"Ngươi cũng phải thông cảm cho Xích Linh Quốc, Xích Linh Quốc vỗn dĩ đã
xa. Cộng thêm tên Dung Vương điện hạ đó của Xích Linh Quốc là một tên
bệnh tật, có thể sống mà đi đến Tử Linh Quốc đã là rất tốt rồi, ta xem
tám phần là chết ở trên đường rồi." Có người âm dương quái khí nói.
"Cho dù tên Dung Vương điện hạ đó chết trên đường, nghe nói Xích Linh Quốc
còn có một đệ nhất thiên tài, thiên tài đó gọi là gì ấy nhỉ? Sở Cửu Ca."
"Sở Cửu Ca, hình như chính là dã chủng do tên tội đồ Sở Tuyền Nguyệt mười
lăm năm trước làm mất mặt Xích Linh Quốc, khiến cho Xích Linh Quốc không dám đến tham gia đại hội sinh ra."
Người của Xích Linh Quốc chưa có đến, nhưng mà lời đồn liên quan đến Sở Cửu Ca và Dung Uyên đã truyền ra rồi.
Những thiên tài trẻ tuổi này sao có thể biết được nhiều chuyện xưa như vậy,
hiển nhiên là có người cố ý truyền ra, lúc này bầu không khí trong khách điếm của thiên tài thất quốc trông rất u ám.
Sở Cửu Ca tuy là đã đánh bại ba hoàng tử công chúa của Tử Hoàng trên thọ
yến, nhưng mà sự việc này đã bị Tử Hoàng hoàn toàng phong tỏa rồi, không hề có người có thể truyền ra ngoài.
Cho nên những người này cho
rằng, đệ nhất thiên tài Xích Linh Quốc đó, nhất định rất yếu, có lẽ ngay đến ngưng hồn cảnh còn chưa đến, chỉ là một ngưng thể cảnh thất bát
trọng mà thôi.
Thực lực như vậy, bọn họ hoàn toàn không để vào mắt, bởi vì thực sự quá yếu rồi.
Những gia hỏa này đang nói một cách hưng phấn, lúc này bên ngoài cửa của
khách điếm đang dừng một cỗ xe ngựa phi thường đơn giản.
Từng đôi mắt đồng loạt nhìn qua đó nói: "Ồ! Người của Xích Linh Quốc cuối cùng cũng đến rồi."
"Xe ngựa này cũng quá đơn giản rồi đi! Tiểu quốc nơi khỉ ho cò gáy đúng là
tiểu quốc nơi khỉ ho cò gáy, chúng ta ở Tử Linh Quốc nơi xa xôi này cũng có thể cảm nhận được sự nghèo nàn của chúng."
"Nghe nói tên Dung Vương đó tuy là một tên bệnh tật, nhưng lại là một đệ nhất mỹ nam Xích Linh Quốc, cũng không biết hắn ta so với Thất hoàng tử của
Tử Linh Quốc thì thế nào nhỉ, ai đẹp hơn ai?"
Một người được
người khác dìu từ trên xe ngựa xuống, khi mọi người nhìn thấy gương mặt
đó, đích thực khiến cho người khác kinh diễm, đích thực rất đẹp, quả
thực danh bất hư truyền.
Gương mặt trắng trẻo đó quả là trắng đến không chút huyết sắc, hắn mặc một cẩm bào màu trắng, hiển nhiên hắn
trông rất là ốm, như thể một tờ giấy trắng, gió vừa thổi liền rách đi.
Tất cả mọi người đều một vẻ hiển nhiên, với một bộ dáng chịu không được gió như vậy, đến tham gia đại hội thiên tài thất quốc, đùa gì thế!
Đối thủ khẽ chạm một cái, có lẽ người kế thừa hoàng vị duy nhất của Xích Linh Quốc này liền không còn mạng.
Dung Vương điện hạ giá đáo, ngoại trừ hộ vệ, đến nhiều nhất chính là một số ngự y.
Nhưng mà những ngự y này có tác dụng gì chứ! Ngay đến một luyện dược sư cũng không có.
"Khục khục khục!" Một trận ho khan truyền ra, mọi người ngửi được mùi máu
tanh, thì ra vị Dung Vương đại nhân này, ho ra máu rồi.
Bước chân càng thêm xiêu vẹo, cuối cùng Dung Vương điện hạ là được người khác khiêng vào phòng nghỉ ngơi.
Khách điếm thất quốc, chia làm sáu khu vực, Tử Hoàng vì để cho công bằng, vô
luận quốc gia lớn nhỏ, khu vực được phân chia đều lớn như nhau.
Xích Linh Quốc chỉ có hai người tham gia, nhưng lại ở một viện lớn như họ, khiến cho không ít người đố kỵ muốn chết.
"Chẳng lẽ người Lục Linh Quốc các ngươi muốn đi qua đó ở ké! Ở chung với một
tên bệnh tật sắp chết, cũng không sợ đến lúc đó hắn ta chết rồi, các
ngươi bị dính phải vận xui." Người Thanh Linh Quốc nói.
Một quý công
tử Lam Linh Quốc trong số đó nói: "Một tên bệnh tật đoản mệnh căn bản
không có tư cách tham gia lần đại hội thiên tài này, ta cảm thấy trực
tiếp đem người đuổi ra ngoài, để cho hắn tự tìm khách điếm ở là được
rồi, tránh cho hắn vô cớ chiếm mất chỗ."
"Không được tốt lắm đâu? Đây dù sao là Tử Linh Quốc, chúng ta vẫn là phải nói đến quy tắc!"
Tên công tử Lam Linh Quốc đó nói: "Sợ cái gì? Cô mẫu ta nay là Lan phi của
Tử Hoàng bệ hạ, đem người của Xích Linh Quốc đuổi đi, Tử Hoàng bệ hạ nể
tình thân phận của cô mẫu ta, tuyệt đối sẽ không trách phạt ta. Các
ngươi nếu như không dám, vậy một lát ta động thủ, đến lúc đó khu vực đó
chính là của Lam Linh Quốc ta rồi."
"Cũng không có cách nào, ai
bảo Lam Linh Quốc ta là ngoại trừ Tử Linh Quốc, thiên tài nhiều nhất
chứ! Thiên tài tham chiến lần này cũng rất nhiều." Hắn phi thường đắc ý
nói.
Người của Lam Linh Quốc cũng chỉ có thể kiêu ngạo ở trước mặt
bọn họ mà thôi, trước mặt người của Tử Linh Quốc chỉ có thể làm cháu
ngoan, ai bảo Lam Linh Quốc là đại quốc thứ hai sau Tử Linh Quốc chứ.
Lúc này bên trong viện của Dung Uyên, Sở Cửu Ca nói: "Chàng lúc nào cũng đi! Nghe nói tên thế thân đó của chàng đã đến rồi."
Dung Uyên đáp: "Cửu nhi muốn qua đó, ta bây giờ lập tức đem thế thân đổi lại."
Dung Uyên vẫn luôn ở Tử Linh Quốc không có trở về, nhưng mà Dung Vương điện
hạ lại từ Xích Linh Quốc đến Tử Linh Quốc, hắn đương nhiên sẽ không đích thân trở về đó một chuyến, cho nên liền dùng đến thế thân.
Hắn
không chỉ có duy nhất một thân phận Dung Vương, thế thân đương nhiên là
có chuẩn bị sẵn, lần này chuẩn bị là một thế thân biết giả bệnh, giả yếu đuối, so với bản tôn Dung Uyên càng biểu hiện giống một hình tượng bệnh tật sắp chết hơn.
Sở Cửu Ca nói: "Ta xuất phát đây! Chàng cứ đợi mà tiếp giá đi!"
"Vậy Bổn Vương liền ở khách điếm thất quốc, nghênh tiếp đệ nhất thiên tài
Xích Linh Quốc ta, vị hôn thê tương lai của ta đến." Dung Uyên cười nói.
Sau khi Dung Uyên rời khỏi, Sở Cửu Ca đi cáo biệt với Sở Tuyền Nguyệt.
Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân, cách đại hội thiên tài thất quốc còn bảy ngày,
thiên tài các nước nhất định phải đi khách điếm thất quốc làm quen nhau, giao lưu tâm đắc tu luyện, kết giao một số bạn mới, con cũng phải dọn
đến nơi đó ở."
Cửu thúc nói: "Ta.."
Ông muốn bảo vệ thê tử tương lai của mình, nhưng mà tiểu Cửu cũng rất quan trọng.
Lúc trước một lòng chỉ muốn thủ hộ chủ nhân Bất tử sinh mệnh chi đồng,
không ngờ bây giờ ông cũng có khổ não rồi, lại khó lựa chọn như vậy.
"Cửu thúc, Cửu muội muội giao cho con bảo hộ là được! Người ở bên cửu thẩm
thật tốt, bảo vệ cửu thẩm, tránh cho tên Tử Hoàng đó giở trò gì." Người
của Dung Uyên vừa rời khỏi, Tam Tiền liền ló đầu ra.
"Cửu thúc nhất
thời có được thê tử, lại còn có thêm một người nữ nhi, mới có khổ não
bảo vệ thê tử hay bảo vệ vệ nữ nhi sẽ tốt hơn. Hãy nghĩ mà xem lão cha
con thì không thể có khổ não như vậy, thê tử là quan trọng nhất, ai bảo
chúng con đều là chỉ là tay cầm." Tam Tiền cười ha ha nói.
Tay
cầm chịu đánh được! Cho dù bị người khác đánh đến nửa chết nửa sống,
cũng sẽ không khiến người khác đau lòng, nhưng mà nữ nhi thì không giống như thế.
Cửu thúc nói: "Được! Vậy tiểu Cửu liền giao cho con
rồi, con nhất định phải hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, nếu tiểu Cửu bị
thương rồi, ta nhất định sẽ không tha cho con."
Tam Tiền cười nói: "Được! Cửu thúc người cứ yên tâm đi!"
Cửu thúc không hổ là Cửu thúc, cho dù là mất đi ký ức, khí thế của tộc trưởng cũng siêu cấp đủ.
Những người đó của Lam Linh Quốc chuẩn bị đi tìm Dung Uyên phiền phức, thế nhưng lại nhìn thấy Dung Uyên đi từ trong phòng ra.
Một thiếu niên ngạo mạn đi đầu nói: "Dung Vương điện hạ đúng không! Ngươi
cũng rõ là ngươi vốn không phải là thiên tài gì, không có tư cách ở chỗ
này, muốn cút đi có đúng hay không?"