Đi vào công ty, hiển nhiên Dư Du Nhiên không hề tập trung.
Trong đầu cô giờ đều là bóng dáng của Phó Trọng Đình, bởi vì anh ta đã tỉnh lại!
Mọi thứ đều trở nên khác lạ, đột nhiên phá vỡ cuộc sống vốn đang bình lặng của cô.
Tít tít tít tít...
Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Dư Du Nhiên giật nảy mình.
Nhưng mà, lúc cô nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô bị dọa sợ luống cuống đến mức suýt đánh rơi điện thoại, rồi vội vã cầm di động lên chạy vào nhà vệ sinh.
"Dư Du Nhiên, sao cô nhấc máy lâu như thế, cô muốn chết sao?"
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của Phó Trọng Đình.
"Người muốn chết là anh đó, sao anh lại gọi điện thoại cho tôi? Bây giờ anh đang là người thực vật... Bây giờ anh đang giả vờ mà!"
"Tôi đang làm gì không cần cô dạy, cô trở về ngay cho tôi! Tôi muốn nhìn thấy cô ngay lập tức, cho cô một tiếng, nếu không tự nhận lấy hậu quả!"
Phó Trọng Đình nói xong cúp điện thoại.
Dư Du Nhiên câm nín nhìn vào điện thoại.
Người đàn ông này tỉnh dậy thì không có chuyện tốt lành gì mà.
Còn mười mấy phút nữa mới đến lúc tan việc.
Dư Du Nhiên gấp gáp chạy khỏi công ty, sau đó nhanh chóng bắt xe.
Nhưng hôm nay thật kì lạ, chiếc xe nào cũng có người.
"Dư Du Nhiên." Lúc này, có một chiếc xe dừng lại cạnh cô.
Dư Du Nhiên nhìn qua, vậy mà lại là anh ta!
Phó Trọng Hiên!
Cậu hai nhà họ Phó, em họ của Phó Trọng Đình.
"Lên xe với tôi đi, sẽ không ai nhìn thấy đâu." Phó Trọng Hiên nói.
"Ừ, được."
Dư Du Nhiên nhanh chóng lên xe, nếu không thì cô không thể về kịp trong vòng một tiếng.
Ba năm này, cô và Phó Trọng Hiên cũng không gặp nhau nhiều.
Bởi vì Phó Trọng Đình là người thực vật, mọi gánh nặng của công ty đều rơi lên người Phó Trọng Hiên.
Mà cô vì muốn tránh nghi ngờ, cũng thường cố gắng hạn chế tiếp xúc với anh ta.
Cuối cùng cũng tới nhà họ Phó.
Dư Du Nhiên lập tức bước vào phòng thì thấy Phó Trọng Đình ngồi một mình trên giường, giống như đang chờ cô.
Cô thở hồng hộc: "Rốt cuộc có chuyện gì mà anh lại vội vã tìm tôi về?"
Phó Trọng Đình không nói gì, một tay kéo Dư Du Nhiên qua.
Dư Du Nhiên giật nảy mình.
"Con mẹ anh muốn làm gì thế!"
Người đàn ông này tâm trạng vẫn luôn thất thường.
"Dư Du Nhiên, cô cũng to gan lắm, vậy mà dám ở bên ngoài quyến rũ đàn ông! Có phải cô thèm khát lắm không! Đêm qua tôi chưa làm cô thỏa mãn sao?"
"Chắc chắn anh đã hiểu lầm gì rồi!" Dư Du Nhiên nói với vẻ không vui.
"Hiểu lầm à, vậy tức là cô không chịu thừa nhận?"
"Thừa nhận cái rắm! Tôi đã làm sai điều gì chứ? Anh đang nói cái quái gì thế?"
"Tôi vừa mới tỉnh lại, thế mà cô đã gấp gáp chuẩn bị quyến rũ em trai chồng rồi à?"
Dư Du Nhiên: "..."
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao tên chết tiệt này lại tức giận như thế.
Thì ra bởi vì cô ngồi xe của Phó Trọng Hiên trở về.
Chuyện này không phải nên trách anh ta sao!
Nếu không phải anh ta quy định thời gian, sao cô có thể gấp gáp mà lên xe của Phó Trọng Hiên chứ.
"Sao không nói chuyện? Chột dạ à?"
"Chột dạ? Ha ha? Sao tôi phải chột dạ chứ? Chúng tôi trong sạch, sao tôi phải để tâm đến cái nhìn của người khác."
Dư Du Nhiên nói với vẻ coi thường.
Phó Trọng Đình nghe cô nói vậy, bỗng nhiên anh trở nên vô cùng ngang ngược.
Anh liền đưa tay bóp cổ Dư Du Nhiên.
"Dư Du Nhiên, đừng nghĩ là tôi không biết những chuyện trước kia của cô và Phó Trọng Hiên."
Dư Du Nhiên hơi sợ hãi, cũng hơi kinh ngạc.
Cô không nghĩ đến Phó Trọng Đình lại biết tất cả mọi chuyện.
Có lẽ anh ta đã tỉnh từ lâu, chỉ là cô không biết mà thôi.
Đêm hôm đó, hẳn là anh ta không nhịn được nên mới để lộ bộ mặt thật trước mặt cô.
Cô đã gả vào nhà họ Phó ba năm, Phó Trọng Hiên luôn nói bóng gió với cô, nói rằng đã thích cô, đã đợi cô từ rất lâu rồi.
Nhưng cô đều từ chối, một mặt bởi vì áp lực từ nhà họ Phó.
Cô đã gả cho cậu cả nhà họ Phó, sao có thể dụ dỗ cậu hai nhà họ Phó được chứ.
Hơn nữa mặt còn lại, căn bản rõ ràng cô không hề thích Phó Trọng Hiên.
Cho nên dù anh ta có đối xử tốt với cô như thế nào, cô cũng sẽ không rung động.
Vậy mà Phó Trọng Đình lại biết những chuyện này.
"Phó Trọng Đình, anh tìm tôi trở về là vì muốn hỏi chuyện giữa tôi và Phó Trọng Hiên sao?"
"Chẳng lẽ không nên sao? Rốt cuộc cô đã làm bao nhiêu chuyện mất thể diện ở sau lưng tôi?"
"Anh nghĩ sao cũng được. Dù sao ba năm này anh cũng chỉ là người thực vật, tôi đi ra ngoài tìm đàn ông thì thế nào?"
Dư Du Nhiên không nhịn được tức giận mà phản bác.
Cô chính là người như thế, người ta càng cứng rắn với cô, cô càng không chịu khuất phục.
"Dư Du Nhiên, cô muốn chết à!" Phó Trọng Đình nổi trận lôi đình.
Người phụ nữ này, sắp chết đến nơi mà còn không biết hối cải.
Anh không cho phép bất kỳ ai đụng đến người phụ nữ của mình, nhất là Phó Trọng Hiên!
Xoẹt!
Một giây sau, Phó Trọng Đình đã xé rách quần áo của Dư Du Nhiên.
Dư Du Nhiên hoảng sợ nhìn anh.
"Phó Trọng Đình, con mẹ nó anh lại muốn cưỡng hiếp nữa à. Nếu anh dám đụng vào tôi, cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách, tôi sẽ nói với người ngoài rằng anh đã tỉnh lại!" Dư Du nhiên nói với khí khái vò mẻ không sợ vỡ*.
(* Vò mẻ không sợ vỡ: không còn gì để mất.)
"Dư Du Nhiên, xem ra tôi đối xử với cô quá nhẹ nhàng rồi."
Phó Trọng Đình nói xong thì gặm cắn nơi mềm mại của Dư Du Nhiên.
Một cơn đau đớn truyền đến, Dư Du Nhiên cắn chặt bờ môi, không để cho mình phát ra tiếng động đáng xấu hổ nào.
Sau đó, Dư Du Nhiên cảm giác có vật cứng rắn muốn xâm nhập vào cơ thể mình.
Cô theo bản năng muốn đạp Phó Trọng Đình một phát, Phó Trọng Đình lại đè chân cô xuống, không cho cô nhúc nhích.
"Phó Trọng Đình, anh... Anh thả tôi ra!" Dư Du Nhiên kêu lên.
"Dư Du Nhiên, hôm nay tôi nhất định phải trừng phạt cô, người phụ nữ lẳng lơ này!"
Lúc Phó Trọng Đình chuẩn bị tiến vào thì lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Dư Du Nhiên... Dư Du Nhiên... Cô cút ra đây cho tôi!"
Ở ngoài cửa vang lên tiếng của Trần Tuệ.
"Phó Trọng Đình, mẹ anh tới kìa. Nếu anh không muốn bị phát hiện thì nhanh chóng thả tôi ra."
Dư Du Nhiên nói với vẻ lo lắng.
Phó Trọng Đình sững sờ trong giây lát, bây giờ anh ta như bị lửa thiêu đốt tưởng như khó kìm nén nổi, anh trừng mắt, nhưng cuối cùng vẫn thả Dư Du Nhiên ra.
Dư Du Nhiên vội vàng thay ra một bộ quần áo khác, nhanh chóng sửa soạn lại một chút rồi đi mở cửa.
Phó Trọng Đình cũng nằm lên giường "Giả chết".
Sau khi mở cửa, Trần Tuệ đứng ở cửa, ánh mắt dò xét nhìn thẳng vào Dư Du Nhiên.
"Bà tìm tôi có chuyện gì?" Dư Du Nhiên hỏi với vẻ chẳng hề khách khí.
Trần Tuệ dường như đã quen với thái độ như thế của cô.
"Đi xuống với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Sau khi Dư Du Nhiên đi xuống lầu, Trần Tuệ đã ngồi chờ.
Lúc này, Trần Tuệ hỏi: "Nghe nói hôm nay cô ngồi xe của Phó Trọng Hiên trở về à?"
Xem ra, bà mẹ chồng này lúc nào cũng phái người nhìn chằm chằm đến cô.
"Đúng vậy." Dư Du Nhiên cũng không hề né tránh.
Dù sao cô cũng trong sạch, cô chẳng làm gì cả thì sao phải giấu diếm.
"Dư Du Nhiên, hóa ra cô thật sự có dã tâm muốn trèo lên người Phó Trọng Hiên! Đồ vô liêm sỉ này!" Trần Tuệ lập tức nổi đóa.
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT