“Em về rồi đây”

Takemichi mệt mỏi mở cửa bước vào trong, giọng nói cậu có hơi khản đặc lại, Kousho từ trên lầu bỏ tay vào túi quần mà bước xuống

“Về rồi đấy à, ông chú đó đợi mày về ăn tối cùng đấy, mau vào ăn thôi”
“Hai người ăn trước đi, tao thấy hơi mệt, tao lên phòng trước”

Nói rồi cậu liền lướt ngang Kousho mà đi lên lầu, Kousho nhìn ra được vẻ bất thường của cậu, y nắm tay cậu lại rồi nhíu mày, y nhìn đôi mắt sưng húp ấy liền lạnh giọng hỏi

“Sao lại khóc?”
“Không có, bụi bay vào mắt tao thôi”

Takemichi nghe Kousho nói vậy liền có chút chột dạ, cậu vung tay khỏi Kousho rồi đưa lên dụi dụi mắt, cậu quay sang mỉm cười để qua mặt y rồi nhanh chóng chạy vọt lên phòng, Kousho đứng ngay chân cầu thang vẫn giữ nguyên thái độ mà tặc lưỡi rồi quay người bước vào nhà bếp, vừa vào trong y đã thấy hai con cá chiên khét đen ở trên bàn, không giống như cậu, y thái độ rõ ra mặt mà nhăn mày nói với Kenji

“Tự nhiên anh cho em ăn than vậy?”
“Than cái gì? Anh mày mới chiên hai con cá đấy”
“Cá? Này cục than em còn tin chứ cá gì?”

Kenji đặt chiếc điện thoại sang một bên mà nheo mắt nhìn y rồi lại chỉ tay xuống dĩa cá

“Nói cho chú mày biết, bề ngoài nó trông xấu xí nhưng hương vị thì phải gọi là tuyệt vời đấy, Takemichi còn phải khen tay nghề của anh mày nữa mà”
“Cậu ta đơn giản là sợ anh buồn thôi chứ nhìn cái này không cần ăn cũng biết vị nó thế nào rồi”

Kousho cười khẩy mà cầm đũa chọt chọt con cá cháy đen kia, Kenji nghe y nói vậy mà như sét đánh ngang tai, anh gục đầu mà suy nghĩ về những lời nói ấy, ơ thế nếu thật sự là do anh nấu dở cậu mới đòi nấu ăn à? Kousho nhìn ông anh mình như mất hồn mà ngồi thở dài một cái, đột nhiên Kenji ngóc đầu dậy mà nói

“Ủa Takemichi đâu?”
“Nói mệt lên phòng nghỉ rồi”

Kousho đứng dậy đi đến bên tủ lạnh mà lấy ra vỉ cá hồi rồi trả lời anh, Kenji ngồi dựa lưng vào ghế mà khoanh hai tay lại suy nghĩ gì đó, anh nhìn Kousho đang tập trung xử lý con cá rồi lên tiếng

“Thấy có ổn không? Trông nhóc đó có hơi yếu ớt”
“Yếu ớt? Anh nhìn sao mà yếu ớt vậy? Có thể bề ngoài trông mỏng manh thật nhưng trong cậu ta có cái gì đó rất mạnh mẽ, không những thế cậu ta còn rất có ý chí nữa, hồi sáng nói chuyện em đã cảm nhận được rồi”
“Vậy là sẽ ổn sao?”
“Ừm, trong một thời gian ngắn thôi, em chắc chắn cậu ta sẽ đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân”

Kousho vừa bật bếp vừa bình thản nói với anh, Kenji nghe y nói vậy cũng không hỏi thêm gì, anh với lấy tờ báo bên bàn rồi lại mở ra đọc dù đây đã là lần thứ ba trong ngày anh đọc tờ báo ấy rồi. Kousho tập trung vào việc chế biến cá rồi bày ra bàn cho anh và y ăn. Cả hai mời nhau ăn rồi lại thưởng thức bữa tối trong sự im lặng, ăn uống xong xuôi hết Kousho liền dọn ra một khay đồ ăn khác mà hướng lên lầu nhưng đột nhiên Kenji kéo y lại đưa ra một ly nước

“Đem cho nhóc đó hộ anh”

Kousho gật gật đầu rồi đi thẳng lên lầu để Kenji dọn dẹp lại chỗ chén bát kia. Takemichi ngồi ở trên giường mà chùm chăn kín cả người, nét mặt cậu trở nên vô hồn, trong tâm trí cứ vang đi vang lại lời xin lỗi của Chifuyu, cậu bần thần mà nhìn lên chiếc vòng trên tay mình rồi hỏi nhỏ

Con có nên tin những lời đó không?”

Cậu đưa tay vuốt nhẹ chiếc vòng ấy rồi lại thở dài, cậu mệt mỏi mà nằm xuống cuộn người lại kéo chăn qua khỏi đầu, tâm trí cậu hiện tại không hề ổn định một chút nào cộng thêm mớ cảm xúc hỗn tạp nữa, cậu thật sự đang rất không ổn, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Kousho đưa tay mở công tắc đèn rồi đi đến bên giường, y đặt khay đồ ăn sang một bên rồi khoanh tay thở dài nhìn cục bông trên giường, y lắc đầu ngao ngán rồi thẳng tay kéo chăn cậu ra mà quát

“Muốn chết đói à? Ngồi dậy ăn tối mau”

Takemichi bị kéo chăn liền giật mình mà ngồi bật dậy nhìn y, Kousho búng nhẹ lên trán cậu rồi đưa khay đồ ăn sang cho cậu, Takemichi nhận lấy mà hai mắt mở to, sao nhìn khay đồ ăn này ngon miệng thế? Cậu ngước mặt lên nhìn Kousho, như hiểu cậu đang thắc mắc điều gì y liền ngồi xuống dưới đất mà nói

“Không phải ông Kenji nấu đâu, tao nấu đấy”

Takemichi nhìn y rồi lại nhìn khay đồ ăn, người gì mà hoàn hảo quá vậy nè, đã giỏi võ, nhà giàu mà còn nấu ăn ngon nữa, quá ư là hoàn hảo luôn ấy. Cậu bỗng đặt khay đồ ăn xuống đất khiến cho Kousho có hơi thắc mắc mà khẽ nhướng mày trước hành động ấy nhưng rồi cậu lại từ trên giường bò xuống đất ngồi đối diện y rồi lại thưởng thức bữa ăn kia, cậu liên tục gắp từng đũa đồ ăn mà không ngừng khen ngợi, Kousho chống tay lên giường nhìn cậu vui vẻ ăn không nhịn được mà phì cười, lạ thật đấy, hắn vốn được biết đến là cục băng di động mà trong ngày hôm nay hắn đã cười tận hai lần rồi và cậu chính là người khiến hắn vui vẻ như thế. Takemichi miệng đầy đồ ăn mà ngơ ngác liếc nhìn Kousho, Kousho còn chưa vui được bao lâu đã đanh mặt lại mà nhìn cậu, đôi mắt đại dương kia vẫn còn đỏ và sưng húp cả lên, y khó chịu mà gằn giọng gặng hỏi cậu

“Tao hỏi lại lần nữa, tại sao mày khóc?”

Takemichi còn đang định gắp lên miếng cá nhưng lại bị lời nói của Kousho làm ngưng lại hành động ấy, cậu nặng nề nuốt miếng cơm xuống rồi nhìn y, cậu cười nhẹ rồi đáp lời y

“Tao đã bảo là không có khóc rồi mà, bụi b-”
“Mày nghĩ mày qua mặt được tao à?”

Takemichi vốn định sẽ tiếp tục nói dối nhưng tiếc là lần này không thành công, cậu còn chưa nói hết câu Kousho đã cắt ngang mà vạch trần cậu, Takemichi khựng người lại một ít phút, Kousho thấy vậy liền tiếp tục

“Không cần phải giấu tao đâu, chẳng phải tao đã bảo sẽ không để mày chịu khổ nữa sao, cứ nói ra hết đi”

Takemichi mím môi mà chần chừ vài giây, cậu đặt đôi đũa xuống rồi ngước mặt từ tốn kể lại mọi chuyện cho Kousho nghe

“Lúc tao đi làm thêm, có một người trong số những người mà tao đã kể đến xin lỗi tao”
“Thế rồi mày chấp nhận lời xin lỗi đó?”
“Không, tao không chấp nhận, tao sợ đó chỉ là một màn kịch khác bọn họ dựng lên để trêu đùa tao thôi nhưng mà...”
“Nhưng mà?”

Takemichi đan chặt hai tay lại với nhau, cậu mím môi rồi tiếp tục câu chuyện

“Nhưng mà lỡ như người đó xin lỗi tao thật thì sao? Tao cũng muốn chấp nhận lời xin lỗi ấy rồi quay về bên họ lắm”

Kousho ngạc nhiên mà nhướng mày nhìn cậu nhóc trước mặt, anh ngồi trầm tư suy nghĩ một ít lâu, Takemichi thấy vậy cậu cũng im lặng mà tiếp tục bữa ăn của mình, đến lúc Kousho lên tiếng lại thì cậu cũng đã ăn xong, Kousho đưa tay gãi gãi sau đầu rồi nghiêm mặt mà nói với cậu

“Chuyện tình cảm của mày thì tao không giúp được gì nhiều nhưng tao mong mày hãy nghĩ cho bản thân, chừng ấy năm chịu khổ nhưng cuối cùng mày lại chấp nhận bỏ qua chỉ vì một câu xin lỗi sao?”
“Tao biết chuyện đó, nhưng mà...tao còn yêu họ”
“Tất nhiên đã yêu rồi thì mày sẽ không thể dứt được, tao chỉ mong mày suy nghĩ kĩ hơn về chuyện này thôi, nếu mày cảm thấy bản thân sẽ hạnh phúc và tin tưởng tên đó sau lời xin lỗi ấy thì cứ chấp nhận, tao không có ý kiến gì”

Kousho vừa nói xong đã dọn dẹp chén bát rồi đứng dậy bưng khay chén xuống thay cho cậu, Takemichi ngồi đơ người mà nghĩ về những lời nói ấy của Kousho, tâm trí cậu ngày càng rối bời hơn nhưng chung quy lại cậu vẫn cảm thấy lời nói của Kousho rất có lý, dù cho Chifuyu có thật lòng xin lỗi cậu đi chăng nữa thì cậu cũng không thể dễ dàng chấp nhận được sau chừng ấy đau khổ, lần này cậu sẽ nghĩ cho bản thân mình, khi nào Chifuyu có thể lấy lại niềm tin từ cậu thì lúc đó hãy tính tiếp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play