Dạ Dương Thu có chút phản ứng không kịp nói: "Đây.. ông ta là ngoại môn đại trưởng lão."
"Nếu như việc ông ta làm ra khến cho Thái Vân Tông mất mặt, Thái Vân
Tông cũng sẽ không bảo hộ ông ta, dù sao đã đi đến bước này, cẩn thận
như vậy sợ ông ta như vậy để làm chi?" Sở Cửu Ca nói.
Dạ Dương Thu nói: "Vậy được!"
"Ngươi.. Dạ Dương Thu, ngươi dám động đến ta thử xem?"
"Ngươi dám động trại đặc huấn, ta vì sao lại không dám động ngươi. Nếu
như trong lòng ngươi không có quỷ, ta nghĩ ngươi sẽ không sợ ăn viên đan dược này vào."
Đại trưởng lão thực sự là không dám, ông nói: "Yến hội hôm nay lão phu không tham gia nữa, chúng ta đi!"
Ông ta dẫn theo người hoảng loạn bỏ chạy, nhóm người của trại đặc huấn
và Dạ Dương thu đều điên rồi, hôm nay liền không cứng đối cứng với bọn
họ.
Cho dù bọn họ làm có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, không ai sẽ tin tưởng, tuyệt đối không có ai..
Thế nhưng tin tức này rất nhanh liền lan truyền ra ở hai nước, người cứu Lương Thành là người khác.
Đệ tử Thái Vân Tông lại dám làm ra việc cướp đoạt công lao của người khác, thực là khiến cho người ta không nói nên lời.
Từng chứng cứ sắt đá để trước mặt bọn họ, quốc quân của Hoàng Linh Quốc
dưới áp lực của đại trưởng lão, chỉ có thể kiên trì nói đây là công lao
của Thái vân Tông, công lao của ngoại môn đệ tử Trương Nguyên.
Thực ra đáy lòng ông rất rõ, sợ là không phải bọn họ mà là người của trại đặc huấn.
Thế nhưng thực lực của trại đặc huấn ở trước Thái Vân Tông to lớn chỉ
như những con kiến nhỏ nhoi, ông chỉ có thể lựa chọn theo sự an bài của
Thái Vân Tông.
Tử Tinh Châu bức bối nói: "Đáng chết! Vẫn là như vậy, ta thật sự muốn đi đập nát hoàng cung Hoàng Linh Quốc rồi, ta không tin lấy một con dao kề trên cổ ông ta, ông ta lại dám không nói rõ chân tướng."
Sở Cửu Ca nói: "Đợi chút.."
"Kiên nhẫn một chút, phong hồi luân lưu chuyển cũng nói không chừng!" Khóe miệng Sở Cửu Ca nở nụ cười nhạt.
Bảo khố trong hoàng cung Hoàng Linh Quốc nối gót Tranh Linh Quốc lần nữa bị trộm, thậm chí ngọc tỷ để ở bên trong ngự thư phòng của quốc quân
Hoàng Linh Quốc vậy mà cũng mất tích rồi.
Đệ nhất thầm trộm để lại lá thư, "Việc của Lương Thành, hãy đem chân
tướng sự thật công bố thiên hạ, mà không phải để cho một số tiểu nhân bỉ ổi không làm gì cả cướp đi công lao. Nếu không ngọc tỷ truyền quốc này
sẽ được đưa đến tay đối thủ mạnh nhất của ngươi, không biết ngôi vị quốc quân của ngươi có thể bảo trụ đến khi nào?"
Quốc quân Hoàng Linh Quốc trợn tròn mắt, đây là uy hiếp!
Đệ nhất thầm trộm này không những trộm đi bảo bối trong hoàng cung ông, lại còn dám uy hiếp.. uy hiếp ông..
Quốc quân Hoàng Linh Quốc lúc này tức điên lên được, ông âm thầm và ngoài mặt phái vô số người đi tìm đệ nhất thần trộm đó.
Thế nhưng đệ nhất thần trộm thần bí vô cùng, bọn họ hoàn toàn tìm không
thấy bất kì tung tích gì của nó, ngay cả là nam hay nữ cũng không biết.
Ngọc tỷ truyền quốc lọt vào tay người khác, điều này khiến cho ông ăn ngồi không yên.
Đối thủ của ông là huynh đệ của ông, nếu như để cho người đó có được ngọc tỷ trong tay nhất định sẽ thay thế ông.
Lấy lòng Thái Vân Tông quan trọng, nhưng mà dưới sự uy hiếp đánh mất
hoàng vị quý báu thì ông chỉ có thể thỏa hiệp, thỏa hiệp với đệ nhất
thầm trộm.
Hướng gió của Hoàng Linh Quốc thay đổi rồi, quốc quân Hoàng Linh Quốc cũng biểu thị bản thân bị lừa dối rồi.
Người thực sự cứu Lương Thành là đệ tử của trại đặc huấn, tất cả mọi việc do giáo đồ của tà giáo làm chứng.
Ngoại môn đệ tử Thái Vân Tông Trương Nguyên nhân phầm thấp kém vậy mà
lại chiếm đi công lao của người khác, thực là khiến người không nói nên
lời.
Quốc quân vì để ổn định đệ nhất thần trộm không đem ngọc tỷ truyền quốc giao cho người khác, lần này rất là ra sức.
Ông ta tố cáo Trương Nguyên, biểu thị rất hối hận, hơn nữa xin lỗi trại đặc huấn, là bọn họ nhận nhầm anh hùng.
Đột nhiên chuyển biến của quốc quân Hoàng Linh Quốc khiến cho bọn họ rất bất ngờ, Tử Tinh Châu buồn bực nói: "Quốc quân Hoàng Linh Quốc này ăn
nhầm thuốc rồi sao! Trước đó chết cũng nói là công lao của Thái Vân
Tông, bây giờ.."
Bên phía Tranh Linh Quốc không có chút động tĩnh gì, Sở Cửu Ca lấy danh
nghĩa đệ nhất thần trộm gửi một lá thư cho hoàng đế Tranh Linh Quốc.
"Bảo khố bị trộm sạch của các hạ đã được lấp đầy chưa? Nếu như gần lấp
đầy rồi, thì cũng là lúc đệ nhất thần trộm ta ghé thăm lần hai rồi."
Lần đầu có người dám trộm đi bảo bối trong hoàng cung ông, vậy mà lại
dám quang minh chính đại truyền tin tức đến nói là trộm lần hai.
Cho dù là nhất quốc chi quân có nhiều tiền đi nữa, cũng chịu không nổi đệ nhất thần trộm điên cuồng trộm đồ như vậy.
"Trước đó đã thấy qua ngọc tỷ truyền quốc của Hoàng Linh Quốc, ta cũng
rất hứng thú với ngọc tỷ truyền quốc của Tranh Linh Quốc, lần sau tiện
tay lấy đi nghiên cứu nghiên cứu!"
Quốc quân Hoàng Linh Quốc và ông đối với việc Thái Vân Tông và trại đặc
huấn ai mới là người cứu Lương Thành đã nhất trí với nhau, kết quả quốc
quân Hoàng Linh Quốc đột nhiên thay đổi rồi.
Ông không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà thư của đệ nhất thần trộm để lại đã giúp ông có được suy đoán rồi.
Đệ nhất thần trộm đem ngọc tỷ truyền quốc của Hoàng Linh Quốc trộm mất,
ép ông không thể không đem sự thật công bố, vậy thì hắn..
Rốt cuộc đệ nhất thần trộm này là thấy việc bất bình nên ra tay giúp đỡ
hay là hắn quen biết với thất hoàng tử của Tử Linh Quốc, cho nên mới
trút giận dùm hắn?
Đây tuyệt đối là một tin tức cực kỳ không tốt, ông lại không muốn ngọc tỷ bị đệ nhất thần trộm trộm đi.
Cho nên sau khi nhận được lá thư này, ông suy nghĩ kỹ, làm ra một việc
giống với quốc quân Hoàng Linh Quốc, thanh minh sai lầm việc bọn họ nhận nhầm anh hùng.
Bọn họ rất buồn bực, nói rằng không biết sự tình nên đã cảm ơn sai người.
Sau đó chuẩn bị hậu lễ tặng đến trại đặc huấn, trong đó đan dược nhất
định không thể thiếu, cảm ơn lần này trại đặc huấn trượng nghĩa ra tay.
Sắc mặt đại trưởng lão trở nên âm trầm, mọi thứ đều kế hoạch tốt hết rồi, ông cũng nắm chặt hết quốc quân của hai nước rồi.
Thế nhưng đến cuối cùng, hai minh hữu này lại vô duyên vô cớ đổi trận,
ông nghĩ thế nào cũng không hiểu, chẳng lẽ bệ hạ Tử Linh Quốc vì muốn
xem trò cười của Thái Vân Tông họ mà gây áp lực cho họ.
Ông giận dữ nói: "Phế vật! Đều do đám phế vật các ngươi, nếu như các
ngươi không có thua, kết quả cũng sẽ không biến thành như vậy."
"Đại trưởng lão, đại trưởng lão, ta thật sự không biết hôm đó đã làm ra
việc gì, ta cũng không biết vì sao lại nói ra những lời đó, người nghe
ta giải thích!" Sắc mặt Trương Nguyên trắng như quỷ kéo lại đại trưởng
lão nói.
"Cút ra! Người giống như ngươi, thuần túy là sự sỉ nhục của Thái Vân Tông chúng ta."
Quốc quân hai nước giải thích bản thân không biết sự tình bị lừa rồi,
đại trưởng lão sau đó cũng giải thích ông cũng bị lời của Trương Nguyên
gạt rồi, cho nên đưa ra phán đoán sai lầm.
Trại đặc huấn là do khi Thái Vân Tông chiêu mộ tân đệ tử, một số người
do một số nguyên nhân hoặc ngoài ý muốn không biểu hiện tốt được, cho
nên thất bại, mà không phải là do thực lực và thiên phú bọn họ không đủ.
Trại đặc huấn có thể cho bọn họ một cơ hội nữa có thể vào Thái Vân Tông, cũng để cho Thái Vân Tông không đánh mất đi thiên tài thực sự, ý nghĩa
tồn tại của trại đặc huấn rất to lớn. "
Đại trưởng lão nói ra một phen những lời trái lòng và tán thưởng trại
đặc huấn, cuối cùng cũng xem như ổn định được đám người này.
Tiếp đến đại trưởng lão đau đầu nói:" Việc tiếp theo trở về tông môn rồi tính! Một chút việc nhỏ chỉ có thể để cho phong ba này từ từ qua đi.
Còn về ngươi Trương Nguyên, cho dù ta trở về không đem ngươi trục xuất
khỏi Thái Vân Tông, những trưởng lão khác của Thái Vân Tông cũng sẽ
không tha cho ngươi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT