc đó, "Viu!" một tiếng phá không truyền đến, một cây ngân châm đâm vào huyệt đạo trên tay hắn.
"Aaaaa!" Một trận kêu thảm truyền ra, vị thiếu niên ngạo mạn này trực tiếp ngã
từ trên lan can xuống, ngã từ tầng hai xuống tầng một.
Mọi người
chỉ nhìn thấy một thân hình đỏ như lửa nhanh như chớp lướt qua, bên cạnh mỹ nam bệnh tật đó liền nhiều thêm một tuyệt sắc vô song, một nữ tử
ngạo nghễ.
Bọn họ vốn dĩ cho rằng tên bệnh tật Dung Vương điện hạ của Xích Linh Quốc đã đủ đẹp rồi, mà dung mạo nữ tử áo đỏ này so với
Dung Vương điện hạ lại không hơn không kém.
Mỹ lệ mà chói mắt, bọn họ cảm thấy đệ nhất mỹ nhân nước họ xa xa không bằng thiếu nữ trước mắt này.
Tào Bồi nói: "Ngươi là ai? Lại dám ở khách điếm thất quốc trọng thương một trong số thiên tài thất quốc là ta."
Sở Cửu Ca nói với Dung Uyên: "Ta là ai? Dung yêu nghiệt, chàng nói cho bọn họ biết đi!"
Dung Uyên mang theo nụ cười mê người, nhìn về Sở Cửu Ca nói: "Đây là vị hôn thê của Bổn Vương, Sở Cửu Ca."
Ba chữ Sở Cửu Ca vừa thốt ra, mọi người kinh ngạc, có người nói: "Cô ta
chính là đệ nhất thiên tài thứ hai Xích Linh Quốc phái đến, Sở Cửu Ca."
"Nghe nói cô ta là đệ nhất thiên tài Xích Linh Quốc, cũng là thiên tài lợi
hại nhất, không ngờ cô ta tuổi còn trẻ, mười lăm tuổi cũng chưa đến!"
"Tuổi này, hơn nữa lại ở Xích Linh Quốc, thực lực không biết có được ngưng
thể cảnh thất trọng hay không? Những thiên tài Xích Linh Quốc đó vẫn yếu như mọi khi mà! Nếu như ở quốc gia chúng ta, đó hoàn toàn là lót đáy
rồi."
Bọn họ là xem thường thực lực của thiên tài Xích Linh Quốc, nhưng mà không thể không nói dung mạo của hai người Xích Linh Quốc bất
kì ai trong số họ cũng không so được.
Bọn họ liền cảm thấy kỳ quái rồi, chẳng lẽ Xích Linh Quốc không ra cao thủ, chuyên môn ra tuyệt thế đại mỹ nhân sao, thật là kỳ lạ.
Không ít người bị dung mạo Sở Cửu Ca kinh diễm đến, bọn họ nhịn không được thở
dài, một mỹ nhân như vậy lại trở thành vị hôn thê của tên bệnh tật này,
quả thật là quá lãng phí của trời rồi.
"Ngươi chính là Sở Cửu Ca, người của Xích Linh Quốc ngươi đã đến đủ rồi. Rất tốt, bây giờ lập tức
cút khỏi khách điếm thất quốc cho ta! Hai người các ngươi ở đây, thực sự là quá lãng phí rồi." Tào Bồi huênh hoang nói.
Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Nếu như ta nói không thì sao?"
"Vậy thì chúng tôi sẽ đánh cho các ngươi ra ngoài, đừng cho là các ngươi một người là nữ nhân, một người là tên bệnh tật, ta liền thủ hạ lưu tình!"
"Vậy ngươi động thủ thử xem!" Sở Cửu Ca nhướng mày nói.
Kiêu ngạo như vậy, không sợ gì cả, chọc giận người của Lam Linh Quốc rồi.
Bọn chúng nói: "Tào thiếu chủ, động thủ đi! Đừng đem gương mặt đẹp đẽ đó đánh tàn là được."
"Đúng thế!"
Người của những nước khác cũng đang quan chiến, chê cười người của Xích Linh Quốc không biết tự lượng sức.
Tào Bồi nhảy ra, hắn lạnh giọng nói: "Xem ta giáo huấn ngươi một trận!"
Hắn hung dữ ép lại gần, thế nhưng bọn chúng phát hiện hai người của Xích Linh Quốc giống như tên ngốc, động cũng không động.
Phải biết thực lực của Tào thiếu gia đã đạt đến ngưng hồn cảnh nhất trọng rồi!
Ngay khi công kích của Tào Bồi đến gần phạm vi Sở Cửu Ca ba thước, bọn chúng đều không nhìn rõ Sở Cửu Ca rốt cuộc là động thủ như thế nào?
Công kích của Tào Bồi nhất thời bị chặn lại, cả người hắn trực tiếp bay từ trên tầng hai ra ngoài.
"Rầm!" Tiếp đến liền nghe thấy tiếng kêu ai oán truyền đến.
Mọi người có chút kinh ngạc, bọn chúng rốt cuộc là xem thường đệ nhất thiên tài Xích Linh Quốc rồi.
Tào Bồi hét lên: "Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Cùng lên cho ta, cùng đem hai người bọn chúng đánh ra ngoài cho ta."
Mấy người Lam Linh Quốc cũng ra tay rồi, nhưng mà thân pháp của Sở Cửu Ca
phi thường nhanh, bọn chúng căn bản không nhìn rõ thân hình của Sở Cửu
Ca, không cách nào thương đến cô nửa phần.
Đệ nhất thiên tài này không dễ đối phó, chẳng lẽ bọn chúng cũng không đối phó nổi tên bệnh tật Dung Vương đó ssao?
Quả nhiên, là có người ra tay đánh lén Dung Uyên.
Nhưng mà bọn chúng còn chưa đến gần Dung Uyên, lại bị một cỗ lực lượng vô hình chấn bay ra ngoài, trực tiếp ngất đi.
Đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang, hắn bồi Cửu nhi tham gia lần đại hội thiên tài này chơi chơi.
Những người này lại đem Dung Uyên hắn xem là một quả hồng mềm, vậy thì sai quá là sai.
Sở Cửu Ca cũng rất nhanh giải quyết xong những người còn lại, cô lạnh
giọng nói: "Còn có ai muốn chúng tôi dọn ra ngoài hay không? Vô luận là
quốc gia nào? Chỉ cần muốn liền có thể giao lưu một phen! Tuy rằng đại
hội thiên tài còn chưa bắt đầu, nhưng mà giao lưu với nhau, làm nóng
người cũng không tồi."
Thiên tài thực sự của Lam Linh Quốc không
thèm làm những việc này, thiên phú của Tào Bồi tại Lam Linh Quốc chỉ
bình thường mà thôi.
Nếu như không phải ỷ vào vị cô mẫu Lan Phi
Tử Linh Quốc đó, thực lực của hắn căn bản không có tư cách tham gia lần
đại hội thiên tài thất quốc này.
Sắc mặt của Tào Bồi xanh mét, hắn nói: "Tốt! Người của Xích Linh Quốc các người tốt lắm, các ngươi đợi mà xem!"
Sở Cửu Ca kéo theo Dung Uyên nói: "Đi thôi!"
"Ừm! Cửu nhi." Dung Uyên cười nói.
Cả địa bàn của Xích Linh Quốc chỉ có hai người bọn họ, kẻ chướng mắt Cửu Thương Khung cũng không cách nào đến gây rối rồi.
Bởi vì nơi này người đông mắt nhiều, Sở Cửu Ca cũng đã thương lượng với
Không Hồn, trong thời gian đại hội hắn nghỉ ngơi ở trong tranh.
Đối với lời của Sở Cửu Ca, Không Hồn đều sẽ ngoan ngoãn nghe theo, bởi vì
bức tranh này là của Sở Cửu Ca, mà hắn đương nhiên cũng là vật sở hữu
của Sở Cửu Ca rồi.
Đại hội thiên tài thất quốc còn chưa có bắt đầu, nhưng mà sau khi những thiên tài ở vào đây, giao tranh kỳ thực đã bắt đầu rồi.
Đương nhiên, loại giao tranh này không hề quang minh lỗi lạc chút nào.
Ví dụ như hạ độc trong cơm.
Dùng độc Sở Cửu Ca là chuyên gia, nhìn một cái liền biết được.
Cô lạnh giọng nói: "Loại độc khiến cho người khác mất sức này không dễ bị
người phát hiện, bời vì sự tổn thương đến thân thể không lớn, nhưng lại
rất ảnh hưởng đến sự phát huy, nhưng quả thực là quá thấp kém rồi."
Cô nếu như muốn hạ độc, có lẽ thiên tài của cả khách điếm đều đừng nghĩ có thể tham gia thi đấu rồi, vậy thì sao có ý tứ nữa! Cho nên Sở Cửu Ca
không hề làm như vậy.
Ngày hôm đó Sở Cửu Ca ra tay giáo huấn
người của Lam Linh Quốc, sau đó đương nhiên không có ai đến kiếm chuyện, nhưng mà ngày hôm sau lại có người bái phỏng.
Đó là một thiếu nữ mặc một bộ đầm dài màu xanh nước biển, ngay khi Sở Cửu Ca và Dung Uyên
xuất hiện trước mặt cô trong mắt cô ta lóe qua ánh sáng.
Cô ấm áp nói: "Đệ nhất thiên tài Xích Linh Quốc Sở Cửu Ca, Dung Vương điện hạ
Xích Linh Quốc, ta là ngũ công chúa của Lam Linh Quốc, Lam Yên. Ngày hôm qua Tào Bồi nước ta làm không đúng, tuyệt đối không phải là ý của Lam
Linh Quốc ta, ta thân là công chúa một nước, đặc biệt đến xin lỗi, xin
hai vị đừng để trong lòng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT