Lúc này hạm đội Đại Việt quân triều đình cũng rời bến. Lý Kế Nguyên đứng bên cạnh tấm “bản đồ” chi tiết về hàng hải mà cảm thán không thôi. Thứ này cùng lục phân kính, la bàn chỉ có một vài nhân vật cấp cao nhất của Đại Việt tiếp xúc mà thôi.

Đây chính là đại lợi khí của người “Tây Dương” trong mắt Lý Kế Nguyên và ông ta thực sự sợ hãi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu người Tống hay quốc gia thù địch với Đại Việt có nó trong tay.

“ Thường Kiệt huynh, thứ này theo ta thấy vẫn là nên hạn chế tuyên dương bên ngoài thì hơn” Lý Kế Nguyên trầm mặc.

“…” Lý Thường Kiệt trầm mặc nhưng cũng gật đầu coi như là đồng ý. Họ đã thử xử dụng và hiểu được thứ này dùng để biết.. mình đang ở đâu chính xác vô cùng.

Thứ nhất la bàn không phải điều gì mới lạ cả, la bàn sản sinh từ người Việt Hay – Hán còn là tranh cãi, nhưng có thể nhật thức chung rằng vào thời Đông Hán thì thứ này đã được sử dụng định dướng trong bói toán là chính. Sau đó đến thời gian này thì la bàn tích cực hơn được sử dụng trong hàng hải.

Nhưng thứ la bàn mà Lý Từ Huy làm ra lại là la bàn chuyên dụng cho đi biển và hàng hải sau này. Cách phân chia độ cùng phương hướng có sự tương đồng cùng bản đồ cùng kính lục phân. Cả ba thứ kết hợp lại có thể đưa ra vị trí tương đối chính xác.

Để học được thứ này không quá khó, Ngô Khảo Ký sau một thời gian đi biển đã thành tạo và truyền dạy lại nó cho Lý Thường Kiệt cùng Lý Kế Nguyên còn việc hai người này sử dụng nó ra sao thì Ngô Khảo Ký biết họ đủ thông minh để định đoạt.

“ Cảnh Phúc nơi đó… tính tình hắn … hi vọng hắn cùng Ngô Khảo Ký không nháo quá lớn ở phía Đông a” Lý Thường Kiệt đột nhiên chuyển hướng câu chuyện.

“ Chuyện đến nước này cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước. Cảnh Phúc hắn là một cái hung nhân hài tử. Nếu đã cân nhắc hắn làm chủ Quảng Nam Tây thì cũng không nên để hắn xuất đầu quá sớm. Về mặt Khảo Ký cùng với Cảnh Phúc một chỗ có lẽ là kết hợp tốt đi” Lý Kế Nguyên cảm thán.

Thân Cảnh Phúc thực sự có phải người hung hãn không? Thực tế hắn rất hung hãn. Đừng để vẻ ngoài nho nhã của tên này đánh lừa. Trong lịch sử ông ta vì giữ Giáp Động chết không lui, kể cả thua trận có thể chạy trốn được nhưng vẫn tiếp tục phản công phía sau hậu phương quân địch cho đến hơi thở cuối cùng. Tức là thuộc kiểu người ai đã đụng đến hắn thì không chết không thôi.

Hạm đội Bố Chính đã đi được nửa ngày.

Thân Cảnh Phúc sau một khoảng thời gian nhiệt tình bón chè cho cá biển rốt cuộc cũng bình ổn lại đôi chút.

“ Cảnh Phúc huynh, mẫu thân của ngài Bình Dương công chúa sức khỏe vẫn tốt?” Ngô Khảo Ký lúc này xoắt xuýt một chút.

Bình Dương công chúa đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử người Việt khiên Ngô Khảo Ký rất ngưỡng mộ, cho nên gặp được con trai nàng hắn nhưng muốn hỏi thăm đôi chút.

“ Hửm… mẫu thân ta khỏe mạnh, trước khi ta xuất binh người vẫn còn đưa tiễn đâu” Thân Cảnh Phúc trợn mắt, tự nhiên Ngô Khảo Ký hỏi đến mẫu thân hắn làm cho tên này giật mình không nhỏ. Ánh mắt của Thân Cảnh Phúc như đang dò xét ngươi có chuyện gì không?

“Khụ khụ… là bá mẫu vốn là ta thần tượng cho nên nhân tiện hỏi thăm…” Ngô Khảo Ký thấy không khí hơi ngượng ngùng cho nên ho khan mà trả lời.

“ Thần tượng?” Thân Cảnh Phúc ngơ ngẩn, hắn không hiểu mẫu thân mình bình bình thường thường một vị công chúa có gì khiến cho Ngô Khảo Ký phải thần tượng đây.

“ Là như thế này, ta nghe nói bá mẫu Bình Dương công chúa thông tạo khoa đẩu chữ hiện nay đang thu thập rất nhiều sách vở liên quan đến chữ khoa đẩu và muốn phục dựng chữ viết của người Việt cổ..”

Ngô Khảo Ký không thể không giải thích. Hắn là một người Việt hiện đại, trong thời kì ấy mỗi dân tộc có nền văn minh sáng lạng đều có chữ viết riêng của mình. Chỉ riêng người Viêt thiệt thòi vô cùng, nền văn minh rực rỡ từ thời văn minh Đông Sơn, văn minh Sa Huỳnh không thua kém này thực tế là phồn thịnh hơn của người Hoa Hạ trong cùng thời điểm.

Nhưng chiến tranh cùng sự cố tình bôi xóa văn hóa Việt của người Hán đã khiến cho chữ viết của Việt tộc thất lạc. Cả một thế hệ Việt tộc luôn đau đáu vấn đề này. Họ muốn tìm ra chữ viết của ông cha, muốn chứng minh Việt Tộc là có chữ viết co văn hóa riêng của bản thân.

Cho nên có cơ hội này gĩ nhiên Ngô Khảo Ký muốn có dịp sẽ bái phỏng vị hiền nhân Lý Bình Dương công chúa này. Có thể Ngô Khảo Ký sẽ tìm cách nào đó truyền lại khoa đẩu chữ nguyên bản cho hậu thế mà không phải những thứ xào xáo phỏng đoán thông qua chữ của người Thái, Tày.

“ Cái gì phục dựng? Chữ khoa đẩu không dùng được.” Thân Cảnh Phúc nhìn Ngô Khảo Ký như nhìn người từ thế giới khác.

“ Cái gì mà không dùng được, đó là chữ của ông cha chúng ta, không dùng được cũng phải dùng. Rõ ràng mẫu thân ngài tốn công phục chế chữ viết của ông cha mà ngai phận làm con lại chê bai?” Ngô Khảo Ký nghe đến Thân Cảnh Phúc chê bao khoa đẩu chữ liến nổi đóa.

Đây là tinh thần dân tộc, là nối đau đáu mấy ngàn năm lịch sử của một thanh niên Việt Nam hiện đại. Chữ quốc ngữ dùng latin kí tự rất tốt, rất dễ phổ biến. Nhưng nó không phải là văn hóa bản gốc của người Việt. Nó chưa thể đại diện cho văn minh mấy ngàn năm của người Việt được.

Người Việt cần chữ viết của chính họ, chữ viết đã chứng kiến thăng trầm lịch sử dân tộc này.

“ Ngươi mù cái gì trứng. Mẫu thân ta thu thập khoa đẩu chữ các tài liệu không phải để phục dựng cách sử dụng nó. Hiện tại chúng ta dùng không được chữ khoa đẩu” Thân Cảnh Phúc cũng là hung nhân. Mẹ kiếp dám chửi hắn hắn dám đánh đấy.

“ Không phục dựng, không chuyền bá, vậy Bá Mẫu thu thập chữ khoa đẩu làm gì?” Ngô Khảo Ký rất khó hiểu.

“ Mẹ kiếp ngươi bất học vô thuật còn dám hung với ta? Người đã nhìn qua chữ khoa đẩu chưa?” Thân Cảnh Phúc quát lên.

“ Chưa” Ngô Khảo Ký trả lời chắc chắn, nhưng là hắn có nghe nói qua. À không kiếp trước hắn có nhìn qua 28 kí tự khắc trên Trống đồng Đông Sơn cùng khá nhiều văn tự khoa đẩu được tìm thấy rải rác ở nơi Việt tộc từng sinh sống.

Nhưng điều đáng tiếc là những kí tự này chưa được giải mãi. Có một số nghiên cứu nào đó về chữ khoa đẩu đã được công bố nhưng nó lại quá giống cách vận dụng của Ấn Độ cho nên Ngô Khảo Ký vẫn còn băn khoăn.

Nếu đã xuyên không thì hắn phải làm rõ vấn đề này và truyền cho hậu thế.

“ Ngươi mà nhìn thấy sẽ hiểu dùng không được vì quá rắc rối và phức tạp, không thể sử dụng cho thời đại của chúng ta.” Thân Cảnh Phúc hầm hừ.

“ Vậy… bá mẫu…” Ngô Khảo Ký ngu ngơ rồi.

“ Đây là tìm chính danh….” Thân Cảnh Phúc đã mệt đứ đừ nhưng vẫn bị làm phiền nên rất cáu giận.

“ Chính danh gì..?” Ngô Khảo Ký bần thần, Thân Cảnh Phúc càng giải thích hắn càng không hiểu nổi.

Thân Cảnh Phúc ảo não nếu hắn không giải thích rõ chắc chắn sẽ bị làm phiền đến chết. Thân Cảnh Phúc thật không hiểu được tại sao một tên quý tộc Việt lại có kiến thức tồi tàn đến vậy.

“ Ngươi biết được chữ Hán từ đâu mà có? Tại sao tụi Mã Viện lệnh thu hết sách vở chở về Lạc Dương? Tại sai chúng cấm dân việt học chữ khoa đẩu hoặc trong nhà người nào có sách bằng chữ khoa đẩu sẽ bị bắt giết. Tại sao bọn hắn thu hết trống đồng hay các vật dụng có khoa đẩu văn tự? Tại sao sau này tụi Sĩ Nhiếp tiếp tục làm điều này?” Thân Cảnh Phúc cau mày hỏi Ngô Khảo Ký, hắn thực không muốn trở thành một lão sư bất đắc dĩ lúc này. Thân Cảnh Phúc đã rất mệt mỏi.

“ Cầu xin Cảnh Phúc huynh chỉ ta..” Ngô Khảo Ký thực sự rất muốn nghe, vì hắn như dần hiểu ra bí ẩn trong vấn đề này.

“Bởi vì chính danh… Bởi vì Hán tự là từ Khoa Đẩu tự của chúng ta diễn sinh mà thành. Tụi nó muốn trở thành Chính Danh sở hữu văn tự chỉ có thể tận diệt Khoa Đẩu của chúng ra, tận diệt tộc ta…” Thân Cảnh Phúc thở không ra hơi mà giải thích.

“ Vậy tại sao chúng ta lúc này vẫn dùng Hán tự để ghi chép và sử dụng, nếu dùng Hán tự không phải hợp mưu với tụi phương Bắc đồng hóa dân ta thành dân Hoa Hạ?” Ngô Khảo Ký rất khó hiểu.

Trong lịch sử có ghi lại tộc Việt không còn chữ viết nên bắt buộc phải dùng Hán tự để ghi chép. Nhưng khi tiếp xúc với Thân Cảnh Phúc thì hắn hiểu được một điều. Người Việt thời này rất ý thức được vấn đề phương Bắc đang cố gắng đồng hóa họ. Nhưng tại sao vẫn dùng Hán tự?

“ Ngươi ngu ngốc a. Nếu Hán tự là từ Khoa Đẩu Việt tự của chúng ta thoát thai mà thành, thì vì sao chúng ta không thể sử dụng nó. Cứ coi như tụi mọi phương Bắc bỏ ra ngàn năm đơn giản hóa hoàn thiện hóa Khoa Đẩu không công cho Tộc Việt, chúng ta lấy đó mà dùng. Coi chúng như nô bộc làm công không cần trả lãi là được. Chuyện quan trọng là chính danh, lúc này cần chứng minh Khoa Đẩu chính là tiền sinh của Triện tự để con cháu đời sau lấy đó làm hiểu.. vậy là được rồi.” Thân Cảnh Phúc thì thào.

Con mẹ nó độc.

Ngô Khảo Ký không thể nào tưởng tượng nổi Đại Việt người lại độc đến vậy.

Đúng a, nếu người Hoa Hạ học chữ Khoa Đẩu rồi còng lưng ngàn năm hoàn thiện thành Hán Tự lúc này, thì tại sao người Việt không thể dùng nó để ghi chép. Vấn đề chỉ cần chính danh là được.

Đến đây Ngô Khảo Ký đã hiểu, tại sao phương Bắc có thể rất dễ dãi với người Cao Ly, người Phù Tang nhưng liên tục nhăm nhe và không bao giờ từ bỏ ý đồ thôn tính hoàn toàn Việt Tộc. Không bao giờ từ bỏ vấn đề bôi xóa văn minh Việt tộc. Đơn giản một điều họ sợ hãi, sợ hãi sự thật phơi bày.

Ngô Khảo Ký cũng hiểu luôn tại sao những nghiên cứu của Bình Dương Công chúa lại bặt vô âm tín trong lịch sử Việt. Tại sao quân Minh lại một lần nữa điên cuồng phá hủy văn bia, đốt đi tông miếu, xóa bỏ sách vở của người Việt sau khi chiếm được lãnh thổ của chúng ta. Đơn giản vẫn là thiêu hủy chứng cứ, và có thể trọng tâm tiêu hủy là các bằng chứng Chính Danh mà công chúa Bình Dương đang làm lúc này.

Ngô Khảo Ký lâng lâng Chúng ta có cơ sở để tự hào về dân tộc chúng ta– tự hào về hơn 4000 năm văn hiến. Văn minh dưới thời vua Hùng giữa các quốc gia Phương Bắc và nước Việt chúng ta không có sự phân chia cao thấp, có những lĩnh vực chúng ta hơn hẳn người phương Bắc.

Đến đây mặc cho Thân Cảnh Phúc mệt mỏi bao nhiêu Ngô Khảo Ký liên tục tra khảo, càng tra khảo hắn càng giật mình. Bính Dương công chúa quả thực tìm được quá nhiều dữ liệu về lịch sử dân tộc qua những cổ thư khoa đẩu kia.

Khoa đẩu thư ghi lại văn minh thời vua Hùng, văn minh thời Lĩnh Nam đều chép bằng loại chữ này. Đến thời Hai Bà Trưng, công chúa Phùng Vĩnh Hoa cũng đã tìm được 74.988 bộ sách đã được viết trong suốt các triều đại lịch sử trước kia. Kinh thì có các bộ Bách Tộc, Kinh Dương, Lạc Long… Những sách chép về y học, thiên văn học, lịch số học, cùng với hàng nghìn bộ sách lặt vặt rất nhiều. Có thể nói lúc này văn minh người Việt rạng rỡ cả khu vực chứ đâu thấp kém như tụi phương Bắc bôi nhọ. Thực đáng tiếc khi Hai Bà Trưng bại trận 74.988 bộ sách cũng bị Mã Viện thiêu hủy quá nhiều.

Khi Mã Viện đánh thắng Hai Bà Trưng rồi chiếm lấy nước ta, Mã Viện đã ra lệnh thu hết sách vở chở về Lạc Dương, cấm học chữ khoa đẩu hoặc trong nhà người nào có sách bằng chữ khoa đẩu sẽ bị bắt giết để cho dân Việt chúng ta không còn biết nguồn gốc và xem chúng ta giống như các bộ tộc man di mọi rợ.

Cái thành công của tụi Hán là làm cho chúng ta tin mình như vậy. Vì những thư tịch cổ của mình bị mất nên tụi Tàu nó muốn chép láo lếu về dân Việt của mình như thế nào cũng được vì tụi nó nghĩ rằng không còn ai biết để mà sửa lại. Trong bộ Hậu Hán thư của Phạm Việp còn ghi rằng dân Việt lúc đó không biết lễ nghĩa và chính Sĩ Nhiếp là người đầu tiên dạy dân Việt học chữ Hán với lễ nghĩa. Thế mà ngày nay nhiều người Việt còn coi bộ sách này làm khuôn vàng, thước ngọc để tra cứu sử Việt.

Cũng may là đến thời nhà Lý vẫn còn công chúa Bình Dương chữ khoa đẩu để mà ghi chép lại, nếu không thì không biết đâu mà tìm.

Ngô Khảo Ký tin tưởng bên Tống vẫn còn không ít kinh thư của Người Việt. Hắn Ngô Khảo Ký không muốn chiếm đất làm vua, không muốn chiến tranh lầm than. Không có tư tưởng xâm chiếm dân tộc khác. Nhưng giờ đây Ngô Khảo Ký hào tình vạn trượng, hắn muốn đòi lại công bằng cho Việt tộc. Người Hán phải trả lại văn tự cho Đại Việt. Thứ mà thời hiện đại người phương Bắc đang dấu nhẹm trong kho tàng của họ và Việt tộc không đủ sức mạnh để đòi thì tại thời này Ngô Khảo Ký hắn sẽ làm. Phương Bắc phải nôn ra sự thật.

Đúng lúc này thì đoàn chiến hạm tiền tiêu của Bố Chính quay lại, đánh vỡ đi dòng suy nghĩ của Ngô Khảo Ký.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play