"Vậy Nhụy nhi cũng không khách khí nữa, khấu lễ kính trà phụ thân mẫu thân."
Nha đầu vừa nói vừa cung kính bưng chung trà trên bàn cho hai vị lão nhân. ‘Ai ~ nàng đâm lao phải theo lao, muốn bạc thì không thấy, thôi trước làm con gái người ta. Con gái nuôi Tướng gia, đây là một lợi thế tốt.’
Lão phu nhân nhận lấy trà nhấp một ngụm, đỡ Dạ Tiểu Nhụy trên đất đứng lên.
"Nhụy nhi mau mau đứng lên."
"Ân huệ của con chúng ta còn chưa báo đáp giờ được nhận con làm nữ nhi, thật là có phúc."
"Mẫu thân đừng nói vậy, là Nhụy nhi hưởng vẻ vang của tướng phủ." Cuối cùng cũng nhắc tới chuyện này.
Tướng gia ngồi trên tháp cũng mở miệng:
"Ngày đó phụ thân từng nói qua muốn đền bù cho con nhưng chưa có cơ hội. Chỉ cần vương phủ cần tướng phủ, chỉ cần Nhụy nhi nói yêu cầu chúng ta có thể làm được, nhất định làm theo. Hiện tại Nhụy nhi đã là nữ nhi của ta, lại đã thay Liễu Yên gả vào vương phủ, chúng ta chỉ có thể đâm lao phải theo lao. Nhưng nhớ lấy không thể tiết lộ thân phận, nếu không cả ta và con đều không bảo vệ được tính mạng. Hơn nữa cũng không thể hi vọng nhờ vả thánh thượng, tốt nhất nên hầu hạ phu quân tốt. Không thể đánh Vương gia giống như hôm nay."
Dạ Tiểu Nhụy khiêm tốn nghe, trong lòng lại oa oa kêu to ‘mồ hôi ~ mấy câu đầu ta thích nghe, ngươi đã nói giữ lời vậy ta cũng bình an, nhưng là câu nói kế tiếp lão tử không thích nghe, đánh cái gì, rõ ràng chỉ một đấm nhẹ mà.’
"Vâng, Nhụy nhi sẽ chăm sóc tướng công thật tốt." Tại sao tới đây nàng luôn phải nghĩ một đằng nói một nẻo vậy? Thật phiền.
Thư phòng Tướng phủ ánh nến le lói, Dạ Tiểu Nhụy mặt ngoài hiền hoà, nội tâm phiền chán (vì phiền phức mà chán nản) cùng nói chuyện với hai vị lão nhân đối diện đèn, lúc này sự tình cũng không giải quyết được gì.
Lúc Dạ Tiểu Nhụy đứng dậy trở về phòng, ngoài cửa một bóng đen thoáng qua, trong cửa ba người cũng không phát giác.
——————————————————————————-
Trở lại vương phủ
Dạ Tiểu Nhụy trong lòng ảo não không thôi, căm hận tại sao mình sĩ diện như vậy, nói trực tiếp với ông ta là mình muốn bao nhiêu bạc không phải được sao, thật là lãng phí tinh thần.
Nha nhi không rõ tiểu thư vì sao bực mình, vào trong phòng cũng không nói gì đưa cho tiểu thư lễ ra mắt của lão phu nhân, rồi rút lui đi ra ngoài.
Dạ Tiểu Nhụy thấy không có ai, đóng cửa lại chuẩn bị ngủ, điều chỉnh tâm tình không tốt.
Đi ngang qua bàn, tùy ý nhìn hộp gỗ trên bàn, nghĩ rằng chắc có vật gì tốt, không chừng có chút ít nhét kẽ răng, thật là càng nghĩ càng không thư thái.
Đi tới, ngón tay nhẹ nhàng nhướng lên, lật nắp hộp bằng gỗ ra, một đống bạc sáng rọi đập vào mắt.
Trời ạ ~ là bạc. . .Quá nhiều bạc. . .
Lại mở một hộp khác ra, trời ạ ~ tất cả đều là vàng nguyên bảo, hơn nữa vàng bạc nguyên bảo có điều khác biệt với nhận thức của nàng, mỗi đĩnh nguyên bảo không có hình dáng giống trong truyền thuyết, nhưng giữa đĩnh nguyên bảo có khảm bảy viên trân châu, nhìn trân châu sáng bóng này tuyệt không phải loại trân châu bình thường, gắn ở giữa nguyên bảo trông chói mắt.
Lại mở một hộp khác ra, tất cả đều là châu báu đồ trang sức.
Người nào đó ở trong lòng vui vẻ được nâng lên hoàn toàn.
Thì ra là hai lão nhân gia hào phóng thế, là nàng trách lầm hai người, xem ra nhận cha nuôi mẹ nuôi này rất đáng giá.
Tay trái nàng một rương, tay phải một hộp khiêng nằm dài trên giường, khuôn mặt thỏa mãn tiến vào mộng đẹp.
Mấy ngày kế tiếp vẫn mưa dầm liên tiếp, làm hại Dạ Tiểu Nhụy muốn ra cửa tiêu tiền cũng không thể tiêu. Lại qua mấy ngày, mưa cuối cùng cũng tạnh, mặc dù ngày ngày trời mưa khiến khí trời mát mẻ, nhưng dù sao vẫn là mùa hè, cả ngày sống ở trong nhà đầu không tránh khỏi cảm thấy buồn bực.
Đợi mưa tạnh, Dạ Tiểu Nhụy trốn ra nơi khác, đi dạo giải sầu trong đình viện vương phủ.
Này đêm. . . Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng mây đen đầy trời vẫn không tản ra, bầu trời bao la xen lẫn tí ti trầm muộn, bao phủ cả vùng đất. Một tia ánh trăng cũng không chiếu xuống được.
Bị nước mưa dội xuống khiến mặt đất dinh dính, làm cho lòng người ta cũng dính theo. Dạ Tiểu Nhụy một thân một mình đi trên đường đá cuội nhỏ ở trong vườn, nghĩ tới nhà, người thân, bạn bè ở thế kỷ 21. Bỗng nàng cảm thấy rất cô đơn, cảm thấy không có chỗ nương tựa, hoa cỏ đầy vườn tựa hồ hiểu được tâm tư người trong đêm, giọt thủy châu trên lá cây xao động, giống như nước mắt cô đơn, một giọt lại một giọt dọc theo lá nhọn rơi vào bùn đất, không tiếng động đập vào nội tâm người đi đường.
Bên đường lá chuối cũng bị nước mưa đánh cho ủ rũ cúi đầu.
Chậm rãi rung chuyển mấy cái, vài giọt mưa rơi vào trán nàng, lạnh như băng làm cho người ta có chút lạnh tâm.
Nàng dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn đỉnh đầu lá chuối xanh biếc. Nhìn qua khẽ lá bầu trời đêm xanh đen, nội tâm nhiều ngày tích tụ buồn tẻ và hiu quạnh giãn ra, lá chuối tàn tạ giống như tri âm, hiện ra sau cơn mưa ngày hè rã rời.
Bỗng lá chuối dừng lại run rẩy, thật nhiều nước mưa rơi xuống, giống như có đồ vật gì ở trong rừng chuối toán loạn, chỉ nghe thấy thanh âm a a a khi có khi không, dần dần trở nên càng lúc càng to, đột nhiên một vật thể màu đen khổng lồ từ trong cây thoát ra, ngã ở dưới chân Dạ Tiểu Nhụy, dọa cho nàng sợ suýt ngất xỉu, thanh âm trong cổ họng cũng không có cách nào phát ra, chỉ là sững sờ nhìn vật dưới chân.
Trong bóng đêm nhìn ra là một người, một nam nhân, một nam nhân rất cao lớn, một nam nhân mặc áo tơ màu đen.
Dạ Tiểu Nhụy hoảng hốt di chuyển bị bàn tay hắn nắm chân phải, nhưng mà vừa mới di chuyển, tay của người kia bỗng dùng sức kéo giày thêu của nàng lại. Lúc này trên bầu trời áng mây đã tản ra, ánh trăng xuyên qua tầng mây chiếu sáng khắp nơi, Dạ Tiểu Nhụy sợ ngồi xổm người xuống, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy tay hắn hiện đầy vết máu nắm chặt giầy. Máu dọc theo ngón tay nhuộm giày thêu màu trắng của nàng thành một đóa hoa hồng chói mắt.
Nàng khiếp đảm lấy tay đẩy hắn ra, không có động tĩnh.
Coi lại nhìn toàn thân hắn, giống như ngủ bị té nhào xuống đất, nhưng không buông chân nàng ra, giống như níu lại cứu mạng hắn. Cuối cùng nàng nhìn về phía gò má bị sợi tóc che đi, dùng ngón tay nhẹ nhàng gạt ra sợi tóc che khuất dung mạo.
Lại một vị nam tử tuyệt sắc nhảy vào tầm mắt, chóp mũi cao thẳng, thoáng nhìn lông mày nhỏ nhắn như kiếm khắc trên trán, mí mắt thâm thúy nhắm chặt, lông mày dài khẽ run rẩy do khắp người đau đớn truyền lại. Môi mỏng mím chặt, khóe miệng có chút máu chảy xuống cằm, mặt không có chút huyết sắc nào càng thêm chút màu sắc.
Dạ Tiểu Nhụy nhất thời không biết như thế nào cho phải, đây là tình trạng gì? Nhìn dáng vẻ của hắn hình như là bị thương và còn rất nghiêm trọng, làm sao bây giờ, nàng nên làm cái gì bây giờ.
Nghĩ nghĩ, dùng sức đặt tay trước ngực hắn, ấn xuống, lại ấn xuống. Nàng kiên trì bền bỉ, cuối cùng lật người lực lưỡng này lại.
Dạ Tiểu Nhụy định thần nhìn lại, trời ơi. . . . . . Hiện tại dưới chân nàng không phải là nước mưa, tất cả đều là máu, hơn nữa còn đang tiếp tục lan ra.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, người đừng chết á..., hơn nữa người sắp chết còn là một mỹ nam.
Thử dùng sức kéo cánh tay lên, nhưng dùng sức ra sao cũng vẫn bất động, người thì không kéo được ngược lại não sau bị đập mấy cái dưới đất, vang lên phịch phịch.
Dạ Tiểu Nhụy càng thêm rối loạn, ảo não đứng lên rồi cởi xiêm y và xắn ống tay áo lên. Nàng không tin nàng không kéo nổi, cắn chặt răng lần nữa nâng bàn tay to của hắn khoác lên trên vai, dùng sức kéo kéo kéo kéo đứng dậy .
O o ~ trời ạ trời ạ ~~ cuối cùng là kéo được rồi, thiếu chút nữa làm cho nàng mệt lả. Tên này không có chuyện gì hay sao mà đánh nhau, nếu đánh nhau sao không đánh thắng, đánh không thắng còn chưa tính sao lại cao lớn như vậy, hại người cứu hắn là nàng không khiêng nổi. Liều mạng thở hổn hển hớp vài hớp, cái tay gẩy gẩy tóc đen trên trán bị dính nước mưa ướt nhẹp mà rủ xuống, vừa di chuyển tới phía trước vừa động viên cho mình, cố gắng lên cố gắng lên Dạ Tiểu Nhụy.
Tiến đến gần một đoạn đường tối om, cuối cùng là cách ngôi nhà mình không xa nữa, nàng ở trong lòng âm thầm tăng thêm sức lực.
Lúc này Nha nhi từ đầu một hành lang khác đi tới tìm kiếm tiểu thư, giật mình loáng thoáng nhìn thấy bóng người di chuyển phía trước, nhìn kỹ mấy lần mới nhìn rõ là hai người, hơn nữa một người là tiểu thư nhà nàng.
Vội vàng chạy tới. . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT