Sấu Hầu nằm trên mặt đất ôm lấy bàn tay bị giẫm nát mãi vẫn chưa thể bình ổn lại tâm trạng của mình. Ai lại không bị chấn động cả tâm hồn khi chứng kiến một kẻ nhu nhược, yếu đuối đến nỗi người nào cũng có thể khi dễ bỗng chốc biến thành một người vô cùng mạnh mẽ và tàn nhẫn như vậy chứ. Cả đám lúc này đều nhận ra Hứa Phong mà bọn họ hay khi dễ đã không còn tồn tại.

“Sao tên tiểu tử này giống như đã lột xác thành một người khác vậy nhỉ, chẳng lẽ rình coi nữ nhân cũng có thể làm cho lá gan con người ta trở nên lớn hơn sao?! Nếu thật là vậy thì hôm nay mình có nên làm thử một lần không nhỉ?!” Một tên gia đinh vừa thì thầm trong miệng, vừa tính toán xem “hành động có tính khiêu chiến” này của hắn có được mấy phần khả thi.

Nếu như biết suy nghĩ của tên gia đinh, Hứa Phong tuyệt đối sẽ hạ thủ tàn nhẫn thêm một chút. Càng nhiều kẻ thực hiện “hành động có tính khiêu chiến” này, Hứa Phong lại càng có cơ hội đục nước béo cò hơn. Đối với trình độ vu oan giá họa của mình, hắn vô cùng tin tưởng. Hứa Phong nhớ rõ, ở kiếp trước sau khi hắn thực hiện “hành động có tính khiêu chiến” liền đổ tội lên đám bạn tiểu nhân của mình, hơn thế lại mồm mép ba hoa để cho cả đám con gái đều tin rằng hắn đích thực là một chánh nhân quân tử.

Ban đầu khi biết được việc này, đám bạn tiểu nhân của hắn đã tỏ ra vô cùng tức giận, bóp cổ Hứa Phong bắt buộc hắn đi nhìn trộm một người chị ở khóa trên tắm rửa để cả bọn có dịp vạch trần bộ mặt ngụy quân tử của hắn. Nhưng không ngờ Hứa Phong lại thật sự đáp ứng yêu cầu của bọn họ, hơn nữa còn không một chút lo sợ đứng ngay trước cửa mà nhìn. Hành động của hắn khiến cho cả đám bạn đều thấy dường như là hắn chẳng có chút cảm giác nào bị người khác bắt ép vậy.

Dĩ nhiên Hứa Phong phối hợp như thế cũng khiến cho bọn họ cực kỳ cao hứng. Cả đám ném một vài viên đá vào cửa phòng tắm để phát ra âm thanh nhỏ. Người chị khóa trên nghe thấy có tiếng động liền nhanh chóng chạy ra, còn đám bạn của y thì núp vào một chỗ chờ xem cảnh tượng được đãi ngộ của Hứa Phong. Thế nhưng lại xảy ra một màn làm cho mọi người phải trợn trừng hai mắt.

Chỉ thấy Hứa Phong tỏ vẻ vô tội nhún nhún vai, tay chỉ vào quần nói: “Bọn họ làm đổ ly nước lên người em nên em định tới phòng tắm của chị rửa một chút, không nghĩ tới chị lại đang tắm ở trong đó."

Lời nói của Hứa Phong đã khiến cho cô gái nhanh chóng tiêu tan cơn giận, lại nhìn thoáng qua quần của Hứa Phong, quả thật bên trên còn có vết nước. Cô gái cũng nhớ ra vừa mới có người đã ném đá vào cửa liền đưa ra kết luận Hứa Phong nhất định là bị mấy thằng bạn cố ý hãm hại, liền mắng cả bọn một trận sau đó lại giúp Hứa Phong giặt sạch quần.

Đám bạn của Hứa Phong trong nháy mắt đều muốn khóc ròng, thầm nghĩ điểm tốt nào cũng đều bị tên tiểu tử này chiếm hết. Vừa rồi mãn nhãn đứng ngoài cửa phòng tắm là tên chó chết kia nhưng sao người bị mắng lại là bọn họ đây chứ?

Kể từ khi xảy ra chuyện này, cả bọn đều tuyệt đối không dám vạch trần bộ dáng giả nhân giả nghĩa của Hứa Phong trước mặt các cô gái nữa. Điều này lại khiến cho kẻ hèn mọn Hứa Phong danh tiếng vô cùng tốt trong khi bọn họ lại bị phong cho danh hiệu sắc lang.

Cho nên, Hứa Phong nếu như biết có người nảy ra suy nghĩ như thế này thì đúng là cầu còn không được, bởi hắn có vô số biện pháp đục nước béo cò. Hồi tưởng lại thân thể mềm mại của Hạ Phi Huyên, khóe miệng Hứa Phong nhếch lên một nụ cười xấu xa, thân thể nàng ta mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng vẫn mang theo nét gợi cảm vô cùng mê hoặc.

Trong lúc đầu óc hắn còn đang miên man suy nghĩ tới Hạ Phị Huyên thì một bóng người chặn ngay trước mặt khiến cho Hứa Phong suýt giật mình nhảy dựng.

Trước mặt Hứa Phong là một cô gái có mái tóc dài suôn mượt phiêu dật động lòng người, khuôn mặt tròn trĩnh đẹp tựa trăng rằm, sống mũi cao cao, thân hình ẩn hiện những đường cong duyên dáng, làn da trắng mịn khiến cho người ta nhìn vào liền muốn cắn thử một cái cùng với chiếc cằm mượt mà trên một khuôn mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết. Mặc dù Hạ Phi Huyên vẫn còn nét ngây ngô, nhưng đã ẩn hiện nét đẹp khuynh nước khuynh thành.

Hứa Phong nhìn chăm chú vào cặp mắt trong veo có một tia ngượng ngùng xen lẫn oán hận của nàng. Thật sự hắn cũng không hiểu tại sao nàng lại có tâm trạng như vậy, bởi vì hắn nhìn sạch nàng thì nàng cũng đã nhìn sạch hắn xem như hai người huề nhau rồi. Sự thanh bạch của hắn cũng rất đáng tiền nha, nếu không phải là hai người nhìn qua nhìn lại huề vốn thì có khi Hứa Phong còn thu thêm tiền vé nàng vào cửa nữa.

“Tiểu thư tìm tôi có việc gì sao?” Hứa Phong thấy Hạ Phi Huyên cứ nhìn mình mà không nói lời nào, hắn đành phải chủ động mở miệng hỏi.

Hạ Phi Huyên khẽ mấp máy đôi môi anh đào của nàng, phả ra một hơi thở ấm áp: "Ngươi..."

Nói tới đây tựa hồ dũng khí của nàng đã bay đi đâu mất, ngập ngừng không nói tiếp.

“Tôi thế nào?" Hứa Phong nhìn cô thiếu nữ trước mặt, khóe miệng rặn ra một nụ cười mà hắn tự thấy là vô cùng ôn nhu của mình.

Hạ Phi Huyên nhìn thấy nụ cười “nhu hòa” của hắn bỗng nhiên ác cảm lại tăng thêm mấy phần. Bởi trong mắt nàng nụ cười của hắn chẳng hề ôn nhu một chút nào mà ngược lại còn mang theo tia dâm tà cùng nét cợt nhả. Tuy vô cùng không thích nhưng vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, cuối cùng cũng đem lời muốn hỏi nói ra: “Lần trước ngươi đã nhìn thấy được gì?"

“Hả?...” Hứa Phong không nghĩ tới Hạ Phi Huyên lại hỏi vấn đề này, hắn cơ hồ không hề nghĩ ngợi lập tức đáp: “Thật sự là không thấy gì cả!"

“Hừ!” Hạ Phi Huyên hừ lạnh một tiếng, dĩ nhiên là nàng không hề tin lời nói của Hứa Phong rồi, hỏi tiếp một câu: “Ngươi cứ nói thật, yên tâm, ta sẽ không động thủ đánh ngươi."

Hứa Phong bĩu môi, nghĩ thầm thằng điên mới tin lời cô, nếu cô trở mặt thì một tên gia đinh nho nhỏ như ta cũng có làm gì được cô đâu.

“Thật mà, thật sự là không nhìn thấy gì! “Hứa Phong không hề nháy mắt đáp.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời ngươi sao?” Hạ Phị Huyên liếc nhìn Hứa Phong hỏi.

Hứa Phong nhún nhún vai nói: "Không cần biết tiểu thư tin hay không tin, chỉ cần tôi tin là đủ rồi."

“Ngươi...” Hạ Phi Huyên cảm giác từ ngực dâng lên một cỗ lửa giận không cách nào phát tiết. Nàng chưa từng gặp qua một tên gia đinh nào lại không tôn không ti như vậy, bất giác lại có cảm giác như kẻ trước mặt nàng không phải là một tên gia đinh mà chính là thiếu gia, còn nàng thì ngược lại làm nha hoàn.

Vốn dĩ Hạ Phi Huyên cảm thấy Hứa Phong là người tới hồ nước trước, chỉ tại bản thân nàng ma xui quỷ khiến thế nào mới đi tới đó, đó là do nàng mà ra. Nàng mặc dù xấu hổ khi bị Hứa Phong nhìn lén nhưng cũng không ghi hận gì hắn. Tuy nhiên bây giờ nhìn thấy bộ dáng Hứa Phong như thế này, trong nháy mắt nàng lại cảm thấy con người này hẳn là có mưu đồ trốn dưới hồ nước từ trước. Quả là một tên nô tài đáng chết!

“Hạ tiểu thư, nếu như cô bởi vì đã nhìn hết thân thể của tôi mà đến nói lời xin lỗi thì tôi rất vui lòng tiếp nhận. Mặc dù chuyện này đã tạo ra một vết thương không gì có thể đền bù được trong tâm hồn của tôi, nhưng ai bảo tôi lại chỉ là một tên gia đinh thôi chứ?” Hứa Phong chăm chú nhìn Hạ Phi Huyên nói. “Đương nhiên, nếu như cô nguyện ý bồi thường thêm một chút thì quả thật là không còn gì có thể tốt hơn."

Hạ Phi Huyên suýt chút nữa bị hắn làm cho tức chết, thầm nghĩ có tên gia đinh nào như ngươi sao? Lại còn muốn ta bồi thường? Rốt cục nên là ai bồi thường ai chứ?

Hứa Phong vừa mãn nhãn ngắm nhìn đôi chân thon dài đẹp đẽ của Hạ Phi Huyên vừa nói tiếp: “Hạ tiểu thư, nếu như không còn chuyện gì thì ta xin cáo từ."

Hạ Phi Huyên hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại tâm trạng, sau đó đột nhiên hỏi Hứa Phong: “Ngươi có thấy nốt ruồi màu hồng trên ngực của ta không?"

“Hả? Trên ngực cô có nốt ruồi màu hồng nào sao?” Hứa Phong vô cùng kinh ngạc hỏi lại Hạ Phi Huyên. Theo như trí nhớ của hắn thì toàn thân Hạ Phi Huyên đều trắng nõn như dương chi bạch ngọc không một chút khuyết điểm, khi nào lại có thêm một nốt ruồi màu hồng chứ?

Tuy nhiên khi vừa thốt ra lời, Hứa Phong thiếu chút nữa đã tát vào mặt mình một cái, thầm nghĩ cả ngày giả vờ giả vịt một hồi lại bị nữ nhân này bắt được tẩy.

Quả nhiên sau khi nghe thấy lời nói của Hứa Phong, gương mặt ửng đỏ của Hạ Phi Huyên liền trầm xuống. Hiển nhiên là nàng biết mình đã bị Hứa Phong nhìn thấy hết cả rồi, trước ngực nàng quả thật không có nốt ruồi màu hồng nào cả.

“Khụ khụ … ta … ta chỉ đoán mò thôi!” Hứa Phong yếu ớt giải thích, trong lòng lúc này đã khóc không ra nước mắt. Kiếp trước đối với nữ nhân thành thạo bao nhiêu hắn cũng có thể xử sự một cách khôn khéo, vậy mà giờ phút này lại bị thua trong tay một thiếu nữ, “thanh danh” cả đời của hắn cứ như vậy mà bị hủy diệt.

Hạ Phi Huyên thở nhẹ một hơi, bình tĩnh nhìn Hứa Phong nói: “Đừng để cho ta biết được ngươi là cố ý núp trong hồ nước."

Nói xong câu đó, Hạ Phi Huyên liền quay đầu rời đi. Biết được câu trả lời, ác cảm của nàng đối với Hứa Phong lúc này đã tăng vọt đến cực hạn.

Nhìn Hạ Phi Huyên xoay mông rời đi, Hứa Phong thở dài bất đắc dĩ, thầm nghĩ chuyện của Lý Hạc Hiên còn chưa giải quyết xong lại trêu vào cô gái này, hắn thật là họa vô đơn chí mà.

“Xem ra mình không được bồi thường rồi!"

Hứa Phong lắc đầu, lúc này hắn lại còn tâm tư mà nghĩ tới phí bồi thường nữa chứ.

Hạ Phi Huyên rời đi, Hứa Phong cũng dựa theo trí nhớ mà trở về ổ chuột của mình. Là gia đinh của Tiêu gia, hơn nữa còn là gia đinh bị người khinh rẻ nhất, nơi Hứa Phong ở dĩ nhiên cũng thuộc loại thấp kém nhất. Tuy nhiên may mắn chủ nhân kiếp trước của thân thể Hứa Phong là người thích sạch sẽ, căn phòng chưa đầy bốn thước này được hắn sắp xếp cũng khá gọn gàng.

Hứa Phong khẽ cau mày nhìn căn phòng chỉ đủ cho một người ở này, không nhịn được thầm mắng: “Mẹ nó... Kiếp trước mình còn chưa từng ở qua cái phòng nào mà chỉ có chút xíu như vầy, không nghĩ tới kiếp này lại phải sống ở nơi đây. Chẳng lẽ đại lục này không có đầu tư bất động sản sao?"

Tuy nơi này đơn sơ nhỏ hẹp nhưng dù gì cũng là chỗ ở duy nhất của Hứa Phong, giờ phút này hắn cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng thôi.

“Xem ra cần phải tăng thực lực lên thôi. Bằng không, cứ ở cái nơi mà một người ở cũng chật chội này sớm muộn cũng bị bức điên.” Hứa Phong lầm bầm lẩm bẩm một hơi. Dù là muốn đối chọi với Lý Hạc Hiên hay là thay đổi tình cảnh hiện tại đều bắt buộc hắn phải nhanh chóng đề cao thực lực. Hiển nhiên nhị phẩm đỉnh phong mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi, muốn đối kháng vơi Lý Hạc Hiên còn phải kém một bước xa.

Lý Hạc Hiên chính là một quả bom hẹn giờ, có quỷ mới biết khi nào hắn lại đột nhiên xông tới cắn y hai nhát. Bởi vậy Hứa Phong chỉ còn cách tăng cường thực lực để không còn lo lắng khi đối diện hắn nữa.

Nghĩ như vậy Hứa Phong lại càng gấp gáp cho việc đề cao thực lực của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play