Hứa Phong ngồi thẫn thờ bên bờ sông cả đêm đến sáng hôm sau mới quay trở lại Tiêu phủ.

"Tiểu tạp chủng! Ngươi rốt cuộc cũng trở về rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã cao chạy xa bay suốt cả đêm rồi ấy chứ!" Ngay khi Hứa Phong bước vào cửa phủ, một giọng hét phẫn nộ liền vang lên bên tai khiến hắn không thể không quay đầu nhìn lại. Đứng đối diện hắn là một nam tử xấu xí, đang khinh thường nhìn chăm chú vào hắn.

Người này thì Hứa Phong quá biết, cũng là kẻ gia nhập vào nhà họ Tiêu cùng lúc với y. Có điều rất thích nịnh bợ quản gia, mà cách sống lại có phần âm hiểm. Trong đám gia đinh, người này là kẻ chịu khó lăn lộn nhất!

"Tiểu tạp chủng, mắt chó ngươi nhìn cái gì vậy? Còn không mau đi chà nhà xí cho ta?" Sấu Hầu khinh thường cùng thâm độc nhìn Hứa Phong nói.

Hứa Phong gãi gãi mũi mình, chăm chú nhìn Sấu Hầu nói: "Ngươi đang nói chuyện với ta?"

Nhìn thấy Hứa Phong đáng lẽ phải tỏ ra khúm núm với mình lại có giọng điệu như vậy thì lửa giận trong lòng Sấu Hầu càng lúc càng lớn, quát lên: "Ngươi bị điếc à? Trong phủ ngoài ngươi ra thì còn ai đi chà nhà xí nữa hả?"

"Đó là trước kia, còn từ nay về sau ta cảm thấy việc chà nhà xí nên để ngươi làm thì tốt hơn đó. Ta nghĩ một gia đinh thấp kém của Tiêu gia như ngươi hẳn là không sợ khổ, không sợ mệt hay sợ bẩn gì đâu nhi?" Hứa Phong cười cười nhìn Sấu Hầu.

"Lão tử mới không..." Sấu Hầu vừa định nói hắn làm quái gì ngu như vây, nhưng khi thấy xung quanh đang có không ít gia đinh nhìn chăm chăm vào mình, trong số đó lại có cả người hay bị hắn khi dễ làm cho lời lên đến miệng hắn cũng phải nuốt trở vào. Dù sao những lời này mà truyền tới tai gia chủ hay quản gia thì cũng không phải chuyện tốt đối với hắn.

"Vì Tiêu gia, ta tất nhiên là không sợ khổ, không sợ mệt rồi. Nhưng nói gì thì nói, ngươi cũng phải đi chà nhà xí cho ta!" Sấu Hầu lúc này có chút âm trầm, bộ dáng Hứa Phong trước mặt quả thực đã thay đổi, nếu là lúc trước, hắn nói một đối phương không dám nói hai thế mà lúc này lại dám phản bác lại.

"Nhị tiểu thư hôm nay muốn học thêu thùa cho nên ta phải đi dạy người, không có thời gian chà nhà xí!" Hứa Phong thuận miệng bịa ra một cái cớ.

Nghe thấy lời của Hứa Phong, mấy tên gia đinh thiếu chút nữa phun máu ngã lăn ra đất. Ngươi nha, đường đường là một đại nam nhân lại đi thêu thùa? Con mẹ nó, ngươi thêu cái con khỉ thì có! Huống chi, tính cách của Nhị tiểu thư còn ai không biết, nàng mà học thêu sao?! Đúng là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

"Ngươi nghĩ ta là thằng ngu à?" Sấu Hầu the thé hét lên, trên khuôn mặt xanh mét hiện lên thần sắc giận dữ, tiểu tử này hiện tại lại dám ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của hắn, nếu không dạy dỗ một phen thì sau này còn ai xem hắn ra gì.

"A! Thì ra ngươi không ngốc?" Hứa Phong kinh ngạc nhìn Sấu Hầu nói: "Thật xin lỗi! Ta trước kia không biết, lại cứ hiểu lầm ngươi là thằng đần nữa chứ!"

Ngay khi Hứa Phong nói ra những lời này, một ít gia đinh liền gắng gượng nén lại tiếng cười của mình. Cả đám bị Sấu Hầu khi dễ đã lâu, lúc này thấy hắn bị chửi ngu ngốc trong lòng ai cũng thực vô cùng sảng khoái. Chẳng qua, khi nào thì tiểu tử Hứa Phong này lại có thể nói ra những lời sắc bén như vậy. Nói lời không thô tục nhưng vẫn có thể mắng được người, đây là thằng ngốc hay bị người khi dễ Hứa Phong sao?

"Ngươi muốn chết!" Sấu Hầu tức đến nỗi đỏ bừng cả mặt, bị một tên phế vật yếu đuối đùa bỡn như thế, quả là một điều vô cùng nhục nhã.

Sấu Hầu không chút nghĩ ngợi liền nện ngay một quyền lên ngực Hứa Phong. Hành động của hắn đã làm cho vài tên gia đinh bị chấn động, ai cũng không ngờ hắn cư nhiên xuất thủ tàn nhẫn như vậy. Mọi người đếu biết Sấu Hầu đã có thực lực tam phẩm đỉnh phong, nếu muốn thu thập Hứa Phong còn không phải chỉ là một cái lật tay thôi sao. Môt quyền này mà nện trúng thì Hứa Phong chỉ có từ chết tới bị thương mà thôi. Cả bọn lúc này đều có vẻ như đã thấy trước bộ dáng ngã xuống đất hô cha gọi mẹ của Hứa Phong rồi.

Đồng dạng Hứa Phong cũng không ngờ Sấu Hầu lại dám ra đòn sát thủ với mình, cho dù trong quá khứ hắn thường xuyên bị người khi phụ nhưng dù gì cũng là người của Tiêu gia, cả hai đều là gia đinh trong phủ mà Sấu Hầu lại dám ra tay như vậy thì lá gan của hắn cũng thật là lớn.

Sấu Hầu hùng hổ một quyền đấm tới khiến tinh thần Hứa Phong căng ra, dù sao hắn cũng chỉ mới tấn cấp nhị phẩm đỉnh phong mà thôi. Tuy nhiên, điều làm Hứa Phong kinh ngạc chính là, nắm đấm của Sấu Hầu trong mắt người ngoài dường như rất nhanh, nhưng trong mắt hắn lại thấy chậm như rùa. Tuy nhiên lúc này Hứa Phong cũng chẳng có thời gian mà đi suy nghĩ về cảm giác kì quái này nữa, thân thể nhẹ nhàng lách sang một bên để cho nắm đấm của Sấu Hầu xẹt qua bên sườn, đấm vào không khí.

"Hả?!"

Thấy Hứa Phong tránh thoát một quyền này, cả đám gia đinh đều trợn mắt đứng nhìn Hứa Phong, kẻ mà lúc này hẳn phải bị thương nặng mới đúng, trong lòng cảm thán không thôi: "Tiểu tử này vận khí thật không tệ, như vậy mà hắn cũng có thể tránh được?"

Sấu Hầu thấy Hứa Phong thoát được cũng cho rằng hắn dựa vào vận khí mà thôi, khẽ hừ một tiếng, liền biến đổi thế quyền, tiếp tục oanh tới một kích.

Trong mắt Hứa Phong, cú đấm này cũng vẫn cực kỳ chậm chạp, hắn chỉ khẽ nghiêng người là đã tránh khỏi. Điều này làm cho ngay cả Hứa Phong cũng phải giật mình bởi sức chiến đấu của bản thân, theo như lý thuyết thì nhị phẩm và tam phẩm hẳn là có một chênh lệch rất lớn.

Liên tục hai quyền đều bị đối phương tránh thoát làm cho Sấu Hầu càng thẹn quá hóa giận, quyền thế càng thêm bén nhọn hung tàn, trực tiếp đánh vào yết hầu Hứa Phong.

"Hừ!" Hứa Phong lại nghiêng người né tránh, tự biết nếu muốn dùng thực lực nhị phẩm đỉnh phong để đi ngăn cản tam phẩm đỉnh phong thì thật sự có chút khó khăn. Nhưng điều này cũng không có nghĩa y sẽ bỏ qua cho đối phương. Sau khi khẽ lách người qua, Hứa Phong lợi dụng Sấu Hầu vừa phát hết lực còn chưa kịp phản ứng liền hóa thủ thành chưởng bổ mạnh vào cánh tay đang duỗi của đối phương.

"Rắcccccccccc... "

Một chưởng tàn nhẫn của Hứa Phong đánh vào cánh tay Sấu Hầu, ngay lập tức một tiếng nứt xương vang lên trong không gian. Cùng lúc đó là âm thanh kêu la thảm thiết của Sấu Hầu. Hắn dùng tay còn lại ôm lấy cánh tay gãy, sự đau đớn khiến khuôn mặt hắn vặn vẹo, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cả người lăn lộn trên mặt đất.

Một cảnh này khiến cho mọi người đang đứng xem kịch đều sững sờ, dụi hai mắt của mình. Sau một lúc xác định người nằm trên đất không phải là Hứa Phong mà là Sấu Hầu, bọn họ mới mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hứa Phong.

Điều này làm sao có thể? Một tên phế vật không có chút thực lực lại đánh ngã một kẻ tam phẩm đỉnh phong…Đây không phải là chuyện cười đấy chứ? Tuy nhiên cảnh tượng trước mặt khiến cho bọn hắn không thể không tin tưởng.

Trong thâm tâm Hứa Phong cũng đồng dạng kinh ngạc, tuy rằng với thực lực nhị phẩm đỉnh phong hiện tại của hắn đối mặt với Sấu Hầu không cần cố kỵ gì, nhưng hắn quả thật không ngờ mình lại có thể dễ dàng đả bại đối phương như thế.

Đặc biệt khi hồi tưởng lại đòn thế đối phương trong mắt mình vô cùng chậm chạp thì hắn lại càng nghi hoặc khó hiểu. Hắn chưa từng nghe qua luyện thể lại có thể cải tạo thị lực đến cấp độ này. Ít nhất, lấy thực lực nhị phẩm đỉnh phong của hắn thì tuyệt đối không có khả năng rèn luyện được thị lực như vậy.

Hứa Phong không khỏi nghĩ đến Đạo Huyền Kinh cùng với đóa tử sắc lôi hoa thần kỳ kia, thầm nghĩ thị lực của hắn có lẽ chín phần là nhờ hai vật này rồi. Thị lực như vậy so với ngũ phẩm cấp bậc cũng không kém là bao.

”Cũng do ngươi xui xẻo mà thôi!” Hứa Phong nhìn Sấu Hầu đang không ngừng rêи ɾỉ, khóe miệng nhếch lên vẻ âm trầm. Kiếp trước mặc dù không có được thực lực như vậy, nhưng hắn không hề thiếu huyết tính của một đứa con trai. Ẩu đả đánh nhau, nện người chảy máu hay là bị người nện cũng giống như cơm bữa đối với hắn, khi còn đi học, cơ hồ mỗi tháng đều phát sinh không ít. Dĩ nhiên, nguyên nhân cũng là vì làm hộ hoa sứ giả cho cô gái hồng nhan họa thủy Lâm Tích kia. Giờ phút này nhìn thấy Sấu Hầu không ngừng run rẩy rêи ɾỉ, hắn chẳng có lấy một chút lòng thương hại.

Đã đánh thì phải đánh cho nó sợ!

Đây chính là lời một người anh nói với Hứa Phong. Hắn cảm thấy lời này thật chính xác, nhìn Sấu Hầu đang lăn lộn trên đất, hắn cho một cước ngay bụng, cười híp mắt nhìn đối phương, vô cùng ôn hòa nói: “Sau này ai sẽ dọn nhà xí?”

Sấu Hầu cố gắng giãy dụa, nhưng bởi vì một tay đã bị đánh gãy nên hắn có giãy thế nào cũng không thoát được. Điều này làm cho Sấu Hầu cực kì kinh ngạc, tuy lúc này đang nằm trên đất không thể xuất sử ra bao nhiêu lực nhưng dù sao hắn cũng là tam phẩm đỉnh phong huyền giả, không lý nào lại giãy không thoát.

“Tiểu tử ngươi cũng là một huyền giả?” Sấu Hầu hoảng sợ hỏi Hứa Phong.

”Thật bất ngờ phải không?” Hứa Phong cười hì hì nhìn Sấu Hầu nói: “Thật sự xin lỗi a! Mới đêm hôm qua ta thử luyện luyện một chút thật không ngờ không cẩn thận đã tấn cấp huyền giả, ài, khiến các ngươi thất vọng rồi!”

Cả đám gia đinh đều khẽ run rẩy, cái gì mà buổi tối thử luyện một chút liền thành huyền giả. Ta [email protected]#$%, ngươi cho rằng tu luyện thành huyền giả cũng dễ như uống nước vậy sao?

Hứa Phong cười cười nhìn Sấu Hầu, lực đạo dưới chân không ngừng tăng lên: “Ngươi nói xem, nhà vệ sinh sau này rốt cục là ai dọn?”

”Ta dọn ta dọn!” Sấu Hầu cảm thấy trước ngực xuất hiện một cỗ áp lực cường đại khiến cho hắn hít thở cũng khó khăn, sau khi biết được Hứa Phong đã trở thành huyền giả hắn liền biết hiện tại mình đã không còn biện pháp nào trở mình.

”Ồ! Ngươi dọn sao?” Hứa Phong tiếc hận nói: “Chậc chậc! Ta vốn là người yêu lao động, tuy nhiên ta cũng là người vô cùng thiện lương, nếu ngươi đã khăng khăng muốn giúp ta làm, ta đây cũng chỉ có thể đáp ứng ngươi thôi. Haizzz, thế là mất đi một cơ hội rèn luyện thân thể rồi!”

”Phi!”

Cả đám gia đinh nhịn không được xì một tiếng khinh miệt, thầm nghĩ kẻ này quá sức vô sỉ đi. Trước kia sao không nhìn ra tiểu tử này có bản lĩnh đổi trắng thay đen như thế. Hai ngày nay, hắn ta tựa hồ như đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Hơn nữa còn trở thành huyền giả, kể cả Sấu Hầu cũng bị hắn tùy ý đánh ngã lăn quay. Phải biết rằng Sấu Hầu chính là huyền giả tam phẩm đỉnh phong a, không lẽ tiểu tử này trước đây hoàn toàn là giả trư ăn thịt hổ sao?!

Sấu Hầu thật muốn khóc rồi, thằng điên mới muốn giúp ngươi đó, ngươi có bản lãnh thì rút lại chân của ngươi coi. Trắng trợn uy hiếp như thế lại còn làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy?

Hứa Phong nhìn thoáng qua Sấu Hầu, dùng y phục trước ngực hắn chùi chùi giày của mình rồi nói: “Nếu ngươi không phục tùy thời đều có thể tìm ta, ta sẽ giúp ngươi giãn gân giãn cốt. Aizz, bản tính ta thật rất tốt bụng nha, gì chứ giúp người kéo giãn gân cốt là chuyện ta thích làm nhất đấy!”

Nói xong, Hứa Phong cũng không để ý tới Sấu Hầu, nhấc chân xoay người rời đi, vừa vặn thay chân của hắn lại dẫm ngay lên tay của Sấu Hầu. Trong nháy mắt liền vang vọng tiếng hét thảm thiết của hắn.

”Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Ta tuyệt đối không cố ý a!”

Hứa Phong miệng nói xin lỗi, nhưng chân vẫn để nguyên tại chỗ, hơn nữa còn day day thêm mấy cái.

“Thật ác độc!” Nhìn thấy Sấu Hầu bị Hứa Phong giẫm lên tay không ngừng kêu thảm, mấy tên gia đinh đều không khỏi lạnh cả người.

Hứa Phong nhìn sang đám gia đinh đang ngây người nhìn chăm chú, lúc này mới khẽ mỉm cười nhấc chân ra, xoay người rời khỏi.

Hứa Phong chính là muốn để cho bọn hắn nhìn thấy cảnh này, tránh cho sau này lại có ai muốn khi dễ hắn. Hứa Phong trước kia đã chết, Hứa Phong hiện tại đã không còn là một người dễ dàng bị người chà đạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play