Bọn họ đến bàn giao nhiệm vụ, xung quanh cũng có không ít người, nét chữ đó bị một đệ tử nhìn thấy, hắn phẫn nộ nói: "Quả là ăn nói bậy bạ,
ngươi đây là vu khống."
Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, "Ồ! Ánh mắt của vị sư huynh này không tệ mà! Chỉ một ánh mắt liền nhận ra nét chữ này,
ngươi nói xem đây là nét chữ của ai? Ngươi rất thân với người đó sao?"
Nét chữ này là do Sở Cửu Ca nhờ Dung Uyên sắp xếp người sao chép, sao chép
nét chữ của Thừa tướng đại nhân, ngụy tạo một số thư tín qua lại của ông ta và Huyết Cuồng.
Dung Uyên cho người sao chép nét chữ y hệt, e là ngay cả bản thân Thừa tướng đại nhân cũng không nhìn ra sự khác
biệt, tội này Thừa tướng nhận chắc rồi.
Thừa tướng đại nhân đó
đích thực có vấn đề, nhưng mà bọn họ lại không có thời gian đi thu thập
chứng cứ, cho nên liền chơi chiêu này.
"Tuy rằng thiên phú của ngươi rất tốt, vừa vào nội môn liền có được sự công
nhận của cao nhân Cửu Uyên phong. Lần đầu chấp hành nhiệm vụ lại đem về
thứ không rõ ràng này lừa gạt trưởng lão, không thể tha thứ." Thanh niên rất phẫn nộ.
"Ngươi nói giả thì là giả sao? Dựa vào cái gì?"
"Ta là người cũ trong nội môn đó, ta là sư huynh của ngươi."
Sở Cửu Ca cười rồi, "Trong Thái Vân Tông, không phải ai vào Thái Vân Tông
trước thì có uy tín hơn, phải là người mạnh hơn mới được! Vị sư huynh
này nếu như trước khi sự việc được điều tra rõ ràng đã giận dữ nói rằng
ta cung cấp tình báo giả, vậy thì thi đấu một trận. Nếu như ngươi thua,
ngươi lập tức câm miệng cho ta, sau đó nói với trưởng lão đây là nét chữ của ai."
"Nếu như ngươi thắng rồi, ta sẽ đem tập tư liệu này giao cho ngươi, tùy ngươi xử lý, thế nào?"
Đáy mắt thanh niên lóe qua ánh sáng, "Đây là ngươi nói đó, đến lúc đó ngươi thua rồi thì đừng có không nhận đó."
Sở Cửu Ca cười nói: "Thua, không thể nào là ta!"
Thế là hai người đi đến đấu trường, bởi vì người động thủ là thiên tài được Dung công tử nhìn trúng mà mỗi người vẫn luôn hiếu kỳ, cho nên lần thi
đấu này có không ít người đến vây xem.
"Sở Cửu Ca sư muội lại
muốn đấu một trận với Lữ Nhạc sư huynh, Lữ Nhạc sư huynh đến nay đã vào
nội môn được năm năm rồi, thực lực đã đạt đến ngưng hồn cảnh lục trọng."
"Đúng thế! Nghe nói Sở sư muội lúc vào nội môn mới chỉ có ngưng hồn cảnh nhất trọng, bây giờ có lẽ cũng chỉ là ngưng hồn cảnh, cách biệt lớn đến vậy, đánh thế nào?"
Người đến xem náo nhiệt không ít, khắp nơi đều truyền đến cách nhìn của mọi người đối với trận đấu này.
Cách biệt tứ trọng, không phải là dễ vượt qua đến vậy.
Hai người đứng trên lôi đài, Lữ Nhạc nói: "Sở Cửu Ca, ta ra tay đây. Ngươi
tự mình cẩn thận chút, đừng để cho ta một chiêu đánh bại, đến lúc đó thì mất mặt lắm đó!"
Ngay khi hắn ra tay, một trận hàn ý bạo phát ra.
Đối diện với công kích của hắn, thân hình Sở Cửu Ca nhanh như chớp tránh khỏi.
"Rầm!" Một chiêu trông như rất mạnh của Lữ Nhạc, trực tiếp đánh hụt.
Tiếp theo liên tiếp mấy chiêu, Sở Cửu Ca đều tránh khỏi rồi.
Tử Tinh Châu nói: "Tập tài liệu vừa nãy Sở Cửu Ca lấy ra, Lữ Nhạc vì sao
lại kích động như vậy, hắn với vị Thừa tướng Lục Linh Quốc đó có quan hệ gì?"
Nhị Lượng cười nói: "Ta đã nhờ một vị sư huynh nghe ngóng
rồi, rất nhanh liền có tin tức thôi! Chỉ bằng gia hỏa này mà muốn đấu
với tiểu Cửu, thua chắc rồi!"
"Đó là đương nhiên!"
Hai người bạn đồng hành đối với thực lực của Sở Cửu Ca đặc biệt tự tin.
"Ngươi đừng quá đắc ý, ngươi cũng chỉ là tốc độ nhanh mà thôi." Lời của Lữ
Nhạc vừa nói xong, liền rút ra linh kiếm của bản thân.
Vô số kiếm khí bay ra xông về phía Sở Cửu Ca, kiếm khí dày đặc như thế, hắn nghĩ
cho dù Sở Cửu Ca có lợi hại đi nữa, đẳng cấp của cô thấp đến thế, nhất
định tránh không khỏi.
Thế nhưng Sở Cửu Ca vẫn rất nhẹ nhàng
tránh khỏi tất cả, thân hình Sở Cửu Ca lóe qua, nhảy đến trước mặt Lữ
Nhạc nói: "Thực lực của ngươi, cũng chỉ có thế! Vậy thì kế đến, liền đến phiên ta ra tay rồi."
"Cái gì gọi là cũng chỉ có thế! Một ngưng
hồn cảnh nhất trọng chỉ biết tránh né như ngươi, dựa vào cái gì nói ta
như vậy." Lữ Nhạc phẫn nộ nói.
"Binh binh binh!"
Hai người giao phong kịch liệt, trong phút chốc không hơn không kém.
"Đây.. đây cũng đã qua hơn mười chiêu rồi.."
"Hơn hai mươi chiêu.."
"Lần đầu thấy cách biệt tứ trọng, hơn nữa sử dụng lại là linh kỹ cấp bậc thấp nhất, có người có thể chống đỡ lâu đến thế."
"Sở Cửu Ca sư muội tuổi còn nhỏ như vậy, thiên phú lợi hại đến thế, cũng khó trách Dung công tử sẽ nhìn trúng."
"Lợi hại sao? Cũng không chắc, ngưng hồn cảnh nhất trọng, cấp bậc như vậy ở
trong Thái Vân Tông chúng ta hoàn toàn không thể xem mà!"
Sở Cửu Ca đánh đánh, liền cảm thấy linh lực trong cơ thể đã ngưng tụ đủ rồi, xông phá bình chướng đó.
Việc khiến cho người ta khó tin xảy ra rồi, Sở Cửu Ca tiến cấp rồi.
Ngưng hồn cảnh nhị trọng, chớp mắt đã thành công rồi, trong lúc chiến đấu
tiến cấp thuận lợi như vậy, không chút trắc trở, quả là không thể tin
mà.
Tử Tinh Châu nói: "Thiếu hiểu biết, việc Cửu Ca vừa đánh vừa tiến cấp, ta sớm đã quen rồi có được hay không!"
Cô ta vậy mà dưới sự công kích điên cuồng của hắn, lại có thể phân tâm để tiến cấp, trên mặt Lữ Nhạc lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Nhị trọng vẫn là kẻ yếu!" Hắn không thèm quan tâm nói.
Sở Cửu Ca đột nhiên ra tay, "Kẻ yếu sao? Vậy thì để mọi người xem, ai mới là kẻ yếu."
"Binh binh binh!" Hai người lại lần nữa giao phong kịch liệt, mọi người đều
rất khẩn trương, nín thở nhìn thân hình hai ngươi giao nhau.
Sắc
mặt của Lữ Nhạc rất khó coi, chỉ vừa đề cao một trọng mà thôi, sức chiến đấu của Sở Cửu Ca lại có sự biến hóa phi thường rõ rệt như vậy, khiến
cho hắn càng đánh càng cảm thấy quá sức.
Kiếm khí băng lạnh, một cái xoay vòng đánh đến sau lưng Sở Cửu Ca.
"Nguy hiểm!" Mọi người kinh hô.
Mà Sở Cửu Ca như thể phía sau có thêm đôi mắt vậy, thân hình trực tiếp biến mất tại chỗ, không để cho Lữ Nhạc đắc thủ.
Linh kỹ đánh lén như vậy, đối với người sỡ hữu bất tử sinh mệnh chi đồng như cô hoàn toàn không có chút tác dụng.
Cũng không kém rồi, nên kết thúc trận chiến này rồi, Sở Cửu Ca ngưng tụ tất cả linh lực của bản thân.
Một vị sư huynh đi đến, nói gì đó bên tai của Nhị Lương, Nhị Lượng cười nói: "Tin tức đến rồi, muốn nghe hay không?"
"Đừng phí lời, nhanh nói!" Tử Tinh Châu nói.
"Tên Lữ Nhạc này có chút không tầm thường, bề mặt hắn là họ hàng của Thừa
tướng đại nhân Lục Linh Quốc, lúc trước hắn tham gia khảo hạch ngoại môn lại do chính vị Thừa tướng đại nhân đó đưa đến, hơn nữa còn cho tên
ngoại môn đại trưởng lão trước đó chúng ta xử trí không ít đồ tốt, để
cho ông ta chiếu cố nhiều chút với hắn."
Tử Tinh Châu nói: "Thân là
Thừa tướng, mỗi ngày bận trăm công ngàn việc, vậy mà lại có thời gian
rảnh đích thân đưa một họ hàng đến Thái Vân Tông, đây không tầm thường
à!"
Nhị Lượng trả lời: "Đúng thế! Không tầm thường, hình như
trong một lần uống say đến không biết trời trăng ở nội môn đã nói rằng
Thừa tướng là cha ruột hắn, một người họ Lữ, một người họ Thượng Quan,
thật là có ý tứ."
"Có thể chỉ cần một ánh mắt liền nhận ra nét
chữ của Thượng Quan thừa tướng, quan hệ của họ không thể nào chỉ là họ
hàng xa đơn giản như vậy, Cửu Ca sắp đánh bại hắn rồi, chúng ta cứ đợi
xem kịch hay đi." Tử Tinh Châu cười cợt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT