"Phó Trọng Đình, anh có biết anh đang làm gì không? Anh đang cưỡng hiếp đấy!" Dư Du Nhiên tức giận nói.
"Cưỡng hiếp? Cô là vợ hợp pháp của tôi, tôi chỉ đang thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với cô thôi, pháp luật cũng công nhận, cưỡng hiếp cái gì? Hả?"
Âm cuối cùng anh kéo rất dài.
Trong đêm tối yên tĩnh, giọng nói anh càng rõ ràng, càng có vẻ quyến rũ, nghe rất từ tính.
Dù có nằm mơ Dư Du Nhiên cũng không nghĩ đến có một ngày Phó Trọng Đình sẽ tỉnh lại.
Cô cho rằng đời này của mình xong rồi.
Phó Trọng Đình không hề quan tâm đến sự phản kháng của Dư Du Nhiên, cúi đầu gặm cắn cô.
Dư Du Nhiên nhắm mắt lại.
Thôi quên đi, xem như xui xẻo bị chó cắn vậy.
"Dư Du Nhiên, cô làm dáng vẻ thế này là cho ai xem hả?" Phó Trọng Đình không hài lòng về thái độ của cô.
"Xin hỏi anh muốn tôi làm thế nào?"
"Không phải cô rất thèm muốn sao? Bây giờ lại bày ra dáng vẻ trinh tiết liệt nữ* cho ai xem hả, cô không cảm thấy buồn cười à?"
(* Trinh tiết liệt nữ: Người phụ nữ kiên trinh, không chịu khuất phục.)
"Liên quan gì đến anh!"
"Hừ! Xem ra vẫn còn cứng miệng lắm, hôm nay tôi sẽ để cho cô nhìn thấy, rốt cuộc là cô mạnh miệng hay cái đó của tôi cứng hơn!"
Phó Trọng Đình vừa nói vừa cử động thân thể.
Dư Du Nhiên đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không có cách nào.
"Phó Trọng Đình, tên khốn kiếp này!"
"Hừ, bây giờ cô chỉ có thể hoạt động cái miệng thôi. Ba năm qua, cô chăn đơn gối chiếc không cảm thấy trống vắng sao? Bây giờ tôi sẽ đền bù cho cô."
Dư Du Nhiên cố che miệng không để mình phát ra tiếng, người đàn ông này dường như đang điên cuồng phát tiết.
Cũng vì cô nói anh ta không thể cứng nổi sao?
Ba năm qua cô đã trải qua như thế nào chứ, bây giờ bất mãn vài câu cũng không được à? Như thế là quá đáng lắm sao?
Sau khi phát tiết xong, rốt cuộc Phó Trọng Đình cũng hả giận.
Mà mặt của Dư Du Nhiên lại xám như tro tàn.
Mình cứ thế mà bị người đàn ông này ăn hết, cảnh tượng trong trí nhớ của cô không phải là thế này.
"Sao thế? Bây giờ tự mình cảm nhận rồi cảm thấy như thế nào?" Phó Trọng Đình nhíu mày.
"Kỹ thuật chỉ có thế thôi à. Chắc là cậu cả Phó đã ba năm chưa được đụng vào phụ nữ, nên kỹ thuật yếu kém quá." Dư Du Nhiên mạnh miệng nói.
Cô sẽ không để cho người đàn ông này đắc ý đâu.
Phó Trọng Đình nghe thấy thế thì lập tức nổi giận.
"Xem ra kinh nghiệm của cô thật nhiều đó, Dư Du Nhiên, cô đúng là giỏi giả vờ thanh cao. Bản thân mình đã chơi qua vô số người mà còn tỏ vẻ thuần khiết trước mặt tôi!"
"Cậu cả Phó ghen rồi à?"
"Ha ha." Phó Trọng Đình khẽ cười hai tiếng, cảm giác như nghe được chuyện hoang đường nói: "Cô quá đề cao chính mình rồi, tôi sẽ ghen vì cô sao? Cô yên tâm,nếu cô đã cảm thấy kỹ thuật của tôi không tốt, vậy lúc tôi không có chuyện làm sẽ lấy cô ra luyện tập nhiều một chút."
Dư Du Nhiên: "..."
Cô đây là đang tự đào hố chôn mình sao?
Người đàn ông này thật khó đối phó mà...
"Phó Trọng Đình, anh tỉnh lại lúc nào thế?" Dư Du Nhiên bỗng dưng chuyển chủ đề hỏi.
Cô luôn cảm thấy Phó Trọng Đình đã tỉnh lại từ lâu rồi.
Nếu không thì sao anh ta biết những lời cô đã nói lúc nãy.
Nhưng mà trong lòng Dư Du Nhiên lại thoáng qua một tia vui vẻ, khóe miệng khẽ cong lên.
Phó Trọng Đình thấy vậy liền hỏi: "Cô đang cười cái gì? Cô rất vui sao?"
"Phó Trọng Đình, lúc trước gia tộc anh cưới tôi về để mang may mắn đến cho anh thôi. Bây giờ anh đã tỉnh rồi, tôi cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta cũng nên kết thúc rồi. Ngày mai chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi."
Sắc mặt của Phó Trọng Đình lập tức thay đổi, khuôn mặt trở nên tối sầm lại rất khó coi.
Thì ra người phụ nữ này vui vẻ vì muốn thoát khỏi mình sao?
"Dư Du Nhiên, cô cho rằng tôi sẽ buông tha cô sao?"
Dư Du Nhiên lập tức nói: "Anh... Anh có ý gì chứ?"
"Ly hôn à, không thể nào!"
"Vì sao chứ? Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh. Hơn nữa, nếu mẹ anh biết anh tỉnh lại, thì có khi sẽ còn mau mau chóng chóng mong tôi và anh ly hôn đó."
"Bà ấy là bà ấy, tôi là tôi, không phải cô nói kỹ thuật của tôi không tốt sao? Tôi còn chưa rèn luyện xong mà, sao có thể thả cô đi được."
Dư Du Nhiên: "..."
Cô cảm thấy trong đầu có mười ngàn từ “Fuck your mom” chạy lướt qua trong đầu.
"Phó Trọng Đình, mục đích tôi đến nhà họ Phó đã hoàn thành rồi, giờ anh cũng tỉnh lại rồi. Lúc nãy là tôi không biết lựa lời nói chuyện, cầu xin anh thương xót bỏ qua cho tôi đi!"
Dư Du Nhiên thử thương lượng với Phó Trọng Đình một chút.
Sau ba năm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy ánh dương rồi.
Nếu như Phó Trọng Đình chịu thả cô đi, vậy thì cô có thể đi tìm Mộ Cảnh...
"Dư Du Nhiên, có lẽ cô không biết tôi không phải là người hiền lành gì. Cho nên cô cầu xin tôi cũng chỉ uổng công mà thôi."
Dư Du Nhiên bị thái độ tuyệt tình của Phó Trọng Đình làm cho tuyệt vọng.
Tên đàn ông xấu xa này!
Từ nay về sau, cô phải tránh trêu chọc anh ta mới được.
"Còn nữa, chuyện tôi tỉnh lại tạm thời đừng nói cho người khác. Sau này nên thế nào thì hãy là như thế, giống như trước kia vậy."
"Ý của anh là muốn tiếp tục giả vờ hôn mê sao?"
"Cho nên cô hãy làm tốt chuyện của mình đi. Nếu để cho ai phát hiện tôi tỉnh lại, tôi là người đầu tiên không tha cho cô."
"Phó Trọng Đình, anh dựa vào cái gì mà đe dọa tôi chứ?" Dư Du Nhiên không phục mà nói.
Rõ ràng anh ta phải nhờ vả cô, mà lại còn dùng dáng vẻ ngang ngược như thế.
"Dựa vào thực lực của tôi, trước kia tôi là loại người thế nào, tôi tin chắc rằng cô đã nghe nói qua."
Dư Du Nhiên: "..."
Mặc dù cô chưa thấy qua Phó Trọng Đình của trước kia, nhưng cô đã từng nghe qua những truyền kỳ về anh ta.
Dù sao anh ta cũng là người nổi tiếng của Cẩm Thành mà.
Phó Trọng Đình được giao cho quản lý trung tâm thương mại, sau khi anh ta nhận chức tổng giám đốc từ tay bà cụ Phó, thì lại làm cho danh tiếng và lợi nhuận Phó thị tăng thêm mấy bậc nữa.
Anh ta làm việc rất quyết đoán, lúc nên lạnh lùng thì sẽ không mềm yếu. Những doanh nghiệp bị anh ta làm phá sản đã nhiều lại càng nhiều hơn.
Tóm lại, khi nghe được ba chữ Phó Trọng Đình này giống như sự tồn tại mạnh mẽ của đế vương vậy.
Chính vì anh ta gây thù hằn quá nhiều nơi nên mới bị ám sát.
Sau khi bị tai nạn giao thông, một lần như vậy chính là hôn mê đến tận ba năm.
Trong ba năm đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả mọi việc đều dần thay đổi.
Trong lòng Dư Du Nhiên biết rõ, nếu Phó Trọng Đình muốn đối phó với cô thì dễ như trở bàn tay.
Suy đi nghĩ lại, cô chỉ có thể tiếp tục thỏa hiệp, giúp đỡ anh ta giấu diếm.
...
Ngày hôm sau
Dư Du Nhiên chuẩn bị đi làm.
Thân là con dâu của nhà họ Phó, cô bị bà cụ sắp xếp và đào tạo làm việc trong công ty, cụ thể là công việc hành chính.
Bởi vì cô không có thân phận và địa vị, hiển nhiên không bị người ta để ý. Cô làm công việc kia cũng đã được ba năm, nhưng cũng không hề được thăng chức. Sự tồn tại của cô như kẻ vô hình.
Thậm chí người bên cạnh cũng không biết cô là mợ cả nhà họ Phó.
Bởi vì bà cụ không cho phép cô công khai thân phận của mình với mọi người.
Cũng đúng lúc, chính cô cũng không muốn cho người khác biết.
Nhắc đến bà cụ, bà tên là Vương Kim Phượng, là bà nội của Phó Trọng Đình, cũng là người đứng đầu nhà họ Phó.
Trên thương trường, bà nổi tiếng là Thiết nương tử, hô mưa gọi gió, thủ đoạn cũng rất cao minh lợi hại.
Ông nội của Phó Trọng Đình chết sớm, một mình Vương Kim Phượng chống đỡ nhà họ Phó.
Sau khi rời khỏi nhà họ Phó, Dư Du Nhiên chuẩn bị đón xe đi đến tập đoàn Phó thị.
Cô chẳng có địa vị gì ở nhà họ Phó, cũng không có xe riêng.
Mặc dù cô ở nhà quyền quý, nhưng cuộc sống hàng ngày không khác gì người bình thường.
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT