Ngô Khảo Ký rất là không tự tin nếu một mình dẫn quân một phía.
Nếu nói trước đây vài tháng vói độ trẩu tre của một thằng mới ngấp nghé xuyên không, hắn rất tự tin vào “ tài năng quân sự” của bản thân và có tư tưởng cầm quân đánh cả Đông Nam Á, nam chinh bắc chiến đánh thẳng Đông Á luôn cho lành.
Nhưng sau nhiều lần vấp đi vấp lại về mảng quân sự, Ngô Khảo Ký tự nhiên thấy thiếu tự tin vô cùng. Trước đây hắn bị vua Chiêm xém chút chơi chết, rồi càng gần Lý Thường Kiệt hắn càng hiểu mình quá “ngu” quân sự. Cho nên lúc này Ngô Khảo Ký đột nhiên bị chỉ định độc lĩnh một quân khiến hắn không thể không hoang mang.
Ngô Khảo Ký không biết rằng trong mắt Lý Thường Kiệt hắn là tài năng quân sự, tuy kiến thức khá rỗng nhưng học cực nhanh. Lý Thường Kiệt là ai? Trùm quân sự Đại Việt đứng cạnh ông ta mà bàn về quân sự thì ai chẳng mặc cảm. Ngô Khảo Ký tự đem bản thân mình đi so sánh cùng Trùm không thọt mới làm lạ lẫm.
“ Nhị huynh… ngày mai phải xuất binh rồi ngươi cùng ta chung một lộ, không hiểu ngươi có chiến thuật nào không?” Ngô Khảo Ký lúc này đang ngồi trong doanh trướng của Tân Bình Lộ quân, hắn đang nói chuyện cùng một người đàn ông tuổi tầm 30.
“ Ta không có đùa..” Ngô Khảo Ký bất đắc dĩ quả thực Ngô Khảo Ký không có kế hoạch nào cho việc đánh chiếm Liêm Châu nên hắn đành phải hỏi Thân Cảnh Phúc
Thân Cảnh Phúc và Ngô Khảo Ký tính ra là anh em cột chèo, cùng là con rể Lý gia. Thân Cảnh Phúc cưới công chúa Lý Thiên Thành đứng thứ hai cho nên Ngô Khảo Ký gọi hắn là nhị huynh. Còn Ngô Khảo Ký cưới Lý Từ Huy là em út thứ 6 cho nên thực tế Ngô Khảo Ký sẽ là vị phò mã bé nhất trong hội này.
“ Chúng ta lần này là thủy binh tấn công địch, mà ta là một con vịt cạn trên núi xuống, ngươi cũng thấy binh sĩ của t một tháng này chỉ có luyện tập để bớt bị say sóng, ngươi hỏi ta về thủy chiến thì ta biết trả lời như thế nào?” Thân Cảnh Phúc bắt đầu thấy hơi run run.
Tên tuổi vị anh em cột chèo này có quá nhiều phiên bản, trong quân hắn có danh hiệu vạn địch tướng quân. Nhưng trong tầng lớp quý tộc thì mọi người bàn tán tên này hình như không có mấy năng lực quân sự.
Và lúc này với câu hỏi ngô nghê của Ngô Khảo Ký thì Thân Cảnh Phúc cảm thấy thằng em cột chèo này không mấy tin cậy. Thân Cảnh Phúc hơi run vì lần này gần vạn quân của hắn đi theo Ngô Khảo Ký, nói thẳng ra là tính mệnh nằm trong tay thằng này. Trên biển nếu xảy ra sơ xảy thì chết là cái chắc.
“ Ý của ta là nếu bỏ qua thủy chiến, chỉ tính bộ chiến thì đổ bộ ở đâu, tiến quân ra sao, đánh như thế nào. Nhị huynh là tướng trên bộ ắt phải có suy tính chứ? “ Ngô Khảo Ký đau đầu, đánh nhau trên biển hắn không sợ, thám báo của Đại Việt rất rõ ràng thông tin về quân Tống.
Quân Tống khá yếu lực lượng hải quân, thủy quân của họ đóng ở mấy con sông lớn như Sông Dương Tử và Hoàng Hà có vẻ không quá yếu kém. Nhưng có thể xác định lực lượng Hải Quân của Tống lúc này không đáng kể. Cho nên Ngô Khảo Ký gần như rất tự tin chiến đấu trên biển.
“ Lục đệ, ngươi đã chắc chắn về hải chiến thì còn gì để nói. Trực tiếp đổ bộ chỗ nào gần nhất, đánh thẳng Liêm Châu là xong” Thân Cảnh Phúc kinh ngạc, Liêm Châu thành thì có cái gì? Binh canh giữ được tầm 1000 toàn ốm đau lão binh. Nơi này không phải đầu mối quá quan trọng trong hệ thống phòng thủ mặt đất của người Tống. Chẳng qua ở đây có tầm hơn 3 ngàn thủy binh đươc điều từ Nam Trực Lệ đến, ngày đêm luyện tập hải chiến chuẩn bị tiến đánh Đại Việt. Đây mới là lực lượng cần quan tâm.
Nếu Ngô Khảo Ký nói không cần lo về hải chiến thì thực tế Liêm Châu chẳng có gì đáng kể.
Thân Cảnh Phúc nghĩ là đúng vì trong lịch sử Liêm Châu mặc dù là cảng biển thành trì nhưng quân Đại Việt không hề dùng đường biển tấn công. Họ đánh úp Khâm châu sau đó dùng đường bộ tấn công Liêm Châu, do đó 3 ngàn hải quân của Liêm Châu bỏ xó và cúp đuôi chạy vội về Quảng Châu.
“ Chỉ đơn giản như vậy, đổ quân lao thẳng đến Liêm Châu?” Ngô Khảo Ký vẫn cảm thấy mù mờ, mỗi lần hắn nói chuyện cùng Lý Thường Kiệt là những kế hoạch “to tát” và tinh vi trong quân sự khiến hắn không thể không bái phục.
Nhưng kiểu nói chuyện của Thân Cảnh Phúc làm hắn cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ trong lòng. Quân sự là kiểu cứ lao thẳng đến húc nhau như vậy?
“ Đúng, là đơn giản như vậy, nếu lục đệ cam kết đập tan hải quân Liêm Châu thì cứ thế mà lao thẳng tới thôi. Có gì phải quanh có luất khuất” Càng nói chuyện Thân Cảnh Phúc càng khó hiểu.
“ Ý ta là chẳng nhẽ huynh không vận dụng kế sách như dụ địch, vao vây, đánh viện quân này nọ…?” Ngô Khảo Ký gắng gượng hỏi..
“ Lục đệ nghĩ nhiều, quân sự là đơn giản thô bạo. Trực tiếp dẫn quân đánh tới là được, bọn hắn công ta đỡ, bọn hắn đỡ ta công. Binh pháp gì đó là tùy tình huống, khi nào lực lượng không chênh lệch hoặc bên ta quá yếu mới cần nghĩ nhiều cách lắt léo tìm chiến thắng giảm thiệt hại. Còn nếu binh lực bên ta mạnh hơn thì cứ lấy lực phá xảo. Mặc kệ quân địch làm gì trực tiếp thẳng thắn đâm vào tim bọn hắn.”
Thân Cảnh Phúc lấy tay làm kiếm một động tác dứt khoát đâm về phía trước mà minh họa.
Ngô Khảo Ký giật mình, xem ra quân sự chuyện không hẳn lúc nào cũng phải mưu mưu kế kế lấy thông minh vặt để giải quyết sự tình. Đôi khi trực tiếp va chạm lấy lực phá sảo cũng là vương đạo a.
Ngô Khảo Ký lại nghĩ về chiến pháp mà bản thân mới nghĩ ra khi chiến đấu trên chiến trường, không phải lấy lực phá xảo đâu? Mặc kệ đối phương múa hát gì Ngô Khảo Ký sử dụng sức mạnh thiên phú của cơ thể húc thẳng rồi băm bổ. Đó chính là nghiền ép chiến thuật à nha.
“ Nhị huynh cao kiến, đệ thọ giáo… đêm đã khuya hị huynh nghỉ ngơi ngày mai chúng ta xuất phát sớm” Ngô Khảo Ký chắp tay cảm ơn. Hắn lại có thêm một bài học mới, chưa biết dùng được hay không nhưng nghe cũng khá hợp lý.
Thân Cảnh Phúc trợn mắt, hỏi xong đuổi người, vị anh em cột chèo này quá thẳng nha.
“ Được, vậy ta về nghỉ trước, tính mệnh con em Động Giáp một vạn người chông cậy cả vào đệ, mong đệ chiếu cố nhiều..” Thân Cảnh Phúc vẫn không quá yên tâm với tên anh em cột chèo này.
“ Nhị huynh bất tất lo lắng, đừng nói 3 ngàn hải quân Tống, mười ngàn cũng không là vấn đề với ta. Nhưng bộ binh chiến đấu lại cần nhị ca gắng sức nhiều.”
Ngô Khảo Ký nói thật, sức chiến đấu của quân Medang trên biển hắn biết, hải quân Đại Việt còn bị bọn chúng củ hành cho tơi bời. Không phải hải quân Đại Việt không tốt mà họ không quen dàn quân trên biển.
Đánh trên sông có dòng chảy có hạn chế hai bờ chiến thuật khác hẳn trên biển với tứ phương đều trống và hướng gió quan trọng.
Bọn binh sĩ Medang rất biết tận dụng hướng gió, có nhiều chiến thật lơi dụng hướng gió trên biển để chiến đấu. Chiến hạm Medang lại là loại chiến hạm buồm tứ giác lệch có thể chạy nương theo gió tới góc 60 độ, thêm vào đó bọn hó có hệ thống xiên cực kì tinh vi dưới bụng thuyền khiến cho thuyền có thể giữ phương hướng và ổn định tốt. Tất nhiên những thứ này khi vào sông sẽ bị hạn chế hay ngược loaij trở thành vướng víu. Nhưng nếu hải chiến thì cực kỳ lợi hại.
Trình độ điều khiển thuyền tinh vi của bọn Medang đã đạt đến trình độ có thể noi như tạm khinh thường hướng gió trên biển để có thể chiến đấu. Đặc biệt đội chèo thuyền của quân Medang cũng rất tinh nhuệ.
Nói chung thời này chiến đấu trên biển là kết hợp cả hai loại chiến thuật thuyền chèo và thuyền buồm. Cho nên có các yếu tốt sau ảnh hưởng đến một đội hạm đội.
Kỹ thuật, trình độ sử dụng buồm, chèo
Kỹ thuật chiến đấu thuỷ thủ đoàn nhất là vũ khí tầm xa.
Và chất lượng chất lượng chiến hạm.
Nói thật cả ba điều này Bố Chính khinh thường Tống, tất nhiên nếu dùng binh Mã Lai. Thủy Binh gốc Bố Chính vẫn đang còn trong thời gian… học tập.
…………………………….
Sáng tinh mơ ngày 8 tháng chạp năm Ất Mão. Gió đông bấc thổi thật lạnh. Khi trời còn mờ sương thì toàn bộ Vĩnh An Châu các quân doanh đã bừng tỉnh với tiếng trống chiêng cùng tiềng tù và hội quân.
Binh sĩ vồi vàng mặc vào trang phục, thu dọn đồ đạc, kiểm tra khí giới chuẩn bị lên đường Bắc Phạt người Tống phản phúc.
Trùng điệp quân Đại Việt. Từ các doanh trại lổm ngổm như kiến bò lồm cồm trên mặt đất tiến về vị trí của mình.
Nguyên bản trong lịch sử cánh quân phía Đông chỉ có 4 vạn quân trong đó hơn vạn phụ binh, dân phu.
Nhưng lúc này Vĩnh An đại doanh lều trại san sát đông như kiến bò tới hơn 6 vạn quân.
Bởi vì muốn nâng Thân Cảnh Phúc do đó 1 vạn quân Thân Cảnh Phúc sẽ tụ tập theo cánh quân phía Đông và tiến vào chiếm giữ Khâm Liêm châu.
Lại thêm hơn vạn quân từ Bố Chính thêm vào đó chính là điều trong lịch sử không có cho nên cánh quân phía Đông mở đến cả hơn 6 vạn người là vậy.
Thân Cảnh Phúc giáp mão chỉnh tề quân trang đầy đủ đang tập hợp đám binh sĩ mà tiến về bến cảng. Quân của hắn và Ngô Khảo Ký sẽ rời bên trước tiên sau đó đại quân 4 vạn của triều đình lo Lý Thường Kiệt. Lý Kế Nguyên chỉ huy mới theo sau.
Thật thà một chuyện Thân Cảnh Phúc có hơi thiếu lòng tin vào Ngô Khảo Ký nhưng lại cực kỳ tin tưởng đám binh sĩ ngoại quốc người Mê Đang. Đơn giản trong một tháng qua hải quân Bố Chính và hải quân Đại Việt luôn tập trận giả, và phần thắng trên biển phần nhiều vẫn nghiên về quân Bố Chính. Do đó Thân Cảnh Phúc vẫn khá yên tâm tính mệnh của mình. Vịt cạn mà lại, Thân Cảnh Phúc không thể làm gì khác là giao tính mệnh mình cho đứa em cột chèo này.
Tại sao quân Bố Chính lại xuất phát trước? Đơn giản vì họ toàn thuyền lớn, sức chở siêu cấp cho nên việc xuất bến rời bến nhanh hơn nhiều. Tổng quân Ngô Khảo Ký và Thân Cảnh Phúc lên đến gần hai vạn rưỡi mà chỉ có tổng số 75 chiến hạm trong đó 10 chiếc bỏ trống kéo theo sau với mục đích khác. Trong khi quân Đại Việt triều đình có 4 vạn lại cần tới 430 chiến thuyền lớn bé để chuyên trở. Điều này có thể thấy Đại Việt phải huy động cả những thuyền đánh cá bé để trở quân trong chuyến tập kích này.
1 vạn quân của Thân Cảnh Phúc được nhét lên 14 thuyền buôn siêu to khổng lồ của quân Bố Chính. Đây là thuyền buôn điển hình của người Mã lai, sức trở hiện tạo vẫn là đứng đầu khu vực với 400 tấn hàng vận chuyển.
Ngay cả chiến tượng cũng được vận chuyển lên thuyền, tổng cộng có 20 con voi cả thảy.
Khi ánh mặt trời đầu tiên ló rạng cũng là lúc sương sớm tan đi. 75 chiến hạm Bố Chính dương lên cờ Đại Việt một bên, cờ Bố Chính một bên và Ngô gia cờ một phái rầm rộ hùng dũng khí thế rời cảng trong tiếng vỗ tay reo hò của cả vạn quân sĩ trên bờ.
Khung cảnh cả vạn quân sĩ reo hò chào nhau hẹn cùng gặp lại trên đất Tống sao mà hào hùng đến vậy.
Họ hẹn nhau Tết này chung vui trên đất địch.
Họ hẹn nhau nâng tửu trên xác quân thù.
400 dặm, đó chính là quãn đường Ngô Khảo Ký phải vượt qua. Hướng đi là Đông Bắc nghe có vẻ ngược gió nhưng thực tế Đông Bắc có nhiều kiểu Đông Bắc.
Hướng đoàn chiến hạm Bố Chính đi là hướng hai giờ ba mươi phút. Còn hướng gió thổi là bảy giờ. Do đó với khả năng lách gió 60 độ của mình thì đoàn chiến hạm Bố Chính vẫn lầm lũi tiến lên mà chưa cần dùng đến tay chèo để dưỡng sức.
Thêm vào đó dòng chảy ven bờ that đổi theo mùa lúc nàu đang từ nam ra bắc, do đó tốc độ chiến hạm không hề chậm bao nhiêu.
8 hải lý một giờ, thực sự là tốc độ lý tưởng, tất cả đều do dòng chảy giúp sức vô cùng. Với tốc độ này thì chỉ hai ngày đoàn thuyền sẽ đến nơi.
Nhưng Ngô Khảo Ký đã cho một đội 10 trung hạm tốc độ nhanh đi trước dọn đường, bắt lại toàn bộ tàu thương nhân để có thể bất ngờ tập kích Liêm Châu.
Kính Lục Phân, La bàn, Hải đồ vơi dòng chảy hải lưu, kính viễn vọng. Tứ đại sát khí Ngô Khảo Ký có trong tay cho nên không sợ lắm lạc nhau trên biển. Trong bốn thứ này thì có đến 2 thứ cực quan trọng là Kính Lục Phân và Hải đồ đến từ Lý Từ Huy.
Tất nhiên mấy thứ này trong 1 tháng qua đã bị Lý Thường Kiệt sao chép hoàn toàn, trong quân không thiếu thợ kim hoàn giỏi, vì để chế tạo Kính Lục Phân tinh mĩ cùng độ chuẩn xác cao Lý Thường Kiệt chơi hẳn đồ bằng vàng bạc cho dễ chế tác. Cầm lính lục phân đồng trong tay… Ngô Khảo Ký cảm thấy hơi tủi thân.
Thấy Ngô Khảo Ký thất thần trong chốc lát Thân Cảnh Phúc bên cạnh có chút quan tâm.
Nhìn gương mặt đang tái mét của Thân Cảnh Phúc mà Ngô Khảo Ký cười thầm, không tệ à, con vịt cạn này say sóng sắp ói vẫn còn quan tâm người. Tên này rất đáng kêt giao.
“ Thân ca, ngươi không chịu nổi thì cứ nôn ra, nôn nhiều mấy lần sẽ quen cả thôi” Ngô Khảo Ký cười cười.
“ Khó chịu quá, không ngờ di chuyển trên biển lại kinh khủng như vậy… 1 tháng làm quen đi thuyền trong vịnh không thể so sánh…. ọe…. ọe..”
Nói đến đây Thân Cảnh Phúc mật xanh mật vàng mà bắt đầu cho chó ăn chè từ trên bong tầu thả thẳng xuống biển. Đây là kết quả của vịt cạn đi biển.
Ngô Khảo Ký cảm thấy bản thân hắn thực sự thích hợp cho hải trình đi xa, nói thật lần đi biển xa nhà đầu tiên của hắn là từ Bố Chính đến Vĩnh An hơn 20 ngày, nhưng hắn cảm thấy quá bình thường và không có chút cản giác khó chịu nào. Phải chăng khó chịu vì hơi nhơ Lý Từ Huy nhỉ nhảnh… haizz nhơ cả Ảnh ma mị nữa…
Đánh Tống nhanh nhanh còn về nhà thôi. Ngô Khảo Ký nhớ Bố Chính rất nhiều.
Thế nhưng vị hành trình của hai Vị bá đạo phò mã lý triều có thể đơn giản được về nhà với vợ con như vậy? Sự đời khó nói trước a
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT