Một khung cảnh hòa nhã kẻ mua người bán tấp nập, cậu ấm cô chiêu dạo phố xuân, khắp nơi đèn hoa tưng bừng, ai mà nhìn khung cảnh này thì làm sao biết được Đại Tống đang oằn mình với chiến tranh cả nam và bắc. Điều này chẳng có gì lạ lẫm cả vì Đại Tống quá rộng mà, ở nơi này lòng người chẳng có chút nào bàng hoàng, theo họ nghĩ trời có sập xuống thì cũng chẳng lan đến Huynh Dương được. Biên ải ở quá xa mà.
Trịnh thị, đệ nhất gia tộc Huynh Dương, phủ đệ xa hoa lộng lẫy rộng lớn như lăn tẩm, chẳng qua vì giới hạn về quy cách nên đám này không xây dựng quá cao mà thôi. Nếu để xây tự do bọn này dám chắc có thể xây phủ đệ không kém hoàng cung.
Lúc này một đoàn chiến mã cả mấy trăm người dừng trước phủ đệ Trịnh thị, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ đây là người Liêu quốc. Dân chúng xung quanh hiếu kì xem kịch vui thập thò chỉ chỏ bàn tán. Họ không hiểu người Liêu đến Huỳnh Dương làm gì và cũng không hiểu Trịnh thị và người Liêu ân oán ra sao để người ta đem quân vây kín cửa vậy.
“ Các ngươi có nghe gì không, là Trịnh gia đắc tội người Liêu cho nên bị họ đến tận nhà tính sổ đấy..” Một bà tám không biết đầu đuôi câu truyện nhưng dựa vào quan sát và phán đoán bịa truyện như đúng rồi.
“ Ngươi biết gì, là Trịnh gia làm ăn ở Đại Liêu nợ tiền thôi…”
“ Ngươi nói đâu rồi, Trịnh thị nổi tiếng giàu có làm sao nợ tiền người được”
“ Người Liêu khí thế hung hăng đáng sợ thật… nhìn bắp tay của thằng kia còn to hơn bắp đùi của ta nữa”
Đúng lúc này một vị tiên sinh kể chuyện mặc áo xanh dài đung đưa quạt giấy tiến tới…
“ Điêu dân cô văn quả lậu bàn tán linh tinh không sợ Trịnh thị người ngang mồm các ngươi ra à?”
“ Này không phải tiên sinh kể chuyện ở Trà lâu a… ngươi biết chuyện gì sao? kể cho mọi người cùng nghe”
“ Phải kể đi kể đi..”
Cái thời này ấy mà, giải trí thiếu thốn vô cùng, dân chúng ngoài cắm mặt kiếm cơm cũng chẳng có mấy trò giải trí. Cho nên độ hóng hớt của họ cực cao, coi như là lấy câu chuyện làm vui vậy.
Lúc này vị tiên sinh kể chuyện mới khụ khụ hai tiếng …” Chuyện này kể ra rất dài… còn liên quan đến cả vị Đông Hải Long Vương gia mà ta đã kể trước đây…. hôm nay ấy mà hơi khát nước rồi….” hắn phe phẩy quạt trong tay….
Đám dân chúng xung quanh biết điều, người góp bàn, người góp ghế, lại có cả bàn trà, bánh ngọt, còn thêm cả hũ để đựng xu cho những mạnh thường quân quyên góp.
Không thiếu thư sinh có kiến thức cũng góp vui ngồi xuông hóng chuyện bàn luận…
“ Khụ khụ… Chuyện phải nói từ vị Đông Hải Long Vương xuất thân từ phía Nam kia. Những ai chưa nghe kể về vị này có thể đến Từ Trai Trà Quán tối nay để nghe lão kể chuyện.”
“ Nay lão bắt đầu từ việc Trịnh Cao thương nhân mộ tổ bốc khói xanh…”
“ Trịnh Cao có phải tên thương nhân béo bàng chi nhà Trịnh Thị?” Có một vị công tử gia ở Huỳnh Dương cũng là người hiểu biến lên tiếng.
“ Chính là hắn, tên thương nhân số tốt này, hắn làm ăn chính ở phương nam cho nên quen với vị Đông Hải Long Vương kia….”
Bọn kể chuyện dong nói thật ra rất có tài, cái tài của bọn này là nghe ba phần tin đoán ba phần bịa bốn phần cuối cùng xâu chuỗi các dữ kiện dựa vào một đời kể truyện để dựng lên một câu truyện logic khiến người nghe tin phục. Giá trị thám báo của những mẩu truyện này là có nhưng cần phải chắt lọc vô cùng tỉ mỉ.
Truyện của Trịnh Cao bám váy nhà họ Ngô leo lên thượng vị giả không ngờ chỉ thông qua một số thông tin đồn thổi dò rỉ lại trở thành một câu truyện truyền kỳ. Mà Ngô Khảo Ký cũng trở thành một nhân vật cực kỳ bí ẩn cùng thần thoại trong những câu truyện chốn trà lâu. Đôi khi những vị tiên sinh kể truyện vì miếng cơm vì thu hút khách hàng mà thiếu đi nhiều đạo đức nghê nghiệp bịa đắt quá mức khiến cho câu truyện trở thành mức thần thoại vô cùng.
Vị tiên sinh này bịa một chút để kiếm cơm, vị kia phải bịa nhiều hơn để nổi bật, vị tiếp theo tổng kết từ hai vị còn lại để cho ra một câu truyện sắc thái lung linh hơn. Nhưng trong câu truyện của bọn này tuyệt đối có một điều là không nhắc đến xuất thân của Ngô Khảo Ký là người “tiểu quốc” vì như vậy sẽ mất mặt người Tống. Trong mắt bọn này Đại Việt vẫn chỉ là tiểu quốc. Chỉ có các chính trị gia của Đại Tống mới hiểu lúc này Đế Quốc Đại Việt kinh khủng nhường nào.
Trong câu truyện mang sắc thái truyền kỳ thì Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tước là đôi an hem xuất thân “tiên đảo” Bồng Lai. Ngươi hỏi ta tiên đảo ở đâu a? Tiên đảo hư vô miễu miễu vạn dặm ngoài Đông Hải.
Ngươi tin hay không tin? Không tin thì dong thuyền ra biển mà kiểm chứng ta đảm bảo có. Không dám đi chứ gì vậy thì tin đi.
Trong truyện thì Ngô Khảo Ký có bảy hai phép thiên cang, Ngô Khảo Tước có ma sáu phép địa sát, tu vi cứ gọi là thâm sâu như biển cả. Ngô Khảo Ký thiện chiến đấu trên biển bộ hạ gồm chín con giao long đánh đâu thắng đó, hô mưa gọi gió trên biển không ai chiến thắng nổi. Không tin à, người ta tên gọi Đông Hải Long Vương đấy.
Còn về Ngô Khảo Tước thì thiện chiến đấu trên bộ, mình cưỡi sư thú bộ hạ không thiếu cao nhân dị sĩ càn quét thảo nguyên.
Ngươi không biết sao không có Liêu Đông Đại Vương đánh vào thảo nguyên thì người Liêu đã tràn xuống phía Nam cướp bóc hàng loạt rồi. Mà thôi việc này không nói nhiều ai muốn nghe chuyện hại đại vương đến từ Bồng Lai đảo thì có thể đến trà quán mà nghe.
Kể đến Trịnh Cao thì tên này một lần lên thuyền ra biển gặp sóng to gió lớn không ngờ lạc vào tiên đảo kết được mối quan hệ cùng với hai vị vương gia kia.
Cái gì? Ngươi hỏi Tiên đảo người sao kết bạn cùng phàm nhân á, đơn giản vì người ta là nhập trần xuống núi dạo chơi thiên hạ cho nên việc gặp phàm nhân kết giao là bình thường. Yên lặng nghe kể tiếp.
Trịnh Cao vợ bé vậy mà là Hồ Ly ngàn năm a, cho nên con gái của Trịnh Cao đẹp như tiên thiên, lại có tu vi đạo hạnh cho nên lọt mắt xanh của Liêu Đông Vương. Bây giờ Trịnh Cao lão béo không còn là bàng chi của Trịnh Thị rồi, một bước lên trời trở thành dòng chính trung tâm quyền lực của Trịnh thị. Cái này cũng phải thôi, ai nói thằng này mộ tổ bốc khói xanh, con gái nửa người nửa yêu lại thành Vương Phi của Liêu Đông Vương.
Truyện vô lý đến như vậy mà cũng có người tin tưởng, tất nhiên đám có học thức nghe xong sẽ cười trừ nhưng họ loại trừ đi những tình tiết huyễn huyễn thần bí trong những câu truyện kia thì cũng đưa ra những thông tin tìn báo nhất định.
Tất nhiên những truyện này phần lớn là do người của Ngô Khảo Ký thả tin đồi lung tung ở vùng ven biển tràn vào nội địa Đại Tống nhưng nói thật hắn chưa hề thêm vào yếu tố huyễn huyễn, toàn là người Tống tự bịa ra cả.
“ Cao huynh nghĩ sao về vị Đông Hải Vương và vị Liêu Đông Vương này?” Trên tửu lâu phía đối diện Trịnh Thị cổng có mấy người thư sinh đang ngồi bàn tán chuyện “thế giới”
“ Người này khó đoán định tâm ý, nhưng có thể nói giang hồ đồn thổi không có thổi quá, hắn dường như vô địch trên Đông Hải, chưa từng nghe thấy hắn bại quá một trận nào. Xuất thân kẻ này mờ mịt lắm thay, có người nói hắn là Phò Mã Đại Việt, có người nói hắn là người Tống chúng ta, có người nói hắn xuất thân Hải Đảo, thật không biết đâu mà lần”
“ Theo ta quản hắn là người nào, chuyện hắn làm là giúp đại ân cho Đại Tống lúc này điều đó không sai”
“ Hoàng huynh nói như vậy cũng không đúng, theo ta được biết thì trận chiến ở Trường giang Đông Hải Vương tiến đánh quân triều đình chiếm đóng Thái Châu hai tháng mới rời đi…”
“ Mục huynh có phần hơi võng đoán, em trai con cậu, bà gì bên nhà vợ bé của ta có tham gia chiến đấu ở Trường Giang đâu, nguyên văn là Đông Hải Vương theo lời mời của Hoàng Đế Bệ Hạ tiến vào Thái Châu sau đó giúp Đại Tống vượt sông đánh Vương thị. Không hề có chiến đấu giữa Đại Tống và Đông Hải Vương a”
“ Thông tin các ngươi không đúng… theo tôi là”
“ Cái này lại không phải rồi”
Nói chung thông tin của Ngô Khảo Ký cực kỳ loạn cho nên chỉ cần lôi ra sẽ gây cãi nhau rất nhiều. Nhưng khốn nạn một việc đó là rất ít nhân sĩ Đại Tống có ác ý với Ngô Khảo Ký bọn họ không biết được rằng thằng này mới chính là đại đầu tội ác đứng sau màn sẽ nhấn chìm nước Tống vào biển lửa. Nhưng trong lúc này danh tiếng của Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tước ở Đại Tống cực thịch với việc đánh Liêu Đông giúp cho Đại Tống giải vây ở phía bắc. Thậm chí Đại Tống còn bỏ luôn triều cống đối với Đại Liêu. Đây là mặt mũi triều đình cho nên triều đình cũng không quá gắt gao khống chế tin đồn.
Nói chung người Tống quá nhiều tư tưởng thất tinh bát quái, nên nhớ rất nhiều tiểu thuyết mang tính huyễn huyễn được sáng tác ở cái thời này. Thật ra đó là một hiện thực khi mà chính quyền Đại Tống không có nhiều lực khống chế dư luận khiến cho những tác phẩm mang tính ma mị có thể tràn lan. Người tống thự tế tâm lý yếu ớt và mê tín rất nhiều trong thời kỳ này.
Đúng lúc này của lớn của Trịnh gia mở toang, một đoàn người Trịnh thị tiền hô hậu ủng một vị bụng bầu đeo khăn lụa che nửa mặt bước ra. Vị này mặc cung trang đúng quy cách Vương Phi, khặc khặc… không ai khác đây là ái nữ Trịnh cao mà lời đồn là có nửa dòng máu yêu Hồ.
Đáng lẽ ra Trịnh Quý Phi không nên xuất hiện trực tiếp như vậy, nhưng nói thật đám kiêu binh hãn mã của Liêu Đông rất rầm rộ, người Trịnh thị hơi sợ hãi, sợ rằng nếu Trịnh Phi không xuất hiện trấn tràng sẽ gây nên sai sót khó hình dung.
Nhìn thấy Trịnh Phi thì tên kỵ sĩ dẫn đầu đám Liêu Đông binh này vội vàng nhảy xuống ngựa mà quỳ một gối, cả đám người Liêu Đông bưu hãn đều tăm tắp phi thân xuống ngựa một tay để ngực trái, quỳ mộ gối cúi mình hành lễ. Đây là Trịnh Quý Phi địa vị cao vời ở Liêu Đông cả hậu cung rộng lớn của Ngô Khảo Tước chỉ có hai người được phong phi một là Con gái của Trịnh Cao được phong Trịnh Quý phi vì thân mang cốt nhục của Ngô Khảo Tước, người thứ hai là Hoa Đóa Phi con hái Hô Luân Bối Đa bởi vì gia tộc Hô Luân lập công lao hãn mã, còn lại những người khác chỉ được phong làm Quý Nhân các loại mà thôi.
Có thể nói hậu cung của Ngô Khảo Tước chưa có Hậu Phi, nhưng Trịnh Quý Phi đang là cấp bậc cao nhất và có khả năng sẽ quản hậu cung ở Long Châu Kinh thành cho nên ai dám thất lễ.
“ Nô Tài ra mắt Trịnh Quý Phi Nương Nương” người dẫn đầu la lớn.
“NÔ TÀI RA MẮT TRỊNH QUÝ PHI NƯƠNG NƯƠNG THIÊN TUẾ” cả đám bưu hãn ba trăm kỵ binh đang quỳ gối la lớn khẩu hiệu.
Trịnh Quý Phi tử bé đến lớn làm sao đã gặp được tràng diện như vậy, nếu không có phụ thân đứng ngay bên cạnh đỡ thì nàng động thai mẹ nó rồi.
“ Nói … nói bọn họ đứng lên đi” Trịnh Cao vừa đỡ con gái vừa khẽ nhắc, gương mặt béo ú của hắn cũng khẽ nhăn nhúm nhưng nhiều hơn là mãn ý, kiêu hãnh, vênh vênh tự đắc. Con mẹ nó lão tử cũng có ngày này. Tuy rằng ở Mân Quốc cũng có một đứa con gái làm phi tần của Thân Cảnh Phúc nhưng nơi đó nhà họ trịnh bị công chúa Đại Việt áp một đầu, dậy không được, nói chung Trịnh gia ở Đông Mân quốc chỉ có thể là khá mà thôi, khó thượng vị nổi. Nhưng Liêu Đông Vương thì khác nha…. Trịnh Cao quyết tranh bá ở Liêu Đông.
“ Mọi người đứng lên đi…” Trịnh Quý Phi cố gắng hít một hơi bình tĩnh nhẹ nhàng thốt ra…
Loạt xoạt cả đám Liêu Đông binh đứng lên khôi giáp va vào nhau loảng xoảng. Con mẹ nó đứng lên ngồi xuống cũng dọa người như vậy. Dân chúng Huỳnh Dương biến sắc mặt khi quan sát ba trăm binh mã Liêu Đông này. Nói thật nếu đem so sánh thì binh sĩ Đại Tống khá cặn bã. Đám Liêu Đông binh nhìn trang bị hay khí chất đều là nhất lưu hãn quân hung tướng. Bọn này rõ ràng là quân tinh nhuệ bậc nhất Liêu Đông toàn là kẻ bước ra từ núi thây biển máu.
“ Khởi bẩm Trịnh Quý Phi Mạt tướng tên Hô Đỗ Ất Cáp là Thiên Hộ Cấm Vệ Quân Long Châu Kinh, nhận mệnh của Liêu Đông Đại Vương đến đón Quý Phi về Tiểu Việt Liêu Đông Kinh Thành. Đây là chiếu lệnh, xin Quý Phi xem xét”
Tên này cúi người dâng lên một cuộn lụa.
Ngay lập tức một ả nha hoàn nhà Trịnh thị tiến lên “tiếp chỉ”. Nói chung Trịnh thị vẫn là đại tộc lớn, tràng diện này họ biết phải sử trí ra sao để không mất mặt.
Trịnh Tú Túnữ mở ra chiếu thư đọc qua rồi hai giọt nước mắt lăn dài, cuối cùng nàng cũng chờ được ngày này. Thực tế Trịnh Tú Tú rất sợ Ngô Khảo Tước thượng vị sau đó sẽ đá mẹ con nàng qua một bên vì thân phận của nàng chỉ là con của thiếp thất của một bàng chi nhà họ Trịnh. Nhưng không ngờ Ngô Khảo Tước vẫn nhớ tình nghĩa không những thế còn phong nàng làm Quý Phi tạm thời cai quản hậu cung ở Liêu Đông. Đây chính là Vương Hậu không ngai rồi còn gì.
Trịnh cao đứng sau đó đọc trộm chiếu thư cũng chỉ chăm chăm nhìn hai chữ Quý Phi, còn lại nội dung hắn không để ý và cũng không thèm đọc. Tất cả không quan trọng bằng hai chữ trên.
“ Khởi bẩm Quý Phi, đội ngũ nghênh đón nương nương có hai ngàn kỵ binh, lúc này còn hơn một ngàn bảy trăm người đóng ngoại thành”
“ Hít hà..”
“ Xục xục…”
“ Hô hấp… thở gấp”
Con mẹ nó đón người mà cần hai ngàn tinh kỵ binh? Liêu Đông Vương tính tấn công thành trì Đại Tống? Cả đàm sợ hãi với tràng diện vị Liêu Đông Vương này bầy ra …
Trịnh Tú Tú bối rối, nàng không biết phải trả lời tràng diện này ra sao.
Lúc này Trịnh Cao không thể không đứng ra cho được.
“ Khụ khụ.. Hô Đỗ Ất Cáp đại tướng quân, lão phu là Trịnh Cao xin ra mắt” Trịnh Cao làm một cái tư thái lễ nghi.
“ Hóa ra Trịnh Quốc Cữu, mạt tướng có lễ, mạt tướng chỉ là tiểu tướng không phải đại tướng quân gì” Hô Đỗ Ất Cáp cũng không thất lễ, hắn là quan binh hãn tướng nhưng cũng là quý tộc Liêu Đông có hiểu lễ nghi a.
“ Hô Đỗ Ất Cáp đại tướng quân nói đi đâu rồi, nhìn ngài biểu nghi đường đường dũng mãnh tinh hãn như vậy sớm muộn cũng Vạn Hộ Hầu à… Xin giới thiệu với đại tướng quân đây chính là Trịnh thị gia chủ” Trịnh Cao giới thiệu đến một người trung niên nhân dáng người tầm thước, mày tóc gọn gàng ăn mặc quý khí đứng ở bên.
“Bỉ nhân Trịnh Thanh Hàn gia chủ Trịnh thị, ra mắt Hô Đỗ Ất Cáp tướng quân…. Lão phu xin tự làm chủ một chút. Ngay lập tức cử người xây dựng doanh trại ngoài thành, thêm vào rượu thịt không thiếu ủy lạo tướng sĩ đã vất vả từ xa đến Huỳnh Dương. Còn xịn mời Tướng quân cùng các sĩ quan nhập phủ dự tiệc a. Trịnh thị đã chuẩn bị từ lâu..” Trịnh gia chủ không rườm rà, ung dung phong độ không kiêu không nhịnh
“ Trịnh gia chủ, Quốc Cữu công khách khí. Mạt tướng tuân lệnh rồi…” Hô Đỗ Ất Cáp cũng cười tít mắt. Hắn quân nhân thô lậu nhưng cũng hiểu chuyện nha. Trịnh thì giàu nứt đố đổ vách chuyến đi này của hắn có vất vả một chút nhưng nếu xong việc là một cọc đại công trong mắt của Liêu Đông Vương. Thêm vào đó thiếu gì mầu mỡ chất béo từ Trịnh thị. Một công đôi việc à.
Để tranh thủ lần ban sai này cả gia tộc Hô Đỗ đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để giúp hắn, Hô Đỗ Ất Cáp không thể sai sót dù chỉ một ly a. Quan hệ tốt với nhà Quốc Cữu Công của Quý Phi thì tương lai sẽ rất thuận a…
Đoàn người Trịnh thị cùng Liêu Đông hãn binh tay bắt mặt mừng dẫn nhau vào phủ.
Gia nhân của Trịnh thị ầm ầm phi ngựa ra ngoại thành tụ tập chúng dân nông điền Trịnh gia để xây lều trại cho Liêu Đông hãn tướng cùng tổ chức tiệc tùng ăn nhậu.
Cái thành Huỳnh Dương này lại lắm chuyện để bàn bạc chém gió đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT