Thư phòng Trịnh thị, lúc này có mặt đông đảo các nhân vật quan trọng như Trịnh gia chủ Trịnh Thanh Hàn. Dòng chính các trưởng lão quyền lực, và quan trọng nhất lúc này là ngôi đó Lão béo Trịnh Cao.
“ Trịnh Cao, lời nói chân tâm thật ý ta cũng đã nói hết rồi, quyết định thì để Cao lão đệ quyết đi. Nói chung chuyện này vẫn là Cao lão đệ toàn quyền xử trí nhưng thiệt hơn chỗ đó lão đệ nên cân nhắc a” Trịnh Thanh Hàn ngồi đó có phần uy nghiêm lại không thiếu sâu sắc mà nói.
Thật ra chuyện Trịnh Cao vụng trộm làm ở Đông Mân cũng chẳng thể qua mắt được Trịnh thị gia tộc, họ biết cả nhưng vô lực can thiệp nơi đó và Trịnh thị cũng không coi trọng thế lực của Thân Cảnh Phúc nên không đáng để Trịnh thị dòng chính đầu tư. Một đại gia tộc như Trịnh thị cũng không kém vương gia một phương là bao nhiêu.
Nhưng trời muốn biến thiên, Trịnh Thanh Hàn và đám tộc lão họ Trịnh đã bàn đi bàn lại, dựa vào thật nhiều thông tin tình báo của gia tộc mà tiến hành phân tích lên xuống. Và Trịnh Thanh Hàn cho ra một kết luận khá động trời đó là Đại Tống có lẽ sẽ biến thiên, có thể không ngay lập tức nhưng thời gian tới sẽ có cực nhiều biến động.
Hoàng tộc ấy mà có thể nở rộ hay tàn lụi, nhưng mà thế gia là những con quái vật trường tồn bền vững. Trước giờ nghe nhiều hoàng tộc đổi ngôi nhưng mà thế gia ngã xuống thì cực kỳ ít nha. Bởi vì thế gia là rết trăm chân, mỗi chân thò một thế lực cho nên chặt cũng chặt không hết. Bọn này luôn ăn no không việc gì làm rồi tìm các đối tượng được xem như có tiềm lực để đầu tư. Theo kiểu đầu tư trải thảm buông lưới này thì kiểu gì cũng vớ được cá. Thế gia có lúc thăng lúc trầm nhưng với kiểu đầu tư buôn vua bán chúa này thì bọn họ rất khó bị bật gốc rễ.
Thân Cảnh Phúc không được đánh giá cao nhưng mà Ngô Khảo Tước thì được đánh giá cao vời, thứ nhất thằng này có quá nhiều lợi thế, kỵ binh hùng mạnh mỗi ngày một đông đảo, đánh đâu thắng đó không ai bì được. Thứ hai thằng này còn nắm chọn cả Hoàng Hải vùng biển, tức là hắn có thể bất kỳ lúc nào cũng có thể thâm nhập trung nguyên. Theo đánh giá người đời thì Ngô Khảo Tước thuộc dạng thế lực mới nổi nhưng không có góc chết.
Trịnh Cao tiểu đả tiểu nháo ở phương nam mới Thân Cảnh Phúc thì được, và Trịnh Cao con gái người Mân ở Đông Mân quốc cũng không có khả năng thượng vị giả khi có một vị Vương Hậu là Công Chúa Đế Quốc Đại Việt ở đó. Trịnh thị có tự phụ cũng không dám đem mình ra so sánh cùng một Đế quốc như mặt trời ban trưa như vậy.
Con gái riêng của Trịnh Cao ở Đông Mân nếu biết điều co lại làm người thì có lẽ họ Trịnh ở Đông Mân còn có ba phần đất cắm rùi. Nếu không biết điều thì có thể là diệt tộc xét nhà như chơi, Cung đấu không phải chuyện đùa. Công chúa Đại Việt có cả một tập đoàn Đế quốc đứng sau ủng hộ, không ai chơi lại được cả.
Nhưng tình huống Liêu Đông khác hoàn toàn. Ngô Khảo Ký vì tạo cơ sở vững chắc cho thằng em trai cho nên chỉ chấp nhận các thế lực trung và nhỏ đầu nhập. Lớn nhất lúc này chỉ có gia tộc Hô Luân với bộ lạc tầm hai vạn người cung cấp được 5 ngàn chiến binh kỵ sĩ. Đứng thứ hai là gia tộc Hoàng Nhan người Nữ Chân với hơn vạn nhân số chiến binh ba ngàn. Còn lại rất rất nhiều các thế lực nhỏ toàn là vài ngàn người một bộ lạc.
Chính vì lý do này hậu cung của Ngô Khảo Tước thực sự nhiều người vô cùng tận. Trong đó tranh chấp cũng nhiều nhưng cơ hội cũng lắm. Cung đấu ở Liêu Đông là tránh không khỏi. Và Trịnh Thị muốn nhảy vào, muốn đỡ Trịnh Tú Tú đứng vững Vương Hậu ở Liêu Đông. Ngô Khảo Tước đáng giá để Trịnh thị đầu tư.
Tất nhiên nếu bản gia Trịnh thị nhúng tay thì Trịnh Cao quyền lợi sẽ bị chia chác nhiều. Nhưng nói thật một mình Trịnh Cao không đủ sức đỡ cho Trịnh Tú Tú trong cuộc tranh chấp này. Cho nên việc Trịnh Thị bản tộc tham gia là điều khó tránh khỏi. Nếu không muốn cung đấu thất bại thì Trịnh Cao buộc phải đồng ý chia sẻ quyền lực ở Liêu Đông.
“ Huynh trưởng nói phải… Trịnh Cao tôi nguyện ý nghe gia tộc phân phối” Trịnh Cao là ai, đừng coi thường hắn. Hắn là người biết co biết giãn, lúc này cần dùng sức mạnh khổng lồ của gia tộc để con gái đứng vững ngôi Vương Hậu. Cho nên Trịnh Cao tạm thời đồng ý, nhưng nói tên này không có chuẩn bị về sau thì khó có thể tin tưởng.
“ Thập bát đệ quả là người hiểu biết. Chuyện này cứ vậy quyết định. Gia tộc sẽ dốc toàn lực hỗ trợ cho Tú Tú chất nhi.” Thuyết phục được Trịnh Cao thì Trịnh Thanh Hàn cũng lông mày dãn ra mà vui vẻ. Nhưng trong đầu lão thừa hiểu Trịnh Cao nghĩ gì.
Muốn ăn của gia tộc sau đó đá gia tộc ra ngoài ư, không có cửa đâu. Trịnh Thanh Hàn há không có chuẩn bị thòng lọng để trói cổ Trịnh Cao?
Chỉ khổ thân Trịnh Tú Tú vốn dĩ xuất thân con vợ lẽ, nào được đào tạo bài bản gì, lúc này nàng đang ngày ngày phải học tập các kiến thức cung đình, còn không thiếu các ma ma đang giáo nàng các mưu hèn kế bẩn chốn thâm cung. Tất cả đang trang bị vũ khí cho Trịnh Tú Tú tiến vào chiến trường Cung đấu a.
“ Lần này theo Tú Tú chất nhi về Liêu Đông đi theo là hai ngàn gia đinh, cùng một trăm tỳ nữ. Nhưng điểm quan trọng nhất vẫn là thành phần đọc sách. Tiến sĩ một vị, cống sinh hai mươi người. Toàn là những người có kinh nghiệm về quản lý chính vụ..” Trịnh Thanh Hàn cười cười vuốt râu mà nói.
Trịnh Cao giật mình, Trịnh Thị lần này chơi thật lớn. Hai ngàn gia đinh nói thẳng đó chính là hai ngàn bộ binh người Hán tạo thế lực xây dựng một nhánh Trịnh thị ở Liêu Đông. Trịnh thị có thể còn ra được nhiều hơn người nữa nhưng xét thấy nếu đua võ lực thì có dốc cả nhà họ Trịnh cũng không đua lại với người thao nguyên cho nên Trịnh Thanh Hàn đánh về mặt dân chính.
Đúng vậy dân chính đang là lỗ hổng của Ngô Khảo Tước nếu dùng người đọc sách có kinh nghiệm quản lý dân chính đến thì rất dễ được Ngô Khảo Tước trọng dụng. Nắm được dân chính, kinh tế Liêu Đông trong tay thì Trịnh thị sợ gì không đẩy được Tú Tú lên Vương Hậu.
Nhưng Trịnh Cao có phần cau mày cau mặt.
“ Thập bát đệ có gì khó khăn?” Trịnh Thanh Hàn thấy thái độ của Trịnh Cao thì có vẻ không vui mà hỏi lại. . Xin hãy đọc truyện tại ~ TRUMtгu yen. M E ~
“ Huynh trưởng bày trận thế thực sự khiến cho đệ tôi ngưỡng vọng nhưng… đệ chỉ sợ khéo quá hóa vụng” Trịnh Cao thành thật thưa, chuyện này liên quan đến tiền đồ con gái và cháu ngoại, thậm trí càng liên quan Trịnh Thành Công cho nên hắn không dám gật bừa với dã tâm và cách làm của Trịnh Thanh Hàn.
“ Thập bát đệ có gì chỉ giáo?” Trịnh Thanh Hàn buông giọng hỏi nhưng có mấy phần khinh thường, hắn không nghĩ tên béo thương nhân này có gì cao kiến cả.
“ Trịnh thị đối với Liêu Đông có thể hỗ trợ, có thể hết mình trân thành đổi lại tín nhiệm của Liêu Đông Vương điều này đệ không có ý kiến. Nhưng nếu huynh trưởng và các vị thúc bá ngồi đây có ý tưởng khống chế Liêu Đông bằng quyền lực mềm thì mọi người đừng quên ở đó còn một vị Đông Hải Vương. Mọi người không biết vị này nhưng tôi tiếp xúc nhiều nên rõ vô cùng”
“ Bề ngoài Đông Hải Vương có vẻ hào sảng dễ nói chuyện, nhưng hắn thực tế là người tâm tư cẩn mật và tâm ngoan thủ lạt. Hắn một tay xây dựng quân đôi hùng mạnh sánh ngang đế quốc Đại Việt, vô địch trên biển, còn xây dựng được cả một hệ thống công ty Tân Bình Đông Hải liệu không nhìn ra lỗ hổng ở Liêu Đông? Nếu các vị nhìn lại các hành động của người này thì hắn cực kỳ yêu thích dùng quyền lực mềm khống chế các phương. Nếu Trịnh gia cứ thế nhảy vào Liêu Đông thì là đối diện trực tiếp lửa giận của Đông Hải Vương rồi..”
Trịnh Cao nói thẳng, trong thâm tâm hắn cực kỳ kiên rè Ngô Khảo Ký, hơn ai hết hắn hiểu rõ sức mạnh của Đông Hải Vương và là một thương nhân tinh anh khi tiếp xúc cùng Ngô Khảo Ký hắn thừa hiểu cách làm và tư tưởng khống chế của Ngô Khảo Ký cũng đi theo con đường quyền lực mềm. Nếu Trịnh thị dám động thủ với Liêu Đông bằng cách này thi rõ ràng sẽ ăn đủ lửa giận từ Ngô Khảo Ký. Trịnh gia chịu không được đâu. Theo như Trịnh Cao biết nếu đụng vào Ngô Khảo Ký thì có khả năng thằng này sẽ đem quân đến tận Huỳnh Dương tắm máu họ Trịnh.
Trịnh Thanh Hàn và bô lão Trịnh thị chợt như tỉnh giấc mộng mà lâm vào trầm tư. Lời của Trịnh Cao đã cảnh báo họ thật mạnh mẽ. Họ trong lúc tính toán chợt quên đi một người quan trọng đâu. Ngô Khảo Ký lặn quá kỹ khiến cho thế gian không thấy được sự xuất hiện của hắn ở Đại Lục. Nhưng nếu bình tĩnh nhìn lại thì đâu đâu cũng thấy bóng dáng của hắn ẩn hiện.
Đúng lúc này thì một người cầm đến thông tin mới nhất đưa đến trong phòng họp của gia tộc.
Trịnh Thanh Hàn vân vê tờ giấy mở ra đọc.
Hai mắt của hắn trợn ngược, tay run rẩy… Để cho gia chủ Trịnh thị phải thất thố thì đó không phải là chuyện tầm thường rồi.
“ Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo hiện a… đáng sợ” Trịnh Thanh Hàn run rẩy đưa tờ mật báo cho mọi người trong phòng.
Trịnh Cao cũng cầm lên tờ giấy mật báo này mà đọc vội.
Kinh khủng a….
Thông tin đơn giản đó chính là Ngô Khảo Ký hạm đội vừa mới tiêu diệt cả vạn hải quân Nhật Bản ở cảng biển Thần Nại Xuyên ( Kanagawa).
Nên biết Nhật Bản lúc này không yếu trong mắt người Tống, nhất là hải quân Nhật Bản thuộc dạng hùng bá khu vực với sức chiến đấu cao cùng tinh nhuệ. Hải tặc Nhật Bản làm mưa làm gió xung quanh khu vực Hoàng Hải cùng Biển Hoa Đông. Nhưng vị Đông Hải Vương nói đánh là đánh, đánh là càn quét, một vạn hải quân của Đại Nhật Bản cứ thế mà đi chầu ông bà ông vải. Lúc này cũng hay có thương thuyền của nhà họ Trịn buôn bán nơi này nên chứng kiến hết thảy. Vì là thư tín truyền đi cho nên chỉ nói ngắn gọn súc tích.
“ Một buổi sáng nhấn chìm cả trăm chiến hạm võ sĩ Thần Nại Xuyên, cả một vùng biển đỏ ngàu vì máu, xác thuyền bè trôi dạt khắp nơi. Càn quét xong Thần Nại Xuyên thì Đông Hải Vương ung dung quay về Nagoya. Lý do chanh chấp không rõ, có tin tình báo gia tộc Fujiwara hoặc Minamoto đứng sau vụ này… vẫn đang cần xác minh thêm”.
Sự kiện chấn động cả Đông Á, các thế lực im phăng phắc vì đây không phải là tập đoàn công ty Tân Bình Đông Hải làm mà chỉ là danh nghĩa cá nhân của Ngô Khảo Ký Đông Hải Vương mà thôi. Khí phách vô cùng, tiêu diệt cả một hạm đội quốc qia người ta sau đó rời đi đến một cảng biển khác của quốc gia đó ăn chơi nhậu nhẹt. Làm được như vậy chỉ có Long Vương Đông Hải mà thôi.
Ngô Khảo Ký lúc này mộng bức, hắn con mẹ nó chọc ai đâu. Bản chất thời gian này Ngô Khảo Ký chỉ ở đảo Jeju để xây dựng và phát triển cơ sở hạ tầng ở đây.
Thổ dân trên đảo bị lùng bắt chuyển đến Liêu Đông, sau đó tiếp nhận Hán Nô ở Yên Vân Thập Lục Châu bổ xung cho hòn đảo này. Jeju hiện có 20 vạn thổ dân cũng không phải người Cao Ly mà là thổ dân gốc ở đảo này với quyền độc lập cao. Ngô Khảo Ký tất nhiên không ưa gì kiểu phá bĩnh này cho nên đóng gói mang đi mười lăm vạn không nghe lời đày ải Liêu Đông để cho Ngô Khảo Tước cải tạo lao động. Sau đó Ngô Khảo Ký vận chuyện Hán Nô gần ba mươi vạn bổ xung.
Hán nô là người Hán bị Liêu bắt làm nô lệ mấy kiếp cho nên máu nô lệ ăn sâu vào hệ tư tưởng, nghe lời vô cùng do đó dễ quản. Năm vạn thổ thân Jeju là những người không chống đối Ngô Khảo Ký bị pha loãng với hai mươi vạn “Cừu” Hán Nô cho nên tình hình của Jeju chuyển biến tốt đẹp vô cùng. Đâu đâu cũng là người người chăm ngoan lao động xây dựng công trình đường xá.
Cảng biển, ụ đóng tàu cứ thế nhô lên tấp nập. Jeju là môt hòn đảo núi lửa điển hình ở đây đá nham thạch rất phù hợp để nung xi măng tạo điều kiện tốt cho việc phát triển cấp tốc ở nơi này. Mỏ sắt cũng được tìm thấy ngay trên đảo. Nói thẳng ở miệng núi lửa thường các hệ thống tài nguyên khoán sản khá hoánh tráng, đến vàng còn tìm thấy nữa là. Nhưng Ngô Khảo Ký khôn bận tâm đến các hạt vàng rải rác.
Cảng biển có, ụ đón tàu có, thợ thủ công mua từ Tống đã có cả ngàn người, nhưng Ngô Khảo Ký muốn mua cây gỗ nguyên liệu đón tàu của Nhật Bản, lại muốn mua thợ thủ công lành nghề đóng tàu Nhật để đóng Khinh hạm lớp đáy bằng của Nhật. Vậy là Ngô Khảo Ký từ Jeju đến Nhật liên hệ làm ăn.
Ngô Khảo Ký có thể thề với trời hắn chưa từng có ý nghĩ can thiệp quân sự vào cái đất nước toàn đảo là đảo và địa hình khó nhằn này. Nhật Bản là đất nước chưa từng bị công phá từ trước đến hiện đại đủ hiểu địa hình của nó phức tạp ra sao. Ngô Khảo Ký không điên loạn đến mức độ thừa hơi làm việc không tưởng ấy.
Bàn chuyện làm ăn dĩ nhiên tìm thằng giàu nhất đúng không? Ok đó chính là gia tộc Fujiwara đời đời nhiếp chỉnh ở Nhật Bản và lấn át Thiên Hoàng. Ngô Khảo Ký chỉ nghĩ là đơn giản làm ăn mà thôi hắn xin thề với trời không có ý nghĩ nào khác.
Nhưng Ngô Khảo Ký không biết lúc này tình hình Nhật Bản loạn vô cùng. Các phe phái tranh dành quyền lực loạn cả lên.
Phải đúng là gia tộc Fujiwara vẫn là giàu có nhất và đứng đầu về việc kiểm soát kinh tế giao thương, nếu chỉ là làm ăn đơn thuần thì lẽ dĩ nhiên chọn Fujiwara là chính xác.
Nhưng tình hình Nhật Bản lúc này là thời Heian có thể tóm gọn như sau. Từ thế kỉ thứ 9 thì gia tộc Fujiwara đã nhiếp chính và giam lỏng quyền lực của Thiên Hoàng bằng chính sách dùng tôn giáo giam lỏng Thiên Hoàng. Còn người nhà Fujiwara sẽ nhiếp chính. Thậm chí những năm 1000 thì Fujiwara no Michinaga đã có quyền phế lập Thiên Hoàng Nhật Bản theo ý muốn riêng của bản thân.
Đến nhưng năm giữa thế kỷ X và XI thì Các thành viên của gia tộc Fujiwara, Taira và Minamoto—tất cả đều là hậu duệ của hoàng tộc—bắt đầu tấn công lẫn nhau, tuyên bố chiếm đóng những dải lớn của các lãnh địa chinh phục, thiết lập các chính thể đối đầu, và thường phá vỡ hòa bình của Nhật Bản.
Gia tộc Fujiwara đã kiểm soát ngai vàng cho đến triều đại của Thiên hoàng Go-Sanjō ( mới chế cách hiện tại Ngô Khảo Ký đến nơi này ba năm), Thiên hoàng Go-Sanjō đã cho lập nên In no chō đây là tầng lớp quý tộc quân sự mới toàn quốc Nhật Bản.
Từ đâu Nhật Bản chia làm ba phe phái lớn, Thiên Hoàng, các quý tộc cũ có dòng máu hoàng tộc như Minamoto no và Fujiwara và tầng lớp quý tộc quân sự mới tập trung ở Kanagawa.
Ngô Khảo Ký nếu chỉ là một thương nhân bình thường đến Nhật bản làm ăn thì chằng có gì, Nhưng hắn lại là Đông Hải Vương với lực lượng quân sự trong tay đủ ảnh hưởng đến thế cục mọi quốc gia trong khu vực. Thế nên những cái đầu mẫn cảm vì bối cảnh chính trị bê bối ở Nhật Bản đã nghĩ quá nhiều.
Gia tộc Minamoto no và Fujiwara thi nhau liên hệ cùng Ngô Khảo Ký, đám võ sĩ ở Kanagawa thì làm mọi cách ngăn cản, khiêu khích thậm chí phá hoại công việc làm ăn của Ngô Khảo Ký ở Nhật Bản. Thậm chí đám võ sĩ đạo quá khích đã tấn công một đoàn thương thuyền của Ngô Khảo Ký, giết người ngay tại bến cản Nagoya.
Uy danh của Đông Hải Vương là thứ mấy tên võ sĩ gia tộc quân sự mới nổi ở Kanagawa có thể khiêu khích?
Ngô Khảo Ký quyết đoán cử đi ba mươi Khinh hạm và bốn mơi Tuần Dương Hạm lao thẳng tới đại bản doanh của nhóm võ sĩ Nhật Bản dạy dỗ.
Phe võ sĩ gia tộc quân sự ở Kamakura cũng không yếu, ngay lập tức tụ binh một vạn hải quân đón đánh.
Khinh ham đối khinh hạm, tuần dương đối tuần dương…
Đại chiến không hiểu thấu cứ thế xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT