Liêu đông tháng Chạp, tuyết gió bay bay, ngoại trừ màu trắng của tuyết cũng không có bất kỳ cảnh vật nào khác hợp mắt.
Thính đình Liêu Trung thành một gia viên người Hán lớn nhất ở đây được chưng dụng tạm thời bởi Ngô Khảo Ký. Dĩ nhiên tên này không muốn dày đọa bản thân rồi, hắn chẳng tội gì phải tỏ ra đồng cam cộng khổ với nhân dân bá tánh nơi này cả. Ngô Khảo Ký là Vương, địa vị rõ ràng, Vương cho ra Vương và đây là quyền lợi của hắn.
Biệt viện mở rộng cửa, trong sân lính canh nghiêm trang đứng gác đảm bảo một con ruồi cũng không lọt.
Lò than hương khí bay bay tỏa hơn ấm nhẹ nhàng, Ngô Khảo Ký tự tay vứt vào một ít trầm hương tạo mùi. Xã hội vạn ác giai cấp quý tộc a. Ngô Khảo Ký quả thực biết hưởng thụ.
Tiểu cô nương người Hán lễ phép pha trà rót nước rồi tự động lui ra ngoài thật xa thật xa, là hạ nhân nàng hiểu được, địa vị nào thì nghe chuyện đó, tay chân táy máy tai miệng khong giữ đó là họa sát thân.
“ Thái tử thỉnh dùng trà a” Ngô Khảo Ký ít khi tỏ ra thư thái nho nhã một chút mà nâng lên chén trà ấm vuốt vuốt cành lá rồi nhấp một ngụm.
Gia Luật Tuấn lòng đầy ưu tư cũng như bồn chồn nhưng cũng không để mất lễ tiết và thân phận. Người Liêu cũng quen nhiều văn hóa phía Nam, thưởng trà họ cũng biết nhưng thảo nguyên ấy mà vẫn ưa bát rượu lớn miếng thịt to. Hơi thô tục nhưng đầy hào sảng.
“ Vương gia mời..” Gia Luật Tuấn nâng cốc, Đại Liêu chưa thừa nhận Đông Hải Vương vị của Ngô Khảo Ký nhưng cũng không ngăn nổi Gia Luật Tuấn xưng hô như vậy. Cuối cùng Vương vị không phải người khác ban cho Ngô Khảo Ký mà hắn tự lấy thực lực của mình để cướp lấy.
“ Chuyện mà Gia Luật Thái tử đề nghị qua nhiều ngày nghĩ ngợi ta cũng đã nghĩ qua. Sách này có thể được. Ta có thể giúp ngài báo thù thậm trí hỗ trợ ngài trưởng khống Thượng Kinh Lâm Hoàng. Nhưng làm người ấy mà, việc không có lợi khó mà động thân…” Ngô Khảo Ký trầm ngâm nhìn ra ngoài sân đình tuyết rơi nhè nhẹ dăn lên những cành cây cảnh tâm tình thư sướng.
Không thư sướng làm sao được khi hắn nghĩ ra một cách ăn đủ nhiều mang. Lần này Ngô Khảo Ký không ăn cho cái bụng béo ú thì hắn không rời khỏi Liêu Đông đâu này.
Gia Luật Tuấn nghe được câu nói của Ngô Khảo Ký thì kích động vạn phần. Nhưng hắn cố gắng kìm nén bản thân của mình lại để tránh lộ ra vẻ thất thố.
“ Đa tạ Vương gia thấu hiểu, Tuấn tôi hiểu rằng thiên hạ rộn ràng lợi đến lợi đi. Không có lợi làm sao cho được. Như vậy đi nếu như Vương gia thả tôi ra hai bên cùng phối hợp đảm bảo tôi sẽ giúp được Vương gia chiếm Thẩm Châu một cách nhẹ nhàng. Còn về Gia Luật Ất Tuân thì….” Gia Luật Tuấn bỏ lửng.
“Vẫn chưa đủ… thứ đó chỉ mua được nửa cái mạng của Thái tử mà thôi” Ngô Khảo Ký cúi đầu gạt gạt lá trà cùng thổi thổi hai hơi khi lạnh vào chén.
“ Tất nhiên là chưa đủ rồi. Bản Thái tử nguyện đồng ý Vương gia chiếm đóng Liêu Đông đời đời cùng thúc đẩy Đại Liêu thừa nhận vị trí Vương của ngài tại Đại Liêu” Gia Luật Tuấn thầm hận, hắn thừa hiểu Ngô Khảo Ký muốn gì, tướng ăn của vị này thực quá xấu. Nhưng so sánh giữa việc tính mạng bị đe dọa, cộng thêm loại trừ đối thủ chính trị không đội trời chung là Gia Luật Ất Tuân thì hi sinh Liêu Đông cằn cỗi không là gì cả. Gia Luật Tuấn nhận mệnh.
“ Không phải là Đại Liêu thừa nhận Vương vị của ta, ta cần gì Đại Liêu thừa nhận? Đại Liêu không thừa nhận thì trong mắt toàn bộ quốc gia Bắc Á ta vẫn là Vương của Đông Hải. Liêu Đông là ta sẽ nhận lấy nhưng Đại Liêu phải thừa nhận em trai ta là Liêu Đông Vương.” Ngô Khảo Ký cười cười thưởng tuyết mà không cần đánh giá sắc mặt của Gia Luật Tuấn. Lời nói của Ngô Khảo Ký quá khí phách còn thiếu nói thẳng Đại Liêu không thừa nhận ngôi Vương của Ngô Khảo Ký thì hắn sẽ đánh cho thừa nhận mới thôi.
Liêu Đông là của họ Ngô và Ngô Khảo Ký muốn để Liêu Đông cho em trai hắn. Nhất gia nhị Vương,đúng thật hà hào khí can vân.
Đúng thật không thể tin nổi Ngô Khảo Ký chơi lớn đến vậy, Đại Tống dở bài “phong” Vương cho hắn khiến các quốc gia trong khu vực phải thừa nhận. Thì lúc này Ngô Khảo Ký lại dùng Đại Liêu thừa nhận Vương vị cho Ngô Khảo Tước.
Về Đại Tống và Đại Liêu có vị thế ngang nhau trong khu vực này, hếu Đại Liêu thừa nhận Ngô Khảo Tước thì Đại Tống dám phủ định không. Còn về mặt Đại Việt thái độ ra sao Ngô Khảo Ký mặc kệ rồi. Phản ứng của hoàng tộc Lý thị làm Ngô Khảo Ký thất vọng tràn trề. Rận nhiều không sợ ngứa, Ngô Khảo Ký đã mắc hãm thì hắn không ngại mang thêm Ngô Khảo Tước hãm luôn vào hố này. Đó rồi làm sao? Đại Việt hoàng triều đi mà cắn hai anh em nhà Ngô Khảo Ký được à. Ngô Khảo Ký lần này chơi bướng.
Gia Luật Tuấn chấp nhận, hắn không có lựa chọn thứ hai. Có sao? Mạng của hắn nằm trong tay Ngô Khảo Ký, bộ hạ của hắn đã chạy hết về Thẩm Châu. Nếu Gia Luật Tuấn hắn không mau thoát khốn thì khả năng bộ hạ của hắn sẽ bị Gia Luật Ất Tuân ăn cả, lúc đó Gia Luật Tuấn có “ra tù” thì cơm canh cũng đã thiu nguội cả rồi.
“ Nói không bằng chứng, Thái tử làm phiền lưu lại bút tích khoản sổ sách này. Thả ngươi ra sau đó trốn nợ thì bản Vương cũng mệt mỏi thu hồi a. Đánh trận ta không ngại đánh đến Thượng Kinh đòi nợ nhưng xuất binh ấy mà nói thô tục là cần tiền. Bản Vương xưa nay làm ăn không thua lỗ như vậy được” Ngô Khảo Ký cười cười mà nói. Nhưng trong mắt Gia Luật Tuấn thì gương mặt hòa ái, đồng chí đồng bào này chẳng khác lắm so với ác ma.
Lệnh cho hạ nhân mang lên giất bút Ngô Khảo Ký cười ha ha đi ra khỏi biệt viện, hắn còn nhiều việc phải làm đâu.
Hai lăm tháng Chạp Tuyết như lông ngỗng. Cả bình nguyên rộng lớn giữa Liêu Trung và Thẩm Châu chỉ có một màu trắng đơn thuần
Trong cái thời tiết như hầm băng này vậy mà có hai đội quân điên khùng dàn trận trên binh nguyên ngập mười thốn tuyết mềm.
Chiến mã khó khăn lê từng bước, hai bên một mỗi bên tăm tắp năm ngàn kỵ binh tiến lên đối diện nhau. Phía sau họ còn nhiều hơn nữa đại quân đang dàn trận. Họ đánh nhau?
Không không.
Đây chỉ là một cuộc gặp mặt bàn bạc ngoại giao cả hai bên mà thôi.
Lúc này Ngô Khảo Ký dẫn theo thuần một màu Kỵ binh hai vạn rưỡi người ngựa. Bên Gia Luật Ất Tuân cũng không kém với ba vạn nhân mã.
Phải nói lúc này quân đội của Ngô Khảo Ký thay đổi nhiều lắm. Châu Âu Binh trở thành bộ binh cưỡi ngựa, đám này có hai chiến mã để thay đổi vì bọn chúng quá nặng nề với trọng giáp. Cho nên Châu Âu binh di chuyển bằng ngựa và lúc chiến đấu sẽ xuống ngựa dàn trận. Ngoài ra Ngô Khảo Ký có đến một vạn rưỡi kỵ binh thực thụi. Đó chính là năm ngàn kỵ binh do cha chon nhà Hô Luân Bối Đa chỉ huy cùng Vạn kỵ binh do Ngô Khảo Tước chỉ huy.
Ngô Khảo Ký đã đến rồi Liêu Đông theo đường biển từ Tân Châu – Đại Tống đi qua Hoàng Hải trực tiếp đến Liêu Đông.
Sự vụ Liêu Đông lúc này Ngô Khảo Ký bắt đầu dạy bảo cho Ngô Khảo Ký tiếp nhận. Vạn kỵ binh của Ngô Khảo Tước chính là Hán Nô ở Liêu đông chiếm năm ngàn còn lại năm ngàn từ các bộ lạc nhỏ đã đầu nhập dưới trướng Ngô Khảo Ký tổ hợp mà thành.
Tác chiến ở Liêu Đông thì Mân binh quá vô dụng, các đám công ty bé như Minamoto gia tộc cũng khó khăn. Chỉ có thể dùng người Liêu đánh người liêu bằng kỵ chiến mới là thượng sách.
Thành thử ra Mân binh chỉ có thể thủ thành, Mianamoto các gia tộc cướp biển cũng như vậy. Dù sao thủ thành cũng không cần phải cưỡi ngựa a.
Ngô Khảo Tước mới đến Liêu Đông được vài ngày, uy tín của hắn chưa đủ cao. Nhưng dưới dâm uy của Ngô Khảo Ký thì hắn vẫn thành công thượng vị. Kẻ dưới đã thân quen với danh Liêu Đông Vương của Ngô Khảo Ký rồi.
“ Vương gia anh rể lạnh quá…” Thằng khốn Trịnh Thành Công với thân phận em vợ Liêu Đông Vương cũng nươc lên thuyền lên nhậm chức Thiên hộ tướng quân chỉ huy ngàn Hán Nô binh.
Trịnh Thành Công cũng là người Hán cho nên hắn tiếp quản đám này cũng dễ, bản lãnh của Trịnh Thành Công cũng khong kém, từ nhỏ đã học võ nghệ, cung mã thành thạo lại thêm thân phận cao nên đủ để tiếp nhận chức này mà không ai dị nghị nhiều.
Ngô Khảo Ký cũng mặc kệ, hắn chỉ giáo Ngô Khảo Tước làm sao quản lý Liêu Đông cùng làm sao mắc nối các quan hệ xung quanh, còn việc bộ hạ của Ngô Khảo Tước thì Ngô Khảo Ký phải để tự hắn xây dựng. Ngô Khảo Ký cũng không ở Liêu Đông lâu cho được.
“ Lạnh lắm không?” Ngô Khảo Tước nhe răng trắng bóc mà hỏi thằng em vợ có vẻ quan tâm lắm.
Trịnh Thành Công cảm thấy chột dạ, anh rể hắn là một tên bạo lực chỉ dùng chân tay nói chuyện. Đột nhiên tỏ ra quan tâm là có ý nghĩ xấu, chắc chắn là vậy. Bốn tháng đi cạnh Ngô Khảo Tước thì Trịnh Thành Công thừa hiểu tính cách ông anh rể bá đạo này.
“ Đùa đùa.. anh rể đùa thôi không lạnh…” Trịnh Thành Công xua xua tay. Hắn giật mình nhìn xuống chân của Ngô Khảo Tước đã để lại bàn đạp. DCM hóa ra con hàng này định đạp hắn bay xuông ngựa. Cũng may nhanh trí a nhanh trí a…. Trịnh Thành Công méo mặt thở phì phò, quá nguy hiểm rồi.
“ Mẹ kiếp cái nơi toàn băng với tuyết này có cái trứng mà làm Vương ở đây..” Ngô Khảo Tước làu bàu.
“ Anh rể người không muốn thì cho ta đi…. Cho ta đi” Trịnh Thành Công gào thét trong lòng. ((‵□′))
Đúng là kẻ ăn không hết kẻ lần không ra, cả một vùng Liêu Đông rộng lớn như vậy do ngươi quản, lại còn là Vương gia. Vậy mà chê ủng chê eo… người so với người thật tức chết.
“ Sao ngươi không muốn là Vương Liêu Đông?” Ngô Khảo Ký đang lững thững đi ngựa trước mắt bỗng quay lại nhìn Ngô Khảo Tước ánh mắt cực bất thiện.
“ Không có … không có.. Ta rất vui vẻ làm Vương Liêu Đông đâu… Ta cao hứng còn không kịp nữa là. Nhị ca nghe nhầm.. gió lớn nghe nhầm… Trịnh con rùa ngươi nói phải không? gió lớn gió lớn”
Ngô Khảo Tước cuống quýt lấy cán đao chọc chọc vào hông của Trịnh Thành Công ra hiệu.
“ Liên quan gì ta?” Trịnh Thành Công gào thét trong lòng, hai vị này hắn đắc tội không được à. Trả lời theo ý của Ngô Khảo Tước thì sợ Ngô Khảo Ký quạo. Còn nếu nói ngược lại thì hắn đảm bảo lúc không có người sẽ bị Ngô Khảo Tước chỉnh. Mẹ nó, Trịnh Thành Công ta làm gì nên tội… lôi ta vào làm chi?
Trịnh Thành Công há to mồm nuốt gió nhưng không dám trả lời: ⊙﹏⊙
“ Tiểu con rùa họ Trịnh còn hông nói…” Ngô Khảo Tước thấy ánh mắt Ngô Khảo Ký càng bất thiện thì quýnh lên thúc chuôi đao vào bụng của Trịnh Thành Công.
Ngô Khảo Tước gọi cha vơi hắn là Trịnh đại con rùa, còn gọi em vợ là Trịnh tiểu con rùa. Mà gọi mãi thành quen cho nên nhà họ Trịnh cũng chẳng ai chấp tên thối mồm này.
Trịnh Thành Công trợn mắt, lúc này hắn đã hiểu được tại sao mình bị đối xử như vậy rồi. Hòa ra thằng anh rể này ở nhà luôn bị Nhị ca của hắn bắt nạt. Cho nên tên bạo lực anh rể này áp dụng nguyên lên bản thân Trịnh Thành Công hắn. Mẹ kiếp cái trứng rùa anh rể, trước mặt ta thì oai phong lắm, tước mặt Đông Hải Vương thì không bằng đại con rùa, tiểu con rùa, chỉ là trứng rùa mà thôi…
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Trịnh Thành Công không thể không run lẩy bẩy mở miệng “ Bẩm bẩm … Đông Hải Vương … đúng là đúng là gió lớn…. tôi không nghe thấy Liêu Đông Vương nói gì… a”
Rặn ra được câu này thì kiệt sức, hắn lấm lét nhìn Ngô Khảo Ký sợ hãi. Bênh anh rể dĩ nhiên phải làm nhưng đắc tội Đông Hải Vương thì con mẹ nó càng đáng sợ a.
“ Ha Ha tốt một đứa em vợ can đảm… có tương lai a. Ngô Khảo Tước ngươi tốt hơn nhị ca nhiều à. Em vợ ngươi còn có chỗ dùng, em vợ bản Vương không có cái trứng gì dùng cả” Ngô Khảo Ký cười lớn vui vẻ.
Ế.. nghe câu này sai sai… Trịnh Thành Công bặm môi suy nghĩ.
Vị Đông Hải Vương này nghe nói chỉ có một thê chính là Hoàng tộc công chúa Đại Việt. Vậy em rể hắn là…. lại không có trứng để dùng. Loại lời này mà vị Đông Hải Vương này cũng dám nói ra được thật quá khí phách à. Nam nhân là đây, thật khâm phục quá đi. Trịnh Thành Công âm thầm giơ ngón tay cái lên bội phục.
“ Hử.. Nhị ca nói đúng à. Em rể ngươi không có cái trứng gì dùng, chỉ âm người nhà giởi. Tiểu con rùa Trịnh gia em rể này coi vậy mà được việc lắm a..” Ngô Khảo Tước cười khà khà phụ họa.
Trịnh Thành Công không dám hùa theo nhưng mà… bội phục hai anh em họ Ngô này rồi.. phục sát đất.
Tác: cầu đề cử nha
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT