“Ai …Nha Nhi, ta mệt chết được … Mau tới … đỡ giúp ta… ”
“Tiểu thư, người này là ai nha?”
Dạ Tiểu Nhụy trong lòng phát điên, “Nha đầu chết tiệt, còn không tới giúp ta, hỏi dông dài làm chi, ta mệt chết đi được.”
“Làm sao biết, đột nhiên té dưới chân ta, hình như là bị trọng thương, Nha Nhi, mau giúp ta nâng vào trong nhà.”
Nha Nhi vội vàng đỡ tên quái vật khổng lồ từ trong tay tiểu thư, lảo đảo đỡ hắn tựa vào thành ghế ngoài hành lang, thở hổn hển nói.
“Tiểu thư ~ không thể đưa hắn về phòng, nếu để Vương gia biết, không hồ nháo lên mới làm lạ. Nếu để Thôi ma ma biết, bà ta không thừa dịp gõ trống khua chiêng làm ầm lên, đang lo không nắm được thóp của người, nếu tiểu thư không an phận, tuân thủ nữ tắc, khi đó tiểu thư biết làm sao xử lý.”
Nghe xong lời Nha Nhi nói, Dạ Tiểu Nhụy quả thật cảm thấy có đạo lý, xã hội phong kiến này rất coi trọng danh tiết, nói không chừng sẽ ném nàng vào lồng heo cho trôi sông. Cứu hắn có khi lại rước họa vào thân.
“Vậy ngươi nói nên làm thế nào, thương thế của hắn nặng như vậy, nếu để hắn chết, chúng ta cũng khó an lòng.” Đáng tiếc cho gương mặt đẹp.
“Tiểu thư không bằng đầu tiên chúng ta kiêng hắn đến phòng củi sau hậu viện, vừa hay phòng củi cũng có giường hư, trước tiên để hắn ở đó. Đêm nay giúp hắn lau miệng vết thương, ngày mai thì kêu một thầy thuốc đáng tin cậy đến xem cho hắn, người xem như thế có được không? ”
“Ừ ~ chuyện tới nước này cũng chỉ có biện pháp đó.” Dạ Tiểu Nhụy nói xong, đứng lên đưa tay vỗ vỗ lên khuôn mặt tuấn tú đang mê man bất tỉnh, thở dài: “Mỹ nam ~ Ta đã cố hết sức, nếu ngươi chết thì đó là ngươi tự xui xẻo.”
“Tới đây! Nha Nhi giúp ta… A.. cố lên”
A … a ~ cuối cùng cũng khiêng lên được
“Nha Nhi đưa hắn qua bên kia?”
“Tiểu thư, bên trái.”
Hai người gắng sức đưa hắn tới phòng chứa củi. Dạ Tiểu Nhụy chống đỡ sức nặng trên vai, miễn cưỡng vươn một chân, cố hết sức đạp cửa một cái. Một lớp bụi bay xuống, từ trong phòng phả ra mùi ẩm mốc lâu ngày, nàng khó nhịn hắt hơi một cái.
Đi vào trong phòng, Nha Nhi móc từ trong ngực ra que đánh lửa, soi sáng căn phòng. Chỉ thấy tạp vật lộn xộn khắp phòng, chăng đầy mạng nhện, phía góc phòng rơm rạ chấp đống trên tấm ván giường, hai người hợp lực kéo hắn tới bên giường, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Vừa được thả lỏng đôi tay, Dạ Tiểu Nhụy đã mệt mỏi ngã xuống đầu giường, động tác quá lực làm cả khung giường rung động.
Nha Nhi cầm que đánh lửa, soi nam tử trên giường, nhẹ nhàng lật đống quần áo rách mướp trước ngực hắn lên, mới đập vào mắt nàng đã run sợ rút tay, che miệng lại. Dạ Tiểu Nhụy nhìn thấy Nha Nhi bị dọa mất hồn, cũng tò mò bước qua.
Hoảng hốt lên tiếng.
“Trời ơi” Thật sự là vô cùng thê thảm.
“Tiểu thư nhỏ giọng chút thôi” Nha Nhi vừa nói, vừa dùng tay đưa lên miệng làm ám hiệu, rồi thì thầm:
“Tiểu thư, Nha Nhi trở về lấy ít thứ, qua phòng thuốc lén trộm ít thuốc cầm máu giải độc, người ở đây chờ Nha Nhi nha.”
Nhìn người trên giường vết thương huyết nhục mơ hồ Dạ Tiểu Nhụy gật đầu, chờ Nha Nhi ra ngoài, nàng mới đứng lên đến trước mặt hắn, liếc mắt nhìn gương mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, lại nhìn vết thương trước ngực.
Rất khủng bố, trên người hắn không có chỗ nào là lành lặn, khắp nơi đều là vết thương. Đặc biệt là bên tay trái, ít nhất có mấy chục vết rách, thịt lộ ra ngoài, bên trong máu đỏ tươi trào ra như suối, khó trách ban nãy trên sàn đều là máu tươi, nếu không hôn mê, bị nàng chèn ép như vậy thì đau thế nào nữa.
Nàng cẩn thận khẽ gỡ từng lớp vải rách, theo khe áo hàng loạt vết thương đập vào mắt, mới có, cũ có. Lúc này Dạ Tiểu Nhụy cũng không rõ vì sao mình lại đau lòng thay hắn, trong tâm ngập tràn chua xót, nước mắt đã ngập tràn khóe mi.
Nàng nhẹ nhàng, cần thận cởi từng lớp y phục trên người hắn, lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt hắn.
Kỳ thật trên trán nàng từ lâu cũng đầy mồ hôi, tóc bị dính nước mưa, lôn xộn dán trên mặt, y phục trên người cũng dơ không chịu nổi, ướt đẫm loang lổ đầy máu tươi.
Lúc này, cửa phòng cũng chầm chậm mở ra, Nha Nhi ôm một đống vật phẩm trộm được tiến vào, thả trên chiếc bàn cũ nát, thở hổn hển tiến lên.
“Tiểu thư … người đem nến châm lên, Nha Nhi sẽ chuẩn bị nước ấm cho công tử.”
“Ừ”
Nha Nhi lấy nước trở về, rồi bắt đầu cẩn thận giúp hắn lau miệng vết thương, giống như sợ kinh động đến chủ nhân vết thương, tiểu nha đầu cần khăn mà tay vẫn run lên không ngừng,.
Dạ Tiểu Nhụy thấy thế liền tiến lên.
“Nha Nhi, để ta làm”
“Tiểu thư, việc này…”
“Không sao, tiểu thư ngươi trước kia cũng thường xuyên làm chuyện như vậy” Trước kia nàng cũng thường xuyên đánh nhau, dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ, chỉ là lớn như vậy nàng đây là thấy lần đầu tiên, tiểu nha đầu nhát gan như vậy, không biết lau đến khi nào.
Lau tới lau lui, giặt sạch mấy chậu máu, cuối cùng cũng tẩy xong miệng vết thương, nhìn qua cũng không đáng sợ như tưởng tượng.
“Nha Nhi, mở thuốc ra, đem cái bình này cho ta”
“Dạ, tiểu thư”
Dạ Tiểu Nhụy cẩn thận đắp thuốc giúp hắn, kêu Nha Nhi đỡ hắn dậy để tiện băng bó. Hai người làm xong người đã đầy mồ hôi, cả người còn dơ dáy bẩn hơn kẻ nằm trên giường
Hai người đồng thời đưa tay xoa mồ hôi trên mặt, nhìn nhau cười.
Dạ Tiểu Nhụy mở miệng: “Máu tạm thời ngừng chảy, hiện tại chỉ cần ngày mai kêu thầy thuốc tới xem một lượt, chúng ta đã cố hết sức rồi, sống hay chết phải xem vận may của hắn thôi. Nha Nhi, hôm nay thực sự là cảm ơn ngươi”
“Tiểu thư, người nói cái gì vậy, đây là việc em nên làm, tiểu thư là người tốt, tiểu thư tính tình lương thiện, sau này nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi”
Vậy sao? Ha ha, nàng lương thiện sao? Hình như là có chút, từ khi trở về cổ đại, tâm tình cũng từ từ thay đổi, có chút không giống chính mình, trước kia, nàng sẽ không rỗi hơi quan tâm đến việc không đâu, có lẽ vì nàng đang ở một thế giới khác, mới bắt đầu quan tâm đến sinh tử của người khác.
“Đúng vậy, ngày ấy nếu không phải tiểu thư ra mặt giúp Nha Nhi, Nha Nhi không chừng không đứng đây nữa rồi, còn hại tiểu thư đắc tội với Thôi ma ma, từ ngày ấy, trong lòng Nha Nhi đã coi tiểu thư là chủ tử của mình rồi.”
“A ~ Trước kia ngươi không xem ta là chủ tử ?” Dạ Tiểu Nhụy nghiền ngẫm hỏi ngược lại.
“A ~ Không có không có, Nha Nhi nói là về sau coi tiểu thư là chủ tử, sau này Nha Nhi là người của tiểu thư. ”
“Nha đầu ngốc” Nàng cười nhẹ, vuốt má nha đầu.
Hôm nay, trong lòng nàng có chút trầm lắng, có chút bất đồng ngày thường, có lẽ mưa quá dài, có lẽ lòng nàng thanh tỉnh, cũng có thể nàng mãi mãi không thể trở về được thế giới bên kia. Nhìn người nằm trên giường, nhớ tới tướng công ngốc nghếch của nàng, thế giới này lắm chuyện đa đoan, nhân tình thế thái, mỗi người đều dựa vào chính mình để sinh tồn, Có lẽ con người thực sự có thiên mệnh, cũng không biết tương lai ngày mai sẽ thế nào? Giống như nàng tới thế giới này, ngay cả sinh mệnh cũng không thuộc về mình nữa.
“Tiểu thư, đã trễ thế này, người về trước đi, chỗ này để nô tỳ coi là được rồi, bằng không vương gia lại đi tìm người thì không hay.”
Bị nha đầu nói thế, nàng cũng cảm thấy đôi chút mệt mỏi, Dạ Tiểu Nhụy liếc người đang mê man trên giường, quay đầu nói với Nha Nhi:
“Có lẽ hắn nhất thời cũng không tỉnh lại được, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, nếu hắn tỉnh thì gọi ta”
Nha Nhi cười cười gật đầu, nàng vừa đi ra ngoài, đột nhiên có cảm giác giống như già đi vài tuổi, nếu cha nàng nhìn thấy nàng bây giờ, nhất định sẽ đốt pháo chúc mừng.
Dạ Tiểu Nhụy kéo thân mình mệt mỏi theo đường mòn trở về.
Bầu trời đêm mùa hạ kéo dài vô tận, như thể tấm thủy tinh xanh treo vô số ngôi sao, ánh trăng tròn vằng vặc trên cao, hoa lệ trong màn đêm rực rỡ.
Trên nóc vương phủ, một hắc y nhanh lẹ nhảy xuống, một bước nhảy nhanh chóng hòa vào bầu trời đêm, thân thể uyển chuyển vẽ lên một đường cong xinh đẹp, ánh trăng vàng nhạt cũng bị kéo một vết dài. Hắn tựa như là hắc báo, từ trên nóc nhà trườn xuống, càng lúc càng khuất xa. Cuối cùng chậm rãi dừng lại trước một tòa miếu trong rừng sâu.
Bóng trắng sừng sững trước đêm, vạt áo bay bay để lộ thân hình vạm vỡ, nghe được phía sau có tiếng vang, hắn hạ mày ngửa đầu chậm chạp xoay người lại, đôi mắt phượng mê người mang theo chút hàn ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT