Cửa ra của không gian hắc ám, Sở Cửu Ca đang đợi hai người bạn đồng hành của mình, Nhị Lượng đến nhanh hơn so với Tử Tinh Châu, nhưng mà trên người hắn có chút vết thương, ngược lại Tử Tinh Châu không chút tổn hại nào.

Nhị Lượng cười nói: "Chỉ là nhất thời sơ ý, rất đau, tiểu Cửu thoa chút thuốc cho ta với!"

Sở Cửu Ca ném ra một bình cao thuốc thoa ngoài da nói: "Tự mình thoa!"

"Đi!"

Vân Đoan bí cảnh có rất nhiều không gian nhỏ, thời gian một tháng căn bản không đủ, cho nên bọn họ phải nhanh một chút.

Bọn họ đi vào không gian thứ hai có một gian nhà gỗ nhỏ, bên trong gian nhà có rất nhiều linh ngọc, công pháp, còn có một số bảo thạch, đan dược..

Đem nơi này lật tung cả lên, nhưng không hề nhìn thấy hộp bất tử, kết quả lại là một gian nhà gỗ nhỏ..

Bên trong so với gian nhà gỗ trước đó càng nhiều bảo vật, tiếp đến còn có..

Nhị Lượng chán nản nói: "Vân Đoan bí cảnh này muốn chơi trò gì, làm ra không ít thứ, nhưng mà không có một thứ là hộp bất tử, đơn thuần là chơi chúng ta mà!"

Sở Cửu Ca nói: "Hộp bất tử cũng không có dễ tìm ra như vậy, hơn nữa không gian này, đích thực là chơi chúng ta mà, bởi vì những thứ này đều là giả cả."

Bất tử sinh mệnh chi đồng, có thể nhìn rõ mọi thứ.

Nếu không Đệ nhất thần trộm như cô nhìn thấy nhiều thứ giá trị như vậy, sao có thể không tiện tay lấy đi chứ?

"Vậy mà toàn bộ là giả ư?" Tử Tinh Châu có chút ngạc nhiên nói.

"Đây có lẽ là khảo nghiệm tâm tính của con người, có thể chống đỡ cám dỗ hay không, nếu như chỉ như vậy cũng làm không được, e là không có tư cách có được điểm tốt thật sự của Vân Đoan bí cảnh. Nói thật hai người các ngươi không động tâm?"

Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca ngươi cũng không có động tay! Ta cũng rất ngại ra tay đó!"

Nhị Lượng đáp: "Những thứ này nhìn thì thấy sáng lấp lánh, đều không phải thứ đáng giá gì, thứ tốt hơn ta cũng có cả đống, cho nên lười lấy."

Thân là thiếu chủ của hội đấu giá Cửu Thiên, không thiếu nhất chính là bảo vật đó.

Tử Tinh Châu nói với Sở Cửu Ca: "Cửu Ca, ta có thể xin phép đánh một trận tên khoe khoang này hay không?"

Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ta phi thường tán đồng, đánh!"

"Aaaa! Đừng đánh nữa, kỳ thực ta rất nghèo đó, tiền nhiều nhất là gia hỏa Nhất Nặc đó, bởi vì hắn rất biết kiếm tiền." Nhị Lượng đang bị đánh thảm nói.

Đương nhiên, có người so với Nhị Lượng càng thảm!

"Sư huynh, nhanh nhìn! Vậy mà là công pháp thiên cấp."



"Cái này ta lấy rồi.."

Bọn họ kích động vạn phần thu lấy những thứ bảo vật đó, thậm chí bởi vì phân chia không đồng đều mà đánh nhau, sau đó trong khi bọn họ đang đánh nhau vô duyên vô cớ bi truyền tống ra ngoài rồi.

Sau khi bị truyền tống ra ngoài bọn họ vẫn chẳng nhận ra gì, vẫn còn tiếp tục đánh nhau!

"Cho ta! Công pháp này là của ta."

"Đây là của ta đó!"

"..."

Nhưng mà thứ họ tranh giành không có thật, bọn họ đều ngẩn cả ra, đây là..

Bọn họ nhìn thấy từng đôi mắt thất vọng của chúng trưởng lão và sư phụ, hận không thể tìm một cái động mà chui vào.

Bọn họ bị mê hoặc rồi, đó đều là giả cả, nhất thời tham lam, vậy mà lại bỏ qua mất một cơ hội trời cho, hơn nữa còn có thể khiến cho sư phụ chán ghét.

Bọn họ hối hận không thôi, tại sao lúc đó lại không thể khống chế lòng tham của bản thân!

Tham lam vốn là nguyên tội của con người, người không đủ lòng kiên định, dưới sự cám dỗ to lớn, đương nhiên rất khó khống chế.

Sau đó bọn Sở Cửu Ca cũng đi qua mấy không gian khác, vẫn là không tìm thấy hộp bất tử.

Xuyên qua các không gian trong Vân Đoan bí cảnh, bọn họ cũng đã có được một số bảo vật thật sự, chính tại nơi như tiên cảnh phía trước, Sở Cửu Ca nhìn thấy hộp bất tử quen thuộc xuất hiện trong không trung.

"Là hộp bất tử, cuối cùng cũng tìm thấy rồi." Nhị Lượng kinh hô nói.

Đây đối với Sở Cửu Ca mà nói tuyệt đối là kinh hỷ, ngay khi Nhị Lượng muốn xông ra ngoài, Sở Cửu Ca bình tĩnh lại, cô trực tiếp nắm lại cổ tay hắn nói: "Đợi chút.."

"Đó là hộp bất tử đó! Tiểu Cửu, chúng ta tìm lâu như vậy lập tức là thành công rồi." Nhị Lượng kích động nói.

Tử Tinh Châu trước đó muốn hộp bất tử, trước đó là do sư uy hiếp của phụ hoàng hắn, bây giờ hắn muốn giúp bạn của mình, cho nên so với Nhị Lượng bình tĩnh hơn nhiều.

Sở Cửu Ca nói: "Tinh Châu, cho Nhị Lượng một bạt tai, xem hắn có thể tỉnh táo lại hay không."

Hộp bất tử đối với Nhị Lượng mà nói, rất quan trọng!

Nhưng mà đây không phải hộp bất tử thật sự, cô tỉnh táo lại nhanh hơn so với Nhị Lượng.

"Chát!" Tử Tinh Châu nhận ra có điều không đúng, trực tiếp một bạt tai tặng cho Nhị Lượng, Nhị Lượng giận nói: "Đáng chết! Tử Tinh Châu, ngươi có phải đố kỵ gương mặt tuấn mỹ của ta nên đánh mặt hay không! Không nghe qua đánh người không đánh mặt hay sao?"

"Hắn là đáng cứu ngươi!" Sở Cửu Ca nói.

Nhị Lượng ngẩn ra, hắn nhìn về phía trước, còn đâu hộp bất tử.



Không xa phía trước là một vực sâu không đáy!

Nhị Lượng nói: "Ta quá vội rồi, may mà có các ngươi ở bên!"

Sở Cửu Ca bất lực nói: "Cũng không biết một con người tinh ranh như Nhất Nặc sao lại yên tâm cho một gia hỏa như ngươi đến Thái Vân Tông tìm hộp bất tử nữa."

"Tiểu Cửu ngươi hiểu lầm rồi, ta vẫn là rất lợi hại đó." Nhị Lượng giải thích nói.

Nhất thời sơ ý, khiến cho tiểu Cửu đối với thực lực của hắn có chút hiểu lầm thì không tốt.

Có giáo huấn của lần này, sau đó bọn họ càng cẩn thận hơn nữa, nhưng lại không ngờ đụng độ với một đội khác.

"Ta còn nghĩ là ai? Mặt cũng sưng lên rồi, xem ra các ngươi một đường này cũng chẳng thoải mái mà! Nhưng mà nếu đã đến nơi này, bảo bối chắc hẳn cũng có được không ít, còn không nhanh giao ra bảo vật, hiếu kính hiếu kính sư huynh." Bọn chúng cao ngạo nói.

Sở Cửu Ca cười đùa nói: "Các ngươi không phải là ôm chân của tên thân truyền đệ tử Hoàng Phủ sư huynh sao? Sao rồi? Bị chê cản trở, nên bị bỏ lại rồi."

Nhóm người này chính là người trước đó mời bọn họ gia nhập đội của thân truyền đệ tử.

"Ngươi nói bậy gì đó, chúng tôi đến đây là để hoàn thành nhiệm vụ Hoàng Phủ sư huynh giao phó. Các ngươi không nguyện ý giao ra bảo vật, vậy thì chuẩn bị bị chúng tôi đánh tàn đi!" Bọn họ bạo phát ra linh lực, trực tiếp động thủ.

Hoàng Phủ sư huynh giao nhiệm vụ cho bọn họ đến giáo huấn ba tên không biết điều này, một khi bọn họ hoàn thành đợi khi Hoàng Phủ sư huynh có được bảo bối thì tùy bọn họ chọn.

Không cần thiết gϊếŧ chết, đánh tàn là được, Vân Đoan bí cảnh đối với đệ tử đi vào bên trong có chế độ bảo hộ, bị nguy hiểm đến tính mạng liền bị truyền tống ra ngoài.

Nhị Lượng cười lạnh nói: "Đám phế vật các ngươi gan cũng không nhỏ! Lại dám động thủ với chúng tôi."

"Chúng tôi sẽ sợ các ngươi, chúng tôi người đông!"

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Bọn họ đồng thời công kích, nhưng toàn bộ đều hụt cả, không hề thương đến bọn Sở Cửu Ca nửa phần.

"Tránh! Ta xem các ngươi tránh được đi đâu?" Bọn chúng phân tán ra các hướng công kích đến, thế nhưng vẫn là không được.

Tiếp đến, ba người bọn họ bắt đầu phản kích rồi.

"Binh binh binh!"

Lần giao thủ này, khiến cho bọn họ ngẩn ra, biết được ba người mới này không dễ đối phó.

"Sở Cửu Ca yếu nhất, trước đối phó cô ta!" Một người nội môn đệ tử nói, nhảy về phía Sở Cửu Ca.

Ngay khi hắn cho rằng bản thân muốn đắc thủ rồi, kết quả phát hiện hắn chỉ công kích trúng tàn ảnh mà thôi.

"Ta ở đây này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play