Sở Cửu Ca nhìn Dạ Dương Thu nói: "Dạ lão sư, ngươi tin tưởng thực lực của bốn chúng tôi không? Nếu tin tưởng vụ cá cược này hãy trực tiếp chấp nhận, dù sao cũng không thua được."

Thấy qua Sở Cửu Ca đem một người còn mạnh hơn ông giết chết rồi, Dạ Dương Thu vẫn là rất tin tưởng thực lực của Sở Cửu Ca.

Dạ Dương Thu nói: "Tồn tại của trại đặc huấn vỗn dĩ đã lung lay rồi, cho dù lần này không đồng ý cược một lần với bọn họ, e là cũng khó kiên trì lâu hơn nữa, còn không bằng tin ngươi cược một lần."

Sở Cửu Ca nói: "Chúng tôi không thể nào thua cho những gia hỏa đó đâu, Dạ lão sư hãy đợi xem kết quả của quyết định lần này đi!"

Song phương đồng ý chiến một trận, song phương dù là luận thực lực hay cơ hội nhận thua cũng rất lớn, trại đặc huấn làm sao có thể là đối thủ của đệ tử ngoại môn Thái Vân Tông.

Song phương giao phong, mục tiêu chính của Du Thiếu Trung chính là Tử Tinh Châu, thất hoàng tử có thiên phú nhất của Tử Linh Quốc.

Tiền Vân và Tiêu Man cũng đã chọn được đối thủ, Sở Cửu Ca nói: "Những người còn lại, đều là của ta rồi."

Cô một người ngưng thể cảnh bát trọng phải đối đầu với một đám ngưng hồn cảnh nhất nhị trọng, thật là quá cuồng vọng, đây căn bản không thể làm được.

Sở Cửu Ca biến thành một đạo hư ảnh, khiến cho những đệ tử đó của Thái Vân Tông không cách nào thương đến cô nửa phần, tốc độ quá nhanh.

"Viu!" Vô số âm thanh phá không truyền đến.

"Các vị Thái Vân Tông, đây mới thật sự là độc châm, lần trước đối phó Trương Nguyên là không cần thiết, bây giờ các ngươi ỷ đông hiếp yếu vậy thì ta cũng không cần thiết phải thủ hạ lưu tình rồi." Đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua hàn quang.

Có độc!

Bọn họ đại kinh, lúc động thủ không thể không cẩn thận một chút, bọn họ thật không muốn trở thành tên xui xẻo trúng độc đó.

"Bỉ ổi!" Bọn họ cắn răng nói.

"Như nhau thôi!" Sở Cửu Ca cười tà.

"Rầm!" Sở Cửu Ca đối phó họ thì thừa sức, tốc độ của cô không ai đuổi kịp.

Độc châm chuyên môn công kích đến sơ hở trong phòng thủ của bọn họ, khiến cho họ không cách nào phòng bị.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!" Du Thiếu Trung và Tử Tinh Châu chiến đấu đã có kết quả rồi.

"Đáng chết! Không phải nói tên đoạn thụ này trong khi đối phó tà giáo đã bị trọng thương rồi sao, thiếu chút kinh mạch đứt đoạn biến thành phế vật sao? Hắn sao lại còn mạnh hơn cả trong lời đồn rồi." Du Thiếu Trung thầm nói.

"Đấu với ta lại dám phân tâm, kỳ chết của ngươi cũng không còn xa nữa rồi." Tử Tinh Châu lạnh nhạt nói.

"Phụt phụt phụt!" Lời của Tử Tinh Châu vừa nói xong, trên người Du Thiếu Trung có thêm mấy miệng vết thương.



"Rầm!"

Du Thiếu Trung bại rồi, rất nhanh Tử Tinh Châu liền nhảy về phía của Sở Cửu Ca.

"Nhìn thấy ngươi bị những tên phế vật này vây công lâu như vậy, bổn cung liền đại phát từ bi đến giúp ngươi! Tránh cho ngươi bại cho những tên phế vật này, bổn cung cũng bị mất mặt theo ngươi."

Tử Tinh Châu càn quét những kẻ địch trước mắt, Sở Cửu Ca cũng tranh thủ lúc này chuyển từ trong bóng tối ra ngoài sáng.

Tiếp đến những tên Thái Vân Tông này lần lượt ngã xuống, một chiêu mệnh trúng một người, tốc độ này so với Tử Tinh Châu ra tay còn nhanh hơn nhiều.

"Binh binh binh!"

Lúc tất cả mọi người đều ngã xuống, Thái Vân Tông thua một cách rõ ràng, bọn họ thắng rất đẹp.

"Đội ngũ do đệ tử xếp hạng trước mười dẫn dắt vậy mà lại thua cho đội ngũ của trại đặc huấn, xem ra tuyển chọn của Thái Vân Tông cũng không phải trăm phần trăm chọn trúng thiên tài."

"Tồn tại của trại đặc huấn xem ra vẫn có ý nghĩa đó, chỉ cần thực sự có thiên phú, đủ sự nhẫn nại, cũng có tư cách trở thành đệ tử Thái Vân Tông."

"..."

Đệ tử trại đặc huấn triển lộ cho mọi người thấy thực lực cường đại, ngay cả đệ tử ngoại môn của Thái Vân Tông cũng có thể đả bại, điều này khiến cho không ít người có ánh nhìn khác đối với trại đặc huấn của bọn họ.

Sắc mặt của đại trưởng lão đen đến cực điểm, đáng ghét!

Đặc biệt kêu bọn họ đến giáo huấn những người của trại đặc huấn, nhưng lại không ngờ đến bọn họ lại bị đối phương chơi đùa, khiến cho Thái Vân Tông mất mặt rồi.

Sở Cửu Ca nói: "Ngoại môn đại trưởng lão, Thái Vân Tông các ngươi thua rồi, đem người đó của ngươi giao cho ta đi! Ta cần hắn làm chút việc."

Trước đó đệ tử ngoại môn Thái Vân Tông đã thua trận rồi, chỉ duy nhất Trương Nguyên không bị gì, ai bảo lần trước hắn thua cho Sở Cửu Ca làm chi!

Sắc mặt Trương Nguyên đại biến, "Ngươi.. ngươi muốn làm gì?"

Hắn rất sợ đối phương vì hắn đã cướp đi công lao của bọn họ, mà giết đi hắn để hạ giận.

Sở Cửu Ca nói: "Chỉ là làm chút việc nhỏ mà thôi, tuyệt đối không đánh ngươi. Ta nghĩ đệ tử Thái Vân Tông cũng sẽ không nuốt lời chứ."

Đại trưởng lão nói: "Đi đi! Có lão phu ở đây, cô ta chẳng lẽ dám giết ngươi sao?"

Trương Nguyên rất sợ, nhưng lại không dám nghịch ý đại trưởng lão, hắn chỉ có cách cắn răng đi đến trước mặt Sở Cửu Ca nói: "Ngươi muốn.. khục khục khục.."



Lời của hắn còn chưa nói xong, trong miệng liền bị Sở Cửu Ca ném vào một viên độc dược.

"Khục khục khục!" Hắn rất muốn đem viên độc dược đó nôn ra, nhưng làm thế nào cũng không nôn ra được.

"Ngươi.. ngươi rốt cuộc đã cho ta ăn gì?"

Ngoại môn đại trưởng lão nói: "Tiểu nha đầu, ngươi thật to gan, lại dám cho đệ tử Thái Vân Tông ta ăn độc dược, độc hại đệ tử Thái Vân Tông ta."

Sở Cửu Ca nói: "Đại trưởng lão ngươi đừng vội, hiệu quả của thuốc ngươi vẫn chưa thấy được mà, có thể trước bình tĩnh một chút!"

"Vương sư đệ, Vương sư đệ ta không phải cố ý đâu, ta không muốn chết, cho nên chỉ còn cách kéo đệ che chắn những ám khí đó thôi.."

"Ha ha ha! Trương Nguyên ta trở thành đại anh hùng rồi, ta là đại anh hùng của Thái Vân Tông!"

"Rầm! Dạ đại nhân, ta có tội, ta có tội.."

Trương Nguyên trực tiếp quỳ trước mặt Dạ Dương Thu, thì ra khi họ giết vào tà giáo, thiếu chút bị tên chủ mưu phía sau giết rồi.

Nếu không phải người của trại đặc huấn dẫn theo họ giết ra khỏi vòng vây, bọn họ sớm đã chết rồi.

Sau đó bọn họ không tin tưởng con đường do người của trại đặc huấn chọn, nên lựa chọn một con đường khác, kết quả con đường đó đầy rẫy cơ quan, hắn là nhờ kéo theo sư đệ che chắn ám khí mà sóng sót được.

Bọn họ là thực lực không đủ bị ám khí giết chết, mà không phải là do liều mạng với kẻ địch mà chết.

Hơn nữa người giết chết chủ mưu của tà giáo là Dạ đại nhân của trại đặc huấn, ba đệ tử đó của trại đặc huấn giết đi phần lớn giáo đồ của tà giáo, bọn họ chỉ là giải quyết một số người không liên quan gì mà thôi.

Trương Nguyên quỷ dị đem tất cả sự việc nói ra, bao gồm cả việc đại trưởng lão muốn hắn cướp đi vinh dự của đệ tử trại đặc huấn..

Ngoại môn đại trưởng lão nghe xong mặt cũng đen lại, đại trưởng lão nói: "Quả là nói bậy nói bạ, nói bậy nói bạ.."

"Sở Cửu Ca, ngươi rốt cuộc sử dụng kỹ thuật quỷ quái gì để mê hoặc đệ tử Thái Vân Tông ta nói ra những lời này, các ngươi có âm mưu gì?"

Sở Cửu Ca nói: "Hắn nói đều là sự thật, bởi vì hắn chỉ là ăn phải một viên cường hóa Chân Ngôn Đan cộng thêm Ác Mộng Đan mà thôi, đại trưởng lão không phải muốn tự chứng minh bản thân trong sạch sao? Có thể, ngươi ăn vào viên đan dược này là được."

"Ngươi nằm mơ!" Sắc mặt đại trưởng lão âm trầm nói.

Sở Cửu Ca nói: "Đại trưởng lão đây là cảm thấy tội lỗi hay là không dám?"

"Bổn trưởng lão tuyệt đối không ăn đan dược không rõ nguồn gốc, ngươi đừng mơ dùng kế khích tướng dụ ta cắn câu."

Sở Cửu Ca bất lực nói: "Đại trưởng lão không muốn phối hợp, Dạ lão sư, vậy thì làm phiền người để cho đại trưởng lão ăn vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play